Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Evolution Xxx

Chương 53: Chốn Cũ




Chương 53: Chốn Cũ

Chiếc Van cứ thế theo lộ tuyến định sẵn một mạch xuyên suốt qua vài mảnh phế tích đổ nát hoang vu, những chỗ này đã từng là những thành phố nhộn nhịp phát triển, thế mà tất cả giờ đây chỉ còn lại chút dấu vết tàn tro của lịch sử.

Đi qua hết những nơi đó đến đầu giờ chiều, trên một đoạn đường hun hút, hai bên là hai hàng cây rậm rạp che kín phía trên cao, chiếc xe từ từ giảm tốc độ rồi dừng lại. Lão Bisto nhíu mày nhìn qua tấm kính, miệng làu bàu than thở.

- Hai người kia sao chưa tới, rõ ràng đã hẹn giờ này phải có mặt...

Âm thanh của lão còn đang văng vẳng bên tai thì thằng Huy đã chen vào.

- Họ đến rồi!

Xoạt...

Bỗng nhiên, cánh cửa xe vốn dĩ vẫn đóng chặt đột ngột như thể bị một lực kéo vô hình tác động khiến nó mở toang, gió từ ngoài lùa vào thổi bay lất phất mái tóc hai người đang ngồi bên trong.

- Ha ha, xin lỗi vì phải để các vị phải tới đón...

- Anh cứ đùa, không đón thì làm sao mình biết địa điểm tiến hành nhiệm vụ chứ?

Hai giọng nói đồng thời phát ra, cùng lúc bóng dáng của hai gã đàn ông đều trạc ba mấy tuổi dần dần hiện rõ trong ánh mắt của lão Bisto, quái lạ là bọn chúng đã đứng ngay sát cạnh cửa từ lúc nào. Một gã thân thể cao lớn, bên ngoài khác áo jean xanh, nhiều chỗ đã sờn cũ thậm chí có rất nhiều dấu vết rách nát, khuôn mặt vuông vức cùng đôi lông mày xếch ngược trông cực kỳ hung dữ. Tên còn lại thân hình cân đối, mình bận sơ mi trắng quần tây, thoạt nhìn thì thấp hơn một chút so với gã vừa rồi, ngoài làn da trắng bệch như kẻ mang bệnh và mái tóc dài đến lưng được cột gọn phía sau, nhìn sao cũng rất khó để nhận thấy điều gì đặc biệt trên người gã, duy nhất chỉ là ánh mắt của kẻ ấy có gì đó âm u tới mức gây cho người đối diện cảm giác lạnh lẽo nếu nhìn trực diện vào.

- A... Các vị đã tới... Mau, mau vào bên trong!

Hai gã đàn ông cười cười, gật đầu rồi nhanh chóng bước lên xe.

Khi xe tiếp tục lăn bánh, lão Bisto mới bắt đầu lên tiếng, giọng nói đầy vẻ khách sáo.

- Thật cảm ơn hai vị đã đồng ý giúp đỡ nhiệm vụ lần này. Trước tiên để tôi đây giới thiệu cho các vị biết nhau một chút, vì sắp tới mọi người đều sẽ là đồng đội rồi.

Vừa nói tay lão Bisto hướng về bên cạnh.

- Đây là cậu Huy, cũng như hai vị đều là Tiến Hóa Nhân. Cậu Huy, đây là Nặc Na và Nặc Ma...

Nghe lão Bisto giới thiệu có vẻ qua loa, gã tóc dài mĩm cười nhìn chăm chú đến thằng Huy, sau đó từ từ lên tiếng.

- Tôi là Nặc Na, em tôi Nặc Ma, hai anh em chúng tôi là thành viên của tộc Thạch thuộc Nam Sơn cũ. Cũng như Nam Long cậu, đất nước chúng ta đều chẳng còn, không cần thiết phải phân biệt nữa để làm gì!

Giọng gã vừa dứt, từ sâu trong đôi mắt sắc lẹm bỗng lóe lên một chút ánh sáng như có như không.



Thằng Huy thoáng giật mình, sau lưng đột nhiên gai ốc nổi lên thành mảng, có điều ngay tức khắc nó liền ổn định cơ thể, đồng thời khống chế tâm lý bản thân trở lại bình thường, nhẹ nhàng đáp.

- Chào anh! Ừm, xuất thân đã chẳng còn quan trọng...

Chỉ đơn giản một vài câu đối thoại bâng quơ để kết thúc màn chào hỏi lẫn nhau, thằng Huy lại ngã lưng về sau tựa như không còn hứng thú giao tiếp. Lúc này, gã Nặc Ma mới ồm ồm quát khẽ.

- Mẹ kiếp, một tên E1 lại kiêu ngạo đến thế?

Có điều thằng Huy vẫn khoanh tay, xoay mặt về hướng khác, mặc kệ hai gã kia muốn làm gì thì làm, bởi trong đầu nó hiện giờ đang có quá nhiều thứ cần suy nghĩ, tốn thời gian với hai người lạ mặt còn không bằng bớt chút hơi để chuẩn bị cho nhiệm vụ sắp tới.

- Em trai không nên nói vậy... Trên đời đừng bao giờ coi thường bất cứ kẻ nào!

Nặc Na nhếch miệng, âm thanh đầy ý vị khác thường vang lên, đồng thời thì bàn tay gã vỗ nhẹ lên lưng gã Nặc Ma.

Nhận thấy có gì đó khác thường, lão Bisto tằng hắng, cố gắng xoa dịu bầu không khí đang dần căng thẳng.

- Khụ... Được rồi, xem như các vị đều đã biết nhau. Hiện tại trên đường tôi sẽ thông báo rõ nhiệm vụ cần làm những gi, cũng như một số thông tin liên quan khác.

...

"Nhiệm vụ boongke do Tổ Chức Evolution khởi xướng yêu cầu trong thời hạn tối đa bảy ngày phải từ vùng ngoại vi thị trấn Thiệu Quang thuộc thành phố WhanSai-Chaini xâm nhập vào phía trung tâm thị trấn, boongke ở ngay đó. Do nơi đó có thể là một trong những điểm phát tán bệnh dịch thây ma đầu tiên cho nên số lượng xác sống cực kỳ đông đảo, không có biện pháp sử dụng phương tiện cơ giới để tiến hành tiếp cận, bắt buộc người nhận nhiệm vụ phải trực tiếp xông vào. Nhiệm vụ chính là từ phòng bí mật bên trong boongke lấy về một chiếc hòm thủy tinh. Nhiệm vụ chỉ tính thành công khi giao vật phẩm đến tay người quản lý, người quản lý sẽ luôn túc trực chờ ngay bên này biên giới".

"Phòng bí mật nằm ở tầng sáu cách mặt đất với độ sâu trên dưới bốn mươi mét, dấu hiệu nhận biết cùng các hình ảnh liên quan được đính kèm bên dưới nhiệm vụ".

"Cảnh báo cấp B, số lượng xác sống không thể xác định, có sự xuất hiện tính đến thời điểm hiện tại là 5 tên thây ma F1".

"Chúc may mắn"!

"Evolution"!

...

Cầm trên tay xấp tài liệu cùng một số bức ảnh, thằng Huy thở dài ngẫm nghĩ.

- Rốt cuộc như những gì mình suy đoán, đây chính là khu vực gần với nhà máy thực phẩm Phong Đô... Khả năng boongke ấy có liên hệ với căn cứ bí mật bên dưới nhà máy... Còn thứ kia... Ài... Dù hơi nhỏ hơn so với miêu tả, nhưng từ hình dáng đặc thù thì đây chính xác là Nguyên Mẫu rồi! Thứ này đối với mình bây giờ là quan trọng nhất, nhất định không thể để rơi vào tay đám Evolution. Nhưng mà... Làm sao để lấy được... Lấy được rồi thì làm sao để trốn thoát? Thật đau đầu!

Dĩ nhiên ngoài thằng Huy đang cực kỳ lo lắng về vấn đề làm sao có thể phỗng tay trên khi phải đối mặt với số lượng những Tiến Hóa Nhân đồng thời tiến hành nhiệm vụ, thì hai anh em Nặc Na lại đang lo lắng tới cảnh báo bên trong nhiệm vụ, không nói tới vô số thây ma thì nămcon quái vật F1 thực sự là nắm đấm giáng vào tâm lý của bất kỳ ai. Đó là chưa kể số F1 ấy chỉ mới là tính đến thời điểm khi Evolution phát hiện, tuyệt đối không phải là số liệu cuối cùng.



- Không được, ban đầu ông không đề cập rõ ràng chuyện có ít nhất năm tên F1. Thù lao là một phần mười e rằng... Nhiệm vụ này anh em chúng tôi không làm nữa. Dừng xe đi, chúng tôi từ bỏ!

Nặc Na âm trầm nhìn tới lão Bisto lên tiếng, giọng điệu đầy ý tứ trách móc.

Tuy nhiên lão cáo già này chỉ cười hề hề, bắt đầu thuyết phục lần nữa.

- Dễ nói dễ nói, là vấn đề thù lao đúng không? Tôi nói thật bất cứ nhóm nào không phải chỉ mình tôi cũng chỉ đưa ra tiêu chuẩn như nhau, đều chỉ có một phần mười trong tổng số thuốc Tiến Hóa, nhưng mà, nếu cậu đã quyết liệt nói vậy... Thế này đi, tôi lấy thân phận người Giám Sát của Hội Angel cam đoan, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ tăng thêm thù lao một phần, cộng thêm bất cứ yêu cầu nào nằm trong phạm vi cho phép. Cậu Nặc Na chắc hiểu được ý nghĩa việc Hội Angel sẽ làm cho cậu một yêu cầu là như thế nào phải không? Đương nhiên cậu Huy đây cũng sẽ hưởng quyền lợi tương tự nếu cậu ấy hoàn thành nhiệm vụ.

- Đáp ứng một yêu cầu?

Nặc Na thoáng sững sờ, khóe miệng run run hỏi lại.

- Đúng vậy!

Lão Bisto nói như chém đinh chặt sắt, khẳng định!

- Tốt! Tôi đồng ý, cứ như thế đi, hy vọng ông đứng nuốt lời, nếu không... Hừ! Hậu quả ông tự hiểu!

- Dĩ nhiên dĩ nhiên!

Lão Bisto lại cười hề hề, xua tay lia lịa như thể không đời nào làm ra hành động xuẩn ngốc như thế.

Bên cạnh lão ta, thằng Huy cũng chẳng nằm yên được nữa, người hơi nhổm dậy. Có điều, mặc dù thù lao được đáp ứng yêu cầu của Hội Angel quá mức chấn động, bởi thậm chí ý muốn xây dựng một pháo đài phòng thủ mà bản thân ấp ủ cũng có khả năng hoàn thành, nhưng sau khi cân nhắc lợi hại trong đó, thằng Huy cuối cùng cũng không vội lên tiếng, mà chỉ thở hắt ra vài hơi tượng trưng, xem như bản thân cũng khá xúc động khi nghe được lời ban nãy của lão Bisto, nhằm tránh cho lão hoặc hai kẻ kia sinh lòng nghi hoặc.

Thấy phản ứng của thằng Huy, lão Bisto thở phào nhẹ nhõm. Hiển nhiên điều kiện vừa rồi đã đủ để cho ba tên này toàn tâm toàn ý mà ra sức hành động.

Đoạn đường cứ thế trôi đi trong im lặng, ai cũng có những suy nghĩ riêng của bản thân.

Mãi cho tới buổi tối ngày thứ ba, trong một căn nhà ọp ẹp được che chắn cẩn thận, năm người đang ngồi yên lặng nghỉ ngơi kết thúc hành trình mệt mỏi.

Sáng ngày mai sẽ hội họp cùng rất nhiều đội nhóm khác bên kia biên giới để bắt đầu tiến hành nhiệm vụ.

Một đêm cứ thế bình yên qua nhanh.

o0o

Cách biên giới Nam Long khoảng mười tám kilomet về phía Chaini. Mặt trời vừa ló dạng, nhóm thằng Huy đã có mặt ở đây, tuy nhiên ngoài tên trọc đầu làm tài xế đang cùng đồng hành thì không thấy lão Bisto ở chỗ nào.



Mãi cho tới lúc bốn người tiếp cận vùng bên ngoài thị trấn Thiệu Quang, khi bắt đầu phát hiện bóng dáng của một vài xác sống lang thang đang vật vờ ở đằng xa mới dừng chân lại.

- Hừ! Lão già kia không dám đến đây đã đành, cho tên trọc này đi theo làm quái gì không biết. Nhìn sao gã cũng chỉ là một người bình thường!

Nặc Ma khinh khỉnh nói, ánh mắt đầy vẻ xem nhẹ khi nhìn tới tên trọc đầu đi bên cạnh.

Lúc này gã trọc mới quay sang, so về chiều cao thì gã còn cao hơn Nặc Ma một cái đầu, thân hình to lớn, cơ bắp nổi cuồn cuộn cùng hàng tá vết thẹo chạy ngang dọc khắp hai cánh tay, gã bình thản nói.

- Tiến Hóa Nhân rất lợi hại, tôi thừa nhận bản thân hiện giờ không phải đối thủ của anh. Tuy nhiên...

Nói tới đây, gã ta xòe lòng bàn tay ra trước, chính giữa có ba viên thuốc nén hình bầu dục màu đỏ như máu, tiếp tục cất giọng, khi này âm thanh đã không còn nhẹ nhàng, ngược lại đầy vẻ quyết đoán.

- Nếu chém g·iết sống c·hết, rất khó để đoán kết quả...

- Thuốc Tiến Hóa!

Nặc Ma thoáng sững sờ, ánh mắt âm trầm quan sát thật kỹ ba viên thuốc trên tay đối phương, tuy nhiên vì gã ta vẫn muốn giữ thể diện, không thể chỉ bởi mấy thứ như thế này mà làm nhụt nhuệ khí bản thân, cười lạnh nói tiếp.

- Chỉ là ba viên thuốc giúp anh tạm thời có năng lực như Tiến Hóa Nhân mà thôi, hết thời gian thì đâu lại hoàn đó... Chưa kể năng lực khi dùng thuốc tối đa cũng chỉ là tiếp cận E1, ha ha... Với năng lực tầm đó anh nghĩ đủ sức để đánh với tôi một trận?

Tên đầu trọc cười cười, không muốn dây dưa với tên hợm hĩnh Nặc Ma, lẳng lặng bỏ sang một bên, từ từ rút dưới ống giày ra một thanh dao găm đầy răng cưa, rồi nhẹ nhàng tiến về phía ba gã xác sống đang lắc lư ngoài mấy chục mét.

Đồng thời khi ấy, Nặc Na đi tới bên cạnh thằng Huy, cùng nhau quan sát g·ã đ·ầu t·rọc, ánh mắt tựa hồ có vẻ rất hứng thú.

- Cậu Huy thấy tên này thế nào?

Thằng Huy quay người, mĩm cười đáp.

- Hôm trước anh có nói, đừng nên coi thường bất kể đó là ai đúng không?

Chính xác là vậy, ba gã xác sống vừa phát hiện động tĩnh của tên đầu trọc, liền như dã thú gầm rú ào ào lết từng bước chân khập khiễng, vung hai cánh tay chỉ còn lớp da thối rửa khua loạn xạ bổ thẳng vào gã ta.

Phụp... Phụp... Phụp...

Ba nhát dao gọn gàng nhưng ẩn chứa lực lượng cùng độ chính xác dường như tuyệt đốt, cắm thẳng vào hốc mắt từng con thây ma xuyên qua sọ lút thẳng ra phía sau.

Ba cái thây đổ ập xuống đất, g·ã đ·ầu t·rọc liếm khóe môi cúi người lau v·ết m·áu bẩn vào cơ thể bọn chúng. Cũng chính vào ngay thời điểm ấy, ở một góc khuất đột nhiên vang lên âm thanh như tiếng hét của phụ nữ.

Không phải là hình như, mà đúng là một thây ma phụ nữ đang đứng yên lại chẳng hề có ý định lao về phía tên đầu trọc mà chỉ đứng đó ngửa cổ lên trời gào thét, tiếng thét chói tai giữa vùng hoang vắng khiến thứ âm thanh ấy càng như thể được khuếch đại đến mấy lần.

- Nguy, là Kẻ Báo Hiệu... Con mẹ nó, xui tận mạng mới gặp thứ này!

Kẻ Báo Hiệu là cách nói tương tự như Kẻ Phá Tường, là một dạng F0 được tiêm vào lượng VirusC lớn hơn bình thường dẫn đến biến dị. Trong khi Kẻ Phá Tường có thể di chuyển nhanh nhẹ, dễ dàng vượt qua các chướng ngại cùng phá hủy những thứ che chắn để tiếp cận con mồi, thì Ké Báo Hiệu là một dạng thây ma biến dị chỉ có một tác dụng duy nhất, và cũng chính là thứ mà dù là Tiến Hóa Nhân cũng không bao giờ nguyện ý đụng phải, tác dụng dẫn lối cho mọi loại xác sống kể cả F1 cùng nhau tập trung lại...