Chương 45: Dự Đoán
Ầm... Ầm...
- Chuyện gì thế?
- Có người đáng t·ấn c·ông F1...
- Mau... Rời khỏi đây nhanh...
Rầm... Rầm... Phanh...
Thân thể quái vật to lớn với bốn cánh tay mọc đầy những con mắt không ngừng chảy ra từng dòng dịch vàng sền sệt, bây giờ xụi lơ buông thõng, cả cơ thể rách tươm, chằng chịt những vết cắt lòi cả nội tạng, chỉ có thể miêu tả bằng câu thê thảm như cái bao bố bị gã thanh niên chà đạp chẳng chút nương tay. Mỗi một lần quái vật ngửa mặt gào rống, muốn đứng lên tháo chạy, gã thanh niên lại dùng bàn tay lấp lánh ánh sáng bạc, vỗ thẳng xuống đỉnh đầu khiến đôi chân quái vật nhất thời lún vào trong nền đất, cả một khoảng đất mấy mét vuông lõm xuống thành cái lòng chảo, sau đó chôn cứng hai chân tới phần hông, riêng phần từ ngực tới đầu còn lại như trái bóng bị gã thanh niến thẳng chân đá mạnh vào giữa mặt đến mức nát không còn nhận ra hình dạng cũ.
Cảnh tượng quái dị đến mức vượt khỏi những suy nghĩ thông thường của nhóm người đang hiện diện, làm cho tay chân run rẩy, miệng há to, đôi mắt trợn trừng quên luôn việc nhấn ga bỏ trốn.
- Nhanh... Dù kẻ đó là ai cũng không thể tiếp tục đứng đây!
Dũng bàng hoàng, quát lớn cảnh tỉnh tất cả.
Thế nhưng khi cả hai chiếc xe vừa lăn bánh, Sáu râu như phát hiện được chuyện gì đó vô cùng quan trọng, đôi mắt sáng rỡ, cả khuôn mặt rõ ràng là đầy sự vui mừng, nụ cười mà từ lúc Thịnh hy sinh đến hiện tại mới thấy nở trên khóe miệng. Hét lớn.
- Khoan... Là... Là thằng Huy, đúng nó rồi! Mau dừng xe!
- Huy? Anh chắc chứ?
- Có chút giống...
Dũng nghi hoặc hỏi, đồng thời Vân trong nổi sợ còn chưa hết cũng cố nhổm dậy đưa mắt quan sát, miệng không dám chắc lên tiếng theo.
- Nó đó... Không sai! Chính là thằng Huy!
Mặc kệ những người khác còn phân vân chưa dám xác định, Sáu râu mở cửa, nhảy xuống khỏi xe, đưa cánh tay lên cao vẫy vẫy về phía gã thanh niên đang đứng lặng lẽ, quệt tay lau lau vết bẩn trên cơ thể.
- Huy... Huy... Chú Sáu đây!
Gã thanh niên cúi đầu xem xét con F1 dưới chân, đang gật gù như thể khá hài lòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói quen thuộc, âm thanh mà mười năm rồi nó vẫn nhớ như in, những hình ảnh lục tục xuất hiện chạy xẹt qua trong trí óc, những hình ảnh mà không bao giờ nó quên được. Miệng run run, Huy ngửa mặt lên, nhìn về hướng Sáu râu, cất giọng.
- Chú Sáu? Là chú? Thật là chú?
Vừa nói, Huy vừa chạy vội lại, đến khi thực sự xác định người đàn ông trước mặt ngoài việc khuôn mặt đã già đi rất nhiều, bộ râu rậm cũng pha lẫn màu muối tiêu, còn lại từ dáng vẻ đến động tác đưa tay đưa chân thì hoàn toàn đúng là chú Sáu không còn nghi ngờ gì nữa.
- Là chú đây!
Huy không nói gì, dang rộng hai cánh tay ôm chầm lấy Sáu râu, bàn tay vỗ bôm bốp vào lưng chú ấy, miệng cười đến rơi nước mắt. Sáu râu ho khụ khụ mấy tiếng, cũng vỗ lại trả đũa chẳng hề yếu thế.
Mãi tới lúc hai người không chịu nổi mới buông ra, cười khà khà sảng khoái.
Sáu râu bám lấy hai vai Huy, gật đầu khen.
- Lớn rồi, cao hơn chú!
- Những năm tháng qua chú ở đâu? Con vẫn loanh quanh nơi này đợi mọi người!
Sáu râu không vội trả lời, ngoảnh mặt lại, cất tiếng.
- Ra đây đi, là thằng Huy, không sao nữa rồi?
Thực ra không chờ Sáu râu phải mở miệng, mọi người bên trong xe đã gần như xác định từ lúc thằng Huy chạy lại gần, mặc dù hiện giờ nó đã cao lớn trưởng thành hơn, thân thể cũng rắn rỏi khác xa ngày trước, nhưng từ nét mặt, ánh mắt cùng hành động thân thiết với Sáu râu thì tất cả đã hiểu người mà họ đang đi tìm, hiện giờ thực sự đã xuất hiện ngay trước mắt.
Từng bóng người nhảy khỏi xe lần lượt hiện ra trong tầm mắt thằng Huy, lúc này mà nói là vô cùng quen thuộc thì không đúng cho lắm, nhưng mà ngoài thằng Phú nay đã lớn, cùng với hai anh em thằng Vinh lạ lẫm thì hầu như nó chẳng quên ai, trong số này, đội trưởng Thủy là người nó tiếp xúc đầu tiên, một người ổn trọng lão luyện, Vân là một người mẹ hiền lành lương thiện, Yến tuy ngày đó còn nhỏ nhưng lại cực kỳ quyết đoán dũng cảm, Sơn thì chỉ tiếp xúc ít nên không mấy ấn tượng, chỉ có Dũng, người thầy giáo với vẻ bề ngoài bình thường, không cao lớn, không điển trai, mái tóc cũng chỉ cắt cho gọn gàng đơn giản, là một người mà đặt vào bất cứ hoàn cảnh nào cũng không bao giờ nổi bật, tuy nhiên đây lại là người cho thằng Huy một cảm giác cực kỳ khó diễn tả, một cảm giác vừa an toàn vừa nguy hiểm.
Đang trong phút bồi hồi xúc động vì gặp lại những gương mặt quen thuộc, thằng Phú bước đến, có chút hồi hộp nhìn thật kỹ vào Huy, ấp úng lên tiếng.
- Anh Huy... Anh còn nhớ em chứ?
Hơi nhíu mày suy nghĩ, Huy chưa kịp xác định cậu thiếu niên cao to đứng trước mặt mình là ai, thì Vân đã cười nói.
- Đứa nhỏ mà cậu cõng suốt một chặng đường dài...
- Phú? Ôi trời! Đã lớn thế này rồi sao? Ha ha, vẫn nhớ tới anh ha?
Thằng Phú cười thật tươi, thực ra đối với những đứa nhỏ dưới mười tuổi nếu một khi đã ấn tượng với ai đó mà nó cho rằng rất quan trọng thì trong tiềm thức sẽ in sâu, trở thành dạng như phản xạ có điều kiện mà không bao giờ quên được. Trong chúng ta luôn luôn có một vài thứ tồn tại ẩn bên trong trí nhớ, nó sẽ bất ngờ hiện ra khi gặp được tình huống có liên quan.
Ngay tại thời điểm Huy cùng mọi người bộc lộ hết những cảm xúc vì có thể gặp lại nhau, trên tháp tín hiệu cao chọc trời ở đằng xa, cô gái có mái tóc ánh tím chậm rãi mở mắt, đưa tay chỉ về hướng nhóm người, nói.
- Anh xem kỹ! Tình huống thứ nhất tôi sắp xếp chuẩn bị sinh ra!
Gã đàn ông nghe vậy liền nín thở, đảo mắt xuống bên dưới chăm chú quan sát, không dám bỏ qua bất kỳ dấu hiệu nào.
Dưới lòng chão, bên cạnh nhóm người đang cười cười nói nói, cái xác của thây ma F1 vốn nằm yên bất động, lúc này bỗng nhiên cục cựa, thế nhưng không ai trong số mọi người đứng gần đó có thể nhận ra. Hoặc cũng có thể nói, cảm xúc đang dâng trào trong tâm trí khiến ai nấy đều bỏ qua những dấu hiệu quá nhỏ từ ngoại cảnh.
Cái xác từ từ co rút, sau vài giây, mỗi một thớ thịt trên thân thể gã F1 đang chậm rãi thu lại như quả bóng bị xì hơi, những con mắt mọc khắp trên bốn cánh tay khép chặt, từ bên trong lớp màng mỏng bao quanh mắt có thể nhận thấy đang có thứ gì đó di động, tựa hồ như những sợi gân máu đang phình lên xẹp xuống.
Từ trên cao nhìn xuống, góc đứng hiện giờ của thằng Huy là đang đưa lưng về phía quái vật.
Thời gian mới qua thêm vài phút mà cơ thể quái vật đã co rút chỉ còn một phần hai so với lúc đầu, lúc này, làn da xù xì của nó dần dần có dấu hiệu nứt toác, trong mấy vết nứt ấy bỗng thò ra những sợi râu trơn tuột dính đầy máu, trông chẳng khác gì có hàng loạt con giun nhớp nháp đang ngọ nguậy vô cùng kinh tởm.
Những con giun mỗi lúc mỗi lớn, dài hơn, đong đưa càng lúc càng mạnh.
Rồi bất thình lình, cái đầu nát be bét của nó phình lên, nổ bụp một tiếng, máu cùng dịch vàng quyện thành một mớ bầy nhầy, đồng thời trong cái đống ấy đột ngột chui ra một cái miệng há rộng mở thành hình dạng như loài hoa ăn thịt, mọc tua tủa răng nhọn như móc câu.
Cái miệng ngóc lên, từ cổ trở xuống kéo những đốt xương vang lên thành tiếng ken két, trở thành một đoạn dài sòng sọc như cuống hoa.
Âm thanh bất ngờ phát ra khiến cho ai nấy đều phải giật mình, lập tức lách cách vài tiếng, v·ũ k·hí đã sẵn sàng trên tay.
Huy quay lưng, siết nắm đấm, toàn thân bừng lên nhiệt độ cao, nheo mày quan sát cái hố ban nãy. Miệng nói.
- Mọi người tìm chỗ an toàn ẩn thân trước, không nghĩ lần này bắt được một con F1 là loại có thể tiến hóa!
- F1 còn có thể tiến hóa? Chẳng lẽ là F2?
Dũng nghi hoặc hỏi.
- Cũng không hẳn, đây là dạng tiến hóa lần thứ nhất của F1 thôi, để thành F2 còn chưa đủ trình độ! Mọi người đi nhanh trước đi, tôi giải quyết nó xong rồi nói chuyện sau!
Nói nhanh, hành động càng nhanh. Huy nhấc chân từng bước tiến lại gần, đám người Sáu râu sau khi nhìn nhau cũng thừa hiểu mình ở đây chỉ thêm vướng bận, cho nên tất cả nhanh chóng lùi lai, lên xe chạy ra một khoảng khá xa.
Ngay lúc thằng Huy chỉ còn cách cái hố tầm năm mét, từ bên dưới đột nhiên thò ra một bông hoa lớn như cái chậu, cuống hoa uốn éo từ từ nâng đóa hoa lên cao. Điều đáng nói ở đây là cuống hoa như thể được nối lại bằng hàng trăm đốt xương cổ, mỗi đài hoa là một cánh tay con người với làn da xám xịt l·ở l·oét, đóa hoa thì như cái miệng rộng chằng chịt những sợ gân đỏ lòm màu máu, trong miệng những cái răng bén ngót mọc thành hàng, lại chảy ra từng giọt dịch xanh lá cực kỳ thối.
- Dạng thực vật? Chà, là lần đầu mình thấy, thật kinh tởm!
Huy chậc lưỡi, có chút bất ngờ với hình dáng sau biến đổi của F1, có điều nó cũng chẳng có gì bối rối, dạng như F1 trong mấy năm vừa qua, nó tiêu diệt không nói quá nhiều nhưng hai bàn tay thì đúng là không đủ để đếm.
Chỉ thấy bàn tay thằng Huy lóe sáng, Vuốt Bạc dạng công kích từ xa luôn là cách thăm dò tốt nhất khi chạm trán đám quái vật tương tự.
Vụt...
Năm tia sáng chớp nhoáng nhằm ngay phần cuống hoa chém thẳng đến, tuy nhiên không như suy nghĩ của Huy là thông thường thứ quái dị ấy sẽ lập tức tránh né, ngược lại, chẳng những không tránh đi, cuống hoa lắc lư, trực tiếp co lại, dùng tốc độ nhanh đến mức không ai kịp nhìn được, tựa như cây roi quất về năm tia sáng.
Bang...
Vuốt Bạc vừa chạm tới cuống hoa lập tức như đám thiêu thân lao vào lửa, tắt ngóm, hoàn toàn mất đi hiệu quả.
Huy nhíu mày, mặc dù đoán được kỹ năng này sẽ không gây ra quá nhiều ảnh hưởng thực chất đối với quái vạt sau tiến hóa từ F1, nhưng đến mức một chút dấu tích để lại cũng không thể, lại còn mất đi tác dụng cắt đứt thì đúng là có chút không dám tin.
Tuy nhiên, với kinh nghiệm cùng khả năng đã tăng cao trong mười năm vừa qua, thằng Huy vẫn giữ được sự bình thản tự nhiên.
Nó lùi lại một bước, cẩn thận đánh giá lại đối phương, cũng âm thầm xác định khoảng cách an toàn giữa hai bên. Sau đó, thằng Huy hơi cúi người, rồi đột ngột búng mạnh, mặt đất nổ ầm một tiếng bắn tung bụi cát lên cao.
Đây là phương thức tăng mạnh sức bật mà nó tự sáng tạo ra, nói là sáng tạo có vẻ hơi quá, có lẽ nói là một cách ứng dụng khác mới đúng, đó là, thay vì dùng vuốt bạc bằng tay, trong lúc vô tình nó thử vận dụng từ dưới chân khiến bản thân có thể trong khoảng thời gian ngắn tung mình lên cao tương tự con F1 hình dạng ếch xanh năm xưa.
Ở trên không trung ngoài mười mấy mét, đôi tay thằng Huy lóe sáng, lần này nó không công kích vào cuống hoa nữa, mà thay đổi vị trí xuống dưới.
Bất kể là loài thực vật nào, đánh bật được gốc rễ nó là xem như kết thúc.
Có điều, tình hình một lần nữa vượt khỏi khả năng phán đoán của thằng Huy, làm gì có gốc gễ nào cắm xuống nền đất như nó tưởng tưởng, dưới lòng chảo là một đống xúc tua như giun như đĩa đang ngọ nguậy, chính những thứ đó đang nâng đỡ toàn bộ thân cây bên trên.
Dưới ánh mắt bất ngờ của thằng Huy, hàng trăm sợi râu trơn tuột đột nhiên rung động, tựa nhưa hàng trăm cái chân rết bám vào mặt đất di chuyển lên khỏi cái hố.