Chương 43: Lựa Chọn
Có những câu hỏi đặt ra hết sức ngây ngô, đại loại nếu mẹ và vợ cùng rơi xuống sông thì anh chọn cứu ai?
Thật ra ai cũng biết, đây là một câu hỏi vô tri, đưa ra một trường hợp bất khả kháng nhằm dồn đối phương đến đường cùng. Thế nhưng nếu có một ngày điều đó trở thành sự thật! Là anh, anh sẽ chọn ai, hãy thử thẳng thắn với lòng mình xem nào? Như hiện tại, nếu lựa chọn, anh sẽ chọn cứu lấy vợ mình hay giữ mạng cho đồng đội. Hoặc ngược lại, nếu là anh, anh sẽ chọn hy sinh bản thân hay giữ mạng cho bằng hữu? Có đôi khi cuộc đời buộc ta phải làm ra lựa chọn, một lựa chọn dù là phương án nào cũng biến bản thân ta thành kẻ tàn nhẫn...
Giọng của Dũng văng vẳng, hai tay đưa lên cao, dường như đang có ý định muốn thỏa hiệp. Tuy nhiên cô gái chỉ há miệng cười, không thèm đếm xỉa tới nữa, tiếng cười mỗi lúc mối lớn, cười đến ngặt nghẽo run rẩy hai chân, cười đến khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm, cười đến hai chân khép lại, cùng với những tiếng rên rĩ kỳ lạ khiến người nghe không khỏi xấu hổ.
Chính vào lúc ấy, từ xa bỗng nhiên vọng đến thêm những tràng la hét điên dại của năm sáu kẻ cưỡi trên ba chiếc xe máy, tay cầm những thanh sắt khua đinh đinh đang đang loạn xạ trên đầu, đang ào ào tiến lại.
Đám Sáu râu nhất thời kéo căng dây thần kinh cảnh giác, ánh mắt đảo ngang dọc không dám bỏ qua bất kỳ dấu hiệu khác thường nào nữa. Không thể không nói, tình hình của bọn họ càng lúc càng trở nên khó kiểm soát.
Dũng thở dài, liếc mắt đến Sơn cùng Sáu, hơi hất cằm ra hiệu chuẩn bị hành động nếu có biến cố bất ngờ, rồi lập tức mở miệng, hướng giọng nói ra xa.
- Nói xem, các người muốn gì?
Gã đàn ông ngồi lê lết dưới đất, hai tay ôm chân, cố bịt lại miệng v·ết t·hương ngước mặt lên cười gằn, hé ra hàm răng vàng khè rít từng chữ.
- Muốn gì? Hỏi ngu thế, đương nhiên là tất cả...
Dũng nghe thấy mấy lời hoang đường, nhịn không được, ngửa mặt lên trời bật cười lớn.
- Ha ha... Muốn tất cả sao? Hình như đầu óc mày có vấn đề, dựa vào cái gì? Mấy gã đang tới kia à? Hay mày nghĩ mạng một con tin trong tay tụi mày đủ để đổi lấy tất cả... Ha ha... Tin tao đi, mày cứ thử xem là biết ngay thôi...
Gã đàn ông híp mắt, nhếch mép đang tính mở miệng tiếp tục h·ăm d·ọa, thế nhưng cô gái bên cạnh bỗng lườm lườm, rồi cất tiếng chen vào.
- Chà chà... Xem ra mạng của con ả trên tay tao không đáng giá nhỉ? Thế này vậy, hay tao khử mẹ nó luôn cho rồi, sau đó chiến một trận thử... Khặc khặc...
Dũng im lặng, trong đầu từng dòng suy nghĩ chạy qua như điện, biết cô gái đang đứng trước mặt không thể chỉ dùng vài câu nói đơn giản liền có thể dễ dàng nắm được thế chủ động, bởi vậy cho nên, dù muốn dù không Dũng cũng phải lui một bước.
- Hừ! Không cần thử thách kiên nhẫn của nhau nữa! Ai trong chúng ta cũng đều hiểu đối phương đang nói gì. Thế cho nên, yêu cầu là gì nói thẳng ra đi...
Cô gái nhếch mép, gật nhẹ đầu, rõ ràng hiểu tình huống có lợi đang nghiêng về phía bản thân, nhưng không phải cứ muốn là được. Chó cùng rứt dậu, không thể một kích trí mạng thì cần phải uyển chuyển để thu được lợi ích lớn nhất. Chỉ là trong lòng cô gái cũng đang liên tục than thở đám người này từ đầu đã quá cẩn thận, thường thì những lần trước đều không quá khó khăn như hiện tại.
- Tốt, rất mau mắn đấy anh trai... Thế này đi, chờ tôi hội họp cùng mấy người bạn trước, mà anh cũng cần thương lượng với đồng bọn chứ?
Nói rồi ả ta cười ha hả, lôi Vân theo bên người tiến lại gần năm gã vừa đến, mặc kệ tên răng vàng đang cà nhắc ở đằng sau.
Bên này, Dũng cũng lập tức thu người lại vào trong xe, âm thầm lên tiếng.
Ở trên xe đội trưởng Thủy, thằng Phú nghiến răng nghiến lợi, giương ánh mắt đầy căm thù đến mấy kẻ bên ngoài, Yến rưng rưng đôi mắt, nắm chặt cánh tay em mình. Ngọc ngồi lặng lẽ, cứ chốc lát lại quay xuống nhìn ba người đằng sau, thế nhưng cũng không biết phải an ủi như thế nào ngoài việc vươn tay vuốt nhẹ mái tóc Yến. Ai cũng rõ vấn đề, sự tình này không thể manh động, bởi không cẩn thận thì n·gười c·hết đầu tiên sẽ là Vân, phải chờ xem Dũng có an bài ra sao mới có thể hành động.
- Có biện pháp nào không anh Dũng?
Sơn sốt ruột hỏi.
Dũng thở dài, lắc đầu đáp.
- Không, chúng ta đang ở thế bị động, cậu cũng nghe con ả kia nói rồi, nếu quá thì chúng chẳng cần thứ gì khác ngoài cái mạng của chị Vân... Nói chung đối phó với một đám điên sẵn sàng bỏ qua hết thảy chỉ để thỏa thú vui bệnh hoạn thì chẳng có bất cứ một phương án nào hoàn hảo cả, bởi không ai có thể đọc được tâm lý kẻ điên đang muốn thứ gì, đáng sợ nhất là kẻ điên lại còn ranh ma... Tôi chỉ cố gắng hạ thấp đến tối đa thiệt hại mà thôi. Trường hợp xấu nhất tôi e rằng...
Nói đến đây Dũng im lặng, thẩn thờ nhìn ra ngoài ô cửa, bỏ ngoài tai những câu hỏi của Sơn cùng Sáu râu.
Chừng mười phút trôi qua, rốt cuộc người phụ nữ một mình quay trở lại gần hai chiếc xe, về phần Vân đang bị một trong năm gã vừa tới giữ chặt ở đằng sau. Ả ta lên tiếng.
- Sao rồi? Đã thương lượng kỹ chưa?
Dũng từ trong xe cất tiếng, đáp lại.
- Nói xem, các người muốn gì?
Cô ả cười nhạt, vân vê chiếc cằm, rồi tiếp tục.
- Các người có tầm trên dưới chục người trên xe nhỉ? Thế này đi, súng hoặc v·ũ k·hí tương tự giao ra 70% hoặc ít nhất bảy món, "máu xanh" một trăm bình, thức ăn cùng nước uống càng nhiều càng tốt. Thế nào?
- Hừ! Đừng đòi hỏi quá đáng. Chúng tôi đào đâu ra ngần đó v·ũ k·hí, nếu có đủ số v·ũ k·hí như các người nói, các người nghĩ có thể thoát thân được nếu g·iết người phụ nữ kia sao? Chưa kể một trăm bình "máu xanh" mẹ nó chứ, có một trăm bình "máu xanh" tụi này còn chạy loanh quanh làm cái chó gì? Kiếm đại một nhóm sống sót nào chui vào ở không phải an toàn hay sao? Súng một món, dao găm hai cây, "máu xanh" mười tám bình, nước uống cùng thức ăn chỉ có một ba lô! Được thì nói chuyện tiếp.
- Thế là anh trai quyết định không đồng ý?
Cô gái cười ha hả, giọng cười thể hiện sự điên cuồng, biếu lộ ý tứ sẵn sàng xuống tay bất cứ lúc nào đối với Vân. Về phía Dũng hiện giờ chỉ đành thở dài, bị nằm đằng cán thực sự quá khó chịu, có biện pháp nhưng không dùng được chẳng khác gì như bị mắc nghẹn giữa họng
Trong lúc đang lựa lời để thuyết phục đối phương, thì phía xe của đội trưởng Thủy, thằng Phú như phát rồ, quát to.
- Được được, bất cứ thứ gì như các người muốn, thả mẹ tôi ra!
- Nguy...
Dũng hốt hoảng, trong lòng mắng lớn, mọi lời nói cộng thêm hành động dứt khoát nhằm ám chỉ Vân không quá quan trọng từ đầu đến giờ, bị câu nói của thằng Phú phá nát sạch sẽ.
Thế nhưng mọi chuyện đã rồi, đội trưởng Thủy đưa tay bịt miệng thằng Phú vẫn chậm hơn vài giây.
- Ha ha, tốt... Cậu bé nào mới lên tiếng đấy, cậu sáng suốt lắm, nào... Hãy khuyên tất cả làm theo, rồi tôi sẽ để mẹ về bên cậu, yên tâm, tôi nói là giữ lời.
Đội trưởng Thủy nghiến răng, vung tay định tát vào mặt thằng Phú, nhưng rốt cuộc cũng nhịn lại, đấm mạnh vào vách xe, thở dài quay sang bên kia, xấu hổ nói.
- Xin lỗi Dũng, là tôi, tất cả là do tôi... Tôi xin lỗi...
Dũng lắc đầu cười chán nản, rồi chồm người hẳn ra ngoài cửa xe, nhìn thẳng đến cô gái.
- Là mẹ của thằng nhỏ đó, không phải của tôi. Ở đây do tôi quyết định!
Dũng nhếch mép, ánh mắt lộ rõ sự quyết tâm không nhường nhịn dù chỉ một phần nhỏ. Dĩ nhiên trong lòng thì chẳng thể nào bình tĩnh như ngoài mặt, hiện giờ đang đánh trống kêu than không dứt.
Cô gái bĩu môi có vẻ không mấy tin tưởng vào lời nói của Dũng, vừa hay lúc đó, một gã khá cao lớn, gương mặt chằng chịt sẹo ngang sẹo dọc trông vô cùng dị dạng, tiến lại gần, thì thầm vài câu to nhỏ vào tai của ả, một lúc sau, cô ta cười cười cất giọng.
- Tạm thời cứ cho là thế! Việc này tính toán coi như xong. Tuy nhiên... Vì chồng tôi bị các anh bắn, cho nên phải có gì khác thêm vào mới được, có đúng không?
Dũng càng nhíu chặt đuôi lông mày, vẫn cái giọng điệu dửng dưng.
- Cô phải cảm ơn vì lúc đó tôi không nhắm giữa đầu gã, tuy nhiên, để bù đắp, cô cứ nói thử điều kiện, tôi sẽ cân nhắc!
Cô gái lại ngửa mặt cười, ánh mắt đảo tới lui trên người Dũng, rồi bỗng nói lớn.
- Là ông anh đấy, ha ha! Kể thêm ông anh cùng những thứ kia đổi mạng cho con ả. Thế nào? Dù sao cũng phải có câu trả lời với phát đạn bắn vào chồng tôi chứ?.. Tôi cảm thấy như vậy mới công bằng? Với lại... Tôi cũng muốn xem, xem đồng bạn của anh giải quyết ra sao? Lựa chọn giữa anh hoặc con ả đằng kia... Thế nào, tuyệt vời quá đúng không? Bây giờ không phải anh lựa chọn, mà phải xem đồng bọn của anh quyết định ra sao... Ha ha, thật sướng... Ôi cảm giác này... Kích thích quá rồi...!
- Không... Tuyệt đối không... Khụ...
Vân vừa há miệng la lớn, nhất định không thể nào chấp nhận thứ yêu cầu quá đáng đến mức vô lý như thế, thế nhưng, lời chỉ vừa mới ra khỏi miệng đã bị gã đứng bên cạnh dùng cánh tay cơ bắp siết chặt cổ, cùng lúc nhét một mảnh vải bốc mùi kinh khủng vào miệng cô ấy.
Ở bên kia, đội trưởng Thủy rống lớn.
- Không cần, tôi sẽ thay vị trí cô ấy...
Thế nhưng từ ánh mắt biểu lộ không quan tâm của cô gái, đội trưởng Thủy hiểu rằng ả ta chỉ nhắm vào Dũng, sự bất lực mà chưa bao giờ có ở một người đàn ông từng là quân nhân thiết huyết đang trùm lấy toàn bộ tâm trí, mỏi mệt, chán chường, cảm thấy bản thân không hề có bất cứ giá trị nào càng khiến đội trưởng Thủy như già thêm chục tuổi.
Nghe được yêu cầu quái gở, làm gì có ai lại có thể chấp nhận được việc như vậy? Đây rõ ràng là ép buộc người khác giao nộp đồng bọn, đánh vào tâm lý từng cá nhân, cũng là một hình thức gây chia rẽ nội bộ. Bởi chọn bất cứ ai thì cũng không thể nói ra thành lời.
Sự bực bội vì con ả biến thái ranh mương như rắn, khiến Sơn, Sáu râu chửi bới om sòm, hai anh em thằng Vinh thì hốt hoảng lắc đầu nguầy nguậy.
Cùng lúc ở trên xe còn lại, là những tiếng thảng thốt của Ngọc, Yến đồng thời vang lên. Chỉ có đội trưởng Thủy là ngồi thừ người, mặt mày trở nên trắng bệch, hơi thở gấp gáp, miệng lắp bắp không biết phải làm sao. Cuối cùng là thằng Phú như kẻ mất hồn, nó đã hiểu vì một phút nóng vội nông nổi của bản thân đã làm thế cục trở thành rối tung không có cách sửa chữa.
Ngược lại với tất cả, Dũng nhẹ nhàng cười, tựa như đã đoán trước được kết quả, trong lòng rốt cuộc thở phào tự nhủ.
"Phát súng của mình cuối cùng đã có tác dụng, thật may mắn mấy tên này thuộc dạng có thù tất báo, nếu không... Không biết làm sao để đưa chị Vân về, mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng như vậy coi như trả được món nợ cũ".
Dũng tức khắc mở miệng nói lớn, hỏi bâng quơ.
- Có thể cho tôi biết, cô sẽ làm gì khi tôi rơi vào tay cô được chứ?
Cô gái đưa tay lên trán, biểu hiện như đang suy nghĩ, chừng vài giây sau mới liếm liếm khóe môi, đáp lại.
- Làm gì nhỉ? Sẽ hưởng thụ vài đêm... Chán rồi thì ném anh cho đám xác thối... Ha ha. Anh thấy tôi tính vậy có vui không? Trước khi thành đồ ăn của mấy con chó, anh sẽ được sung sướng, nhất định, sướng lắm!
Dũng có chút không biết phải nói làm sao với con ả biến thái trước mặt, lắc đầu ngao ngán, sau đó quay về hướng đội trưởng Thủy, lên tiếng.
- Anh Thủy, anh không cần phải lựa chọn, có những câu hỏi dù trả lời như thế nào cũng không phải là thực lòng...
Chẳng ai hay biết, khi Dũng nói chuyện, thoạt nhìn như những lời dặn dò sau cùng trước khi chấp nhận đổi vị trí cho Vân, tay của người thầy giáo ấy đã đặt lên lòng bàn tay Sáu râu, viết từng chữ từng chữ.
Sau một hồi nói dông dài, Dũng quay về phía người phụ nữ điên cuồng kia, mĩm cười xem như đồng ý với điều kiện mà ả ta đề ra.
Tuy trong lòng cảm thấy khá bất ngờ với việc gã dễ dàng chấp thuận điều kiện mà chính bản thân ả còn thấy vô lý, bởi vì chẳng ai ngu ngốc dại dột đem sinh mạng mình đánh đổi với một kẻ khác, nhưng rồi cô ta cũng chẳng thèm quan tâm nữa, mặc nhiên cứ tạm cho rằng lắm lúc cũng không hiếm những kẻ muốn làm Thánh Nhân ban phát sự lương thiện đến cái thế giới đã thối nát này.
- Đồng ý rồi thì tiến hành thôi. Ra đằng kia, mỗi bên dẫn theo một người, tiền trao cháo múc!
Nói xong, cô ta cười phá lên đầy thích thú, đồng thời xoay người ra hiệu cho một gã dẫn theo Vân tiến đến bãi đất trống không xa lắm ngay bên cạnh mấy cái hố nước đen.
Cùng lúc thì những người bên này rời khỏi xe, đầu óc ai nấy như lâm vào sương mù, hoang mang chẳng rõ vì sao Dũng lại làm thế. Cứ ù ù cạc cạc làm theo sự an bài của Dũng.
- Tôi xin lỗi... Tôi...
Đội trưởng Thủy cắn môi đến tóe máu, cúi đầu nói, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt Dũng.
-----------