Chương 10: Kì Dị
Không bao lâu, đoàn tàu từ từ giảm dần tốc độ, ôm một vòng cung quay ngược khoang điều khiển hướng về phía lối ra, rồi dừng hẳn ở một khu vực tương đối giống với nhà ga lúc trước.
Tất cả nhanh chóng bước xuống, theo những mũi tên sơn đỏ phát quang trên tường, di chuyển về khu vực đã xác định từ đầu.
Thằng Huy vẫn cứ âm thầm theo dõi, vận dụng kỹ năng Ẩn Nấp hòa thành một thể với điều kiện xung quanh, cặp mắt quan sát nhất cử nhất động của nhóm người kia không rời.
Chưa tới năm phút sau, nhóm tiến sĩ Hạ đã dừng chân ở tại gian sảnh vô cùng rộng rãi. Chính giữa, dưới nền gạch bóng là một biểu tượng hình chữ X đang phát ra ánh đỏ lập lòe.
Phăng... Phăng...
Hàng loạt bóng đèn xung quanh dường như theo cảm ứng phát hiện có người, lập tức phát sáng.
Ánh sáng trắng tinh cộng thêm không gian chỉ toàn màu sắc kim loại càng làm nổi bật sự sạch sẽ tuyệt đối ở đây.
Phía đối điện, xuất hiện năm lối đi khác nhau được đánh số cẩn thận, sau một vài giây hơi ngần ngừ, tiến sĩ Hạ khẽ liếc qua gã đội trưởng Lý, nói.
- Phòng tài liệu ở cuối hành lang số 4, nhưng chìa khóa kích hoạt máy chủ ở phòng tôi, ở hành lang số 3. Hiện tại đến đó trước.
Có vẻ mất kiên nhẫn, đội trưởng Lý mở miệng.
- Chần chờ gì nữa, đi thôi!
Nói rồi gã ra hiệu cho các thanh viên xung quanh chuẩn bị, lúc này mọi người cầm chặt súng trên tay, đôi mắt lăm lăm nhìn về hướng mà tiến sĩ Hạ đang bước đến, dường như có vẻ rất cảnh giác.
Lối đi không dài, chỉ chừng hơn trăm mét, khi đi qua khu vực phòng ăn, một tên trong số thành viên dẫn đầu, đột nhiên dừng lại, đưa tay ra hiệu giữ im lặng. Gã đội trưởng Lý lập tức đảo mắt nhìn đến hướng mà tên kia vừa cảnh báo, miệng khẽ hỏi.
- Phát hiện gì sao?
- Đội trưởng! Dường như tôi thấy có bóng người vừa lướt qua...
- Không thể nào? Không lẽ còn có người sống? Khoan! Cũng có khả năng như thế, thực phẩm ở đây nếu chỉ duy trì cho một hoặc hai người tất nhiên đủ để tồn tại một khoảng thời gian. Tuy nhiên nên cẩn thận... Đầu Não đã có nhắc nhở không thể chủ quan. Số 3,4,5 ba người qua đó xem xét tình hình, số 8 yểm trợ họ. Còn lại theo tôi!
Sau lời phân phó, nhóm bảy người trong đội xử lý chia làm hai, bốn người đi về phía phòng ăn, ba người còn lại dưới sự dẫn đầu của đội trưởng Lý men theo hành lang cùng hai người tiến sĩ Hạ tiếp tục di chuyển.
Ở ngay đằng sau, thằng Huy vẫn âm thầm theo sát, tuy nhiên ban nãy, trong mắt nó dường như đã phát hiện ra điều dị thường.
- Còn có người ở đây?
Tự hỏi trong lòng, mặc dù thằng Huy khá nghi hoặc, thế nhưng nó cũng không mấy quan tâm, vì giờ điều quan trọng nhất chính là làm sao để lấy được những tài liệu mật từ tay mấy gã trước mặt. Nó tin rằng trong nháy mắt sẽ hạ được hai trong số ba tên, nhưng khi đó Ẩn Nấp chắc chắn sẽ mất tác dụng, đối diện với súng trường trên tay kẻ còn lại, kỳ thực nó cũng không dám quá manh động.
Dĩ nhiên đó là thằng Huy đang phỏng đoán theo cách nhìn của bản thân, bởi chưa từng chính thức trải qua lần giao thủ với ai nên rất khó để xác định khả năng của chính mình đã đạt tới trình độ nào.
Nói như thế, không phải là thằng Huy sợ hãi, dù sao thì những kẻ đã tiêm huyết thanh BS như nó hầu như đều không còn là người bình thường, kể cả tâm lý cũng đồng dạng trở nên vô cùng cứng cỏi ổn định, chung quy thằng Huy chỉ là lấy cẩn thận làm đầu, dùng cách thức hành động biết người biết ta để tránh việc ngoài dự liệu xảy đến.
Rất nhanh, nhóm đội trưởng Lý đã đứng trước căn phòng của tiến sĩ Hạ, lúc này gã tiến sĩ mới bước lại gần, đưa sát khuôn mặt vào thiết bị cảm biến trên cánh cửa, sau giây lát từ chỗ đó phát ra âm thanh máy móc vô cảm.
“Xác định thân phận Hạ tiến sĩ! Quét mống mắt thành công, chấp thuận!”
Cạch...
Tiếng cửa mở vừa vang lên, đội trưởng Lý liền nghiêng đầu liếc về tiến sĩ Hạ, thúc dục nói.
- Tiến sĩ Hạ, xin nhanh chóng, chúng ta không có nhiều thời gian!
- Hiểu rồi!
Đáp lại gọn lỏn, tiến sĩ Hạ hơi bực dọc nhưng chân vẫn tiến vào, sau một hồi lục lọi ngăn kéo trên bàn làm việc, gã cầm ra một thiết bị hình chữ nhật, tựa như được ráp lại bởi nhiều miếng kim loại không đồng nhất, chính giữa thiết bị còn có chỗ lõm cỡ đầu ngón tay cái.
- Thấy rồi, đi thôi...
Đoàng... Đoàng...
Ngay khi cầm thiết bị trên tay, miệng vừa thốt ra thành lời, bất thình lình dọc theo hành lang bên ngoài có tiếng súng đoàng đoàng vọng tới, khiến ai nấy không khỏi giật mình cảnh giác.
Mới đầu chỉ là vài ba t·iếng n·ổ cách nhau vài giây, nhưng ngay tức thì là hàng loạt âm thanh chát chúa như mưa.
Tành tành tành... Tành tành tành...
- Đi!
Lý đội trưởng nhíu chặt mày, gương mặt trở nên đằng đằng sát khí, quát.
Hai tên còn lại lập tức theo phân phó, nhanh chóng phóng đi như tên bắn.
Ở bên kia, bốn gã thành viên nhận lệnh đi kiểm tra phòng ăn, hiện tại đang nép chặt lưng vào nhau, xung quanh có hơn chục kẻ lạ mặt đang bao vây nhóm người. Quan sát kỹ, thậm chí một hai tên trong số đó vì nhận lấy loạt mưa đạn mà cả cánh tay lủng lẳng như sắp rơi khỏi cơ thể, thế nhưng chúng vẫn không hề có sự sợ hãi hay đau đớn, ngược lại dường như kích thích mức độ điên loạn, miệng không ngừng gào rú lắc lư thân hình tiến đến, áp sát mỗi lúc mỗi gần.
- Chuyện gì thế này?
- Đứng lại không được di chuyển... Mẹ nó, thằng khốn kia là thứ quái gì đây, sao không c·hết?
Trong hơn chục kẻ đang vây lấy bốn gã, thì hơn một nữa đều mang áo quần bệnh nhân, số còn lại có kẻ mang tạp dề, có kẻ thì quần áo lịch sự tựa như nhân viên văn phòng, không ai giống ai, điểm giống nhau duy nhất chính là khuôn mặt, tất cả dường như đều bị biến dạng, sự biến hóa như thể xác c·hết lâu ngày rồi phân hủy thối rửa, cặp mắt đục ngầu trắng dã, cả vòm miệng ngập trong dịch vàng xen lẫn máu huyết đang há rộng, thoạt nhìn vô cùng kinh tởm.
- Tiếp tục nổ súng...
Tành tành tành... Tành tành tành...
Một trong số những tên dị dạng bị đạn phá nát đôi chân, quỵ xuống, nhưng cái miệng lại nhe ra hàm răng xỉn màu, chính là màu máu huyết bị đóng thành mảng khô cứng, nó dùng hai cánh tay bầy nhầy máu thịt lê lết nhất quyết tiếp cận cái gã vừa bắn mình.
Xuất hiện tình cảnh quái dị đến mức khủng bố tâm lý con người như thế, khiến bốn tên đội xử lý không khỏi toát hết mồ hôi lạnh. Tuy nhiên, đám người này không phải là kẻ hiền lành, đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, lại càng không phải chưa từng g·iết người. Cho nên mặc dù trong lòng có hơi kinh hãi, nhưng sát khí lại dần dần dâng lên.
Đoàng... Đoàng... Đoàng...
Không hổ là thành viên đội xử lý dày dặn kinh nghiệm, cảm thấy tình hình không ổn liên thay đổi ngay chiến thuật.
Thay vì có xả đạn liên thanh xé nát cơ thể đám quái nhân kia cũng không làm gì được chúng, cả bốn người di chuyển tạo thành khoảng cách an toàn, vừa lùi vừa nhả đạn theo điểm xạ ba phát liên tiếp.
Ở chế độ bắn này, khả năng nhắm chuẩn cao hơn, một gã thành viên cố tình nhằm vào mi tâm kẻ quái dị mà bóp cò.
Đoàng... Phốc...
Nhìn thân thể đối phương đổ ầm xuống, sau vài lần co giật liền nằm yên bất động, dường như gã hiểu ra, hét lớn.
- Nhắm giữa đầu, bắn giữa đầu là tụi chó này c·hết ngay...
Đoàng... Đoàng...
...
Hàng loạt tiếng súng nổ, là hàng loạt cơ thể đổ ập xuống.
Khi thân thể kẻ quái dị cuối cùng ngã ngửa ra sau, cũng là lúc nhóm đội trưởng Lý lao đến.
- Xảy ra chuyện gì?
Nhìn tràng cảnh máu me ngay trước mắt, đội trưởng Lý không khỏi chấn kinh, lớn tiếng hỏi.
- Báo cáo đội trưởng, đám người này t·ấn c·ông số 3, chúng tôi buộc phải b·ắn h·ạ.
Đội trưởng Lý nghe xong, mặt hơi nhăn lại, tuy nhiên gã không tiếp tục nói gì chỉ tiến lại gần, dùng chân đá cái xác lật ngửa lại.
Sau một hồi quan sát những t·hi t·hể, gã mới tiếp tục cất giọng.
- Tốt rồi, xem có ai b·ị t·hương hay không? Nhanh chóng làm cho xong việc.
- Số 3 bị một tên trong số kia cắn vào gần cổ, nhưng chỉ là v·ết t·hương ngoài da, chúng tôi đã sơ cứu cho anh ta, tạm thời không vấn đề gì!
Đưa mắt nhìn về gã thành viên số 3, đội trưởng Lý nhìn khuôn mặt hơi chút xanh của kẻ đó, gật nhẹ đầu rồi nói.
- Không sao thì đi thôi...
Tiến sĩ Hạ cùng gã đồng nghiệp nhìn nhau tỏ vẻ kh·iếp sợ, nhưng rồi cũng chỉ biết cô gắng trấn tĩnh, nhấc chân đi nhanh về hướng hành lang số 4.
Rất nhanh, đoàn người đã tới gần mục tiêu, mọi chuyện diễn ra khá suôn sẽ.
Khi tất cả đã dừng chân ở phòng chứa máy chủ, tiến sĩ Hạ không đợi ai nhắc nhở, lập tức lấy thiết bị hình chữ nhật ra, đặt ngón cái vào vết lõm trên đó, hành động vô cùng vội vàng.
Lách cách...
Thiết bị đột nhiên tách làm hai, từ chính giữa đẩy lên một thứ trông như USB.
Ngay lập tức, tiến sĩ Hạ cắm vật đó vào máy chủ, là một thiết bị cực lớn đặt chính giữa căn phòng với hàng tá dây dợ nối đi khắp nơi, đồng thời nhanh tay thao tác nhập vào những mật mã mà chỉ có mình gã ta biết. Ngay sau khi làm xong, gã liếc nhìn đến bên cạnh.
- Tiến sĩ Dương, đến anh rồi!
- Được!
Người được gọi là tiến sĩ Dương luôn đi cùng, lúc này tiến đến, cũng lập tức nhập vào hàng loạt các mã khóa mà chỉ có mình anh ta biết.
Sau một hồi, máy chủ vang lên âm thanh máy móc.
“Xác nhận mã khóa chính xác, tiến hành sao lưu. Hệ thống sao lưu sẽ gián đoạn nếu nguồn điện không ổn định, xin chú ý nguồn điện hiện tại còn 12%. Xác định đủ thời lượng sao lưu, xin hỏi có chấp nhận sao lưu”.
- Chấp nhận!
- Chấp nhận!
“Đã xác mình giọng nói, bắt đầu tiến hành sao lưu”.
Thời gian chầm chậm trôi, không gian tĩnh lặng đến mức nghe được cả hơi thở của những người đứng bên cạnh.
“35%”
“47%”
“78%”
“Chú ý nguồn điện chỉ còn 4%”
Nghe giọng nói khô khốc từ máy chủ vang lên, đội trưởng Lý nhíu mày liếc sang hai người đứng gần đó.
- Yên tâm! Đủ điện cung cấp!
Người gọi là tiến sĩ Dương vội vàng lên tiếng, xóa đi sự nghi ngờ của gã đội trưởng.
“99%”
“100%”
“Sao lưu hoàn tất, xin xác nhận”
- Xác nhận!
- Xác nhận!
“Xác nhận hoàn tất, tiến trình sao lưu kết thúc! Vui lòng chú ý, nguồn điện cung cấp cho phòng thí nghiệm đã cạn! Nhà máy Phong Đô sẽ tự hủy trong vòng 60 phút! Cảnh báo! Cảnh báo!”
- Đi!
Đội trưởng Lý phất tay ra hiệu, nhóm thành viên nắm chặt súng, lần lượt chia theo đội hình lập tức rời khỏi nơi này.
Hai người tiến sĩ Dương cùng Hạ cũng chụp lấy thiết bị, nhét vào lồng ngực, tức khắc chạy theo sau.
Khi tất cả chạy ra đến đại sảnh, cũng là lúc ánh sáng chính ở xung quanh tắt ngóm, thay vào đó là những bóng đèn phụ bật lên, tuy nhiên đèn phụ dùng năng lượng dữ trữ không nhiều, chỉ khi có sự cố mới hoạt động nên cường độ ánh sáng cũng chỉ ở mức khá, nếu không muốn nói là yếu ớt, may ra hơn ánh đèn dầu được một chút, tác dụng chính cũng chỉ để đánh dấu đường đi.
Vài phút trước thằng Huy từng cân nhắc, dựa vào không gian tranh tối tranh sáng dùng Ẩn Nấp cùng Vuốt Bạc đánh úp, rồi c·ướp lấy USB trên tay gã tiến sĩ họ Hạ, xong lập tức lẩn trốn. Tuy nhiên khi máy chủ cảnh báo nơi này sẽ tự hủy trong vòng 60 phút. Nó không thể không thay đổi kế hoạch.
Nếu lẩn trốn quá lâu sẽ rất nguy hiểm, không thể dùng phương pháp trốn tránh, ít nhất phải lên được tàu điện, ngay thời điểm vừa rời khỏi căn cứ bí mật lập tức ra tay thì thích hợp hơn.
Cùng lúc đó, trong căn phòng tối tăm cuối hành lang số 5, khi dòng điện bị gián đoạn, những chiếc khóa trên cơ thể gã quái dị mang áo bệnh nhân số 01 kia đột ngột mở ra.
Trong màn đêm, cặp mắt trắng dã thình lình chảy ra dịch đỏ, rồi nứt thành cái rảnh đen sâu hoắm, phía bên trong lập lòe tia sáng xanh nhạt vô cùng yêu dị.
Gào...!!!
Người c·hết không đáng sợ...!
Đáng sợ là người đ·ã c·hết... lại chưa c·hết!