Chương 48: Then Chốt
Trong căn nhà gỗ trên cao, bốn người ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, hiện giờ mặt mày ai nấy như thể đang bàn bạc vấn đề gì đó có vẻ tương đối căng thẳng.
- Tôi hiểu ý cậu! Vì muốn thêm an toàn cậu muốn cải tạo nơi này thành một căn cứ phòng thủ, tuy nhiên, để có thể làm được điều ấy tuyệt đối không phải chuyện đơn giản!
Đội trưởng Thủy là người có nhiều kinh nghiệm nhất về những vấn đề liên quan, dù sao ông ta cũng từng là chỉ huy của một đại đội, chuyện tiếp xúc với những thứ tương tự cùng việc đưa ra ý kiến tốt nhất ở đây thì ngoài ông ta ra chẳng một ai dám nói có thể hơn được.
Hơi dừng lại chốc lát, đội trưởng Thủy thoáng quan sát nét mặt ba người, sau vài giây, ông ta tiếp tục.
- Đầu tiên tôi muốn nói, tôi cực ký tán đồng với việc mà cậu Huy đưa ra, nhưng trước hết chúng ta cần phải xem xét lại, là nhân lực! Chúng ta chỉ có vài người đều chẳng có chút chuyên môn nào trong lĩnh vực thiết kế và kỹ thuật, vậy mong muốn xây dựng một hàng rào phòng thủ bao quanh thung lũng này là điều bất khả thi. Cứ coi như khoan vội nói tới chuyện ấy, thiếu nhân lực nếu bất đắc dĩ hoàn toàn có thể bổ sung từ những kẻ sống sót từ bên ngoài, nhưng mà dù cho Chợ Đen có đủ các vật liệu chúng ta cần, cậu tính phải g·iết bao nhiêu thây ma F1 mới đủ nguyên liệu để trao đổi đây chứ? Chưa kể chúng ta cũng không chắc chắn trên đời có nhiều thây F1 đến thế hay không!
Mỗi câu mỗi từ của đội trưởng Thủy đều nhấn mạnh vào trọng tâm vấn đề, ngoài Dũng, ngay từ đầu đã tương đối nhận thấy việc này chẳng thể nào đơn giản như lời nói, thì Sáu râu cùng thằng Huy chỉ có thể nhìn nhau cười khổ. Đôi lúc ý tưởng là một chuyện, có khả thi hay không là một chuyện hoàn toàn khác.
Thấy sự việc càng bàn bạc càng đi đến ngõ cụt, Sáu râu thở dài, đứng lên vươn vai nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chậm rãi cất tiếng.
- Kỳ thực cũng không nhất thiết phải biến nơi đây trở thành một pháo đài kiên cố! Nhìn xem! Biết bao nhiêu thành trì, quốc gia với quy mô lớn hơn những thứ chúng ta suy nghĩ cùng vô số công nghệ v·ũ k·hí hiện đại, cuối cùng thì sao? Tất cả cũng đã lần lượt từng cái từng cái biến mất, chúng ta lại đi theo vết xe đổ của họ thì có ích lợi gì?
Quay lưng lại, Sáu râu nhìn về ba người tiếp tục nói.
- Tôi biết chứ... Tôi biết thằng Huy vì nghĩ cho chúng ta, vì muốn chúng ta có một chốn an thân giữa cái thế giới tàn lụi này, nhưng mà có quá nhiều thứ để nó gánh vác... Tôi, anh, cậu Dũng cùng những người khác, trong số chúng ta, ai có thể cùng chia sẽ với nó? Tôi xin lỗi, tôi ít học, ăn nói thô thiển nên có lẽ giải thích không được tốt, không được rõ ràng! Nhưng ý nghĩa trong đó tôi tin mấy người đều hiểu!
- Không... Chú đừng nói thế! Đây chỉ là ý muốn của con...
Thằng Huy lắc đầu, đứng lên nắm vào đôi vai Sáu râu lên tiếng.
Hai người còn lại nhìn nhau, đều nhìn ra được sự bất đắc dĩ xen lẫn chút xấu hổ trong ánh mắt của đối phương. Vì một phút bừng bừng khí thế từ ý tưởng của thằng Huy mà lại quên đi bản thân trong thời đại này chỉ là một hạt cát, có thể bị gió bão cuốn bay bất cứ lúc nào.
- Tôi có ý thế này!
Trong lúc không khí trầm lắng không ai nói được câu gì, bỗng nhiên Dũng ho khan vài tiếng, rồi cất lời.
Ba người, sáu ánh mắt nhìn đến.
- Như cậu Huy nói, hiện giờ chỗ ở của chúng ta chỉ lo sợ vấn đề F1 đột nhiên xuất hiện cùng sự tập kích của đám Tiến Hóa Nhân, về phần xác sống cấp thấp thì không thể tiến vào được. Vậy, trước tiên chúng ta hãy cẩn thận phân tích. Thứ nhất, trường hợp Tiến Hóa Nhân, đám này về cơ bản chỉ nhắm đến cậu Huy, nếu chúng ta đụng phải thì khả năng nguy hiểm xem như vẫn ở mức thấp nhất, chỉ cần đối phương không phải là loại g·iết người làm vui thì chúng ta vẫn có nhiều cơ hội giữ mình. Dĩ nhiên không hoàn toàn loại trừ khả năng xấu nhất, nhưng ít ra vẫn không đáng lo bằng trường hợp thứ hai. Đúng vậy, mối lo ngại từ thây ma F1 mới là điều chúng ta cần quan tâm nhất thời điểm hiện tại. Tôi đây muốn hỏi cậu Huy vài vấn đề.
- Thầy cứ nói!
Huy gật đầu, ánh mắt chăm chú.
- Chợ Đen có đúng như cậu đề cập, có tất cả những thứ ta cần?
- Đúng vậy, thậm chí không thiếu những thứ chúng ta chưa từng biết qua! Cực kỳ quái lạ.
- Cậu nói rõ hơn xem!
Dũng nghi hoặc, hỏi. Sáu râu cùng đội trưởng Thủy cũng đồng thời dỏng tai lên, khá hiếu kỳ.
Bởi nếu nói những thứ mà bản thân họ chưa từng biết, mặc dù có không ít, nhưng trong lời nói của thằng Huy dường như không phải muốn nhắc đến những đồ vật mà họ chưa bao giờ sở hữu, mà là một thứ gì đó đến chuyện chỉ nghe qua họ cũng chưa từng.
- Do mỗi năm tôi chỉ đến khu vực Chợ Đen một lần nên cũng không quá tường tận, có điều, ngoài mấy liều BloodSoul đã nhắc, thì hai năm trước xuất hiện vài thứ khá lạ lùng. Trong số đó là một loại dung dịch chỉ cần người sử dụng uống vào lập tức có thể nhấc bổng cả chiếc ô tô rờikhỏi mặt đất...
- Cái gì?
- Không thể nào!
Sáu râu cùng đội trưởng Thủy ngỡ ngàng hét lớn, giọng vang khắp nơi khiến mấy người bên ngoài căn nhà không khỏi giương mắt nhìn lên. Chỉ có Dũng nhíu mày, lầm bẩm nói.
- Đúng như mình dự đoán, một thứ khủng kh·iếp như BloodSoul còn có thể xuất hiện trên đời, loại dung dịch kia... Đúng chỉ là đồ thông thường... Tuy nhiên đây chính là điểm quan trọng...
Nghe được âm thanh lí nhí tự nói của Dũng, hai ông bạn già đang như kẻ mất hồn kia mới như hiểu ra vấn đề, rồi từ từ gật gù ra vẻ đã hiểu.
Lúc này thằng Huy mới nói tiếp.
- Khi đó tôi cũng chỉ lấy làm lạ mà thôi, chứ cũng không mấy để tâm cho lắm, về sau, có nghe đám Sói Hoang đồn đại ngoài những thứ đó ra thì một số sản phẩm khác cũng quái đản không kém, tựa như một loại thuốc nén giúp người sử dụng tạm thời trong thời gian ngắn có được kỹ năng của Tiến Hóa Nhân, kỹ năng là gì thì không thể xác định, nghe đâu còn tùy thuộc vào cơ địa hoặc là trạng thái gì đó của mỗi người.
- Cậu có tìm hiểu loại dung dịch hoặc thuốc đó có tác dụng phụ hay không? Có điều kiện nào đi kèm? Thời gian tồn tại của người sử dụng trong trạng thái đó là bao lâu?
Dũng cắt ngang lời nói của Huy, âm trầm hỏi vào trọng tâm.
Thằng Huy ngẫm nghĩ một lát, sau đó trả lời.
- Về thời gian tồn tại đương nhiên là có, hình như trong ba mươi phút thì phải, và không cần điều kiện nào đi chung. Còn chuyện tác dụng phụ hay không thì không rõ cho lắm, do mặt hàng như thế cần Máu Xanh rất lớn mới có thể mua về, nghe đâu được người của Hội Angel thu gom hết cả!
Dũng gõ gõ tay lên mặt bàn, chốc lát sau mới nói.
- Tốt lắm, dù có đắt hơn cũng vẫn khả thi hơn chuyện xây dựng thành trì phòng thủ!
Sáu râu nhìn về Dũng với ánh mắt nghi ngờ khó hiểu, lên tiếng.
- Như thế nào? Hai việc đâu có liên quan!
Dũng cười trả lời.
- Liên quan chứ, rất liên quan nữa là đằng khác. Chúng ta chưa thể xây dựng được hệ thống phòng thủ bằng vật chất, vậy thì xây dựng rào chắn ấy bằng chính chúng ta, mà thứ thuốc kỳ lạ kia chính là điểm then chốt! Vấn đề hiện giờ là cần tìm hiểu thêm những thông tin xung quanh loại thuốc ấy!
...!
Tháng chạp, tiết trời cuối đông còn se lạnh, thằng Huy, thầy Dũng và Ngọc đứng bên khe đá, chia tay nhóm Sáu râu chuẩn bị lên đường, đem theo không ít đồ có giá trị từ vài cái thây F1 trong thời gian bảy tháng vừa qua.
- Mọi người ở lại nhớ chú ý đề phòng, không có sự xuất hiện của tôi ở đây thì Tiến Hóa Nhân nhất định không đến, nhưng F1 thì không chắc. Khi cảm thấy có nguy hiểm, lập tức xuống hầm đóng chặt cửa đá, tuyệt đối ở yên bên trong, chờ chúng tôi quay trở về.
- Được rồi, chú sẽ luôn nhắc nhở mọi người cẩn thận, ngược lại thằng khỉ là mày cũng vậy, phải cẩn trọng, không nên quá ỷ lại vào sức mạnh bản thân... Dũng với Ngọc, hai người chú ý thằng Huy nhé, nhìn nó vậy chứ còn trẻ con lắm...
- Khì khì... Anh Sáu cứ đùa, trên đường là nó phải bảo vệ cho hai người bọn tôi đấy!
Ngọc che miệng cười, rồi nhanh chóng vẫy tay với tất cả.
...
Rất nhanh, sau khi mọi người xuyên qua khe đá quay trở lại thung lũng, ba người nhóm thằng Huy cũng vội vàng xuống núi.
Mặt trời đứng bóng, từ bên trong đám cây rậm rạp được che chắn cẩn thận, đột nhiên có tiếng động cơ xe ù ù, một chiếc bán tải phóng thẳng ra đường chính, lao nhanh về hướng đồng bằng. Đây là thời điểm hằng năm thằng Huy thường ra ngoài, tiến đến địa điểm giao dịch quen thuộc.
Chợ Đen, cái tên như ý nghĩa, một khu vực chuyên môn dùng để trao đổi hàng hóa, những món hàng không thể lộ ra ánh sáng. Dĩ nhiên lý thuyết là thế, có điều ở thế giới đã không còn luật pháp thì đen hay trắng cũng chẳng khác nhau bao nhiêu. Gọi là chợ đen rồi lấy tên Chợ Đen chỉ là thói quen mà thôi.
Chợ Đen nằm sát biển, thuộc khu vực miền duyên hải phía Nam đất nước Nam Long. Về hình thái địa lý thì chính xác nơi đây là một eo biển lấn vào đất liền như hình vòng cung.
Sau khi xảy ra Đại Biến Đổi, một khu vực nhô cao như gò đất với bán kính tầm ba kilomet nằm chính giữa eo biển, bị vài nhóm người sống sót c·hiếm đ·óng, xây dựng bản doanh cố thủ trước đại dịch, cứ thế cho tới khi Chợ Đen xuất hiện thì được trao lại quyền sử dụng cho tập thể ấy. Nói là xây dựng cho sang, thực chất bao quanh gò đất chỉ là ba lớp thùng container xếp chồng lên nhau, đồng thời chừa một lối ra vào duy nhất trực diện với hướng đất liền. Nơi này trên thực tế đúng là một điểm phòng thủ rất tốt, tầm nhìn từ trên cao vô cùng thoáng đãng, thêm việc thây ma khó lòng tiếp cận. Cái khó khăn lớn nhất chính là mỗi lần vận chuyển lương thực nước uống từ đất liền đến đây là có chút phiền hà mà thôi, còn lại nhìn chung tương đối an toàn.
Từ núi Bách chạy xe liên tục, nếu không có gì bất ngờ ngoài ý muốn, thì đến chiều tối nhóm thằng Huy sẽ có mặt ở bên ngoài Chợ Đen.
Mặt trời dần dần dịch về hướng Tây, ánh nắng chói chang cũng từ từ dịu lại, gió biển cuồn cuộn thổi hơi muối phả vào khuôn mặt ba bóng người đang đưa mắt nhìn về bức tường container ngoài biển.
- Lâu lắm rồi mới thấy biển... Thật hoài niệm!
Ngọc nhắm mắt, buông thõng hai tay, cố đưa cả cơ thể về phía trước hứng lấy cái vị mặn mà rất rất lâu rồi không được cảm thụ.
Ở bên cạnh, Dũng lấy tay che mắt, chăm chú nhìn thẳng đến Chợ Đen, miệng suýt xoa.
- Để đem hàng trăm cái container xếp lên thành bức tường, Chợ Đen không phải là nhóm sống sót đơn giản! Nhân lực, công cụ hỗ trợ chẳng phải chuyện đùa, bảo sao lại có thể ngang nhiên mặt bằng mặt với ba Hội kia!
Thằng Huy gật nhẹ, nói thêm vào.
- Có vài tin đồn đã bị phủ nhận, có người từng chứng kiến gã quản lý khu vực này nói chuyện với Tiến Hóa Nhân... Nhưng mà, tôi chắc chắn không phải tin đồn!
- Còn có chuyện này?
Huy tiếp tục gật đầu, tuy nhiên chỉ cười cười rồi nói tiếp.
- Tiến Hóa Nhân đó là tôi mà!