Chương 09: Người Chết
Ngày thứ 23 trước khi thời hạn nhiệm vụ kết thúc.
Trên con đường tấp nập thuộc trung tâm thị trấn, thằng Huy rảo bước về hướng quán cafe quen thuộc, trong lòng mông lung, cảm giác mang theo chút phiền muộn khó tả.
- Nhiệm vụ nếu không hoàn thành không biết Tổ Chức sẽ làm gì với mình đây nhỉ... W17 cũng chưa từng đề cập qua... Chán thật... Những người khác không biết có hoàn thành tốt hay không?
Đối với những vấn đề liên quan tới việc điều tra, không phải nói làm sẽ làm được, nó bao gồm nhiều yếu tố khách quan lẫn chủ quan.
Rõ ràng yếu tố chủ quan chính là tập hợp tất cả dữ liệu từ nhỏ nhất, những đầu mối có sự liên hệ mật thiết đến nhiệm vụ, dĩ nhiên đầu mối đó có thể đúng hoặc có thể sai, nhưng tất cả phải tự bản thân thằng Huy đưa ra quyết định. Thêm nữa, bên cạnh đó yếu tố quan trọng nhất chính là kịp thời nắm bắt thông tin. Tuy nhiên nếu như việc cần làm bị người khác che dấu, hoặc cố tình xóa sạch những dấu vết thì mức độ khó khăn sẽ tăng lên rất nhiều, không phải một đứa gà mờ như thằng Huy có thể dễ dàng làm được. Vậy cho nên, về phương diện này, thằng Huy dù đã bới móc khắp khu vực nhà máy Thiệu Quang cũng xem như thất bại hoàn toàn.
Còn yếu tố khách quan, thẳng thắn mà nói chỉ duy nhất một điều, đó là may mắn, nó diễn ra ngoài ý muốn, càng không theo bất cứ nhận định nào của bản thân thằng Huy, nó tồn tại dưới cái nhìn hiển nhiên. Thực tế cho thấy, trong bất cứ cuộc điều tra nào khi đi đến ngõ cụt, tưởng như phải thất bại, nhưng phút cuối vô tình tìm ra được manh mối thì hầu hết đều do chính yếu tố vận khí mang đến. Sự may mắn rất khó để diễn tả, như hiện tại lúc này đây, rất khách quan.
- Mẹ nó, chỗ đó nguy hiển quá lại bắt hai đứa mình tới... Nhớ lại thật đáng sợ...
- Chịu thôi, chứ giờ mày nói coi phải làm sao? Tài liệu để ở phòng làm việc của mình, chìa khóa mình giữ, mã khóa máy tính cũng chỉ có mình biết... Với lại cũng nghe bảo, bên kia phái đến hơn mười người trong đội xử lý hộ tống chúng ta mà...
- Khốn nạn thật... Từ ngày tiến sĩ Triệu nắm giữ quyền điều hành X, toàn làm mấy chuyện kỳ quái...
Thằng Huy ngồi tựa lưng ở cái ghế quen thuộc, đang nhâm nhi ly cafe nóng trên tay, đột nhiên tai nó vểnh lên, đoạn đối thoại của hai gã trung niên ngồi bàn bên cạnh làm nó không thể không chồm người tới phía trước một chút để lắng nghe.
- Ừ! Nghe nói tuần trước...
Giọng nói của một trong hai gã vừa nhắc đến điều gì đó, liền im bặt, hơi quay đầu ngó nghiêng xung quanh, sau một lúc mới lắc đầu, biểu lộ không muốn nhắc tới nữa.
Gã đối diện cũng ngầm hiểu ý, cười khổ tiếp lời.
- Thôi bỏ đi, mình cứ làm đúng phận sự của mình là tốt rồi. Cố gắng làm việc, X666 sẽ mở ra kỷ nguyên mới của nhân loại... Ha ha, chúng ta chuẩn bị tinh thần sống trong sự giàu có là vừa...
- He he... Thôi, tranh thủ nghỉ ngơi, ăn uống cho đã, sáng mai còn về nhà máy lấy đồ. Ở X mấy khi được ra ngoài hít thở không khí như thế này, phải tận hưởng một chút.
- Đúng rồi! Ha ha...
Thằng Huy nhịp nhịp ngón tay lên đùi, khóe miệng hơi nhếch, trong lòng vui mừng vì rốt cuộc đã phát hiện ra chuyện ngoài ý muốn.
Ngồi đó thêm chừng nữa tiếng đồng hồ, chờ hai gã kia đứng lên rời khỏi, thằng Huy cũng chầm chậm đi theo ngay phía sau.
o0o
Một đêm yên tĩnh nữa lại trôi qua.
Khi hai gã trung niên vừa rời khách sạn, lập tức leo lên chiếc Van 16 chỗ màu đen tuyền không biết đã chờ sẵn ở đó từ bao giờ, trong góc khuất của con hẻm nhỏ cách đó không xa, thằng Huy xuất hiện đưa mắt nhìn về hướng chiếc xe đang chầm chậm di chuyển, cũng chính là hướng đi về nhà máy thực phẩm Thiệu Quang.
Nó vẫn không vội vàng, hơi nheo mắt đảo vài vòng, rồi ung dung tiến đến cửa hàng gần đó.
Hai mươi phút sau, cách nhà máy Thiệu Quang chừng 3km, bên vệ đường hoang vắng, chiếc xe máy bị vứt chỏng chơ, không thấy chủ nhân nơi nào.
Khi ấy, thằng Huy đang sử dụng Ẩn Nấp dựa lưng vào vách tường đổ nát bên ngoài nhà máy, nó khoanh tay quan sát chiếc Van đang đậu cùng bảy tám kẻ cao to, cả thân người đều mặc quần áo chống đạn, kẻ nào kẻ nấy trên tay cầm chặt QBS-06, đây là một dạng súng trường cực kỳ lợi hại có thể nhả liên tục 600 viên đạn trong vòng một phút, mặt mày ai ai đều vô cùng nghiêm túc, vài kẻ còn đằng đằng sát khí, nhìn qua cũng biết không phải lính đánh thuê thì cũng là dạng người trải qua huấn luyện như trong q·uân đ·ội.
Điều này không khỏi dấy lên sự nghi hoặc cho thằng Huy, trong lòng nó thầm nghĩ.
- Có cổ quái... Theo như lời hai gã kia, chỉ là hộ tống đến đây lấy ít đồ thôi, có cần bày ra trận thế như thế này không?... Xem ra ở đây còn có sự tình nguy hiểm...
Xác định được vấn đề, thằng Huy không còn có ý tứ coi thường, nó từ từ men theo tường gạch, nhẹ nhàng tiếp cận để dễ dàng nghe ngóng hơn.
Lúc này, hai gã trung niên ngồi trên xe nãy giờ mới bước xuống, sau khi nói mấy câu thì thầm với kẻ hình như là đội trưởng của nhóm xử lý, đồng thời một gã trong số đó lấy từ trong xe ra hai chiếc vali màu bạc.
- Khởi động mở cửa chính! Lý đội trưởng nhắc nhở mọi người chút nhé!
Gã trung niên có hơi lo lắng, quay đầu nhìn về tên gọi là Lý đội trưởng lên tiếng.
Có điều, tên Lý đội trưởng với gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc, chỉ đáp gọn lỏn.
- Tiến sĩ Hạ, ngài cứ làm việc của mình, những việc khác để anh em tôi xử lý, không cần ngài nhắc nhở.
Nuốt ngụm nước bọt, gã vừa mới nói lập tức im bặt, bộ dáng có chút sợ hãi. Khẽ gật đầu, sau đó lật vali đặt xuống đất. Bên trong vali chỉ có hai nút bấm xanh đỏ, cùng một hàng phím số, sau vài thao tác bấm mã khóa, tiến sĩ Hạ quay lại nhìn gã trung niên đồng nghiệp xong cắn răng nhấn vào nút bấm màu xanh trong vali.
Xung quanh đột nhiên rung lên dữ dội, cách nhóm người tiến sĩ Hạ chừng năm mươi mét, giữa một bãi đất trống thình lình đất đai vung vãi khắp nơi, mặt đất nứt toác làm hai, kỳ lạ là vết nứt không phải tự nhiên, mà chạy dọc thẳng tắp, rõ ràng đây là cửa hầm bí mật do con người kiến tạo.
Thằng Huy nhìn chằm chằm, há mồm kinh hãi, bao nhiêu nghi vấn đã có lời đáp.
- Thì ra có căn cứ ẩn dưới này, hèn gì tìm mãi không thấy... Chậc... Nhìn Thấu có nhìn xuyên được mặt đất không nhỉ?
Không đợi cho thằng Huy cảm khái sự bí ẩn của phòng thí nghiệm X làm ra những chỗ như thế này, bên kia, nhóm người tiến sĩ Hạ đã lặng lẽ bước xuống từng bậc thang.
Không kẻ nào hay biết thằng Huy đã âm thầm theo ngay phía sau.
Thông đạo nối cửa hầm càng đi càng rộng, hai bên tường đều có ánh đèn hắt ra, mặc dù không sáng tới mức rõ như ban ngày, nhưng nhìn chung cũng đủ để tất cả quan sát được mọi thứ quanh đây.
Tính theo bước chân, độ dốc, thằng Huy thầm đoán lúc này đã xuống sâu ngoài năm mươi mét.
Tuy nhiên vẫn chưa có dấu hiệu nhóm người phía trước ngừng lại. Cứ đi như thế thêm mười lăm phút, càng lúc càng xuống sâu, lúc này tất cả mới dừng lại bên một khu vực bằng phẳng tương đối rộng, lại được thiết kế như một nhà ga mini. Gọi là nhà ga mini vì những thứ xuất hiện, từ đoàn tàu không tính khoang lái thì có tới ba khoang phía sau, đến trạm chờ, đèn chiếu sáng... Tất cả không khác gì nhà ga bình thường ở bên ngoài.
- Cấp điện cho tàu thôi!
Đội trưởng Lý ra lệnh!
Ngay lập tức, một thành viên trong nhóm gật đầu nhận mệnh, bước nhanh đến tủ điện cao ngoài hai mét đặt ngay bên cạnh trạm chờ. Sau khi làm vài thao tác chuyên môn, gã cầm cần gạt cầu dao điện kéo mạnh.
Bụp...
Phăng... Phăng...
Ù... Ù... Ù...
Tiếng đèn cao áp sáng lên, âm thanh máy điện hoạt động, ánh sáng liên tục kéo thành hàng dài xuyên suốt đường ray.
Không chút chậm trễ, đội trưởng Lý ngoắc tay ra hiệu, cả nhóm tức khắc di chuyển lên khoang lái, tiến sĩ Hạ cùng đồng nghiệp càng không dám chần chờ, lập tức đuổi theo ngay phía sau.
Đoàn tàu từ từ lăn bánh, thằng Huy chờ cho toa thứ hai, thứ ba vừa lướt qua ánh mắt, nó mới bắt đầu chạy từng bước, tay bám vào thanh sắt cố định thân mình, lộn một vòng nhẹ nhàng đã đứng ngay ngắn trong toa cuối.
Đảo mắt nhìn quanh, xác định trên toa ngoài vài cái thùng giấy trống rỗng in một chữ X thật to, thì không có gì khác lạ, thằng Huy mới ngồi xuống, lấy thiết bị truyền tin về cho Tổ Chức.
“Nhà máy Thiệu Quang có cơ sở bí mật, hiện tại đang ở độ sâu tương đương 50-70m. Dường như vẫn chưa tới điểm cuối. Đã xác định đối tượng chính xác có phòng thí nghiệm X ở đây”
Lật tay, cất thiết bị vào túi, thằng Huy bám vào vách toa tàu nhìn ra bên ngoài. Đường hầm càng lúc càng ngoằn ngoèo, hai bên càng lúc càng trở nên tối tăm, ánh đèn rất lâu mới xuất hiện, tưởng chừng như đây là lối vào địa ngục cũng không có gì lạ.
Trong khoang lái, tiến sĩ Hạ thì thầm với gã trung niên đồng nghiệp vài lời, sau đó quay sang hướng đội trưởng Lý, mở miệng nói.
- Lý đội trưởng, anh có chắc là mấy gã nhiệm bệnh dại kia đã được đi hết?
- Hừ! Thì đã sao, nếu không đưa đi thì hiện tại họ cũng chỉ còn là cái xác khô! Đâu phải ông không biết Đầu Não đã tốn rất nhiều tiền mới có thể đè vụ này xuống, không bị đám chó săn đưa tin lên các mặt báo, giờ ông hỏi tôi làm con mẹ gì đây.
- Tôi biết, nhưng bệnh đó nó truyền nhiễm...
- Tốt rồi, ông không cần nói nữa, việc của ông là mở ra hầm PX12, lấy hết tư liệu trên máy tính về cho Đầu Não, còn lại ông đừng quan tâm. Có gì thắc mắc ông tự đi hỏi tiến sĩ Triệu.
Tiến sĩ Hạ nhíu mày, có vẻ khá giận khi gã họ Lý kia quát mắng. Chỉ là có giận cũng không dám nói ra, những kẻ thuộc đội xử lý này đều làm việc theo lệnh của một bộ phận bên trong phòng thí nghiệm X, gọi là Đầu Não. Đầu Não quản lý tất cả dự án, chương trình, thậm chí là những con người đang làm việc bao gồm cả tiến sĩ Triệu người đứng đầu bộ phận nghiên cứu X666.
Gã đồng nghiệp luôn đi cùng, kéo tay áo tiến sĩ Hạ ra dấu bỏ đi, khẽ lắc đầu ra hiệu, sau đó nhẹ nhàng nói.
- Qua đây!
Bước theo gã, tiến sĩ Hạ thở dài rồi ngồi xuống bên cạnh, gã nói.
- Anh thấy những người kia còn sống không?
- Làm sao sống được, hầy... Quyết định tạm phong bế PX12... Theo tôi thấy đây là một quyết định đúng. Đem mấy tên đó ra cũng không cứu được, gã ban đầu phát điên như chó dại cắn phá lung tung, may mắn là đội xử lý tới kịp. Chừng đó thời gian rồi, không ăn không uống, anh nói xem làm sao mà sống nổi. Mình cứ tránh xa mấy cái xác đó ra, không l·ây n·hiễm qua không khí mà chỉ qua vết cắn thôi mà, nên không sao đâu, anh đừng quá lo lắng.
- Hầy... Thật là... Cũng hy vọng là thế! Do tôi quá n·hạy c·ảm rồi.
Tất cả mọi người hiện diện trên tàu, không ai hay biết, khi nơi này vừa được kích hoạt lại trạm phát điện. Ở một nơi cuối đường hầm, từng căn phòng đồng loạt sáng lên, đôi lúc thấp thoáng những bóng người đi lại vật vờ, lâu lâu loáng thoáng nghe được tiếng rên rĩ vô cùng kỳ lạ.
Rất lâu sau, những tiếng rên rĩ ấy bất chợt dừng lại bởi một tiếng gào rú kinh khủng vang vọng, âm thanh khủng kh·iếp xuất phát trong căn phòng tối tăm, được bao quanh là hàng loạt song sắt to như bắp chân, nhìn kỹ còn thấy những tia điện lưu xẹt qua xẹt lại.
Nếu có ai ở đây lúc này, nhất định sẽ bị hù cho đứng tim tại chỗ. Bên trong căn phòng ấy là một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Cả thân thể nổi lên những khối u không ngừng nhấp nhô như vật sống, khuôn mặt chảy xệ, đôi mắt đỏ lừ như hai đốm lửa, hai tay hay chân đều bị xích sắt khóa lại, trên người còn khoác bộ y phục bệnh nhân, nhìn kỹ ngay góc chéo áo còn in hai số 01 màu xanh đậm.