Chương 08: Bệnh Dại
“Đã vượt biên thành công, hiện tại dừng chân ngoài khu vực WhanShai, tiếp giáp biên giới Nam Long, địa điểm nhà máy thực phẩm Phong Đô. Tạm thời không có Vũ Cảnh theo dõi”.
Thằng Huy gửi định vị, cùng một đoạn tin nhắn từ thiết bị trên tay về Tổ Chức, sau đó lấy trong túi đồ ra một vật hình tròn nhỏ như nắp chai bia, sau vài giây ngắm nghía, nó liền áp vào phía sau gáy.
Lách cách...
Ngay lúc vật nhỏ trên tay tiếp xúc với cơ thể, đột ngột nhô ra hơn mười cây kim nhọn găm ngay vào da thịt, đồng thời phát ra mấy tiếng bíp bíp, cái thứ đó bám chặt vào tựa như vốn dĩ nó là một bộ phận trên người thằng Huy.
- Không biết thứ này có tác dụng như lời W17 nói không đây...
Khi sự nghi vấn của thằng Huy còn quanh quẩn, thì ngay lập tức trong đại não liên tục xuất hiện những đoạn tin tức mang theo hình ảnh rõ ràng, những hình ảnh đó như khắc vào tâm trí chẳng khác gì việc đang sao chép dữ liệu sang usb, cưỡng ép nó lưu trữ thông tin.
Rất nhanh, cơn buốt đến tận óc kéo đến, nhưng chỉ trôi qua độ chừng vài giây, thằng Huy thở mạnh, há mồm không dám tin tưởng vào những thứ đang hiện diện trong đầu. Từ văn hóa, ngôn ngữ của một quốc gia nó chưa từng biết, vậy mà hầu như đã được bản thân tiếp thu toàn bộ.
Dĩ nhiên những dữ liệu ấy chỉ là phần cơ bản nhất, nhưng với chừng đó là đã quá đủ để nó làm việc tại nơi này mà không vướng phải những rào cản tối thiểu.
- Hay thật... Có thứ này thì không phải lo lắng chuyện bất đồng ngôn ngữ nữa rồi...
Trời về chiều, không gian nhuộm lấy màu vàng của hoàng hôn, bóng lưng thằng Huy lặng lẽ di chuyển trên con đường vắng vẻ.
Làm gì thì làm, trước tiên nó cần phải tìm một chỗ để dừng chân, lấp đầy cái bụng đang réo lên không ngừng. Dù sao cũng còn thời hạn ba mươi ngày, không nhất thiết phải vội vàng chạy quanh như ruồi, ít nhất theo thằng Huy nhận định, để dễ dàng điều tra một thứ mà không hề có chút đầu mối, vậy cách tốt nhất là biến bản thân mình trở thành một phần của đầu mối đó...
22h đêm!
Khu vực thị trấn Thiệu Quang cách nhà máy Phong Đô 15km về hướng Tây Nam. Là thị trấn khá lớn nằm trong thành phố WuanShai thuộc tỉnh WuanShai - Chaini. Một trong các tỉnh lỵ phát triển bậc nhất của quốc gia này.
- Một phòng có nước nóng!
Bóng lưng thiếu niên áo phông xanh, quần jean xám đầy bụi bặm, lưng đeo balo đen đang đứng trước quầy lễ tân của khách sạn Thiệu Quang.
Gã tiếp tân đang hí hoáy cúi đầu ôm lấy smartphone trên tay, giật mình ngẩng lên. Sau khi quan sát thấy người vừa lên tiếng thì gương mặt gã có chút nhíu lại, mở miệng.
- Anh bạn trẻ, thuê phòng phải đủ tuổi mới được...
Phịch...
Thiếu niên ném mạnh balo trên vai xuống quầy, lục lọi một hồi cũng lôi ra cuốn hộ chiếu đưa sang cho gã, đồng thời nhe răng cười hề hề thản nhiên nói.
- Anh xem thử đủ tuổi hay chưa?
Gã tiếp tân đưa tay đón lấy hộ chiếu, sau khi xác định được người trước mặt vậy mà đã ngoài hai mươi, mới lấy làm lạ không nhịn được buộc miệng hỏi.
- Anh bạn thực sự hơn hai mươi tuổi...
Nhún vai, thiếu niên biểu lộ đó là dĩ nhiên.
- Chậc... Nhìn sao cũng như mới mười lăm là cùng... Ha ha. Phòng 202 tầng hai, đây là chìa khóa.
Sau khi ghi chép thông tin khách, gã tiếp tân trả lại hộ chiếu kèm theo chìa khóa phòng, đồng thời hơi khom người đưa tay chỉ về hướng thang máy.
Thiếu niên nhẹ gật đầu, trước khi quay lưng vẫn không quên dúi vào tay gã tiếp tân một tờ giấy bạc mệnh giá lớn nhất.
Khi thiếu niên xoay người bước đi, lúc này mới nhìn rõ bộ dáng thì ra chính là thằng Huy vừa chạy từ biên giới tới đây.
Đợi lúc nó bước vào, hai cánh cửa thang máy khép lại, gã tiếp tân mới đứng thẳng người lên nhìn vào tờ giấy bạc trên tay miệng không ngừng tấm tắc.
- Thiếu niên giọng miền Nam, họ Triệu, chắc là công tử của gia đình giàu có đến đây du lịch rồi... Thật ngưỡng mộ...
Nói xong gã lại ngồi xuống, cắm đầu vào ván game trên smartphone đang còn dang dở.
Trong căn phòng khá rộng rãi, bài trí vô cùng tinh tế, thằng Huy ngã nhoài xuống cái giường nệm êm ái, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Một đêm an tĩnh trôi qua.
7h sáng.
Sau khi tắm rửa, thay lại bộ đồ mới sạch sẽ, thằng Huy đi ra khỏi phòng, rồi rời khách sạn. Nó dự định trước tiên đi xem thử thị trấn này, nói chung mấy khi có dịp xuất ngoại, cứ xem như du lịch một lần cho thoải mái, công việc thì đi bước nào tính bước đó.
WuanShai nổi tiếng với những nhà máy xí nghiệp sản xuất thuộc ngành thời trang lớn nhất, thậm chí nó còn được gọi bằng cái tên công xưởng may mặc của thế giới. Tuy nhiên bên trong WuanShai có nhiều thành phố, thị trấn nổi tiếng không kém. Thiệu Quang chính là thị trấn có tiếng nhất về ẩm thực.
Từ ẩm thực truyền thống đến công nghiệp thực phẩm đều nằm xung quanh phạm vi bán kính mấy chục kilomet.
Thằng Huy mang tâm thái của một khách du lịch, nó hào hứng đảo bước khắp nơi, tận lực thưởng thức những món ăn vặt đường phố đến chủng loại cao cấp đắt tiền trong những nhà hàng sang trọng. Thủy chung đến khi no căng bụng mới chịu dừng lại.
- Ha ha! Phải nếm thử tất cả, tiền của Tổ Chức mà, dùng hết lại bảo gửi thêm... Tính ra làm việc như vậy cũng không tệ chút nào...
Lúc này, nó dừng chân bên một quán cafe với lối thiết kế đậm chất cổ điển.
Sau một hồi ngắm nhìn, thằng Huy tiến vào, đi vòng vèo theo con đường lát đá xanh, hai bên là tiểu cảnh thác nước vô cùng đẹp mắt.
Nó chọn một chiếc bàn tướng đối yên tĩnh, từ chỗ này nó dễ dàng quan sát được phạm vi khá rộng rãi, chủ yếu cũng chỉ để nhìn ngắm những con người ở một chốn xa lạ xem có gì đặc biệt hay không.
Rất nhanh, sau khi chọn thức uống, nó dựa lưng vào thành ghế, người hơi ngã ra sau, lim dim theo điệu nhạc nhẹ nhàng.
Cuộc sống của nó từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên xem như hưởng thụ, tuổi nhỏ lang thang, lớn một chút thì có người đưa vào trại mồ côi, sớm tối cũng chỉ loanh quanh cùng những anh chị em trong trại.
Kỳ thực mà nói, lúc đầu nó cũng có đôi chút kháng cự với Tổ Chức Evolution, cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc bỏ trốn, tuy nhiên suy cho cùng, nếu coi đây là một công việc được trả lương thì cũng đáng để làm, ít ra điều này sẽ đảm bảo an toàn cho những người trong trại không xảy ra chuyện ngoài ý muốn như lời cảnh cáo của W17. Thêm nữa nó cũng trù tính, sau khi hoàn thành tất cả nhiệm vụ, có được một số tiền lớn, nó sẽ đi tới một thành phố nào đó, mở một cửa hàng kinh doanh ăn uống, an an ổn ổn sống một đời thật hạnh phúc.
o0o
Thờ gian cứ thế trôi, ngày qua ngày, có đôi lúc thằng Huy sẽ biến mất ở thị trấn, xuất hiện quanh khu vực nhà máy Phong Đô lục lọi khắp nơi, tìm kiếm những gì mà nó cho là khả nghi.
Nhìn chung nó cũng đã tận lực làm việc, vấn đề ở đây là nó chưa đủ kinh nghiệm mà thôi.
Tuy không có bất cứ đầu mối nào đáng giá, nhưng về việc nhà máy Phong Đô bị bỏ hoang thì nó đã thu thập được vài tin tức xem như khá hữu ích, có thể liên quan trực tiếp đến việc này.
“Ngày 10-27/05/2234 nhà máy Phong Đô xuất hiện bệnh nhân đầu tiên được cho là bệnh dại l·ây n·hiễm từ chó, sau đó người của bệnh viện đã đưa đi. Đã điều tra nhân thân, hoàn cảnh của người này, anh ta hai mươi bảy tuổi, người từ vùng Đông Bắc Chaini tới đây làm việc, không có người thân ở WuanShai. Hiện không rõ tung tích”
“Sau bệnh nhân đầu tiên, chỉ trong vòng vài ngày căn bệnh dại ấy tiếp tục xuất hiện, tin đồn nhà máy bị nguyền rủa của công nhân truyền miệng nhau nổi lên khắp nơi, khiến nhà mày bị đình công trên diện rộng. Đặc biệt đáng chú ý chính là nhà máy Phong Đô là điểm được tiêm vắc xin X666 đầu tiên ở WuanShai”
“Vẫn chưa tìm thấy dấu hiệu khả nghi khác quanh khu vực Thiệu Quang”
“Dịch Cúm ở WuanShai đã dập tắt từ tháng trước. 100% người dân bản địa được tiêm vắc xin X666”
Những dòng tin cuối cùng vừa gửi xong, thằng Huy ném thiết bị trên tay sang bên cạnh, gác tay lên trán từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, một lần nữa nó trôi nổi trong tinh không, không có điểm dừng. Cứ thế không biết qua bao lâu, trong đầu nó lóe lên từng dãi ánh sáng năm màu làm cho nó bừng tỉnh, bật dậy mồ hôi đầm đìa.
- Lại là giấc mơ ấy...!
Đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt, thằng Huy lâm vào trầm tư thật lâu. Cứ ngồi đó mãi cho tới lúc trời sáng, ánh nắng xuyên qua lớp cửa kính rọi vào làm cánh tay âm ấm thì nó mới ngẩng đầu, tự thì thào.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với cơ thể mình...
Nó đưa cánh tay lên quan sát, đột nhiên quát khẽ.
- Vuốt Bạc!
Xoạt...
Dừ năm ngón tay phóng mạnh ra móng vuốt sáng lấp lánh ánh bạc, mặc dù không dài như cô gái tên Yến kia, nhưng rõ ràng màu sắc sáng hơn, độ sắc bén dường như cũng lớn hơn rất nhiều.
Thằng Huy ngồi tại chỗ, vung tay làm động tác cào xuống, không ngờ không khí vang thanh tiếng rít như thể roi mây v·út mạnh, mắt thường còn nhìn ra được những gợn sóng lăn tăn kỳ dị nối tiếp nhau lao về bức tường.
Vút... Xoẹt xoẹt...
Bức tường bê tông cứng rắn cứ như vậy bị cái trảo tưởng chừng đơn giản của thằng Huy cào thành năm vệt sâu hoắm.
Há mồm kinh hãi, nó kinh hãi thật sự, vì thứ này không như của cô gái kia, mà hoàn toàn nằm ở đẳng cấp cao hơn. Điều này cho thấy thằng Huy cũng ở đẳng cấp cao hơn, nếu so với W17 thì không rõ, nhưng với đám chín người còn lại thì hiện giờ thằng Huy tin tưởng, chỉ cần dùng kỹ năng này, nếu muốn nó có thể lấy mạng những gã kia bất cứ lúc nào.
Có lẽ nhận ra sự khác biệt quá lớn, thằng Huy không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, đồng thời miệng lại hô lên.
- Nhìn Thấu!
Sau tiếng quát, đôi mắt nó từ từ chuyển sang màu trắng sữa, mọi cảnh vật xung quanh như thể trở nên trong suốt. Lần này không phải chỉ là nhìn thấu vài thứ trong đêm tối, mà mắt nó có thể nhìn xuyên suốt phạm vi hơn ba mươi mét, đến mức khi đảo mắt nhìn về hướng đối diện, xuyên qua cánh cửa, xuyên qua hành lang, lại xuyên qua phòng của người khác nó thấy hai thân thể trần trụi đang cuốn lấy nhau.
- Ặc...
Vội vã nhắm lại, thằng Huy túa mồ hôi hột, không dám quay đầu về hướng ban nãy, cả khuôn mặt chợt đỏ ửng lên như than củi đang cháy.
Có lẽ chuyện vừa rồi khiến nó không dám tiếp tục thử những kỹ năng còn lại, mà vội vã đứng lên, toan tính ra bên ngoài hít thở chút không khí để lấy lại bình tĩnh.
Bất thình lình.
Đôi chân thằng Huy mất hết cảm giác, vô lực đến mức ngã nhào xuống đất, b·ất t·ỉnh nhân sự.
Mặt trời ban trưa cũng trôi dần về phía Tây, thằng Huy vẫn nằm đó không nhúc nhích. Cho đến tận nữa đêm, tiếng ho khụ khụ kéo căng lồng ngực nó mới khó khăn bò dậy.
Nằm vật ra, không dám thở mạnh, nó tự nhủ.
- Không được, thật nguy hiểm... Không nghĩ tới dùng Nhìn Thấu lại mất hết sức như thế này. Sau này ngoài Ẩn Nấp cùng Vuốt Bạc... Mình tuyệt đối không nên sử dụng Nhìn Thấu bừa bãi... Mà hai kỹ năng còn lại đều cấp A,S... Không được, không nên dùng... C·hết toi lúc nào không hay...
Nói rồi nó cố gượng dậy, tìm chút nước uống, sau đó tiếp tục lăn ra lâm vào hôn mê.
Lại một đêm qua nhanh.
Có thể sau giấc ngủ sâu, thằng Huy tỉnh lại nhìn ngó có thể một chặp, không thấy cảm giác gì bất thường, thân thể cũng đã khôi phục sức mạnh đầy đủ, lúc này nó mời thở phào nhẹ nhõm.