Chương 46: Âm Mưu
"Nhiều người đang sống đáng phải c·hết. Và một số người đ·ã c·hết đáng được sống. Anh có thể trao điều đó cho họ không? Dĩ nhiên là không! Vậy đừng quá vội vã phán xét ai phải c·hết. Bởi ngay cả người sáng suốt nhất cũng không thể thấy hết mọi mặt"!
o0o
Hàng trăm cái chân lúc nhúc bám lất mặt đất tạo thành những âm thanh lạo xạo bò lên khỏi cái hố, quái vật ré một tiếng trong khoang miệng, từng đốt xương cổ như cây roi bỗng vụt trực diện đến, tựa hồ muốn chẻ đôi thằng Huy làm hai nữa.
Tốc độ công kích chớp nhoáng khiến Huy có chút kinh ngạc, tuy nhiên, vào lúc trên đỉnh ngọn roi, cũng tức là cái miệng đỏ lòm màu máu vừa áp sát đến trước mặt, thằng Huy đột ngột biến mất, tới lúc nó hiện thân trở lại đã đứng ngay phía sau quái vật từ bao giờ, hai cánh tay như hai thanh kim loại vàng óng, một tay trực tiếp nắm lấy đoạn xương cổ, một tay đưa ngược về sau, đồng thời gầm lớn.
- Bạo Quyền!
Đùng!
Mọi diễn biến chỉ xảy ra trong nháy mắt, không kẻ nào trong số nhóm người từ đằng xa kịp thời nhận biết điều gì, ngoài việc trông thấy một luồng sáng trắng cực kì chói bất ngờ bạo phát, lấy thằng Huy làm trung tâm xạ ra xung quanh bán kính mấy chục mét. Sau đó, không có sau đó, ánh sáng trắng vừa dịu trở lại thì quái vật không còn thấy ở đâu, thứ duy nhất còn lại là cái miệng cùng một đoạn ngắn xương cổ.
Ở trên cao, hai bóng người một nam một nữ vẫn luôn theo dõi tình hình chưa từng rời mắt. Lúc này cô gái bỗng nhiên cất lời.
- 1% quả đúng như dự liệu, xác suất nhỏ bé không đáng kể! Kể cũng lạ, năng lượng từ người tên này rõ ràng chỉ là E1, nhưng có thể đồng thời sử dụng ba bốn loại kỹ năng khác nhau...
Nghe cô gái tán thưởng thằng Huy, gã đàn ông dường như có chút không phục, khóe miệng run run vì tức giận, nói.
- Thưa cô Hồ! Hãy cho phép tôi xuống dưới bắt người đó! Năm phút! Chỉ cần năm phút là đủ!
Cô gái tóc tím cười nhạt, quay sang nhìn thẳng vào gã đàn ông, lắc đầu trả lời, giọng nói đầy vẻ ý vị sâu xa.
- Anh xuống? Anh tin vào khả năng Dự Đoán của tôi chứ?
- Thưa không dám, tôi hoàn toàn tin tưởng cô, thưa cô Hồ!
Gã đàn ông giật mình, khom lưng cúi thật thấp, sợ hãi đáp lại.
- Ừ! Vậy tôi cũng nói cho anh nghe một chút, tránh cho anh làm ra việc ngu ngốc! Mặc dù anh là Tiến Hóa Nhân E3, nhưng trong tình huống anh giao đấu với gã thanh niên kia ở năm phút sắp tới, có ba khả năng sẽ xảy ra, trong đó hai khả năng là anh c·hết chắc, khả năng cuối cùng là anh thắng... Nhưng anh sẽ mất toàn bộ tay chân, trở thành tàn phế! Còn gã đó... Rất lạ, tuy là anh thắng những gã cũng không c·hết... Còn nguyên nhân vì sao, thú thực tôi chưa đủ sức mạnh để đoán được. Lời cần nói tôi đã nói, tôi sẽ không cản trở anh, anh muốn thì hoàn toàn có thể thử nghiệm...
Mồ hôi của gã đàn ông từ từ thấm đẫm lưng áo, trong lòng không sao tin nổi một tên E1 lại có thể bằng cách nào hơn được bản thân mình? Chính là sự không phục, tận đáy lòng đều là sự không phục, thế nhưng lại không đủ can đảm để đem chính tánh mạng của mình ra để đánh cược, bởi nói như thế nào kỹ năng Dự Đoán là một kỹ năng thuộc cấp S, không phải, cấp S chỉ là cách nói nhằm phân biệt sự lợi hại của mỗi loại kỹ năng Tiến Hóa Nhân, nó không đại biếu cho việc kỹ năng chỉ giới hạn đến mức đó. Có thể sau khi thăng cấp, kỹ năng này còn vượt trội hơn tất cả kỹ năng đồng giai. Vì thế cho nên, có thể không tin vào những thứ trước mắt, những gã đàn ông tuyệt đối tin tưởng kỹ năng Dự Đoán không thể sai.
- Cảm ơn cô Hồ đã có lời cảnh báo!
Miệng nói, nhưng ánh mắt gã đàn ông liếc về hướng nơi thằng Huy đang đứng, trong đầu nhen nhóm sự đố kỵ với sức mạnh dị biệt của tên thanh niên ấy, một chút sát khí như có như không cũng từ từ trỗi dậy.
Thằng Huy cười cười, nhìn thứ trên tay, lại không quên vẫy vẫy về nhóm Sáu râu như thể khoe khoang chiến tích, bộ dáng tinh nghịch mà rất lâu rồi nó không biểu lộ ra, càng không biết biểu lộ cùng với ai.
Ngay lúc ấy, phía lưng thằng Huy đột nhiên có hơi lạnh, ánh mắt đang vui vẻ bất thình lình híp chặt lại, nó quay ngoắt đầu về khoảng không phía sau, ánh mắt xuyên thẳng đến tháp tín hiệu.
- Nhìn Thấu!
Vù vù...
Không gian như bị kéo lại, co thành một vùng đặc quánh, ánh mắt thằng Huy dán chặt lên khuôn mặt trắng bệt của gã đàn ông.
- Nhanh... Đi thôi!
Cô gái cũng giật mình, quát lớn.
Trong nhất thời khi gã đàn ông đối mặt với ánh mắt của thằng Huy, thân thể như bị thôi miên cứng đờ. Tâm trí rối bời bởi cùng vô vàn nhưng suy nghĩ cực kỳ sợ hãi, chẳng thể ngờ khoảng cách xa như thế cũng để tên thanh niên ấy phát hiện, đây rõ ràng là cảm giác nhạy bén của mãnh thú. Chỉ một chút sát ý rất nhỏ đã làm cho đối phương cảnh giác, chứng thực tên này không thể là E1, nó đang có bản lĩnh mà chỉ có E4 trở lên mới sỡ hữu được.
Rất may, âm thanh của cô gái đã kịp thời đề tỉnh gã, lúc này, gã mới hoàn hồn, nắm lấy tay đồng bọn, thi triển kỹ năng Bước Nhảy, thân thể hai người như hai vệt mờ phóng thẳng xuống dưới đất, rồi chớp nhoáng đã biến mất ở chân trời.
- Chuyện gì thế Huy?
Sáu râu nheo mắt nhìn về hướng mà thằng Huy đang chăm chú, cất giọng đầy vẻ nghi hoặc.
- Dạ không có gì, chỉ là mấy tên lạ mặt, có lẽ là đám Evolution...
- Evolution?
- Có nguy hiểm hay không?
- ...?
Cả đám mỗi người một câu, ai nấy đều không thể dấu được sự hiếu kỳ hiện rõ trong nét mặt. Chỉ là thằng Huy không thể cùng lúc trả lời tất cả, chỉ đành cười khổ, nói.
- Đi thôi, từ từ sẽ kể rõ đầu đuôi cho mọi người hiểu, dù sao tình hình hiện tại cũng chẳng còn gì để giấu giếm...
Ánh mắt tất cả nhìn nhau, người nào cũng có suy nghĩ riêng về câu nói của Huy, nhưng tựu chung đều có cùng biểu cảm, đó chính là sự băn khoăn bởi linh cảm chẳng lành...
o0o
Thị trấn Đà Xong nằm dưới chân núi Bách, khi thế giới nói chung còn đang yên bình, Nam Long nói riêng còn đang phát triển, Đà Xong là một nơi chuyên cung cấp trà nổi tiếng của cả nước, đồng thời là một điểm du lịch khá nổi tiếng.
Tuy nhiên hiện giờ, xung quanh thị trấn đều là rào chắn bằng những chiếc cọc nhọn cắm xiên tua tủa, những con đường ngang dọc đều đã bị phá hủy, nhà cửa cũng chỉ còn là những đồng đổ nát hoang tàn, điều lạc quan nhất có lẽ là trong những đống hoang tàn ấy hiện nay do cây cối rậm rạp chen lấn, để cho thiên nhiên một lần nữa thay thế cho vị trí làm chủ của con người.
Lách qua những hàng rào cọc nhọn, đi hết con đường xuyên qua thị trấn, cuối đường, nhìn lên núi Bách mơn mởn bởi rừng chè xanh, là một con dốc uốn lượn theo thế núi, cũng là con đường duy nhất có thể dùng đôi chân để di chuyển.
Nghe thằng Huy bảo lúc trước ở đây cũng có rất nhiều thây ma, thế nhưng đều đã bị nó dọn dẹp sạch sẽ rất hiếm khi có con nào lảng vảng đến được chỗ này.
Dĩ nhiên, cũng theo lời của nó, đôi lúc sẽ xuất hiện vài đàn xác sống khá đông đi ngang qua khu vực này, tuy nhiên nếu bản thân cẩn thận một chút thì cũng không có gì đáng ngại, bởi đa số chỉ là bọn thây ma thông thường vật vờ mà thôi.
Thậm chí, nếu có F1 cũng chẳng cần phải sợ, còn vì sao thì nó bảo lên đến đỉnh núi sẽ biết.
Núi Bách thực chất là một ngọn núi lửa c·hết, nói là núi lửa c·hết bởi vì nó đã tắt ngúm không biết bao nhiêu năm tháng, có lẽ từ rất xưa rồi, ở đỉnh núi là một vùng thung lũng phủ đây cây xanh, là thiên đường của một số loài thú hiền lành ăn cỏ, mà hiện tại là thiên đường của thằng Huy, tách biệt hoàn toàn với tất cả thảm cảnh của người khác.
Nó phát hiện chỗ này cũng là vô ý, còn nhớ năm xưa, khi nó bị gã E2 đuổi g·iết từ biến giới Chaini về Nam long, chạy quanh bậy ba thế nào lại lọt vào nơi đây, cũng từ lúc đó, trong lòng đã hiện lên ý tưởng, nếu qua được kiếp nạn đuổi g·iết này, nó sẽ tới đây cất một mái nhà để tránh né đám Evolution tìm kiếm.
Lời kể là lời kể, đợi tới lúc cả đám đi hết con đường mòn, đến bên một vách đá cheo leo dựng đứng, luồn lách qua một khe đá hẹp phải nghiêng người mới có thể lọt, tới khi đã hoàn toàn bước vào bên trong, một không gian xanh mát đập thẳng vào ánh mắt của tất cả, khiến mọi người ai nấy há hốc mồm không thể cất thành lời.
Một vùng chỉ toàn màu xanh, bốn phía là vách đá dựng đứng hình hình nón, bầu trời trong xanh gợn chút mây trắng, bên dưới cách không xa là một hồ nước trong vắt phẳng lặng. Vài con thỏ nhỏ ngước nhìn nhóm người rồi lại cúi xuống uống nước tỉnh bơ, như thể sự xuất hiện của cả đám không hề ảnh hưởng chút nào đối với bọn chúng.
Thằng Huy cười tươi, chỉ tay về vài đám ruộng khoai, từng khóm rau, những bụi cà, bụi chuối mà nó tự tay trồng lấy, mặt mày hớn hở giới thiệu từng chút một.
Sau đó, nó dẫn cả đám đang nuốt nước bọt ừng ực với cảnh vật mà nhiều năm rồi chỉ dám có trong mơ đi thẳng về khu vực trung tâm thung lũng.
Ở đây, nó chỉ tay lên một cây cổ thụ phải mấy người ôm mới hết đường kính thân, ngay phía trên là một gian nhà khá nhỏ, cũng là nhà của nó.
- Ha ha, mọi người thấy chỗ này như thế nào?
Thằng Huy cười lớn.
Ai cũng gật đầu như gà mổ thóc, đến thầy Dũng luôn bình tĩnh trước mọi vấn đề mà giờ đây cũng chỉ liên tục chậc lưỡi thích thú, mọi thứ xuất hiện tại nơi này chính là thiên đường, là thiên đường thực sự, thậm chí khi còn chưa phát sinh biến cố như hiện giờ, để có thể có một cuộc sống như vậy cũng là niềm ao ước của rất nhiều người.
- Thằng quỷ nhỏ, kiếm được một nơi thật sự quá tuyệt...
Sáu râu dáo dát ngó khắp, tay vỗ bôm bốp lên vai thằng Huy.
Đợi đến lúc mọi người bình tĩnh lại, thằng Huy mới tiếp tục.
- Được rồi, tạm thời mấy đứa nhỏ lên kia nghỉ ngơi, trời sắp tối, để tôi chuẩn bị thức ăn... Ngày mai còn nhiều việc phải làm lắm.
...
o0o
Trong lúc cùng cô gái tóc tím chạy khỏi khu vực được cho là nguy hiểm, gã đàn ông bắt đầu giảm tốc độ, thi triển kỹ năng Bước Nhảy trong thời gian dài khiến gã có dấu hiệu thoát lực, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, hơi thở đứt quãng.
- Được rồi dừng lại thôi, gã kia không đuổi theo! Thật nguy hiểm, không ngờ chỉ chừng đó năm mà gã ta đã có thể đạt tới năng lực E4! Hèn gì cho đám E1, E2 đi bao nhiêu c·hết bấy nhiêu!
Nghe được câu dừng lại, gã đàn ông như được giải thoát, thân thể xụi lơ, nữa quỳ nữa ngồi trên đất, nhưng miệng vẫn phải lên tiếng.
- Thưa cô Hồ, vậy hiện tại thông báo về cho Tổ Chức gã đó là E4...
- Không! Mấy lão già đó sẽ không tin đâu, không thể nói một gã thanh niên mới tiêm lần thứ nhất BloodSoul, E1 lại có khả năng của E4, ngược lại là anh, anh có tin hay không? Ngoài ra, tôi đã thấy được con đường tiến hóa của bản thân rồi, hiện tại chưa thể xác minh, nhưng tất cả trường hợp tôi Dự Đoán khi tôi thăng cấp E3 đều có liên quan đến gã này! Vì vậy, tôi muốn gã còn sống trước khi tôi trở thành E3... Anh hiểu ý tôi chứ?
Một câu nói cuối cùng nghe như bình thường, có điều âm thanh của cô gái không còn nhỏ nhẹ như ban nãy, mà trở nên bén ngót, hiện giờ, trong đôi mắt của cô ta bỗng dưng lấp ánh tia sáng xanh lục, tiếng nói dứt khoát ra lệnh, mặc nhiên cả cơ thể tỏa ra nồng nặc mùi vị tàn nhẫn cùng sự lạnh lẽo âm hàn, khác hoàn toàn với sự điềm tĩnh lúc đầu.
Gã đàn ông đột nhiên nổi hết gai ốc, vâng một tiếng rồi im lặng không dám cử động.