“Không phải tôi. Không phải tôi.” Tú ngã ngồi trên bậc cửa vì sợ, lắp bắp thanh minh.
Đức nhanh chóng chạy vào trong nhà lấy chăn, đổ nước vào chăn để dập lửa. Hắn hét lên với Ngân. “Tôi sẽ dùng nước sạch sơ cứu các vết bỏng. Ít nhất phải ngâm ba mươi phút. Em gọi cấp cứu đi Ngân.”
Ngân gật đầu, ánh mắt cô nhìn Tú đầy phức tạp.
“Tôi không đốt bà ta. Là bà ta tự thiêu. Chị từng bị bà ta hãm hại, chị là người hiểu rõ bà ta thâm hiểm thế nào. Chị phải làm chứng cho tôi. Tôi không g.iết người.” Giọng Tú bắt đầu khủng hoảng, tìm kiếm sự giúp đỡ từ Ngân.
Căn cứ can xăng nằm chỏng chơ giữa sân, bên cạnh là bật lửa, khoảng cách từ nơi bà Cẩm bốc cháy cho đến bậc cửa nơi Tú ngồi bệt xuống vì sợ hãi, Ngân biết Tú không nói dối.
Lòng người thối nát khiến Ngân không muốn dính dáng. Cô lạnh nhạt trả lời. “Tôi đã báo công an. Thật hay giả cứ để công an điều tra.”
“Báo công an? Chị làm cái quái gì vậy? Bà ta bỏng sắp chết rồi, chị phải gọi cấp cứu chứ.”
“Tôi gọi rồi.”
Lồng ngực Tú phập phồng lên xuống thật nhanh. Cô ta đột ngột vùng dậy, hối hả chạy về phòng ngủ của bà Cẩm.
Ngân nhướng mày ngạc nhiên, lưỡng lự hai giây rồi đi theo Tú. Cô tin tưởng Đức có thể tự lo cho bà Cẩm.
Trong phòng ngủ của bà Cẩm, Tú bò trên đất gom tiền và vàng rơi vãi. Vài chiếc nhẫn lăn vào gầm giường làm cô ta phải chui nửa người xuống gầm giường mới lấy ra được.
“Số tiền bạc này là…”
“Mẹ nợ em tiền. Đây là tiền bà ấy trả nợ em.” Tú nhét vàng vào túi quần, tiền mặt quá nhiều nên cô ta lật vạt áo lên để đựng.
Ngân ước chừng số tiền mặt trên tay Tú, thẳng thừng nói ra sự thật. “Tôi đoán đây là số tiền bán nhà anh Đức cho bà Cẩm.”
“Đúng vậy. Chị đoán đúng đấy. Anh Đức biếu mẹ tiền rồi thì tiền đó là của mẹ. Mẹ mang đi trả nợ em cũng là chuyện bình thường, đúng không? Em phải về phòng cất đồ đạc cẩn thận rồi còn cùng anh chị đưa mẹ đến bệnh viện. Tự thiêu bằng xăng sợ là bỏng nặng, nguy hiểm đến tính mạng. Em lo cho sức khỏe của mẹ quá.”
Tú đi lướt qua mặt Ngân, muốn thoát khỏi ánh mắt phán xét lạnh lẽo của cô.
Ngân chộp tay Tú, kéo giật vào trong phòng.
“Thím để lại toàn bộ tiền vàng rồi muốn đi đâu thì đi.”
“Đây là tiền mẹ nợ tôi. Là tiền của tôi. Chị lấy quyền gì mà ra lệnh cho tôi hả?” Tú vùng vẫy nhưng không giật được khỏi bàn tay cứng như sắt thép của Ngân. Cô ta vung tay muốn tát Ngân nhưng cổ tay bị bắt giữa không trung.
“Tôi dùng cái này để ra lệnh cho thím.”
Một tay Ngân giữ khuỷu tay Tú, một tay tát liên tiếp vào mặt cô ta. Bị đánh ba bốn cái tát mới làm Tú tỉnh táo, phát điên nhào về phía Ngân thì bị tiếng quát nhắc nhở ghìm chân xuống sàn.
“Đừng quên trong bụng thím có em bé. Vận động mạnh không tốt cho bà bầu.” Ngân tát cái cuối mạnh đến mức Tú tuột tay khỏi vạt áo, tiền rơi tung tóe xuống sàn, phủ lên chân hai người.
Ngân hất Tú vào trong phòng, ra lệnh. “Lập tức để lại toàn bộ tiền vàng lên giường. Là tiền của bà Cẩm hay của thím đợi bà ta tỉnh lại là biết được. Thím lo lắng thì đợi công an đến đây, để họ giúp thím chứng minh tiền là của thím.”
Mặt Tú trắng bệch, đứng chình ình giữa phòng, đầu óc nhanh chóng nghĩ ra cách tống cổ Ngân ra khỏi đây. Đứa bé trong bụng khiến Tú không dám dùng vũ lực đối chọi với Ngân. Tiền bạc có thể kiếm nhưng đứa con này phải sáu năm mới có. Cô ta không thể hành động nông nổi được.
Xe cấp cứu đến cùng lúc với công an. Đức đưa bà Cẩm vào bệnh viện. Ngân ở lại khai báo mọi chuyện với công an, bao gồm chuyện tiền vàng trong phòng ngủ rồi cũng đến bệnh viện.
Bà Cẩm bị bỏng 20%.
Ngân nhìn đôi vai dày rộng của Đức xuôi xuống mà xót nha. Bà Cẩm khỏe mạnh, Đức có thể yên tâm về quê sống với mẹ con Ngân. Bà Cẩm ốm yếu thế này, cũng không thể tiếp tục sống cùng Tú, cô sợ Đức không nỡ để mẹ ruột sống một mình.
Ngân biết Đức là người con hiếu thuận. Bố mẹ có thể bỏ con cái nhưng con cái không có quyền lựa chọn người sinh thành, không có quyền bỏ cha mẹ.
Bên ngoài hành lang, trên hàng ghế nhựa màu xanh, Đức ngồi bên cạnh Ngân cùng nhìn vào phòng bệnh. Bà Cẩm nằm thiêm thiếp trên giường. Bình nước truyền tí tách từng giọt vào cơ thể gầy yếu đầy vết bỏng. Đâu rồi một mẹ chồng ngoa ngoắt, hung hãn bắt nạt con dâu, đâu rồi một người phụ nữ lớn tuổi tham lam, lòng dạ hiểm độc với chính con ruột, ở đây chỉ còn lại một bà già khốn khổ tự mình hại mình với các vết thương ăn vào da, vẫn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, cần túc trực theo dõi 24/24.
“Ngày khai trương cửa hàng sửa chữa xe sợ là phải dời lại một thời gian.” Đức nhẹ giọng nói.
Linh tính mách bảo Ngân là cô đã đoán đúng. Ánh mắt cô đượm buồn, tia sáng trong đó dần tắt. Cô yên lặng nhìn sườn mặt Đức.
“Tôi sẽ chăm sóc mẹ một thời gian, không thể về quê cùng em được.” Đức nắm tay Ngân nhưng cô rụt lại. Tay hắn đuổi theo, giữ được các ngón tay đầy vết chai. Hắn gãi lòng bàn tay cô trong vô thức. Những vết chai cứng trên tay Ngân là huy chương dành cho một người mẹ đơn thân giỏi giang, chịu thương chịu khó. Hắn rất thích xoa nắn các vết chai này. Cảm giác chạm vào sự chai cứng giống như hắn được đồng hành cùng cô đi qua quãng thời gian vất vả, gian truân.
“Mức độ bỏng nặng thế này sợ là phải cấy ghép da, không thể khỏi trong một hai ngày. Sau khi mẹ ra viện, tôi sẽ thuê nhà và giúp việc đến chăm sóc mẹ. Nhanh thì một hai tháng, lâu là nửa năm, em đợi tôi nhé.”
Ngân ngẩn người nhìn hắn. Niềm vui lan khắp toàn thân, rần rật trong máu khiến cơ thể cô ấm áp lên rất nhiều. Hắn không bỏ cô vì bà Cẩm. Hắn vẫn chọn cách báo hiếu như đã bàn bạc.
Giọng Ngân không kìm được sự vui vẻ. “Thuê nhà?”
Đức túm mũi Ngân, lắc nhẹ. “Không phải vợ chồng mình bàn nhau rồi à? Tôi sẽ về quê ở rể nhà em. Mẹ không thể sống với thím Tú, không thuê nhà thì ở đâu?”
“Nhưng tiền thuê nhà…”
“Tôi lo được. Chuyện này em không cần can thiệp.”
“Hay anh mua một căn nhà nhỏ để bà ở…”
“Tính tham lam của mẹ tôi xuất phát từ đất đai, nhà cửa. Chỉ cần những thứ đó không tồn tại, bà sẽ không có cơ hội thành người ích kỷ, bị đồng tiền làm mờ mắt.”
Ngân rất vui trước sắp xếp của Đức. Một tháng, hai tháng hay nửa năm, thời gian đợi hắn về quê chính là thử thách đầu tiên giữa hai người.
Khi Đức tỉnh lại sau quãng thời gian bị ngốc, hắn nói thương cô, muốn sống với cô, Ngân vẫn luôn sợ là hắn báo đáp chuyện cô chăm sóc hắn. Cũng giống như cô phụ trách sinh hoạt của một người điên chỉ vì mắc nợ ơn cứu mạng. Cô sợ tình cảm của hắn không phải giữa một người đàn ông dành cho một phụ nữ. Hai người từng có gia đình, rổ rá cạp lại, điểm xuất phát không từ tình cảm sẽ rất khó bền vững. Vậy nên Ngân đánh cược vào lần xa cách này.
Đức ở lại trên thành phố chăm sóc bà Cẩm và bị bà ta thuyết phục, quyên mất mẹ con cô. Cô sẽ gạt hắn khỏi cuộc đời.
Nếu Đức quay về làm rể của bà Mẫn, dù tương lai có ai cướp hắn, cô cũng dùng toàn lực giữ lấy người đàn ông này.
Sau khi hai người bàn bạc, thống nhất các chuyện cần giải quyết tiếp theo, Đức quay về nhà lấy bảo hiểm và giấy tờ của bà Cẩm. Bác sĩ muốn biết các bệnh nền của bà ta để đưa ra phác đồ điều trị tốt nhất.
“Em ở đây trông nom bà ấy. Em cũng không tuyệt tình đến mức bà ấy tỉnh lại mà ngó lơ đâu. Anh đi đường cẩn thận, không cần gấp gáp.”
Đức nhìn quanh một vòng rồi cúi đầu hôn trộm môi Ngân.
Mặt Ngân đỏ ửng, vụng trộm quan sát các bệnh nhân và người nhà đến thăm bệnh cùng phòng. Đây là phòng chăm sóc đặc biệt dành cho các ca bỏng nặng. Mọi người đều vây quanh bệnh nhân nằm trên giường, không ai chú ý đến động tác lưu manh của Đức.
Đức bận rộn lo cho bà Cẩm nên không rõ công an giải quyết vụ việc ra sao. Không cần ai giải thích, hắn cũng biết bà Cẩm đổ xăng tự thiêu, chuyện này không liên quan Tú.
Cồng nhà khép hờ, đèn trong nhà bật sáng. Đức nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn mười giờ đêm.
Hắn ấn chuông cửa nhưng không có tiếng kêu. Hắn thở dài phiền muộn, không muốn tiếp xúc với cô em dâu út nhưng vẫn phải đẩy cửa đi vào nhà. Với kinh nghiệm từng bị Tú vu khống anh chồng sàm sỡ em dâu, hắn cố tình để cổng nhà mở rộng phòng trường hợp Tú lu loa đổ oan cho hắn.
Ngọn đèn già treo trên cao soi rõ vết cháy đen trong sân, nơi bà Cẩm tự thiêu vào ban ngày. Bước chân Đức nhanh hơn, bước qua vết cháy, lớn giọng đánh động người trong nhà. “Thím Tú! Tôi qua nhà lấy giấy tờ của mẹ. Thím có trong nhà không?”
“Anh là thằng khốn!” Tiếng gào thét the thé đáp lại lời Đức.
Chân hắn khựng giữa không trung, không dám đặt lên bậc tam cấp.
“Trả lại tiền cho tôi.” Tú tiếp tục gào lên.
Tiếp theo tiếng vỡ loảng xoảng vang lên giòn giã. Tiếng đồ vật nặng đập rầm rầm vào tường khiến Đức chạy về phía tiếng động. Hắn sợ có kẻ xấu đột nhập vào nhà.
Trên tầng hai, trong phòng ngủ riêng của vợ chồng Tú. Tú ngồi rũ người trên sàn, phải bám vào giường để khỏi ngã. Xung quanh cô ta là tiền mặt bừa bộn. Cô ta hết cầm chăn lại vơ gối ném về phía Long vẫn đang lui cui nhặt tiền.
“Tôi đã nói tiền này là của mụ Cẩm. Công an ghi chép hồ sơ số tiền trong nhà rồi, đợi bà ta về là phải hoàn trả. Anh ôm hết đi để công an bắt tôi phải không? Bỏ tiền xuống! Không được nhặt! Trời ơi là trời! Sao anh gan lì vậy hả Long?”
Long mặc kệ Tú chửi ầm ĩ, gã chỉ lo gom tiền, bị đánh bị chửi cũng không dừng lại.
“Anh điếc đấy hả? Thằng chó! Thằng ăn cháo đá bát! Mày nghe thấy tao nói không hả?”
Tú mắng xối xả bằng các lời tục tĩu. Gân xanh trên trán Long giật giật, gã gầm lên.
“Im mẹ mồm đi! Tao không có nhiều thời gian chơi đùa với mày. Lấy tiền xong là tao đi. Mày đừng cố liên lạc với tao khiến công an sinh nghi.”
Tú tức thở hổn hển không ra hơi. Nửa thân dưới của cô ta đau nhức, không thể đứng dậy đánh người. Cô ta nghiến răng, khó nhọc nhấc chân đè lên cọc tiền mệnh giá lớn thì bị tay Long hất thật mạnh.
Bụng Tú đạu buốt khi bị tay gã quật vào. Cô ta cúi gập người, bật khóc vì đau.
“Anh có còn là con người không hả? Anh biết thừa thai nhi ba tháng đầu rất dễ bị sảy, vậy mà anh dám đấm vào bụng tôi. Anh muốn g.iết con đấy à?”
“Chắc gì đã là con của tao!”
“Anh nói cái quái gì vậy hả… A A đau quá… bụng đau quá… Long, Long… bụng em đau quá…” Tú bò ra trên sàn, tay ôm siết bụng, mặt trắng nhợt vì đau đớn.
Long nhét vội tiền vào ba lô. Gã nhìn một vòng trên sàn, lật người Tú trái phải, xác định không còn tờ tiền nào bị bỏ sót, lúc này mới kéo khóa balo cái roẹt. Làm xong hết mọi thứ, gã đột ngột túm tóc Tú kéo lên, ép cô ta ngẩng đầu đối diện với đôi mắt vằn viện tia đỏ của gã.
“Tao nói, chưa chắc đứa con trong bụng mày là con của tao.”
Mặt Tú trắng như sáp nến, cơn đau nơi bụng làm tay chân cô ta lạnh toát, lưỡi cứng đờ không nói được nửa lời. Lời nói khắc nghiệt của Long như trăm ngàn nhát dao lóc từng miếng thịt trên người cô ta.
“Mày chắc chắn chưa quên cách đây một năm, mụ già Cẩm ép tao và mày đi khám hiếm muộn chứ? Bác sĩ nói vì tao ăn chơi nên khả năng có con là rất thấp. Một thằng đàn ông đéo có khả năng có con là chuyện nhục như chó, mày nghĩ tao còn ngu đến mức đi đổ vỏ cho thằng khác à?”
“Khả năng có con thấp không có nghĩa là không thể có con. Đứa bé không phải con của anh thì là con của ai hả? Tôi là mẹ, tôi còn không rõ thằng chó nào làm tôi có thai à?”
“Tao đéo cần biết là thằng nào cắm cho tao cái sừng. Mày chửa với thằng nào thì bắt nó chịu trách nhiệm. Đừng tìm thằng Long này.”
Nước mắt Tú chảy đầm đìa trên mặt, làm mờ đi tầm nhìn. Tóc bô ta bị Long siết chặt như muốn kéo bật da đầu. Giọng nói tuyệt vọng, bi thương và hận thù của cô ta sũng nước. “Anh… anh khốn nạn! Đứa bé là con anh! Anh không nhận con, anh sẽ hối hận cả đời.”
Long kề sát mặt vào mặt Tú, cười đểu. “Mày biết tại sao tao giấu kết quả khám bệnh và không vạch trần chuyện mày cắm sừng, tung hê chuyện đứa con hoang trong bụng mày không phải con của tao không hả?”
Tú mím chặt môi, nhìn gã đầy hận thù.
“Bởi vì tao không muốn mụ Cẩm can thiệp vào sinh hoạt của tao, không cho tao tự do chơi bởi. Quan trong nhất là tao vẫn cần nguồn tiền chu cấp từ nhà mẹ vợ. Thứ duy nhất có giá trị của mày là có một gia đình ruột thịt giàu có. Mẹ vợ sợ con rể bỏ bê con gái theo bồ nhí, luôn sẵn lòng rút tiền tài trợ mọi cuộc chơi của tao. Tao đâu ngu tự cắt đứt nguồn tài chính béo bở này, đúng không?”
“Á Á Á! Tao giết mày!” Thình lình Tú vung tay, mười ngón tay cào mạnh vào hai bên mặt Long. Móng tay giả bật khỏi ngón, cào rách da thịt, máu loang lổ trên mặt gã.
Cơn đau xé da nát thịt làm Long phát điên, đấm túi bụi vào bụng Tú. Gã đè Tú xuống sàn, một tay bóp cổ, một tay vung cao.
“Chế.t đi con đĩ!”
“Bộp.” Cổ tay Long bị túm lấy. Thái dương gã nhận một cú đấm.
Đức đá mạnh vào be sườn Long làm gã bắn ra xa khỏi cơ thể nằm xụi lơ của Tú. Cú đá làm mạnh khiến Long có cảm tưởng xương sườn đã gãy, đâm vào phổi. Gã lóp ngóp bò dậy, chộp lấy balo để bỏ trốn.
Đức hơi hối hận vì hắn đứng bên ngoài phòng nghe cuộc nói chuyện, không có ý định can thiệp chuyện của vợ chồng Long. Hắn quét chân về phía Long khi gã lao ra khỏi phòng. Hai người lao vào đánh nhau. Long ăn chơi sa đọa, lười làm ham chơi, ít vận động, cơ thể gầy gò yếu ớt hơn Đức. Chưa đến hai phút, cánh tay trái của gã đã bị Đức bẻ gãy.
Gã ôm tay lăn lộn trên sàn, gào lên đau đớn.
Đức báo công an. Hắn chưa kịp cúp máy thì một con dao lóe lên đâm thẳng vào hắn. Bằng một cú đá liên hoàn, Đức đá bay con dao và đá vỡ quai hàm Long.
Mặt Long đầm đìa máu, gã vẫn cố bò ra cửa để bỏ trốn. Tất cả chỉ vì con vợ ngu ngốc cản chân nên gã mất đi cơ hội bỏ trốn tốt nhất. Nếu không phải Tú gọi điện kể chuyện bà Cẩm tự thiêu, để lại tiền vàng trong nhà, giục gã đến lấy một phần tiền thì gã cũng không mò về đây.
Sự thật là gã chưa hề rời khỏi Hà Nội. Gã trốn ở một nơi bí mật, nhận tiền chu cấp từ Tú, sống an nhàn và sung sướng. Lần này trở về, số tiền vàng của bà Cẩm đủ cho gã vào Nam sống thoải mái một thời gian. Sao gã chịu nhận một phần tiền nhỏ như lời Tú nói.
Giờ thì hay rồi, gã tốn thời gian đay nghiến Tú, tâm trạng hả hê khiến gã mất cảnh giác, không phát hiện sự có mặt của Đức. Công an đang tới đây, gã không thể bị bắt.
Đức xách cổ áo Long, quăng ngược vào phòng. Long bị ném như bao cát xuống bên cạnh Tú. Giữa hai chân cô ta là máu đỏ, cơ thể nằm im lìm như xác chết. Mùi máu tanh làm Long buồn nôn. Gã kinh hoàng bò ra cửa, dập đầu lạy Đức.
“Anh Đức, anh thả em một con đường sống đi. Em không muốn ngồi tù. Em không muốn bị bắt. Em cầu xin anh. Em lạy anh. Anh tha cho em. Em hứa sẽ đi thật xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Chúng ta là anh em ruột thịt mà, cầu xin anh nể mặt mẹ mà tha cho đứa em ngu dại này.”
Đức giẫm mạnh xuống đầu Long. Đế giày nghiến xuống thái dương gã. Hai tay Long chộp cổ chân Đức, cố gắng đẩy ra nhưng không thắng được sức lực to lớn.
Giọng nói lạnh lùng như thần chết len lỏi vào tai Long.
“Tao tha cho mày thì khi xưa ai tha cho tao và thằng Công hả? Mày có thể xuống tay ngoan độc với anh em ruột thịt, thả mày ra xã hội để mày hại thêm bao nhiêu người nữa?”
“Em không cố tình hại c.hết anh Công… đấy là sự cố… em chỉ cắt dây phanh xe… em không nghĩ lại hại chết anh Công… Em xin lỗi… Em xin lỗi…”
“Mày không xứng để tao tha thứ.”
Đức đánh Long ngất rồi gọi xe cấp cứu. Lần này công an đến sớm hơn xe cấp cứu. Long bị bắt giam. Công an đưa Tú vào bệnh viện cấp cứu.
Đức suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho nhà mẹ đẻ của Tú.
Trong khi đó ở bệnh viện, Ngân thấy bà Cẩm vẫn ngủ say vì thuốc an thần nên cô ra ngoài đi dạo cho đỡ bí bách. Trùng hợp là Tú được đưa vào cấp cứu, đụng ngay Ngân đang đi loanh quanh.
“Anh Đức? Chuyện gì thế này?” Ngân trợn to mắt nhìn Đức đi theo xe đẩy cấp cứu.