Chương 50: Lộ Diện
- Này... Mọi người đi đâu thế... Giảm giá, giảm giá 280 Máu Xanh bán luôn... Nè nè...
Dũng vân vê cánh mũi, cười cười nháy mắt cho Huy và Ngọc, hai người này đương nhiên hiểu ý đồng bọn, hả hả mấy tiếng rồi cùng nhau quay lưng, rõ ràng là toan tính nhấc chân rời khỏi phạm vi cửa tiệm.
Gã chủ quán nghiến răng, có ngu đến cỡ nào cũng biết được bị tên vừa rồi tới phá đám, gã hằn học quát.
- Hừ! Tính đơn giản như vậy rồi bỏ đi sao?
Ba người mới đi được vài bước, âm thanh từ phía gã chủ quán đã vọng tới mang theo chút ý tứ giận dữ, nhưng càng nhiều hơn trong đó là sự cảnh cáo.
Dũng quay lại, làm ra vẻ mặt khó hiểu, nói.
- Thế nào? Tôi muốn mua số lượng lớn, ông không có thì chúng tôi đi! Bộ ở cái chợ này không cho phép người khác mua hàng số lượng hay sao?
Gã chủ quán nhếch mép, đáp lại.
- Mua hay không là quyền của mày, nhưng phá đám tao rồi muốn đi thì xem ra mày muốn tìm đau khổ rồi!
Ngay từ đầu thằng Huy đã có ý muốn để cho Dũng hoàn toàn xử lý những chuyện mua bán như vậy, cho nên từ đầu vẫn luôn giữ im lặng, tuy nhiên khi nghe ra được giọng điệu uy h·iếp của tên kia, nó mới từ từ tiến lại gần quầy hàng, đưa sát mặt mình đến trước mặt gã ấy, cất giọng khe khẽ.
- Thế nào? Ông tính làm gì?
Nhận ra ánh mắt thằng Huy mang theo đầy ý tứ khiêu khích, gã chủ quán nhất thời nổi cơn thịnh nộ, vừa đưa tay lên định đập mạnh xuống mặt bàn tính toán dằn mặt thằng nhãi không biết điều đang đứng đối diện, bất chợt ngay lúc cánh tay gã còn chưa kịp vỗ xuống, phía sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của một cô gái, âm thanh trong trẻo nhẹ nhàng.
- Chú ba đừng nóng...
Gã chủ quán gọi là chú ba vừa nghe được tiếng nói từ sau bức vách, trong thoáng chốc cơn giận dữ dường như tiêu biến, nhanh chóng thu tay lại, sau đó hơi khom mình dịch sang bên cạnh đáp.
- Vâng!
Thằng Huy nhíu mày, với cảm giác linh mẫn của một Tiến Hóa Nhân như nó lại không thể phát hiện ra còn có người ở ngay phía sau một tấm ván mỏng với khoảng cách gần như thế, quả thực phải nói đây là sự tình rất hiếm gặp, bởi thậm chí nếu người ấy cũng là Tiến Hóa Nhân đi chăng nữa cũng vô phương giấu được hơi thở.
Loạt xoạt...
Theo giọng nói ban nãy đi ra là một cô gái với gương mặt thanh tú, tuổi độ chừng hai mươi cùng mái tóc dài đen óng ả, trên người khoác một chiếc áo trắng ngà, loại áo cực kỳ khác biệt so với y phục hiện đại thông thường, nói chính xác hơn, đây là dạng y phục có chút giống với áo Tràng Vạt, một loại áo Giao Lĩnh thường thấy ở thời kỳ phong kiến Nam Long. Chỉ là, cô ta không phải dùng đôi chân để di chuyển mà là ngồi trên một chiếc xe lăn.
Nhìn đến cô gái vừa mới xuất hiện, thằng Huy nhất thời im lặng, nó nhận ra từ trên người con gái ấy cảm giác rất giống với Tiến Hóa Nhân nhưng lại có gì đó mơ hồ khó có thể miêu tả. Đồng dạng thì hai người phía sau là Dũng và Ngọc cũng không nói nên lời, lần đầu tiên họ thấy một người mang trang phục chỉ có ở trên phim ảnh, mà càng là ở thời đại tàn khốc như hiện giờ lại càng khó hiểu.
- Xin lỗi vì chú ba hơi thẳng tính, vừa rồi không làm quý khách khó chịu chứ?
Cô gái nhỏ nhẹ nói lời xin lỗi, cùng lúc thì chiếc xe lăn từ từ dừng lại bên cạnh chú ba.
Thằng Huy nhún vai biểu lộ không vấn đề, phất phất tay, rồi tính quay lưng rời đi tránh xa nơi này. Nói gì đi nữa, ở cạnh một kẻ mà chính bản thân mình không thể nhìn thấu được nông sâu của họ thực sự rất khó có thể yên tâm. Có điều, ngay lúc nó vừa mới xoay người, cô gái đã che miệng cười duyên, cất tiếng.
- Ban nãy có nghe được các vị quý khách đây cần mua số lượng lớn Nước Tăng Lực?
Thằng Huy bỗng quay đầu, ánh mắt chăm chú hơn, hỏi ngược.
- Cô có?
- Đương nhiên có, nhưng mà thứ cho tôi có vài câu phải nói trước.
Cô gai khẽ vén lọn tóc sang vành tai, nhìn thẳng đến ánh mắt thằng Huy, cũng không chờ cho nó mở miệng đáp ứng, cô ta liền tiếp tục.
- Quý khách hiểu được bao nhiêu về sảm phẩm ấy? Quý khách cần số lượng lớn để làm gì? Và, quý khách có biết thực chất thứ được gọi Nước Tăng Lực kia chỉ là một sản phẩm chưa hoàn thiện?
Ba câu hỏi khiến thằng Huy trợn mắt trong thoáng chốc, ngoài vấn đề cần số lượng thì chắc Dũng sẽ có chủ ý riêng, còn về hai câu còn lại, đúng là nó chẳng biết một chút xíu gì liên quan. Dĩ nhiên điều đó chỉ xảy ra trong chớp mắt, thằng Huy cười cười đáp.
- Một khi cô đã đưa ra câu hỏi như thế lẽ dĩ nhiên cô cũng đã chuẩn bị lời nói phía sau! Mời cô tiếp tục!
Vừa nói, thằng Huy vừa chống hai khuỷu tay xuống mặt quầy hàng, dáng vẻ như tôi đây nghe một chút cũng không sao. Hiện tại trong lòng nó thừa hiểu, nếu không thể chủ động né tránh, thì phải chủ động khi giao tiếp. Đối với một người chưa rõ thực hư thế nào nếu để bản thân lâm vào thế bị động thì vấn đề về sau tương đối khó giải quyết hơn.
Nhận thấy đối phương chẳng những không thừa nhận bản thân không biết chút gì về thứ vừa nói, sau đó vì hiếu kỳ muốn biết đáp án mà liên tục đưa ra câu hỏi, từ đó dần dần bước vào sự dẫn dắt tâm lý, ngược lại còn ném ngược vấn đề sang cho mình, cô gái thoáng ngập ngừng giây lát, mới khẽ cắn môi, lên tiếng.
- Đã vậy tôi sẽ giải thích một chút!
Hơi dừng lại, cô gái chăm chú nhìn vào ánh mắt thằng Huy tựa như đang cố gắng tìm kiếm chút gì trong đó, mãi một lúc sau, gương mặt cô gái thoáng buồn, thở dài nói tiếp.
- Anh là Huy người Nam Long đúng không?
Nghe gọi đúng tên mình, chỗ này ngoài lão Bisto từng giao dịch vài lần thì hầu như thằng Huy chưa từng tiếp xúc thân cận với bất cứ người nào khác, hiện tại một người lạ lẫm lại biết chính xác tư liệu của mình, trong giọng nói lại như thể quen biết từ lâu, khiến thằng Huy nảy lên sự cảnh giác cao độ.
- Cô biết tôi?
- Một chút! Mời anh vào đây!
Chiếc xe lăn khẽ dịch chuyển, chừa một lối đi hẹp ra phía sau bức vách chia đôi container. Nhìn động tác mời khách từ bàn tay của cô ta, thằng Huy dù có hơi lưỡng lự, tuy nhiên sau một vài giây cân nhắc nó quyết định trước tiên cứ để xem đối phương muốn nói chuyện gì, cùng lắm thì sử dụng Ẩn Nấp chuồn khỏi, vả lại nó càng không tin bên trong Chợ Đen lại có người dám gây sự kiếm chuyện, số lượng cảnh vệ cùng vũ trang dày đặc bên ngoài, đến bản thân nó cũng không dám nói có thể dễ dàng thoát được. Bởi thế cho nên thằng Huy sau khi quay sang hai người Dũng cùng Ngọc nói vài câu, tạm thời để hai người ấy tự đi loanh quanh tham khảo vài thứ, còn về phần nó lại ung dung bước thẳng vào bên trong cửa hàng.
Chờ thằng Huy ngồi xuống chiếc ghế duy nhất, cô gái điều khiển xe lăn tiến lại phía đối diện, khẽ đưa tay rót cho nước cốc trà còn nóng, sau đó cô ta mới cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên, âm điệu như hai người bạn lâu rồi mới gặp lại.
- Anh thử loại trà này xem?
Không vội nhận lấy cốc trà trên tay cô gái, thằng Huy nghiêm túc hỏi.
- Cô nói đi, vì sao biết tên tôi? Có vẻ không phải chỉ là tên tuổi, cô thu thập tư liệu của tôi làm gì?
Gương mặt đượm buồn xen lẫn chút thất vọng khi đối phương từ chối cốc trà, để lại chiếc cốc còn bốc lên làn khói thơm xuống bàn, cô gái ngẩng mặt, nhìn vào đôi mắt thằng Huy, mở miệng.
- Tôi không thu thập bất cứ tư liệu nào về anh! Nếu tôi nói, giữa chúng ta từng có quen biết thì anh có tin hay không?
- Từng biết nhau sao?
Thằng Huy vân về vầng trán, rất lâu sau nó cũng không tìm ra được chút gì bên trong ký ức hai mươi mấy năm của mình hình dáng nào tương tự như cô gái đối diện, nó nói.
- Không có, từ nhỏ tôi mồ côi, về sau được nhận vào một trại trẻ rồi thế giới xảy ra biến cố cho đến nay, thú thực tôi không hề có ấn tượng nào về cô...
- Dĩ nhiên trước đây tôi và anh chúng ta chưa từng gặp nhau ở thế giới này...
- Ý cô là?
- Anh có bao giờ thử hỏi, trước khi anh nhìn nhận được những sự vật quanh mình, trước đó anh là ai, anh ở đâu, anh từ đâu tới?
- Trước đó không phải là tôi còn quá nhỏ, làm sao biết được... Khoan đã...
Thằng Huy chợt sững người, trong đầu nó hiện giờ như có đoạn phim tua chậm, thời gian bắt đầu quay ngược về những năm tháng trước kia.
- Làm sao... Làm sao tôi chỉ có trí nhớ từ lúc bảy tuổi... Trước đó, trước đó đâu rồi... sao tôi không thể nhớ lại được? Dù trước bảy tuổi còn quá nhỏ, những không thể nào một chút xíu kỷ niệm cũng không có... Không thể nào?
Cô gai gật nhẹ đầu, thở dài nói tiếp.
- Đúng là như thế, anh chỉ có thể có ký ức từ lúc anh bảy tuổi đến nay, trước thời gian đó, anh không phải người của thế giới này! Cho nên mọi ký ức sẽ bị xóa sạch để tránh xung đột dòng thời gian gây hại cho bản thân anh!
Thằng Huy trợn mắt, nói làm sao cũng không thể tin được điều vừa nghe, thế nhưng càng cố gắng nhớ lại bao nhiêu, đầu nó càng lúc càng trở nên đau buốt, cơn buốt âm ĩ như có hàng trăm ngàn mũi kim đâm sâu vào trí óc.
- Anh dừng lại đi, đừng cố, sẽ có hại cho anh mà thôi!
- Nói! Cô là ai?
Thằng Huy âm trầm quát qua kẽ răng.
- Tôi là bạn anh! Xin lỗi... Hiện giờ tôi chỉ có thể nói với anh như thế! Có những thứ nếu tiết lộ sẽ ảnh hưởng đến dòng thời gian. Tôi chỉ có thể cam đoan với anh, tôi chẳng hề có chút ác ý nào, thậm chí... Tôi mạo hiểm tổn hao sinh mệnh để tính toán thời gian cụ thể được gặp anh tại chỗ này là có một số việc muốn cho anh biết.
Âm thanh tha thiết cùng sự bất lực thể hiện rõ qua từng lời nói, mặc dù thằng Huy không sao tin được những lời vừa rồi, nhưng từ trong ánh mắt của đối phương nó cảm nhận được sự chân thành, là sự chân thành thực sự. Thằng Huy khẽ nhắm mắt, cố xoa dịu cơn đau đang còn râm ran trong đầu, ráng mở miệng hỏi.
- Được rồi, tạm thời cứ cho là thế, bây giờ cô nói vào vấn đề chính đi!
- Tôi chờ anh ở đây từ khoảng một năm trước, tôi chỉ có thể tính toán địa điểm cụ thể nhưng không thể tính ra thời gian anh đến đây. Mãi cho tới hôm nay anh xuất hiện, tôi mới ra mặt. Có vài điều quan trọng tôi cần nói trước khi phải rời khỏi dòng thời gian này, mong anh lắng nghe thật kỹ, cơ hội chúng ta gặp mặt sẽ chẳng còn nữa...
Dừng lại lời nói, cô gái khẽ cúi đầu cố giấu đi ánh mắt đang đỏ hoe, sau đó mới tiếp tục cất giọng.
- Thứ nhất, thế giới này được gọi là Điểm Kết Nối. Mỗi Điểm Kết Nối chứa đựng không gian cùng thời gian khác biệt hoàn toàn so với vũ trụ thực. Nói như vậy không có nghĩa Điểm Kết Nối là một trạng thái ảo, nó như nút thắt chính giữa một sợi dây.
- Thứ hai, ở Điểm Kết Nối đang mô phỏng lại tình huống mà thế giới thực đã trải qua, cũng có nghĩa Điểm Kết Nối hiện tại là quá khứ của dòng thời gian thực, và anh là người được đưa về đây nhằm tìm ra hướng giải quyết sự kiện Đại Biến Đổi.
- Thứ ba, bất kể là anh làm gì ở Điểm Kết Nối thì bên ngoài dòng thời gian thực sẽ có sự thay đổi, dĩ nhiên là tốt hay xấu còn dựa trên những hành động tại đây của anh.
- Thứ tư, đây là lần thứ bảy trăm chín mươi tám anh vượt khỏi bức tường thời gian, tức có nghĩa bảy trăm chín mươi bảy lần trước đây của anh đã thất bại, ở thế giới thực anh đã cực kỳ suy yếu... Tôi... Tôi... Không biết anh sẽ thế nào nếu lần này anh thất bại...
- Điều cuối cùng tôi muốn nói, không phải... Là anh của thời gian thực gửi lời về cho anh... mỗi một lần Đại Biến Đổi xảy ra đều không có liên hệ nào với nhau, nói cách khác, mỗi một lần Đại Biến Đổi đều khác nhau. Chính anh ở thời gian thực cũng không thể hiểu được vì sao lại thế, đây cũng chính là yếu tố quan trọng, có thể chính yếu tố này dẫn tới sự thất bại của anh ở những lần trước kia.
Nói rồi cô gái tựa hồ muốn chứng minh, bàn tay khẽ lật nhẹ, từ trong không khí bỗng xuất hiện một vật hình cầu tựa như được đúc bằng thủy tinh, sau đó chậm rãi đưa sang cho thằng Huy, mặc nhiên nó vẫn luôn im lặng nãy giờ.