Chương 41: Niềm Tin
"Khi còn khỏe mạnh, ai cũng nghĩ rằng ngày tháng còn dài, cơ hội tương phùng không thiếu. Nhưng ai biết chăng đời người như ánh chớp giữa hư không, nhân sinh vốn là cơn ảo mộng. Cuộc đời người ta nguyên là một phép trừ, gặp nhau một lần cũng chính là trừ bớt đi một lần".
o0o
Âm thanh gào thét của thây ma lọt thẳng vào tai của ba người, Thịnh đứng chắn trước cửa, theo phản xạ đưa tay trái lên chặn lấy, tay phải nắm chặt cây búa, là một cây búa có móc quặp chuyên dùng để nhổ đinh, dùng hết sức bình sinh, Thịnh đập thẳng xuống đầu gã xác sống đang chồm lên người mình.
Bốp...
Đầu của gã thây ma lõm hẳn vào trong.
Lại một lần...
Bốp...
Lần này, cái đầu gớm ghiếc ấy vỡ nát, não cùng máu đen trộn lẫn bắn tung tóe. Sơn nhanh như cắt, lao lên dùng chân đạp văng cái xác đang đè lên cơ thể Thịnh. Ngay phía sau, hai thây ma khác cùng đồng thời bổ ập tới, cặp dao găm của Sơn chẳng khác gì vũ bão, lúc lên lúc xuống, như cơn gió cắm liên tục vào đầu một trong hai tên. Tên còn lại điên cuồng há cái miệng rách nát, thối rửa gần hết, chỉ còn lại vài mẫu thịt bám quanh, vừa định cắn xuống thì...
Phụt...
Một mũi tên cắm xuyên qua, từ miệng xuyên chếch l·ên đ·ỉnh đầu,
Yến thở gấp, thu lại cây cung, trong không gian hẹp thế này, phát bắn vừa rồi quả thực là may mắn. Thế nhưng, do tình huống xảy ra ngoài dự liệu, ba cái xác sống kia đã tạo thành một số âm thanh vượt mức cho phép. Ở ngay bên dưới, khu vực tầng năm bắt đầu có dấu hiệu lao xao của đám thây bị mắc kẹt sau những lớp chướng ngại vật.
- Nhanh... Thời gian không còn...
Thịnh lắng tai nghe thấy, vội vàng hối thúc Yến. Sau đó cả ba tức khắc lao ra bên ngoài, Yến hiểu tình hình giờ không cho phép chậm trễ dù chỉ một giây, cho nên vội vàng chạy đến bên lan can, đảo mắt nhìn xuống.
Xác định được đối tượng ở quanh phạm vi hai chiếc xe như lời Dũng căn dặn, Yến giương cung, kéo thật căng.
Bang...
Dây cung rung lên, mũi tên xé gió đâm vun v·út thẳng như kẻ chỉ.
Phốc...
Một gã thây ma đang vật vờ, không biết chuyện gì đã bị mũi tên cắm xuyên đầu, ngã lăn ra.
Ngay sau đó, những lần kéo căng cung, là mỗi cái thây nằm xuống, không hề có sự phản kháng nào.
Rất nhanh, gần mười cái xác sống đã được Yến dọn dẹp sạch sẽ, chẳng để lại bất cứ âm thanh nào ngoài việc mấy cái thây té ngã, đương nhiên âm thanh ấy không hề làm cho những xác ở quanh chú ý, mà có chú ý thì cũng không có gì khác thường để chúng phát hiện.
- Đi thôi...
Yến thu lại cung, quay đầu báo hiệu nhiệm vụ đã hoàn thành. Ba người nhanh chóng theo lối cũ quay lại, lúc đi ngang tầng năm, hầu như toàn bộ đám thây ở đó cũng đã quay mặt về hướng cầu thang, thậm chí một số tên đứng đầu tiên, sát bên đám chướng ngại vật, hiện giờ không ngừng gầm rú, hai cánh tay liên tục cào cấu loạn xạ, như thể muốn hất tung hết tất cả những thứ đang chắn ngay trước mặt.
Cót két... Rào...
Tiếng động cọt kẹt của đồ vật lộn xộn xếp lên nhau ấy bắt đầu mỗi lúc mỗi lớn...
Không dám dừng lại để nhìn, ba người vội lướt qua, tay chân bắt đầu có dấu hiệu ẩm ướt do mồ hôi lạnh.
Khi bọn họ đặt chân đến tầng bốn, ngay trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên những thứ âm thanh gãy đổ, biết được đám thây kia đã phát tác cơn điên dại, gần như phá được hết những thứ cản trở.
Nuốt một ngụm nước bọt, ba người tăng tốc, thậm chí không bước theo mỗi bậc thang mà nhảy ầm ầm xuống.
Tầng ba...
Tầng hai...
Gào... Rầm... Rầm...
Đám thây như đàn kiến ào ào đuổi theo ngay phía sau, ngay khi ba người xuống đến cuối bậc thang tầng hai, gian sảnh chỉ còn cách một lần gấp khúc là có thể lao thẳng ra cửa chính.
- Chạy... Nhanh lên...
- Thầy Dũng... Bên ngoài an toàn... Đi...
Ở gian sảnh, tất cả nghe được tiếng hét của Yến, ngay tức khắc Dũng phất tay ra hiệu. Sáu râu cùng Ngọc vội vàng theo sự phân phó từ đầu, nhanh chóng mở cửa, dẫn theo Vân cùng đám nhỏ rời đi.
Ngay bên cạnh cầu thang, ba người xuất hiện từ góc khuất, Yến quay lại nhìn Sơn cùng Thịnh rồi cắn răng phóng mạnh xuống, thân thể lộn tròn mấy vòng trên đất, tiếp theo là Sơn cũng làm theo, tựa như chẳng cần biết có gãy tay gãy chân gì không, mặc kệ tất cả, cắm đầu lao xuống...
Cuối cùng là Thịnh, Dũng chỉ cần chờ cho Thịnh nhảy xuống, lập tức sẽ cùng với đội trưởng Thủy hất đổ những chướng ngại đã chuẩn bị từ trước, bịt lại lối đi, mặc dù tác dụng không quá lớn, nhưng ít nhiều sẽ làm chậm được tốc độ của đám xác sống bên trên. Thế nhưng mà, việc mà ai cũng đang nghĩ trong đầu lại không hề xảy ra, Thịnh chẳng những không theo sau hai người trước, ngược lại còn quay lưng, nắm chặt cán búa.
- Anh Thịnh... Nhanh nào...
- Thịnh... Chuyện gì thế? Xuống nhanh...
Nghe giọng Dũng và đội trưởng Thủy cùng nhau hét toáng lên, Sáu râu chân trước chân sau vừa ra khỏi cửa chính, đột nhiên giật mình dừng lại, ngoái đầu nhìn đến, gầm to.
- Thằng kia... Lại làm trò gì nữa, nhanh cái chân lên...
Tuy nhiên, mặc cho mọi người gào thét hối thúc, Thịnh chỉ lặng lẽ đứng đó, không có ý muốn xoay đầu nhìn, tiếng nói run run của Thịnh từ từ vọng khắp gian sảnh.
- Mọi người đi nhanh đi... Tôi bị cắn rồi, không còn trụ được bao lâu nữa...
Nói rồi Thịnh đưa tay xé toạc vạt áo từ vai xuống, một vết cắn ngay phía sau bắp tay còn ướt đẫm máu hiện rõ trong cái nhìn đầy bất lực cùng bi thống của đồng bạn.
Nhìn vết cắn ấy, Sáu râu không dám tin vào mắt mình, miệng lắp bắp rồi ngửa mặt lên trời rống.
- Khốn nạn, làm sao... Làm sao lại như thế... Ai... Ai nói cho tôi biết... Vì sao... Trời ơi...!
Yến nhìn qua Sơn, hai người biết v·ết t·hương ấy có từ lúc nào, chỉ vì thời điểm khi còn trên sân thượng, tình hình không cho phép chú ý nhiều tới nhưng việc khác cho nên mới không quá quan tâm, hiện tại đã hiểu rõ...
Đôi mắt Yến đỏ hoe, nước mắt chực chờ tuôn ra, Sơn cúi đầu, xấu hổ, ân hận, hận chính bản thân vì một phút chủ quan khiến cái giá phả trả quá đắt.
Rầm... Rầm...
Gào...
Một gã xác sống nhanh nhất đã vọt xuống bên cạnh Thịnh, lúc này thịnh như không còn cảm giác sợ hãi, tay nắm lấy cổ nó, tay còn lại vung búa nện xuống thật mạnh.
Bốp...
- Đi... Đi mau...
Thịnh gằn giọng, quát lớn.
Dũng nghiến răng, biết là đã không còn cách nào khác, nếu chần chờ thì sự hy sinh của Thịnh sẽ vô ích, thế nên lập tức mở miệng, dù đau lòng như vẫn phải làm ra quyết định rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
- Sơn, chạy ra xe thay vị trí anh Sáu... Mọi người di chuyển...
Tiếng nói vừa vang cũng là lúc Sáu râu như mất kiểm soát, mặc kệ tất cả, chạy nhanh đến khu vực cầu thang, như một gã điên xông thẳng đến. Rất may, đội trưởng Thủy đã kịp thời lao lên ngăn cản, ôm chầm lấy Sáu, miệng không ngừng quát, bên cạnh Dũng cũng xông đến hỗ trợ giữ lấy Sáu râu, bằng mọi giá không cho gã làm ra việc ngu ngốc.
- Anh Sáu...
- Sáu... Bình tĩnh...
Thịnh đứng trên cao, vừa giải quyết xong một gã thây ma tiếp theo, vội quay lại, dùng ánh mắt đỏ kè nhìn thẳng vào Sáu râu, nói.
- Sáu... Đi đi... Đừng để tôi bỏ mạng mà không có chút lợi ích nào... Nhanh... Hai người kéo nó ra lẹ lên, tụi xác sống tràn xuống rồi... Mẹ kiếp...
Lần này Thịnh không đứng chờ, mà trực tiếp bước lên, vừa đi vừa hát, tiếng hát thay lời tạm biệt tất cả.
- Không... Thịnh... Bỏ tao ra...
- Đi...
Bốp...
Đội trưởng Dũng bặm môi, dùng cán súng trên tay đập vào gáy Sáu râu khiến gã nhất thời mơ hồ rồi xụi lơ, b·ất t·ỉnh nhân sự. Sau đó cả hai lôi gã theo bước chân mấy người phía trước. Bước ra khỏi tòa nhà, từ phía xa đám thây ma đã phát hiện được động tĩnh bên này, đang không ngừng ào ạt đổ xô tụ lại.
- Nhanh...
- Lên xe...
Tiếng la của Ngọc và Sơn cùng lúc vang lên, ngay khi Dũng cùng đội trưởng Thủy dìu thân thể Sáu tiến vào bên trong, cánh cửa xe đóng sập lại thì đám thây ma đã áp sát, hai bàn tay không ngừng cào vào lớp lưới bên ngoài.
Bánh xe quay tít, cày trên mặt đường bốc cả khói, âm thanh két két vọng khắp nơi, rồi nhanh chóng vọt thẳng theo con đường lớn.
...!
o0o
"Các bạn đang nghe âm thanh trên tần số radio 1xx Mhz! Nếu bạn còn sống, hãy đi về phía Nam! Xin nhắc lại, nếu bạn còn sống hãy đi về phía Nam! Thành phố Hải Hà an toàn, chúng tôi có lương thực, thuốc men, có sự bảo vệ từ q·uân đ·ội Nam Long"!
Rẹt... Rẹt...
Tiếng nói rè rè phát ra từ chiếc radio cũ kỹ trên chiếc xe bán tải vừa dừng lại, một bàn tay gầy gò xanh xao đã thò đến vặn vào núm chuyển kênh, sau một hồi dò đủ các tần số khác nhau vẫn không nghe thêm được bất cứ tín hiệu nào, chủ nhân của bàn tay ấy mới lẩm bẩm.
- Chà... Xem ra phải tới đó thôi...
...!
Cùng lúc ở khắp nơi trên đất nước, những người thường xuyên để ý tới phương thức liên lạc duy nhất là những chiếc radio thô sơ, vô tình hữu ý đều nhận được âm thanh tương tự. Dĩ nhiên một bộ phận không nhỏ đã liều mạng khăn gói lên đường, chỉ còn lại rất ít kẻ không mấy tin tưởng thì đang chần chờ, muốn từ từ xác minh tính chính xác trong đó trước khi quyết định.
o0o
Ba ngày sau!
Nhóm của Sáu râu dừng chân bên vệ đường để tạm thời nghỉ ngơi cũng như tiếp thêm nhiên liệu, tuy hiện giờ tình trạng của người đàn ông ấy đã tốt hơn so với mấy hôm trước, nhưng từ trong ánh mắt của gã thì bất kể là ai cũng đều nhận thấy sự đau sót cùng căm hận. Đau buồn vì mất đi một người bạn thân nhất, một người cùng chung tất cả từ vui sướng đến bần cùng hoạn nạn, một người có thể nói còn thân hơn anh em, một người không thể dùng từ ngữ để miêu tả sự quan trọng trong cuộc đời Sáu râu. Lại căm hận chính bản thân, hiển nhiên là không vì bất cứ nguyên do nào, Sáu chỉ tự cảm thấy có lỗi, và ước gì mình có thể thay vị trí cho Thịnh...
Những người xung quanh đều hiểu cảm giác ấy, nhưng bây giờ có dùng bất cứ lời động viên hay khuyên bảo nào cũng đều là sáo rỗng, bởi vì, trên đời luôn có những thứ cảm giác không phải cứ an ủi là sẽ vơi đi, ngược lại có lắm lúc chính vì an ủi mà còn phản tác dụng, đôi khi yên tĩnh cộng với thời gian mới là liều thuốc tốt nhất cho v·ết t·hương lòng.
Cứ thế, đoàn xe di chuyển thêm năm ngày, trên đường mặc dù có chạm trán vài ổ thây ma, nhưng số lượng cũng như tình huống không có gì quá mức nguy hiểm, bọn họ đều ung dung dọn dẹp sạch sẽ.
Ngày tiếp theo, hai chiếc xe đã đi vào khu vực Nam Trung Bộ, từ đây đến thành phố Kỷ Nguyên chỉ còn khoảng hơn trăm kilomet, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đầu giờ chiều là mọi người sẽ vượt qua sông Hanh, tiến về trung tâm thành phố. Từ chỗ đó, tiếp tục đi lên vùng Cao Nguyên cũng tầm thêm nữa buổi là có thể đến nơi.
Nói cách khác, lịch trình của cả nhóm có thể đến điểm cuối trong ngày hôm nay!