Chương 54: Tập Trung
Những âm thanh hú hét vang lên vọng khắp bốn phương tám hướng từ miệng của Kẻ Báo Hiệu khiến bốn người ngay lập tức biến sắc, tuy nhiên bất cứ ai trong số bọn họ đều là những tay lão luyện kinh nghiệm, việc chạm trán với thây ma đã diễn ra quá thường xuyên, chỉ nháy mắt, vừa lúc tiếng la của Kẻ Báo Hiệu gây nên kinh động, mỗi một cá nhân đã làm ra chuẩn bị khác nhau.
Anh em Nặc Na, Nặc Ma tức khắc biến mất khỏi ánh mắt của tất cả, đây rõ ràng là kỹ năng Ẩn Nấp tương tự của thằng Huy, cũng là lần đầu tiên nó nhận thức được người có cùng loại năng lực giống mình, mà lại là một lúc hai người.
Đương nhiên với tình thế hiện tại, thời gian cấp bách không cho phép thằng Huy đặt quá nhiều sự chú ý tới việc ấy, chỉ có điều nó không làm ra hành động trốn tránh giống với anh em họ Nặc kia, mà ngược lại, bóng dáng thằng Huy chớp nhoáng lao thẳng đến chỗ Kẻ Báo Hiệu, bàn tay lóe lên năm vệt sáng bạc.
Đồng thời, gã trọc đầu không ngờ cũng làm ra động tác tương tự, năm ngón tay siết chặt thanh dao găm, ánh mắt chăm chú mở hết tốc lực phóng tới, thậm chí do yếu tố khoảng cách mà gã còn đến trước khi thằng Huy tiếp cận được ả xác sống to mồm đằng trước.
Phập...
Ré...
Giọng hét chói tai đột ngột ngưng bặt sau nhát đâm cực mạnh từ trên cao cắm thẳng xuống đỉnh đầu.
Thằng Huy trong vô thức nhíu mày, trong lòng đột nhiên dâng lên sự cảnh giác cực lớn với tên đầu trọc. Trên thực tế, nếu ở vào hoàn cảnh như hiện giờ, thông thường những kẻ có mặt đều sẽ tìm cách thoát thân càng sớm càng tốt, bởi tiếng la thất thanh của Kẻ Báo Hiệu sẽ lập tức thu hút tất cả sự chú ý của mọi loài xác sống nằm trong phạm vi cảm nhận được, nấn ná một chỗ rất dễ lâm vào tình huống bị bao vây. Nhưng mà lúc này tên đầu trọc lại có thể quyết đoán ra tay diệt sát điểm mấu chốt, đủ để nhận thấy tên này không đơn giản, nhất là gã ta chỉ là một người bình thường không hề có chút năng lực nào của Tiến Hóa Nhân.
Không chờ thằng Huy kịp thời chuyển hướng, khi cái xác đổ xuống thì g·ã đ·ầu t·rọc đã như con sóc tung người dùng hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp chộp vào mép bức tường, thân thể lực lưỡng không ngờ lại trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ, gã ta linh hoạt, cực kỳ kinh hoạt, chỉ mấy lần đu bám đã leo lên mái nhà, sau đó biến mất trong tầm mắt của thằng Huy.
- Thật đúng không nên xem nhẹ ai... Dù có là người bình thường cũng vậy, mấy viên thuốc Tiến Hóa gã ta còn chưa cần dùng mà đã như thế, không biết khi uống vào sẽ như thế nào!
Thằng Huy chậc lưỡi đánh giá tên đầu trọc, rồi thân hình cũng từ từ biến mất trước ánh mắt cùng tiếng gào thét của hàng trăm cái xác sống đang ào ào đổ về từ bốn hướng xung quanh.
Ba mươi phút sau, giữa một khu vực tương đối trống trãi, vây quanh là mấy căn nhà đổ nát đen ngòm, hầu như chỉ còn lại mấy cây cột bê tông là giữ được hình dáng ban đầu, từ quan cảnh có thể thấy dường như chỗ này từng xảy ra h·ỏa h·oạn rất lớn.
Hơn ba mươi người đang tụ tập phân chia thành sáu bảy nhóm khác nhau. Có nhóm chụm đầu tựa hồ đang thương thảo vấn đề sắp tới, có nhóm khoanh tay im lặng, lại có nhóm ngồi xổm dưới đất chăm chú quan sát những kẻ đang có mặt tại đây.
Lúc này, thằng Huy từ bên ngoài mới xuất hiện, chầm chậm bước vào khu vực của những kẻ đó, sau giây lát như thể tìm kiếm điều gì, nó nhằm một hướng ung dung tiến lại giữa hàng chục con mắt đang âm trầm dõi theo mỗi bước chân.
- Ồ cậu Huy, cậu đến hơi trễ... Ha ha, lại đây, ba người bọn tôi chờ cậu nãy giờ.
Nặc Na vẫy tay hồ hởi cất tiếng.
Thằng Huy gật đầu chào lại, sau đó đáp lời.
- Mấy anh thông cảm, trên đường tới đụng phải một tên F1 nên có chút chậm trễ!
- Cái gì? Cậu đụng phải F1... Sau đó?
- À, may mắn tên F1 này có lẽ mới biến dị không lâu, cũng không quá khó để giải quyết!
Thằng Huy không chút giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận, bởi nó hiểu đã đến chỗ này toàn những kẻ không đơn giản, việc giải quyết F1 nói đơn giản thì không đúng, nhưng nếu nói tiêu diệt được thì cũng chẳng phải là chuyện gì quá chấn động. Quả thực nhứ thế, khi nghe nó chạm trán rồi xử lý xong F1 thì chỉ có vài kẻ hơi nhướng mày nhìn đến, rồi lại quay đi chỗ khác như thể chưa có chuyện gì.
- Ừ! Thôi không nói chuyện này nữa, hiện tại còn không biết chờ đến khi nào, tên chủ sự do Evolution phái tới còn chưa xuất hiện...
Nặc Na gật đầu, nói sang vấn đề khác, cũng chính là vấn đề mà tất cả những kẻ đang có mặt đều có chung suy nghĩ.
- Chưa đến?
- Bọn tôi chờ ở đây đã ba mươi phút rồi, mà có vài tên khác nghe nói đã đến trước gần hai tiếng đồng hồ vẫn chưa hề thấy người của Evolution tới... Hừ!
Nặc Ma ồm ồm cất giọng, âm thanh có vẻ khá bất mãn.
Thằng Huy thoáng trầm ngâm, đảo ánh mắt một vòng âm thầm đánh giá mọi thứ xung quanh.
Hiện tại trong tầm nhìn của nó có sáu tổ đội khác nhau, dĩ nhiên là chưa tính nhóm của mình. Mà, trong sáu nhóm ở đây, ngoài một số gã có luồng năng lượng dao động dễ dàng nhận thấy là Tiến Hóa Nhân thì số còn lại không ngờ đều chỉ là nhân loại bình thường, thậm chí nguyên cả một đội năm người trong tổng số sáu nhóm có cùng một dạng trang phục cũng đều không phải Tiến Hóa Nhân.
- Đám mang Soft Body Amor là người của Hội Khai Thiên! Đừng coi thường chúng, thằng nào cũng đều từng là lính đặc chủng, chưa kể bọn này có tư tưởng rất cực đoan...
Gã đầu trọc âm thầm nói, rõ ràng là có ý cảnh báo cho mấy người thằng Huy.
Thằng Huy xoay người, nhìn đến tên đầu trọc giây lát, sau đó nói lời cảm ơn. Chỉ là trong lòng nó đang không ngừng suy đoán, khả năng tên trọc đầu đang đứng bên cạnh cũng có tương tự đám kia.
Thời gian lại tiếp tục trôi qua, bầu không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng. Lẽ dĩ nhiên là cả đám tụ tập một chỗ như thế này thật sự quá nguy hiểm, rất dễ gây ra sự chú ý cho bọn xác sống ùa vào, đặc biệt mấy loại như F1 cực kỳ mẫn cảm với nhiệt lượng tỏa ra trên thân thể con người. Bỏ chạy thì không nói, vấn đề là đến đây rồi mà bị thây ma đuổi đánh không làm được nhiệm vụ thì quá là uất ức.
Dễ nhận ra nhất chính là tên Nặc Ma, hiện giờ gã ta cứ đứng lên ngồi xuống, hai bàn tay xoa xoa vào nhau, miệng không ngừng lảm nhảm chửi thề.
- Mẹ nó chứ... Quá là xem thường người ta rồi...
- Nặc Ma, ngồi xuống!
Nặc Na nhíu mày, trầm giọng quát.
Tên Nặc Ma trông có bộ dáng hung dữ, thần thái thô lỗ không có chút gì giống với kẻ dễ bị người khác ra lệnh, thế nhưng khi nghe được giọng anh trai mình, gã dù cho có hậm hực cũng ngoan ngoan ngồi phệt xuống đất, sau đó lên tiếng.
- Em có nói sai đâu, rõ ràng tụi Evolution coi thường mình...
- Câm mồm! Có những thứ mà trước khi em trở thành Tiến Hóa Nhân không biết được... Tốt nhất ngậm ngay cái miệng lại, tuyệt đối không bao giờ tỏ ra thái độ với Evolution! Em nhìn xung quanh đi, người lợi hại hơn em ở đây có không ít, nhưng có kẻ nào dám mở miệng nói một câu bất mãn hay không?
Nặc Ma bị răn dạy, nhất thời câm nín, ánh mắt liếc trộm sang những gã Tiến Hóa Nhân khác. Một lúc sau gã mới thở dài, lại nhìn về phía Nặc Na nói, âm thanh đã nhỏ hơn rất nhiều.
- Rốt cuộc là như thế nào anh hai!
Nặc Na nhìn về thằng em to xác nhưng hành động luôn lỗ mãng, đưa bàn tay vỗ vỗ lên vai gã, cất giọng.
- Ở đây không tiện, anh chỉ có thể nhắc lại cho em nhớ, sau này đừng bao giờ chọc đến người của Evolution!
Nói rồi Nặc Na đảo mắt về phía thằng Huy, cười khổ khẽ gật nhẹ đầu như thể muốn nhờ nó xác minh lời nói giúp bản thân.
Hiểu được sự nhờ vả, thằng Huy cũng thấy điều này không có gì quá quan trọng cho nên mới ừ qua kẽ miệng, thừa nhận lời Nặc Na là hoàn toàn đúng.
Gã Nặc Ma gãi đầu, mặc dù còn nhiều điều bán tín bán nghi, thế nhưng vẫn miễn cưỡng bĩu môi, xem như bản thân chấp nhận nghe lời anh, không nhắc tới nữa. Có điều không nói tới chuyện ấy thì gã lại bắt đầu tìm vấn đề khác như thể muốn trút ra mấy luồng hơi dư thừa trong cơ thể.
- Mà, em vẫn không hiểu, mình còn cần lấy thuốc Tiến Hóa để làm gì? Không phải thứ đó chỉ có tác dụng với người thường thôi sao?
Ngay khi câu hỏi vừa vang lên, ngoại trừ Nặc Na cùng vài tên Tiến Hóa Nhân khác vẫn bình tĩnh thì không ít Tiến Hóa Nhân khác bất chợt lao xao, thậm chí còn có kẻ cố rướn người về phía trước, dỏng hai tai lên chờ câu trả lời. Đến ngay cả thằng Huy đang ngồi khoanh tay dựa lưng vào bức vách cũng có chút dị động.
Nặc Na đưa ánh mắt âm thầm cảnh cáo thằng em nhiều chuyện, nhưng ngay sau đó trong đầu gã đột nhiên có tia sáng xẹt qua, khóe miệng cười cười, bắt đầu từ tốn nói.
- Không chỉ tác dụng với người thường, chính chúng ta là những Tiến Hóa Nhân nếu được sư dụng thuốc này trong thời gian dài sẽ có cơ hội thăng cấp từ E1 lên E2!
Nặc Ma nghe xong, đôi mắt sáng rỡ, cả hai bàn tay chà chà trông vô cùng hưng phấn, miệng lẩm bẩm.
- Hèn gì khi nghe đến nhiệm vụ cùng phần thưởng, một người cẩn thận như anh lại đồng ý ngay chẳng do dự... Ha ha...
- Đừng vội mừng! Số lượng thuốc giúp chúng ta thăng lên một bậc không phải là số lượng nhỏ...
- Hả? Cần bao nhiêu?
Nặc Ma thoáng sững sờ, vội hỏi lại.
- Không rõ, càng nhiều càng tốt. Nghe đâu từng có người ở Future City sử dụng liên tục một lúc gần một trăm viên mới có thể nâng lên bậc E2! Đó cũng chỉ là tin đồn, thự hư bên trong anh cũng không rõ!
Đoạn đối thoại của hai anh em giúp không ít những kẻ đang có mặt cuối cùng hiểu được vì sao thứ thuốc này lại có thể gây nên hứng thú với nhiều Tiến Hóa Nhân như thế, bởi có không ít những kẻ ở đây, tính luôn thằng Huy thì ban đầu chỉ muốn lấy phần thưởng để cho những đồng bọn bên cạnh dùng và xem nó như là vật bảo toàn sinh mạng nếu vô tình gặp phải thây ma mà bản thân không thể chống lại, điển hình như F1 chẳng hạn.
Từ những lời nói trong lúc vô ý, trong đầu thằng Huy bỗng chốc thông suốt, hiểu sơ bộ được phần nội dung mà một đoạn ghi chú bên trong quyển sách cổ nhắc đến, có một phần đề cập tới việc dùng Nguyên Mẫu pha loãng theo tỷ lệ nhất định, kèm theo là một số phương thức phức tạp, có thể làm ra thành phẩm gọi là "Đơn Dược". Dĩ nhiên hiện tại nó đã hiểu, những cách phức tạp ấy tương tự việc sản xuất thuốc trong Tây Y thời bây giờ. Tựu chung có thể nói bằng bốn chữ là đại đồng tiểu dị, có chung mục đích!