Chương 42: Đừng Tin
Mặt trời đứng bóng, hai chiếc xe dừng lại bên này cầu Hanh, ánh mắt tất cả đều nhìn về cùng một hướng, ở đây từng là nhà của mọi người, là quê hương, là kỷ niệm... Mới đó đã mười năm, thế nhưng mọi thứ dường như chỉ vừa mới hôm qua, lạ lẫm xen cùng đôi chút quen thuộc, chỉ là điều quen thuộc đó giờ đã trôi theo khói bụi của thời gian, những thứ sót lại bây giờ là đ·ống đ·ổ n·át hoang tàn, vài bóng người lắc lư trên cầu đang tiến đến cũng chỉ là những cái xác thối rửa vô hồn.
Đoàng... Đoàng...
Tiếng súng khô khốc vang lên, đội trưởng Thủy liền thở dài, nói.
- Đi thôi...
Mọi người bỏ lại cảm xúc của riêng bản thân, tiếp tục lên xe tiến về phía trước. Đi xuyên qua thành phố tới nơi mà ngày trước thằng Huy từng nhắc đến, một chỗ nào đó trên vùng Cao Nguyên, có lẽ không ai biết được chính xác vị trí ấy, thậm chí Sáu râu cũng chỉ mơ hồ đoán được đại khái khu vực mà thằng Huy nói qua, nhưng lúc này, có một mục tiêu, một một điểm đến vẫn tốt hơn là lang thang bên ngoài ngày qua ngày phải kéo căng thần kinh đề phòng bọn xác thối t·ấn c·ông.
Ngày ấy, thằng Huy cản trở gã thây ma F1 giúp cho bọn Sáu râu có thời gian rời khỏi thành phố, thì cũng là lúc nó và mọi người hoàn toàn cắt đứt liên lạc với nhau. Ban đầu, đội trưởng Thủy sau khi đưa mọi người đến nơi an toàn, cũng tập hợp được một số thành viên trong đội của mình, tính toán đến chuyện xông trở lại để hỗ trợ thằng Huy, nhưng cuộc đời là chuỗi dài những chữ bất ngờ. Cuộc chiến giữa con người cùng với thây ma đã không còn là cuộc chiến cục bộ, tin tức trên toàn thế giới liên tục được cập nhật từng phút, cho đến lúc tình hình đã vượt quá khả năng kiểm soát của các nhà chức trách, hầu hết các quốc gia đều lựa chọn biện pháp cực đoan nhất, là dùng v·ũ k·hí hặng nặng để có thể nhanh chóng giải quyết mọi việc, tuy nhiên, cũng chính vì quyết định ấy mới khiến mọi thứ trở thành hiện trạng như bây giờ.
Thành phố Kỷ Nguyên không ngoại lệ, đội trưởng Thủy được tin khẩn, lập tức cho đội của anh ta mau chóng rời khỏi khu vực phong tỏa, bởi vì ngay sau đó cả thành phố sẽ bị sư đoàn thiết giáp san phẳng bằng hỏa lực, tiêu diệt tất cả mọi sinh vật cho dù có phải là đang mang mầm bệnh quái ác ấy ở trên người hay không. Lệnh là lệnh, không có ngoại lệ, không có lựa chọn thứ hai.
Dĩ nhiên, thời gian đó chưa ai đánh giá được năng lực của đám thây ma, tất cả đều có chung suy nghĩ tương đối giống nhau, đều cho rằng chỉ cần đem bọn quái vật gớm ghiếc gạt bỏ rồi về sau sẽ kiến thiết lại xã hội. Hủy đi vài thành phố tất sẽ khiến kinh tế cả quốc gia ảnh hưởng trầm trọng, thế nhưng nếu so với việc tiếp tục để căn bệnh ấy l·ây l·an bành trướng so ra không đáng kể chút nào. Chính vì sự nhầm lẫn tai hại ấy đã dẫn tới một kết cục đáng buồn mà không ai muốn, căn bệnh không những không bị gạt bỏ, ngược lại nó càng ngày càng len lỏi khắp hang cùng ngõ hẻm, đâu đâu cũng xuất hiện bóng dáng của đám xác sống, số lượng càng lúc càng nhiều, lại còn xuất hiện hàng loạt loài quái vật dị dạng vô cùng kinh tởm cộng với cực kỳ hung hãn, đến mức súng trường cũng chỉ làm chúng xây xẩm mặt mày chút ít, còn lại hầu như chẳng hề ảnh hưởng tới sinh mạng.
Từ thế t·ấn c·ông, q·uân đ·ội dần dần chuyển sang phòng thủ,
Một trong số đó là đại đội có mặt đội trưởng Thủy, sau vài lần t·ấn c·ông thây ma thất bại, lại còn bị mấy con F1 tập kích, mặc dù lợi dụng được sức mạnh từ v·ũ k·hí hạng nặng, tạm thời vẫn ở thế giằng co, thế nhưng nguồn cung cấp đạn dược bị cắt đứt, thành thử đến phút cuối khiến cả đại đội tan tác, buộc lòng chạy khỏi nơi tác chiến, di chuyển về hướng vùng đất mà sau này gọi là Hy Vong, rồi thành lập nhóm Nam Long, cứ thế chôn chân ở đó đến hiện tại.
Hai chiếc xe chầm chậm vượt qua những đ·ống đ·ổ n·át còn sót lại trong cuộc càn quét năm xưa, đường xá nhà cửa giờ đây chẳng còn hình dạng, tất cả chỉ toàn sắt thép, gạch đá chất đầy ngổn ngang, từng cái hố lớn xuất hiện nhan nhản do đạn pháo gây ra, ứ đọng nước mưa lâu ngày trở nên đen kịt đồng thời bốc lên mùi h·ôi t·hối tởm lợm, chẳng biết trong những cái hố ấy đã chôn biết bao xác sống cùng những chiến sĩ đã hy sinh.
- Anh Sáu, ngày trước cậu Huy có nói với anh chính xác địa điểm nào mà mọi người cần tới hay không?
Sơn điều khiển xe vượt qua một góc quanh co, dường như có vẻ đang rất mong chờ, mở miệng dò hỏi.
Sáu râu vẫn giữ cái dáng vẻ mệt mỏi, khoanh tay tựa đầu lên thành cửa, không quay lại, chỉ đáp.
- Không xác định, nhớ mang máng nó bảo đi hết con đường quốc lộ duy nhất, đến thị trấn Đà Xong, cuối thị trấn có một con dốc cao do dân bản địa thường xuyên lên núi, leo lên hết con dốc đó là đến. Ngày đó thằng Huy ít nói lắm, nhưng cứ mở miệng ra là nó bảo, nếu như có một ngày thế giới loạn, chỗ đó là nơi bình yên cho nó cùng tôi sinh sống an nhàn tới già... Ài... Tôi còn hay bảo đồ thần kinh...
Nghe Sáu râu than thở, Dũng ngồi sau hơi chớp mắt, cất tiếng.
- Có vẻ cậu Huy dự liệu được tình hình như hiện tại mới sắp xếp chỗ ấy...
Sáu râu gật đầu, mắt hướng lên cao như đang suy nghĩ, đáp.
- Nhắc mới để ý, thằng Huy lắm lúc biến mất làm tôi đi kiếm mấy lần, giờ mới hiểu, có lẽ nó tới chỗ đó an bài đường lui... Hy vọng sẽ gặp lại... Quá lâu rồi, giờ này chắc nó đã cao hơn tôi...
Đang nói, chiếc xe bỗng đạp phanh két một tiếng khiến ai nấy đều nhất thời giật mình chồm tới, Dũng cảnh giác hỏi.
- Sơn, có chuyện gì thế?
- Anh xem!
Vừa nói, Sơn vừa đưa tay ra ngoài phát tín hiệu cho xe đằng sau, xong lại chỉ tới ngay phía trước.
Lúc này, hai bóng dáng một nam một nữ ăn vận kín mít, phủ toàn thân là những tấm vải bố chằn chịt được ghép lại mà thành, chỉ chừa mỗi hai khuôn mặt trắng bệch, lộ rõ sự mệt mỏi. Nhìn vào động tác vẫy tay của người phụ nữ có thể xác định hai kẻ này tạm thời không phải là xác sống, mà bên cạnh cô ta, gã đàn ông lại như đang kiệt sức, đôi chân đứng không vững phải dùng tay bám vào vai người nữ.
- Sơn, cho xe lui lại...
- Sao anh, họ là người...
- Ngay...
Dũng quát, ánh mắt âm trầm nhìn đến hai lẻ lạ mặt. Sơn có chút khó hiểu, nhưng bằng vào sự tín nhiệm đối với Dũng, gã cũng không có gì phản đối, tay gài số, lập tức cho xe từ từ lùi về sau, đến bên cạnh xe do Ngọc điều khiển mới đạp phanh cho xe dừng.
Mọi người đều im lặng, ánh mắt đổ dồn đến hai kẻ vừa xuất hiện, lúc này, cô gái ở đằng xa vội lên tiếng.
- Xin mọi người giúp vợ chồng tôi... Anh ấy không bị cắn... Chúng tôi chỉ cần chút nước...
Vừa nói cô ta vừa vén cái áo vải bố của người đàn ông lên cao, gã đàn ông cũng phối hợp xoay xoay thân thể như muốn chứng minh bản thân không hề có dấu tích của thây ma để lại.
Ở trên xe, có lẽ cảm thông với hoàn cảnh của đôi vợ chồng, Vân là người cất giọng đầu tiên.
- Anh Thủy, họ có hai người thôi... Hay là ta giúp họ...
Đội trưởng Thủy nheo mày, tuy trong lòng cũng đã xuất hiện ý nghĩ tương tự Vân, thế nhưng lý trí của anh ta đã kịp thời chặn đứng hành động bằng cảm xúc, nhẹ lắc đầu, trầm giọng.
- Khoan đã...
Nói rồi lại nhìn qua xe của Dũng, bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy Dũng lắc đầu liên tục, cánh tay còn ra hiệu về bốn phía.
Dĩ nhiên, ai cũng hiểu động tác của Dũng, hai tay nắm chặt v·ũ k·hí, ánh mắt đảo lia lịa khắp nơi. Chỉ có Vân là thở dài, vẫn không thể rời mắt khỏi cặp vợ chồng đằng kia, miệng thốt đầy vẻ bất lực, lại ẩn ẩn chút tức giận đối với sự vô cảm của chồng cùng mấy người còn lại,
- Các anh quá đa nghi rồi, xung quanh vắng lặng làm gì có ai...
Ngay khi ấy, âm thanh than thở của Vân còn chưa dứt, từ hai bên không rõ bắt nguồn ở đâu, từng đám bị mù cùng hàng loạt tiếng gào thét của năm sáu gã xác sống vang lên, chúng vật vờ từng bước áp sát cặp vợ chồng.
- Trời... Làm ơn... Cứu chúng tôi... Làm ơn...!
Cô gái chắp tay cầu khấn, phản ứng quýnh quáng đến mức mỗi bước chân là mỗi lần muốn ngã nhào trên đất, bên cạnh cô ta, người đàn ông cũng cố lê thân thể, mặc kệ cứ chạy lại gần hai chiếc xe.
Vân nhịn không được, hét lớn.
- Mọi người làm sao vậy... Họ chỉ là một đôi vợ chồng trẻ... Họ sắp bị đám thây ma đuổi tới rồi...
Ở bên này, Dũng cầm súng trên tay, quát thật lớn, phát lời cảnh cáo.
- Đứng lại, tiến thêm một bước tôi bắn!
Thế nhưng lời cảnh cáo không đáng sợ bằng việc bị đám xác sống đang ngày càng lại gần, đôi vợ chồng cứ thế vươn tay, miệng cầu khấn sự thương xót của đối phương.
Đoàng... Đoàng...
Hai phát súng dứt khoát chẳng chút nương tình vang lên, bắn thẳng vào mặt đất ngay trước chân của cặp vợ chồng, Dũng nghiến răng quát lại lần nữa.
- Đừng ép tôi...
Nghe tiếng súng nổ, Sơn cùng Sáu râu nhíu mày, trong lòng bắt đầu có dấu hiệu để tình cảm lấn át. Bởi nói như thế nào thì tình hình trước mắt rõ ràng chỉ là hai kẻ đáng thương không hề có bất cứ sự uy h·iếp nào đối với mọi người, mà cho dù có thì đã sao, Sơn và Sáu râu không tin chúng có thể hạ được một đám dày dạn kinh nghiệm chiến đấu như mình. Khi cả hai còn đang chần chờ không biết có nên mở cửa xe, xông ra cứu hai người vô tội kia hay không, thì Vân đã gắt giọng.
- Anh Thủy bỏ tôi ra... Mấy người ác lắm...
Miệng nói, nhưng tay Vân đã vùng khỏi sự kiềm chế của đội trưởng Thủy, tay còn lại mở khóa cửa, nhoài người ra bên ngoài gọi lớn.
- Nhanh... Lại đây...
Tiếng gọi thất thanh của Vân như tiếp thêm sinh lực để hai người lạ cắm đầu chạy đến, phía sau vẫn là mấy gã xác sống điên cuồng gào rú, tưởng chửng chỉ cần hai kẻ này chậm lại một nhịp thì lập tức trở thành miếng ăn trong miệng đám thối rửa ấy ngay.
- Khốn kiếp...
Dũng giận tím mặt, nghiến răng, vươn nữa thân người thò hẳn ra khỏi xe, xoay về hướng xe bên kia, giương súng bóp cò.
Đoàng...
Gã đàn ông đang lao tới đột nhiên hự một tiếng, đôi chân khụy xuống, la to vì đau đớn, máu tuôn ra thành dòng. Chưa kịp nhả phát súng thứ hai, bàn tay của người phụ nữ đã nắm được cánh tay Vân, trong tình huống như thế ai cũng nghĩ cô ta sẽ tức khắc phóng lên, nhưng không, Vân giật mình, cảm thấy sức nặng ghì lại không như suy nghĩ, biết sự tình bất ổn muốn lập tức rụt về, có điều mọi thứ quá trễ, Vân bị người phụ nữ dùng sức kéo hẳn xuống xe, cánh tay choàng qua cổ Vân siết lại, tay kia không biết lôi thanh đao ngắn sắc lẹm từ đâu kề sát dưới cằm.
- Mẹ thằng chó kia, dám bắn chồng tao... Bỏ v·ũ k·hí xuống hoặc cô ta c·hết...
Dũng âm u nhìn thẳng đến cô gái, từ trong xe đưa tay hướng súng thẳng trực diện, không có ý tứ thỏa hiệp. Ngay vào thời điểm căng thẳng, gã đàn ông kia tưởng như đã bị đám thây ma vồ lấy bỗng cười gằn.
- Hay thật, lại có thể phát hiện bọn tao bày trò... Mẹ thằng chó, tao nhớ mặt mày rồi!
Đồng thời đám thây cũng dừng lại, điên cuồng gào thét, hai tay liên tục quờ quạng, hiện giờ ở khoảng cách gần, đám bụi mờ tan gần hết mới có thể phát hiện quanh eo chúng đều được cột chặt bởi dây thừng, mọi thứ được sắp xếp cẩn thận đến từng centimet. Cảnh tượng đột ngột xảy ra khiến tất cả không biết phải nói gì, có xấu hổ, có hối hận, lại càng cảm thấy có lỗi với Dũng, một phút yếu lòng đã làm cho việc đơn giản thành rắc rối to.
Không ai lên tiếng, thứ âm thanh duy nhất phát ra là tiếng ken két tức giận của những người trên xe.
- Thế nào, làm cứng sao?
Cô gái mở miệng, nhếch mép lôi theo Vân xềnh xệch đến bên cạnh gã đàn ông. Trước con mắt bàng hoàng của tất cả, ả ta dí sát mặt Vân vào miệng một thây ma, chỉ cần hơi nhích tay thêm chút xíu, chắc chắn gương mặt của Vân sẽ bị xé xuống một lớp thịt.
- Đừng...
- Không...
- Mẹ ơi...
Đội trưởng Thủy hét lớn, sợ hãi đến run người. Về phần hai đứa con, nếu Yến không tỉnh táo ôm chặt thằng Phú, chắc có lẽ nó đã mặc kệ hết thảy để xông ra ngoài. Lúc này, Dũng từ từ đưa hai tay, mím môi, nhẹ giọng.
- Chậm đã, chúng ta nói chuyện...