Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Evolution Xxx

Chương 40: Phương Án




Chương 40: Phương Án

Sau thời gian ngắn hội ý cùng nhau, cuối cùng vẫn phải chọn lựa phương án từ trên cao dùng cung tên tiêu diệt từng gã thây ma riêng lẻ, mặc dù có chút nguy hiểm bởi khả năng chạm phải số lượng xác sống đang ở trên những tầng kia là không nhỏ, nhưng hiện giờ làm gì còn lựa chọn nào tốt hơn. Để không xảy ra sai sót, lần hành động này Dũng chỉ phân phó cho Yến, Sơn, và Thịnh trực tiếp tiến hành, còn những người khác đều ở yên một chỗ, tạm thời không được rời khỏi gian đại sảnh của tòa nhà.

Đây là dựa trên khả năng của từng người để cho Dũng sắp xếp một cách chu toàn nhất, với không gian hẹp như hiện tại, không phải cứ đông người ùa lên là sẽ thành công, phải nương theo tình hình cụ thể mới có thể làm ra những an bài thỏa đáng. Sơn am hiểu cận chiến, cặp dao găm trên tay gã đã uống qua không biết bao nhiêu máu của thây ma, cho nên Sơn phụ trách đi trước thám thính. Mặc dù Thịnh bề ngoài luôn bốc đồng lại hay ra vẻ, nhưng tên này cực kỳ dứt khoát, làm việc hầu như không có chuyện chừa lại sơ hở để đối phương kịp trở tay, bởi vậy gã sẽ đi ngay phía sau Sơn làm nhiệm vụ giải quyết gấp những tình huống rắc rối có thể phát sinh bất ngờ. Về phần Yến chính là người quan trọng nhất vào lúc này, khả năng bắn cung của cô ấy vô cùng điêu luyện, không nói bách phát bách trúng, nhưng chỉ cần con mồi dưới mũi tên của cô ta trong vòng 100m gần như chẳng có mấy kẻ thoát khỏi.

- Được rồi, hiện tại cũng đã gần tối, tạm thời đêm nay chúng ta tiếp tục ở lại đây... Mọi người tranh thủ ăn uống một chút rồi nghỉ ngơi. Sáng mai hành động.

Dũng nói xong, liếc mắt sang cầu thang dẫn lên lầu, nơi đó sắp đầy các vật dụng như bàn ghế, chất thành một đống che kín lối đi. Không ai biết hienj giờ trong lòng Dũng đang than thở.

- Ài... Mai sẽ khá mệt cho bọn họ rồi... Lối đi như thế này, chắc chắn những người từng ở tại đây muốn bít lại chặn đám thây đi xuống...

Một đêm bình an nữa lại trôi qua.

Khi những tia nắng đầu tiên rọi đến, ba người nhóm Thịnh cầy hương đã sẵn sàng mọi thứ, trước khi bắt tay dọn dẹp những chướng ngại chắn ngang lối lên phía trên, Dũng không quên căn dặn lại vài lời, chủ yếu là tuyệt đối không được nổ súng hoặc gây ra tiếng động lớn, nhưng trên hết chính là đảm bảo an toàn cho bản thân, nếu gặp tình huống nguy cấp, lập tức chạy về ngay, mọi người sẽ tức khắc hỗ trợ.

Sau khi tất cả kiểm tra lại v·ũ k·hí, Dũng gật nhẹ đầu, bắt tay vào việc dọn dẹp đường đi. Chẳng mấy chốc, một lối đi thoáng đãng đã hiện rõ trong tầm mắt mọi người, cầu thang gấp khúc, mỗi một nơi gấp lại là chuyển sang hành lang của tầng đó, tuy nhiên, việc của ba người không phải là đi khắp nơi tìm kiếm tiêu diệt thây ma, chỉ cần lên đến tầng thượng, có đủ không gian quan sát xuống dưới đường, lúc đó chính là thời điểm Yến ra tay.

Cứ thế, ba người không dám chút chậm trễ, lập tức bước chân, di chuyển dần lên cao.

- Mọi người cẩn thận...

- Yến... Cẩn thận nghe con...

...!

Tiếng cầu nguyện bình an của Vân rì rầm trong miệng...

Ngay lúc đó, Dũng đột nhiên quay sang Sáu râu và đội trưởng Thủy, nói.

- Anh Thủy cùng tôi ở ngay tại đây, chúng ta sẵn sàng hỗ trợ ba người kia bất cứ lúc nào... Anh Sáu với Ngọc, hai người chuẩn bị khi có tín hiệu từ tôi, lập tức lao ra xe... Mấy đứa nhỏ đi theo ngay sau, nhớ tuyệt đối không làm sai. Đầu tiên chúng ta...



Thời gian chầm chậm trôi, mỗi giây qua đi nặng nề như cả tiếng, khuôn mặt ai nấy hiện rõ sự căng thẳn bất an.

Lúc bấy giờ, ở trên tầng hai, Sơn cúi thấp mình nép sát ở ngay một góc thang, hé mắt quan sát hành lang, thực đúng như Dũng nói, ở trên này có sự xuất hiện của thây ma đang lưu lại. Ngay tại cánh cửa một căn phòng cách nhóm Sơn không xa, hai gã xác sống đang lẳng lặng đứng yên, thân người cứ lắc lư chao đảo nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng kín.

Để bước khỏi góc thang từ tầng hai lên tầng ba có một đoạn trực diện với hành lang chừng ba mét, nếu âm thầm giữ được bước chân không gây ra âm thanh khiến hai tên xác sống kia chú ý thì cũng không phải là không thể, tuy nhiên khi quay về, khả năng chạm mặt chúng lại rất cao, cho nên, tốt nhất theo Sơn cùng hai người kia thầm đồng ý, cứ gặp phải thây ma trên đường thì giải quyết dọn sạch bọn chúng, tránh tình trạng lúc xuống bất ngờ đụng phải sẽ thêm phiền phức ngoài dự liệu.

Đối với hai tên dạng như trước mặt, Sơn giải quyết thường xuyên đến mức quen thuộc.

Phất tay ra hiệu cho Thịnh cùng Yến lùi lại một chút, tay trái Sơn mò trong túi áo lấy ra một vật tròn như đồng xu, tay phải nắm chặt dao găm.

Lách cách... Đinh... Đinh

Đồng xu trên tay Sơn rơi xuống nền, phát ra tiếng động nhẹ lăn thẳng đến phía đối diện ba người, cũng chính là ngay góc ngoặt của lối đi.

Hai tên thây ma vốn đang đứng yên bất động, sau khi nghe thấy âm thanh lạ, miệng chúng gầm gừ quay sang, hướng đôi mắt trắng dã chăm chú nhìn nơi ba người đang ẩn nấp. Rồi bước chân khập khiễng của chúng từ từ lảo đảo đi qua.

Bên này, Sơn đứng thẳng dựa vào tường, hai tay hai dao, liếm liếm môi, trong miệng gã nhẩm đếm tiếng bước chân lịch bịch của thây ma.

Một bước, hai bước,...

Ngay khi tiếng đếm vang lên âm thanh mười bảy, Sơn đột ngột xoay người bất thình lình, trong chớp nhoáng cả người xuất hiện đứng đối mặt với hai gã thây ma.

Phốc...

Âm thanh của vật sắc nhọn đâm thẳng vào chính giữa trán một gã, tên còn lại trong lúc chưa kịp nhận ra tình huống quá bất ngờ, miệng mới há ra, thì tay trái Sơn thọc một dao từ dưới lên, cắm xuyên con dao từ cằm l·ên đ·ỉnh đầu. Hai cái thây dãy dãy mấy cái liền xụi lơ rồi ngã xuống.

Nói nghe thì cực kỳ đơn giản dễ dàng, nhưng để phán đoán rồi làm ra động tác như Sơn thì chẳng có mấy ai làm được, đây chính là bản lĩnh của những kẻ trải qua huấn luyện trong quân ngũ, lại liên tục thực hiện nhiệm vụ săn g·iết thây ma mới trở thành hành động nhuần nhuyễn như bản năng thế này.

Mọi việc cứ thế kết thúc.



Cả ba người lại tiếp tục bước lên lối đi.

Sau đó là tầng ba, tầng bốn, cũng chỉ xuất hiện một lần ba gã xác sống, nhưng rồi cũng bị ba người bọn họ hạ gục nhanh chóng.

Tất cả thuận lợi đến mức khó tin, trong tâm lý vui mừng vì qua khỏi tầng năm là có thể đến tầng thượng, chỉ cần đến đó thì chuyện trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Có điều, niềm vui không quá chục mét thang, chân vừa đặt lên tầng năm, Sơn cúi người nhòm vào thì mồ hôi lạnh túa ra, tức khắc rụt ngay cổ lai như con rùa.

Thịnh cùng Yến trông thấy hành động của Sơn. Không nhịn được phải nheo mày nhìn nhau, sau đó chia ra đồng thời hé mắt quan sát, động tác vô cùng cẩn thận.

Đến khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng, cả hai mới hiểu được cảm giác ban nãy của một gã rõ ràng vô cùng lợi hại, lại đột nhiên trở thành xanh mét như thế. Từ giữa hành lang bị chặn lại bằng đủ thứ linh tinh, từ bàn ghế đến máy móc ti vi tủ lạnh... nói chung tất cả những gì có thể làm chướng ngại ngăn cản đều được mang ra tận dụng triệt để. Qua những khe hẹp có thể thấy thấp thoáng số lượng thây ma cực kỳ đông đảo, tới mức chúng nó đứng chật cứng như nêm cối. Chưa hết, mấy cánh cửa của hơn bảy tám căn phòng cũng lấp ló những cánh tay chỉ còn mỗi xương lòi ra đung đưa, chứng tỏ bên trong cũng tồn tại không ít thây ma đang mắc kẹt lại.

Sơn cười khổ, khẽ nói.

- May mà chúng bị chặn đường, không thì thực sự đúng là tự chui đầu vô chỗ c·hết rồi.

Hai người còn lại cũng gật đầu đồng ý, tuy nhiên lúc này Yến lại mở miệng, giọng không khỏi lo lắng, nói.

- Mặc dù chúng bị nhốt, nhưng tạm thời thôi... Đây là chúng không bị kích thích, nếu chúng phát hiện ra chúng ta thì mấy thứ kia làm sao cản nổi... Mà nghĩ cũng lạ, ai lại có thể dồn cả đám xác sống vào đây được chứ?

- Kệ chuyện đó đi, bây giờ làm sao?

Thịnh vò đầu lên tiếng.

Nghe Thịnh hỏi vào trọng tâm, hai người kia nhất thời yên tĩnh, lúc sau, Sơn mới tiếp tục.

- Dù sao cũng không thể đi xuống lại được... Bây giờ chúng ta chỉ còn cách liều, thật nhẹ nhàng cúi sát người xuống, chỉ có ba mét thôi... Khoảng cách từ chỗ bọn chúng đến đây khá xa, hiện giờ bọn chúng lại không được linh mẫn bằng ban đêm, nhất định không phát hiện được đâu, chỉ cần thật im lặng.

Thịnh và Yến lại nhìn nhau, rốt cuộc sau vài giây cân nhắc cũng quyết định làm như thế. Nếu giờ đi xuống bỏ qua phương án này, việc xông ra càng nguy hiểm hơn. Dù sao như lời Sơn đã nói, khoảng cách giữa song phương khá xa, bọn chúng lại quay mặt về hướng những căn phòng, chưa kể nếu như bị phát hiện thì đám đồ đạc chướng ngại kia cũng có thể tạm thời giữ chân chúng một thời gian ngắn, đủ để mọi người rút lui, sau đó chạy nhanh xuống đại sảnh.

- Được, nhưng trước tiên phải báo cho những người khác vấn đề ở đây để làm chuẩn bị, vạn bất đắc dĩ, chúng ta trực tiếp xông ra bên ngoài...



Yến nghiêm mặt nói ra suy nghĩ, dĩ nhiên hai người còn lại vội vàng gật đầu, sau đó Yến mới tự mình quay ngược về phía thang dẫn xuống tầng trệt...

Chừng năm phút sau, cô ấy trở lại, khuôn mặt đầy vẻ quyết đoán, gật mạnh đầu báo hiệu bắt đầu hành động.

Sơn nhắm chặt đôi mắt, điều áp lại nhịp thở, lúc mở ra thì đôi chân cũng nhấc lên, có thể nhẹ nhàng bao nhiêu thì nhẹ nhàng bấy nhiêu, từ từ nhón từng bước di chuyển.

Ngay sau đó là Thịnh, cũng một động tác y hệt, thậm chí nín thở, cố gắng không để bất cứ một chút âm thanh nào phát ra.

Chỉ có Yến tương đối thoải mái, thái mái không phải tâm lý, mà chính là cơ thể cô ấy nhẹ nhàng như mèo, đôi giày vải lại càng thích hợp để di chuyển trong yên lặng. Kỳ thực không chỉ có giày vải, mà bộ đồ cô ta đang mặc cũng là dạng đồ thích hợp cho việc tiềm hành.

Rất nhanh, ba mét, chỉ ba mét còn mệt mỏi hơn ba kilomet đi bộ, rốt cuộc cả ba thành công bước qua mà không gây nên sự chú ý của bọn xác sống kia.

Đứng lại trong góc khuất, ai nấy thở phào nhẹ nhỏm như vừa được sống lại một lần nữa, đợi nhịp tim dần ổn định, cả ba nhanh chóng tiến về tầng thượng.

Khi bước chân dừng ở ngay cánh cửa cuối cùng, cũng chính là cánh cửa nối lên sân thượng của tòa nha, Sơn nắm lấy tay cầm khẽ vặn.

Cạch... Cạch

- Ủa, cửa khóa ngoài?

- Để tôi!

Thịnh nắm bả vai Sơn, rồi nói tiếp.

- Cái này tôi giỏi hơn cậu... Yến, cho chú mượn cây kẹp tóc chút nào!

Yến ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, nhưng theo quán tính vẫn lấy cái kẹp tăm vẫn hay cài trên tóc đưa qua.

Đón lấy đồ vật cần thiết, Thịnh nhếch mép, bẻ thành một đoạn thẳng, sau đó ngồi xuống hý hoáy đưa vào lỗ khóa trên cửa. Chỉ chưa đến một phút, âm thanh từ tay nắm cửa vang lên một tiếng cạch rõ ràng.

- Xong rồi! Đi thôi...

Có lẽ, do vừa trải qua chuyện nguy hiểm mà bình an, khiến tâm lý đề phòng bị hạ xuống mức thấp nhất, Thịnh quên mất một trong những điều quan trọng nhất ở thời đại này, đó chính là khi mở bất kỳ cánh cửa nào cũng phải ý thức việc sẽ có xác sống bên kia đang chực chờ, sẵn sàng vồ lấy chúng ta.

Gào... Gào...