Chương 49: Mặc Cả
- Phải chờ bao lâu mới có thể đi vào chợ thế Huy?
Ngọc đưa tay che trán, trông về phía bức tường ngoài xa cất tiếng.
Thằng Huy không vội trả lời mà bước tới vài bước, nhìn ánh tà dương đang lặn dần nơi cuối đường chân trời, sau đó nó mới đáp.
- Nhanh thôi, chờ mặt trời hoàn toàn biến mất, chúng ta sẽ phát tín hiệu!
Ngay lúc nó vừa nói xong, đột nhiên từ phía xa xa vang lên hàng loạt âm thanh của xe máy. Ba người bất giác quay lưng, Dũng cùng Ngọc hơi nhíu mày, gương mặt thoáng hiện nét cảnh giác, trong vô thức thân thể nhích dần đến bên cạnh thằng Huy.
- Thầy với cô không cần quá lo lắng, khả năng là đám Sói Hoang tới để trao đổi thực phẩm mà thôi, ở đây bọn chúng sẽ yên phận!
Thằng Huy chẳng để ý đến nữa, nhẹ nhàng quay về hướng biển, mặc kệ sự có mặt của chúng.
Mà cũng như lời nó nói, đám người ấy vừa dừng lại cũng chỉ dùng ánh mắt không mấy thân thiện chăm chú quan sát, rồi cũng lẳng lặng đứng đó chờ đợi.
Chừng ba mươi phút sau, ánh nắng cuối cùng vừa tắt hẳn, mặt biển cũng chỉ còn lại một màu đen tăm tối. Bất thình lình xung quanh bức tường container ở phía xa vang lên tiếng ù ù như có hàng loạt các loại máy móc cùng nhau khởi động.
Phăng... Phăng...
Hàng trăm bóng đèn đồng loạt phát sáng tạo thành khung cảnh vô cùng chói lòa rực rỡ.
Cùng lúc thì thằng Huy lấy từ trong túi áo ra một thiết bị hình trụ, một mặt vát phẳng cùng những hàng phím số tương tự một chiếc máy tính bỏ túi. Chẳng đợi cho Dũng hay Ngọc kịp thời lên tiếng hỏi han, thằng Huy đã nhấn nhấn mấy lần lên đó rồi tiện tay hướng lên cao.
Ngay tức khắc, từ đầu thiết bị hình trụ ấy, đột nhiên phóng thẳng lên trời ba đợt tia lửa lẹt xẹt như pháo hoa.
- Đẹp quá...
- Thật quá phô trương rồi!
Ngọc chậc lưỡi khen, phải nói là phụ nữ luôn có cảm tình khác lạ với những thứ phát ra ánh sáng lấp lánh, chỉ có Dũng thì một bụng đầy nghi hoặc, làm thế này không phải là cố tính dẫn dụ đám thây ma chạy đến?
Tựa hồ đọc được suy nghĩ của Dũng, thằng Huy cười cười, giải thích.
- Đúng là phô trương, nhưng đây là chủ ý của đám người ở Chợ Đen, một lát lên đó thầy sẽ hiểu vì sao ngay!
Dũng toát hết mồ hôi, trong lòng bắt đầu sinh ra sự cảnh giác với đám người lập ra nơi này. Người khác trốn tránh còn chưa xong, bây giờ lại cố tình kéo thây ma đến, thật không dám tưởng tượng lực lượng của bọn chúng mạnh mẽ đến mức nào.
Chưa đầy mười phút, từ phía biển bỗng có ánh đèn chớp nháy.
Thằng Huy đưa tay ra hiệu với hai người bên cạnh, mở miệng nói.
- Tới rồi, đi thôi.
Từ xa, một chiếc thuyền thúng đang lắc lư tiến lại. Người điều khiển thuyền phất tay, chờ cho ba người nhóm thằng Huy lội nước cùng nhau leo lên, gã ta mới xoay cán chèo, nương theo dòng nước bắt đầu quay về phía chợ. Đây là khu vực biển lặng, sóng nhẹ cho nên chẳng mấy chốc bọn họ đã có thể bước chân vào phạm vi bao phủ của bức tường.
Đi qua khỏi cánh cửa duy nhất, đập ngay vào mắt là con đường lát đá thẳng tắp xuyên suốt đến cuối bờ tường, hai bên là hàng loạt các thùng container được cải tạo thành hình dáng như gian hàng, sắp xếp ngay ngắn.
Thằng Huy đưa tay chỉ lên phía tường cao, cất tiếng.
- Thầy xem, đây là lý do họ muốn dụ thây ma đến bờ biển!
Dũng cùng Ngọc theo phản xạ ngước lên khi nghe thằng Huy nói, không nhìn thì thôi, nhìn thấy rồi mới biết được, bản thân dù đã đánh giá khá cao đám Chợ Đen thế nhưng cuối cùng vẫn là quá xem thường người khác.
Trên tường, cứ cách vài mét là một khẩu Browning M2 được bố trí dày đặt bao quanh toàn bộ khu chợ, đây là một loại súng máy hạng nặng dùng đạn 12.7x99mm với bệ chống ba chân chắn chắn, là loại mà đến máy bay gặp phải còn e ngại. Với số lượng khủng kh·iếp dàn thành hàng như thế, đừng nói đến thây ma với nhục thân của nhân loại, đến F1 không may lạc vào trận địa này thì đến cuối cũng chỉ còn lại một bãi thịt vụn.
Dũng nuốt một ngụm nước bọt, mười năm ở chung với đội trưởng Thủy, mặc dù chưa thể hiểu biết hầu hết các loại v·ũ k·hí, nhưng hiện tại chỉ cần nhìn đến hình dáng nóng súng, cùng số lượng như thế cũng đủ để nhận ra vấn đề, thậm chí đám cảnh vệ toàn thân vũ trang đứng trên đó thôi là đã quá mức áp bức tinh thần bất kể là ai tiến vào giao dịch, hoàn toàn có thể hiểu vì sao đám Sói Hoang có thể làm mưa làm gió ở chỗ khác, nhưng khi ở phụ cận Chợ Đen, sói cũng thành chó con ngoan ngoãn.
Trong lúc tâm lý còn chưa thể khôi phục bình tĩnh, đột nhiên có âm thanh nói vọng đến.
- À... Tưởng là ai, hóa ra cậu Huy, là khách quen! Nào nào, năm nay lại có hàng gì tốt hơn chứ?
Người đến là một lão già độ ngoài sáu mươi, dáng người khá cao, tóc hoe vàng, cặp mắt xanh rất nổi bật, toàn thân mang bộ vest xám, bộ đồ thật sự chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh hiện tại giữa một thế giới đổ nát, miệng cười toe toét lão ta lại nói tiếp.
- Ồ, lần này cậu dẫn thêm bạn đến? Thật vinh hạnh!
Có điều, ngoài việc thằng Huy gật đầu chào hỏi qua loa, còn riêng Dũng và Ngọc hiện giờ như đứa trẻ chỉ biết cố lắng tai, tận dụng chút sinh ngữ ít ỏi của bản thân để phân biệt xem tiếng người nọ là người nước nào.
Thằng Huy không khách sao, lập tức lên tiếng.
- Mr Bisto, ông cho hai người bọn họ hai thiết bị chuyển đổi ngôn ngữ!
- Đương nhiên! Tôi đã chuẩn bị đầy đủ!
Nói rồi, Mr Bisto lấy từ trong túi áo ra hai vật hình tròn nhỏ như nắp bia, nhẹ nhàng phân biệt đưa cho Dũng cùng Ngọc. Sau đó im lặng, chăm chú quan sát hai người mới đến lần đầu, ánh mắt có vẻ rất mong chờ.
(Nhắc lại một chút, đây là thiết bị mà ngày trước Huy đã dùng ở lúc làm nhiệm vụ khu vực nhà máy Phong Đô, xem lại chương cũ, đây là một món đồ cần thiết để tránh lỗi phi logic về bất đồng ngôn ngữ trong đa số các truyện. Nếu bạn đọc thấy bản chất vật này đã là một vật phi logic vậy hãy coi như nó là một máy chuyển đổi ngôn ngữ bỏ túi được bán rất nhiều ở thế giới thực của chúng ta, khác biệt với loại đó là máy này của ai nấy dùng).
Dũng cầm vật đó trên tay, quay sang Ngọc rồi lại nhìn qua Huy, cười khổ. Dĩ nhiên không để cho hai người ấy thêm khó xử, thằng Huy nhanh chóng hướng dẫn cách sử dụng.
Làm theo từng bước thằng Huy nói, áp vật đó ra sau gáy. Sau vài giây, Dũng và Ngọc choáng váng một hồi mới tỉnh táo lại.
- Thế nào, vật đó dùng tốt chứ? Ha ha!
Mr Bisto cười lớn, mở miệng hỏi.
- Tôi... Tôi hiểu được ông nói?
- Thứ này thật quá kỳ diệu...!
Dũng cùng Ngọc đồng thanh lên tiếng, không ai giấu được sự kinh hãi trong mắt. Nhìn hai người trước mặt đang còn ngơ ngác, Mr Bisto khẽ nhếch miệng, không tiếp tục nói tới việc ấy nữa, mà chuyển sang vấn đề chính.
- Tốt rồi! Hôm nay cậu Huy đến mang cho tôi sự bất ngờ gì đây... Ha ha!
- Ông quá nôn nóng, cứ bình tĩnh đã. Nhất định lần này ông sẽ hài lòng, tuy nhiên bây giờ tôi muốn dẫn hai người bạn đi tham quan vài chỗ trước, ngày mai sẽ đến chỗ ông bàn bạc tiếp.
- Đương nhiên, đương nhiên... Tôi sẽ chờ cậu... Ha ha... Chúc các vị tìm được đồ vật hữu dụng.
Thằng Huy không đáp lại mà quay về hai người bên cạnh, gật đầu rồi đi theo con đường lát đá.
Nhìn bóng lưng ba người vừa đi qua khỏi mấy gian hàng bày biện đủ thứ linh tinh, lão Bisto nhíu mày, trong lòng không khỏi nhủ thầm.
- Cái túi trên vai thằng nhỏ căng như thế, hy vọng sẽ đủ tài liệu giao lên trên... Phải mau chóng quay về chuẩn bị!
---
Dọc theo con đường, hai bên đa số những cửa hàng bán ra hầu hết là thực phẩm giàu năng lượng, phục vụ nhu cầu bổ sung calory của con người. Dĩ nhiên cũng không thiếu vài cửa tiệm trưng bày một hai món đồ vật quái lạ. Ở những lần trước, khi thằng Huy đi qua có trông thấy nhưng chẳng mấy chú tâm, hiện tại thì khác, Dũng muốn tìm hiểu từ sau khi Đại Biến Đổi, rốt cục con người trong phút giây sinh tử, cuối cùng sáng tạo ra được những thứ vượt xa sức tưởng tượng của nhân loại đến mức nào.
Càng đi vào bên trong, đến gần khu vực trung tâm cồn đất, cũng tức là trung tâm của Chợ Đen, ngoài ba người nhóm thằng Huy, hiện tại, bắt đầu xuất hiện bóng dáng của một số kẻ khác. Có nhóm ba bốn người lặng lẽ quan sát, cũng có nhóm gần chục người bu quanh một cửa hàng, tiếng nói ồn ào mặc cả, tiếng chửi bới, tiếng cười bỡn cợt của vài kẻ trong số ấy khi người bán hàng là một cô gái trẻ, thế nhưng tuyệt nhiên chỉ dừng lại ở những câu nói trêu đùa, chẳng một tên nào dám động tay động chân thậm chí khi cô gái có chút mất kiên nhẫn thì những tên ấy bỗng ho khụ khụ rồi xin lỗi đại khái vài câu, sau đó lẩn nhanh khỏi hiện trường.
Lâu lắm rồi mới thấy quan cảnh náo nhiệt của một khu chợ, Ngọc bồi hồi nhớ lại, thở dài nhìn đến Dũng và Huy, từ từ lên tiếng.
- Hai người có bao giờ nghĩ, sẽ có ngày thế giới quay lại như lúc trước không?
Dũng im lặng chẳng biết nghĩ gì, Huy hơi thẩn thờ phút chốc, sau đó mới đáp.
- Cũng có lúc tôi nghĩ đến điều tương tự, nhưng mà phải chấp nhận sự thật cô Ngọc à! Thế giới cũ đã kết thúc rồi!
Ngọc mím chặt môi, lòng buồn rười rượi, cô ta hiểu lời thằng Huy nói, càng hiểu câu hỏi của mình là quá ngây ngô, thế nhưng có đôi khi, câu hỏi không phải là để muốn tìm đáp án, hỏi chỉ để trút hết những điều nghẹn lại trong lòng, để giải tỏa bớt áp lực đang đè nặng bên trong tâm trí. Thở dài, Ngọc nói.
- Ừm, thế giới cũ đã kết thúc...
- Huy... Xem kìa!
Đột nhiên Dũng dường như phát hiện ra thứ gì đó, lớn tiếng nhắc nhở.
Nhìn theo cánh tay Dũng chỉ tới, cửa hàng cách đó không xa đang bị năm sáu nhóm người vây quanh, bên cạnh là một tấm bảng ghi mấy chữ nguệch ngoạc: "NƯỚC TĂNG LỰC"
Chỉ đơn giản ba chữ, nếu thế giới yên bình thì ba chữ này làm mọi người lập tức liên tưởng đến một loại nước giải khát với hàm lượng đường cùng cafein cao, dùng cho người muốn tỉnh táo nhanh trong thời gian ngắn. Nhưng, hiện giờ ba chữ ấy lại khác hoàn toàn, nó có ý nghĩa mà bất cứ ai từng biết tới một chút sẽ điên cuồng vì sự xuất hiện của nó trên đời.
Thằng Huy nheo mắt, tức khắc cùng nhau bước lại gần.
- Có thật là loại nước để người dùng tăng sức mạnh hay không?
- Báo ra cái giá đi ông chủ!
- Không thể nào... Tôi nghĩ thứ này chỉ là tin đồn...
- Tao nghi ngờ... Hừ! Lấy gì để chứng minh?
- Không mua thì biến! Nghi ngờ cút ra chỗ khác cho người cần...
Nghe câu nói nghi ngờ từ một gã tóc tai bù xù, thân cuốn bằng vải bố, sau lưng còn đeo một thanh chùy đóng đầy đinh nhọn, gã chủ quán nhếch miệng xua tay như đuổi ruồi, chẳng chút nể mặt mắng lớn.
Cảm thấy bị xem thường, gã đàn ông tóc bù xù trợn mắt, hít hà rồi gầm lên, toan tính lôi cây chùy còn to hơn bắp chân khỏi lưng, thì một tên thanh niên đứng bên cạnh đột ngột giữ lại, lắc đầu đồng thời cất tiếng.
- Bỏ đi, chỗ này không thể gây náo loạn được.
- Mẹ kiếp, nhấc cái mông mày ra khỏi chợ thử xem, tao xiên từ sau ra trước ngay!
Trong cơn giận dữ, nhưng không thể làm gì, gã tóc xù chỉ đành h·ăm d·ọa chửi đổng vài tiếng, rồi quay lưng đi khỏi, trước khi đi còn không quên nhổ toẹt một bãi đờm xanh.
Mặc kệ những lời khó nghe của gã, tên chủ quán tiếp tục chào hàng.
- Nào, nhanh tay thì còn, chậm tay thì hết. Nên nhớ là thứ này không phải lúc nào cũng có, phải khó khăn lắm mới lấy được...
Cứ dông dài giới thiệu cùng than thở vì độ hiếm có của cái bình thủy tinh chỉ to bằng ngón cái trên tay, bên trong là một thứ dung dịch màu xanh lam khá bắt mắt, càng khiến cho những kẻ bu quanh nóng vội, một gã nào đó bỗng cất tiêng.
- Nói giá luôn đi ông chủ, luyên thuyên mãi, tụi này không rảnh ngồi nghe!
- Được, nhìn vào quý khách biết xem hàng! Nước tăng lực loại một, giúp người dùng trong ba mươi phút có sức mạnh nâng được sáu trăm kilo, bán với giá ba trăm Máu Xanh!
- Cái gì? Ba trăm? Con mẹ nó, soa không đi ăn c·ướp đi!
- Cái gì đi ăn c·ướp, đây rõ ràng là bố láo...
- Cút, không mua biến đi, chỗ này không phải để tụi mày mặc cả!
Tên chủ quán vẫn giữ cái thái độ chẳng xem ai ra gì, bất cứ kẻ nào có biểu hiện gay gắt thì gã lập tức tuôn một tràng những từ ngữ khó nghe, một chút quy tắc tối thiểu của người bán hàng cũng không có.
Đúng lúc này, Dũng tiến đến, mở miệng.
- Ba trăm không thành vấn đề, tôi có thể mua, nhưng cho hỏi, làm sao để xác định thật giả? Lỡ như...
- Không có lỡ như, chỉ có tin hoặc là không tin, tin thì mua, không tin thì đi chỗ khác.
Dũng cười cười, gật đầu tiếp tục nói.
- Ba trăm không thành vấn đề, tuy nhiên tôi không mua một bình, nếu ông có trên mười bình tôi sẽ suy nghĩ lại!
- Mười... Mười bình? Cậu bạn trẻ, cậu điên à, cậu có biết thứ này tôi phải khó...
- Không quan tâm, giá tiền như ông nói tôi chấp nhận, nhưng số lượng không có bao nhiêu thì mất công lắm, mọi người nghĩ xem...
Nói rồi Dũng quay mặt hướng về những kẻ đang vây kín, khẽ nhếch miệng.
- Mọi người mua thứ này làm gì? Nâng sức mạnh bản thân lên để diệt thây ma thông thường? Quá lãng phí có đúng không? Còn đối với F1, mọi người chỉ có ba mươi phút, ai trong số ở đây dám chắc trong ba mươi phút với sức mạnh tăng lên nhưng tốc độ, kỹ thuật, sức chịu đựng vẫn như cũ có thể tiêu diệt F1 hay không? Tôi tin chẳng ai đủ can đảm đó, vậy mua một bình với giá ba trăm chỉ để đổi lấy ba mươi phút ảo tưởng chẳng mấy tác dụng thì có đáng?
Dũng im lặng, ánh mắt hiện lên nét cười quan sát sắc mặt tất cả, vài giây sau từ trong đám đông bỗng có những âm thanh yếu ớt phát ra.
- Nghe cũng có lý...
- Đúng như gã này nói, ba mươi phút tăng sức mạnh lên làm gì, đâu phải đi thi nâng tạ...
- Ừ... Thế không đáng rồi...
- May quá, ban nãy tao còn đang muốn mua...
- Mẹ nó, đúng l·ừa đ·ảo mà...
Sau một hồi rầm rì to nhỏ, số lượng người vây quanh từ từ quay lưng ròi khỏi, mãi tới lúc chỉ còn lại ba người nhóm thằng Huy cùng gã chủ quán đang há hốc mồm đứng yên như trời trồng.