Chương 51: Mơ Hồ
Thằng Huy nhìn chăm chú vào khối cầu trên tay cô gái, lúc ban đầu khối cấu ấy chỉ phát ra vài tia ánh sáng dịu nhẹ, có chút giống với những chiếc bóng đèn thông thường ở bất kỳ đâu cũng dễ dàng gặp được, về cơ bản không có gì quá đặc biệt. Tuy nhiên, sau vài giây trôi qua, bên trong khối cầu bỗng nhấp nháy đôi ba lần, ngay lập tức những hình ảnh sống động tựa như cả một thế giới được thu nhỏ mang để vào trong.
Những hình ảnh cứ thế trôi qua như thước phim tua nhanh, mãi cho đến lúc bắt đầu rõ ràng trở lại mới khiến cho thằng Huy giật mình kinh sợ.
Nó thấy được chính bản thân mình ở mỗi đoạn thời gian khác nhau, ở mỗi một thế giới khác nhau, tất cả bản thân vào thời khắc đó đều sắm các vai bất đồng, tựu chung không có chút gì liên quan đến chính nó ở hiện tại. Điểm chung duy nhất, tất cả những "bản thân" đó ở thời điểm cuối cùng đều c·hết, c·ái c·hết xảy ra đột ngột mà không có biện pháp nào để ngăn cản, càng trớ trêu thay là đến ngay thứ gây ra c·ái c·hết ấy, nó cũng không tài nào thấy rõ.
Khi hình ảnh cuối cùng lóe sáng cũng là lúc khối cầu vang lên từng âm thanh răn rắc, sau đó vỡ tung thành hàng ngàn điểm sáng bay tán loạn vào không trung, hoàn toàn biến mất như thể chưa bao giờ tồn tại.
Thằng Huy giật mình, ánh mắt mơ hồ nhìn vào khoảng không xa xăm, tâm trí rồi bời chẳng biết đâu là thực đâu là mơ. Dĩ nhiên, lúc này nó có thể cho rằng những hình ảnh vừa rồi là cắt ghép dàn dựng, thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, để dàn dựng một khung cảnh như thế không phải chuyện đơn giản, đó là chưa kể vào thời điểm hiện tại con người còn đang chạy đua với tử thần rình rập ngay bên cạnh, đâu ai rảnh đi làm chuyện thừa hơi như thế.
Hoặc, cho dù đúng là có kẻ rảnh tới mức đó đi chăng nữa thì dàn dựng nhằm mục đích gì? Hoàn toàn vô nghĩa, thằng Huy chẳng có gì đáng giá để người khác phải hao tâm tổn sức làm ra chuyện ấy cả.
Hai người đối diện nhau không nói một lời, chỉ lẳng lặng dùng ánh mắt nhìn tới đối phương, rất lâu sau, thằng Huy lên tiếng, xóa tan đi không khí nặng nề.
- Cứ xem như lời cô là sự thật, tôi muốn hỏi vì sao thời điểm trước bảy tuổi, tôi lại không có chút ấn tượng nào? Lại theo như lời cô, nếu tôi đi tới thời gian và không gian hiện giờ, tại sao không phải là một thanh niên mà chỉ là một thằng nhóc sáu tuổi? Rõ ràng nếu khi ấy tôi xuất hiện là một thanh niên mang theo đầy đủ kiến thức cùng trí nhớ thì có phải tất cả dễ dàng hơn rất nhiều đúng không?
Cô gái hơi nghiêng đầu, có chút đăm chiêu nói.
- Ra là anh còn nghi hoặc vấn đề này! Do anh vẫn chưa hiểu điều tôi nói ban nãy. Bản thể anh không quay ngược quá khứ, càng tuyệt đối không thể quay ngược quá khứ, mà anh chỉ dùng ý chí vượt qua bức tường thời gian để một thân phận khác của anh trong Điểm Kết Nối sinh ra, tiếp tục hoàn thành kế hoạch thay đổi tương lai. Kỳ thực tôi cũng chỉ biết bao nhiêu đây thôi bởi vì khả năng của tôi có giới hạn, nhưng anh và anh ấy trong thời gian thực lại là một, nhất định rồi anh sẽ tự có câu trả lời chính xác hơn cho bản thân mình. Về vấn đề trước bảy tuổi thì tôi đã nói, nếu anh có ký ức vào thời điểm đó thì dòng thời gian sẽ xáo trộn, kẻ thù của chúng ta sẽ nhận ra bản thể của anh bằng kỹ năng Tiên Tri, thế cho nên ở tất cả thời không khác anh đều như thế cả, đều mất đi một phần ký ức ban đầu.
Thằng Huy trầm ngâm giây lát, tựa lưng vào thành ghế, ngón tay nhịp nhịp trên đầu gối, nói.
- Tôi hiểu rồi! Ngoài chuyện vừa nói, nếu có thể cô hãy cho tôi biết rốt cục thì kẻ thù của chúng ta là ai? Ở thế giới này, ý tôi là thế giới tôi đang hiện diện thì những kỹ năng tôi đang sỡ hữu cùng kỹ năng của "tôi" ở những thời không khác có khác biệt gì hay không?
- Kẻ thù của chúng ta là ai? Thú thực tôi không rõ, tôi chỉ có thể cho anh biết dấu hiệu chung khi chúng tiến hành diệt thế qua những hình ảnh vừa rồi, bọn chúng có khi sẽ gây nên d·ịch b·ệnh hoành hành, tạo nên yêu ma càn quét, làm ra t·hiên t·ai cùng hàng loạt những sự kiện gây nên sự diệt vong của nhân loại, thủy chung chúng có rất nhiều phương pháp, thậm chí lần lần thứ bảy trăm chín mươi bảy cũng tức là lần vừa rồi, khi anh vừa mới mở ra được Khí, bọn chúng đã truy ra dấu vết của anh, sau đó lập tức diệt sát khiến anh chưa kịp gặp tôi để nói chuyện đã thất bại thê thảm.
- Khí? Cái gì gọi là Khí?
- Là năng lực của thế giới đó, là Khí Sư và nó tương tự với Tiến Hóa Nhân mà các anh gọi ở thế giới này! Không ổn... Thời gian của tôi sắp hết, nếu còn ở đây sẽ bị bọn chúng truy ra... Tôi sẽ nói thêm mấy câu, anh nghe kỹ đây. Anh phải nâng cao năng lực, bằng mọi giá phải đạt tới trạng thái Hỗn Nguyên Khí Sư. À không, có thể thế giới này gọi là Chaos mới đúng! Anh phải đạt đến cấp độ Chaos thật sớm. Kỹ năng Hấp Thụ anh chưa thể dùng đúng chứ, anh cầm lấy, thứ này sẽ giúp anh... Tôi phải đi rồi...
Chữ đi rồi còn văng vẳng bên tai, bóng dáng cô gái đột nhiên bị kéo dãn, sau đó càng lúc càng trở nên mơ hồ rồi bụp một tiếng biến mất vào trong không khí.
Cạch...
Thứ còn lại duy nhất chỉ là quyển sách đã ngã sang màu nâu rơi xuống mặt bàn, cầm quyển sách lên tay, một hơi thở t·ang t·hương cổ xưa đập thẳng vào mặt thằng Huy, từ cảm thụ trực quan nhất, rõ ràng niên đại của quyển sách đã có từ rất lâu rất lâu trước đây.
Không vội xem quyển sách viết gì, thằng Huy thừ người ra nhìn vào chiếc xe lăn vẫn còn dang xê dịch nhẹ nhàng ngay trước mặt, hình ảnh cô gái biến mất để lại trong lòng nó ngổn ngang tâm sự. Nó cũng muốn không tin vào những chuyện vừa xảy ra ban nãy, nhưng tất cả mọi thứ diễn biến từ đầu đến cuối, bằng lời lẽ hết sức chân thành cùng minh chứng khá thuyết phục từ khối cầu của cô gái, khiến tâm trí thằng Huy giờ đây không thể không nảy sinh cảm giác tin tưởng. Dĩ nhiên đây chưa phải là tuyệt đối, nhưng mầm mống ấy đã gieo xuống làm cho nó biết được, bản thân mình từ nay về sau chắc có lẽ không còn được vô tư mà sống, một chặng đường đã định sẵn buộc nó phải bước lên...
o0o
Dưới độ sau ngàn mét khu vực sa mạc Sebi.
"Báo cáo thí nghiệm lần thứ 74 số liệu riêng F1s"
"Trạng thái các cá thể F1s số N-3293 đến N-d3301 sau khi tiếp tục tiêm vào Virus C đã bắt đầu phát sinh những dấu hiệu của lý trí. Bọn chúng có thể nhớ lại được một số vật dụng hằng ngày điển hình là điện thoại, máy ảnh, laptop... Hầu hết đều phân biệt được về cơ bản các hình khối khác nhau, cá biệt số N-3297 đã làm được phép tính cộng một chữ số. Mặc dù phạm vi chỉ như đứa trẻ 2-3 tuổi, nhưng những dấu hiệu ấy đã chứng minh F1s hoàn toàn thích hợp để phát triển hơn thí nghiệm nâng cấp từ F1 lên F2"!
"Bước đầu cho phép phòng thí nghiệm X tiến hành giai đoạn N-F1s lần thứ nhất, số lượng cá thể 1000"!
- Báo cáo về tình hình Tây Á!
Giọng nói như âm thanh máy móc vang lên.
"Khu vực Tây Á đã mất hoàn toàn kiểm soát về tay Future City, đã xác minh phía sau thành phố này có sự xuất hiện của Tổ Chức thần bí Evolution, bán kính năm ngàn kilomet lấy Future City làm trung tâm không còn dấu hiệu của thây ma".
"Đặc biệt nghi ngờ, người điều hành Future City là một kẻ có thân phậnTiến Hóa Nhân với đẳng cấp cao".
"Ngày 01/12 gửi đến khu vực Tây Á hai cá thể F3, kết quả đều bị tiêu diệt, đoạn clip ghi lại được đang gửi, xin xác nhận cho phép gửi".
- Xác nhận!
"Đã xác nhận, đang gửi..."
...
Quay trở lại Chợ Đen.
Lúc này, sau khi luyên thuyên một hồi cùng với gã chủ quán đang nữa tỉnh nữa mê vì không rõ làm sao bản thân lại tạm thời ngất đi, thằng Huy cũng lười giải thích, chỉ ha hả mấy tiếng cho qua rồi quay lưng đi thẳng.
Chẳng mấy chốc nó đã phát hiện hai người Dũng và Ngọc đang khệ nệ mang theo hai bao tải lớn, hỏi ra mới biết đa số là thực phẩm đóng hộp, lại toàn hàng có hạn sử dụng mới, có lẽ là do đám người đằng sau Chợ Đen sản xuất bán ra. Những thứ này không bao giờ là đủ, cho nên nếu có thể cứ mang về để tích trữ.
Sau vài lời hỏi han, cả hai theo chân thằng Huy đi tới một khu vực tương đối trống trãi, hàng trăm cái lều đơn dã chiến dựng thành hàng thẳng tắp, đây là nơi chuyên dùng cho đám người tới mua bán có nhu cầu ở lại qua đêm. Rõ ràng rồi, chẳng ai muốn lang thang ra ngoài vào giờ này cả, thuê lều đắt một chút cũng chấp nhận được, còn hơn là việc đem tính mạng đùa giỡn với thây ma.
Ba người chọn lấy ba cái lều sát nhau, sau khi nhóm lên một đống lửa nhỏ ở chính giữa dùng để xua đi cái lạnh nữa đêm, ba người ai về chỗ nấy, kết thúc một ngày dài khá mỏi mệt.
Trong gian lều, dưới ánh lửa từ bên ngoài le lói xuyên qua lớp vải mỏng bao quanh, thằng Huy lấy quyển sách để trên đùi, hai mắt vô định. Rất lâu sau nó mới từ từ lật ra trang đầu tiên, rồi thứ hai, thứ ba...
Trong sách ngoài những việc vụn vặt nó đã biết từ chỗ cô gái, thì tất cả thông tin trong đó hoàn toàn là một trời kiến thức khiến thằng Huy như lạc vào mê võng, càng đọc càng say mê. Cứ thế cho đến khi bên ngoài lều vải vang lên âm thanh của Ngọc kéo tâm trí nó rời khỏi trang cuối cùng, thằng Huy mới thở ra một hơi thật dài, bàn tay nắm lại, khóe miệng không giấu nổi ý cười.
- Ra liền!
Thằng Huy nói vọng ra, sau khi thu xếp lại mấy thứ cần thiết nó mới đưa tay lật tấm vải che, nhướng người rời khỏi. Sau khi dùng chút nước suối súc miệng rửa mặt qua loa, lại nhìn đến hai người bên cạnh đã sẵn sàng từ bao giờ, thằng Huy tươi cười lên tiếng.
- Đi thôi!
- Chà, xem ra đêm qua Huy ngủ ngon nhỉ? Có vẻ sáng nay tinh thần sàng khoái quá! Chả bù tên kia... Ha ha...
Ngọc che miệng cười, lại nhìn đến Dũng khi này với dáng vẻ hoàn toàn trái ngược, miệng ngáp ngắn ngáp dài làu bàu.
- Chẳng hiểu ngủ kiểu gì, chỗ này toàn kiến với muỗi...
- Ngủ ngon?... À à, rất ngon... Ha ha...
Nghe thẳng Huy cười to, Dũng nhếch miệng.
- Ơ cái thằng này... Sáng nay sao thế...?
- Không có gì, khi về sẽ có tin vui cho thầy!
Dũng cười cười, bĩu môi nhưng không tiếp tục vặn hỏi. Gật đầu rồi hối thúc.
- Đi thôi, xem thử gã Bisto kia có gì hay ho hơn mấy thứ ở đây không?
...!
Chừng mười phút sau, thằng Huy cùng hai người bạn đã đứng trước một khu vực biệt lập so với dãy cửa hàng hôm qua. Trước mắt là ba thùng container xếp thành chữ U, trang trí xung quanh bằng rất nhiều cỏ cây hoa lá, thực sự có thể nói gã Bisto rất biết hưởng thụ trong hoàn cảnh như hiện giờ.
Thằng Huy tiến lại gần cánh cửa chính giữa, đưa tay nhấn lên chuông cửa, sau đo lui lại.
Chỉ hơn chục giây sau, từ bên trong đã vọng ra âm thanh quen thuộc của lão già ấy.
- Ha ha, đến rồi sao, mau vào đây. Mời vào mời vào!
Cánh cửa mở toang, chừa hẳn một lối đi thoáng đãng, dĩ nhiên với thiết kế của những loại thùng container thì đứng bên ngoài cũng nhòm hết được vào bên trong.
Lúc này, lão Bisto đã ngồi sẵn bên một chiếc bàn vuông, cũng xếp sẵn ba cái ghế xung quanh, rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước chờ nhóm thằng Huy đến.
o0o