Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Evolution Xxx

Chương 39: Nảy Mầm




Chương 39: Nảy Mầm

Trong bóng tối mọi người lặng lẽ nín thở chờ đợi, tiếng bước chân, âm thanh gào rú, mùi thối rửa nồng nặc của hàng ngàn hàng vạn thây ma đang di chuyển ào ào ở bên ngoài. Những lúc trước đây, dù có đối mặt với từng đoàn xác sống, nhưng chưa từng lần nào tận mắt chứng kiến cảnh tượng quá sức khủng kh·iếp như bây giờ, số lượng không thể nào đếm xuể, cái mùi vị tanh tưởi quyện vào nhau theo cấp số nhân khiến cho ai nấy đều không khỏi lợm giọng buồn nôn, nhất là mấy người phụ nữ. Đây có thể nói chính là t·ra t·ấn về mặt tâm lý cùng thể xác nặng nề nhất mà họ phải đối mặt trong suốt hơn mười năm qua.

Có lẽ, các cuộc chiến khốc liệt năm xưa giữa con người cùng với xác sống hoàn toàn hơn hẳn số lượng hiện giờ, nhưng đó là có sự chuẩn bị, mặt đối mặt trên hai chiến tuyến, tương quan lực lượng đôi bên dù chênh lệch nhưng nó khác vạn phận thời điểm hiện tại là chỉ có vài người bị vây ở giữa rừng thây ma đang gào thét ngay bên cạnh.

Tưởng tượng lúc này nếu có kẻ nào phát ra âm thanh dù là nhỏ nhất, để cho đám thây bên ngoài phát hiện thì không nói cũng đoán được kết cục của họ, chắc chăn một mẫu xương cũng chẳng còn.

Cả nhóm cứ thế bịt chặt miệng, ngồi thu lại nép vào góc tường.

Thời gian trôi qua, mãi cho đến gần sáng, những tiếng ồn ào do đám thây tạo thành mới có dấu hiệu giảm bớt. Tuy nhiên đây chỉ là giảm bớt, không phải hoàn toàn yên tĩnh, vẫn còn quanh quẩn âm thanh gầm gừ lảng vảng khắp nơi. Đến tận giữa trưa, khi cái nắng oi ả, tia UV khiến bọn xác sống khó chịu, bọn chúng mới từ từ trở nên chậm chạp, không còn gào thét hay tiếp tục di chuyển nữa, mà cứ đứng tại chỗ lắc lư thân hình, trương cái mặt rách nát xám xịt cùng đôi mắt đục ngầu nhìn xuống đất.

Ánh nắng rọi vào những khe cửa, chiếu sáng không gian nơi nhóm người Sáu râu đang ngồi co ro tụm lại một chỗ. Mặt mày ai nấy đều căng thẳng, tinh thần sa sút vì cả đêm liên tục trong tình trạng đề phòng. Lúc này đội trưởng Thủy mới thở hắt ra, khẽ lên tiếng.

- Qua rồi...!

Dũng nhắm nhẹ mắt, sau vài giây mới mở ra, đứng dậy tiến đến bên cửa, hé đôi mắt nhìn qua khe hẹp, sau một hồi quan sát cẩn thận, liền chầm chậm quay lại thở dài nói.

- Tạm thời an toàn, bầy xác sống đã đi qua gần hết, nhưng mà, bên ngoài vẫn còn một ít...

Nghe Dũng nói, Thịnh thở phào nhẹ nhõm, hùng hổ đứng lên, cảm giác sợ hãi đêm qua bỗng dưng mất sạch, chỉ tay ra cửa quát.

- Còn bao nhiêu? Để ông đây xử hết, mẹ nó chứ hù ông cả đêm muốn ẻ ra quần!

Dũng cười khổ, hất cằm ra sau, trả lời.

- Anh tự xem đi!

Thịnh hằm hằm bước đến trước mắt Dũng, phất phất tay biểu lộ ý tứ tránh đường, chờ cho Dũng nhún vai lách sang bên cạnh, Thịnh nhếch mép quay lại, quệt mũi với những người đang chăm chú nhìn mình, sau đó hơi khom lưng xuống, đưa mắt dòm vào chỗ mà Dũng quan sát ban nãy. Chừng vài giây, Thịnh gật gật đầu, rất dứt khoát quay ngoắt rồi đi về góc tường rồi ngồi xuống.

Sáu râu nhíu mày, hỏi.



- Sao thế?

- Không... Tự nhiên hơi đau bụng... Chắc hôm qua ăn phải đồ hết hạn...

- Ha ha, tao biết ngay mà!

Sáu râu vỗ vai Thịnh, phá lên cười khoái trá. Không khí bất chợt nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cảm xúc lo âu cả đêm dường như nhờ vậy mà trở nên thoái mái đôi chút.

- Xem ra bên ngoài còn khá nhiều xác sống rồi!

Sơn đứng dậy, vừa nói vừa tiến lại gần cánh cửa như thể muốn xác định lần nữa.

Tình hình bây giờ mặc dù có vẻ không còn quá mức căng thẳng như đêm qua, nhưng để thoát khỏi vòng vây mấy trăm thây ma còn lại đang chực chờ ở bên ngoài cũng không phải chuyện dễ dàng.

Trong bất giác, khi đối diện với tình huống như thế, những đôi mắt trông chờ bỗng nhiên nhìn về phía Dũng, tuy không ai lên tiếng nhưng cũng hiểu họ tin tưởng vào người thầy giáo đang đứng lặng lẽ bên kia như thế nào.

Cảm nhận được nhiều ánh mắt đổ dồn vào, làm cho Dũng có chút ngượng ngùng, đưa tay che miệng, giả tảng ho vài tiếng, sau đó mới nói.

- Khụ... Cần phải xem xét lại, tính toán thời gian cả nhóm chúng ta chạy sang bên kia đường, càng phải tính toán xem trong khoảng thời gian đó sẽ bị bao nhiêu xác sống tập kích, ai là người yểm trợ...

Dừng lại đôi chút, Dũng tiếp túc hướng ánh mắt ra ngoài, một lúc sau.

- Chúng ta có hai mươi giây để chạy đến xe, ở xung quanh, xuất hiện khoảng bảy đến mười xác sống nằm trong phạm vi nguy hiểm, trong vòng mười giây đầu tiên nhất định phải giải quyết được bọn chúng, tức là chỉ còn mười giây để vào bên trong xe. Vượt khỏi thời gian này... Bọn xác sống khác sẽ lập tức tiến lại ngay, cho nên phải sắp xếp thật kỹ lưỡng. Được rồi... Bây giờ như vậy, anh Thủy, Sơn, Yến, anh Thịnh, bốn người nhắm chắc có thể giải quyết được mười gã xác sống kia trong mười giây hay không?

Bốn người vừa được Dũng gọi tên bỗng quay sang nhìn nhau, chốc lát đội trưởng Thủy lên tiếng.

- Có bảy phần chắc chắn...

- Không! Tôi cần mười phần, bao giờ không đủ mười phần chúng ta sẽ không rời khỏi đây!

Dũng đáp lại như đinh đóng cột, không có ý muốn mạo hiểm chút nào.



Mọi người lại lâm vào trầm tư thật lâu. Khi đó, thằng Phú vốn dĩ từ lâu rồi chưa bao giờ mở miệng, hiện tại bỗng dưng cất tiếng.

- Thêm... Thêm con nữa thì sao, mỗi người dọn dẹp hai gã xác sống!

- Hồ đồ! Con nghĩ bọn thây ma kia dễ dàng tiêu diệt chúng hả! Yên lặng đi.

Đội trưởng Thủy nghiêm mặt, quát!

Thằng Phú có mấy khi giao tiếp với ai, lúc này vừa nói ra vài lời đã bị cha mắng, thực sự trong lòng nó chỉ muốn san sẻ bớt gánh nặng cho mọi người, nhưng người cha mà nó từng sùng bái luôn luôn bảo vệ nó theo cách nó không muốn, sự sùng bái ấy không biết từ khi nào đã chuyển sang tức giận, dù không nói là căm hận nhưng cũng chẳng khác bao nhiêu. Thằng Phú bực bội, định tiếp tục lên tiếng phản bác, thì Dũng đã thở dài, bước đến trước mặt nó, nói.

- Tôi không quan tâm cậu vì sao lại lầm lì suốt mấy năm, đó là chuyện của cậu, nhưng cậu có nhiệm vụ quan trọng hơn cần làm!

- Cậu Dũng! Đừng đùa nữa!

Đội trưởng Thủy bước nhanh lại, lớn giọng, âm thanh không khỏi có vài phần cáu gắt. Nhưng Dũng đã quay sang, mặt đối mặt với đội trưởng Thủy, gằn từng chữ qua kẽ miệng.

- Tôi nói cho anh biết, anh bảo vệ con anh như thế chính là hại nó! Anh bảo vệ nó tới khi nào ở cái thế giới thối nát này? Nói xui, một ngày không còn anh, ai sẽ bảo vệ nó?

Dũng tức giận không kiềm được, nói xong mới phát hiện mọi người đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, cố gắng thở thật sâu, Dũng lại tiếp tục.

- Xin lỗi, tôi hơi quá lời! Thế nhưng đó thực sự là những điều tôi muốn nói. Còn về phần Phú! Tôi muốn cậu bảo vệ một người, cậu có làm được không?

- Thầy... Là ai?

Thằng Phú ấp úng hỏi lại.

Dũng hướng ánh mắt về phía Vân, sau đó lại nhìn thẳng vào cặp mắt sáng ngời của thằng Phú.



- Bạo vệ mẹ của cậu!

- Chuyện này... Tất nhiên rồi!

Thằng Phú khá nghi hoặc về câu nói của thầy Dũng, đây là vấn đề hiển nhiên không cần ai nhắc, bản thân dù có xảy ra điều gì nó cũng nhất định phải bảo vệ người thân. Có điều, không chờ cho nó kịp nói ra lời khó hiểu thì Dũng đã tiếp tục.

- Không phải chỉ riêng mẹ cậu, là bảo vệ mẹ cùng em của cậu...

Chỉ cần nói đến mấy chữ "em của cậu" bất cứ ai đang có mặt đều hiểu hàm ý trong đó, nhất thời ai nấy không khỏi mĩm cười rạng rỡ, hướng ánh mắt về phía đội trưởng Thủy biểu lộ sực chúc mừng. Duy nhất chỉ có đội trưởng Thủy là ù ù cạc cạc, ngơ ngác nhìn đến Vân đang còn ngượng ngùng, cả khuôn mặt ửng đỏ dở khóc dở cười. Khi đó, Ngọc mới lên tiếng, giải vây cho Vân, tránh xảy ra tình huống hiểu lầm không đáng có.

- Là tôi... Ài, anh Dũng ăn với chả nói, không đầu đuôi gì cả... Là thế này, tôi phụ làm y tá ở khu Y tế, cách đây một tuần chị Vân có ghé qua... Chị ấy có thai rồi! Cho nên trước khi lên đường, tôi đã bàn bạc với anh Dũng, nếu có sắp xếp gì thì cũng phải để ý đến chị Vân một chút...

Đội trưởng Thủy mở hai mắt thật to, miệng lắp bắp nhìn sang Vân như thể chờ đợi câu trả lời.

Vân cười khổ, gật nhẹ đầu, sau đó lên tiếng, xác nhận lại lời của Ngọc.

- Đúng như lời Ngọc vừa nói, em mang thai rồi!

Đội trưởng Thủy nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng chạy thật nhanh đến bên cạnh Vân, nắm chặt bàn tay của cô ấy.

Về phần Dũng, hiện tại nói ra mới biết bản thân lỡ lời, nhưng cũng chỉ đành gãi đầu xấu hổ, thật đúng xem chút gây hiểu nhầm, chuyện gia đình người ta, chồng con còn chưa rõ, một gã đàn ông khác lại biết trước thực sự quá mức n·hạy c·ảm.

Xét cho cùng cũng khó trách được Dũng, một gã rời quê lên thành phố đi làm, sau vài năm cặm cụi, làm gì đã có mảnh tình nào vắt vai, chưa hiểu được chuyện tình cảm thì đã gặp biến cố lớn đến tận hôm nay, dù có giỏi đến cách mấy thì trong những việc tương tự như thế này Dũng đúng là chẳng có một chút kinh nghiệm nào.

Để cho gia đình bốn người đội trưởng Thủy cùng nhau hỏi han nói chuyện, có một chút không gian riêng. Dũng lại nhìn về mấy người còn lại, tiếp tục phân phối nhân lực. Ngoài những người đã nói ban nãy, thì Sáu râu cùng Ngọc làm nhiệm vụ điều khiển xe, hai anh em thằng Vinh bắt buộc đi sau lưng Dũng. Tạm thời trên cơ bản là vậy, vấn đề chính là nhóm bốn người đầu tiên phải giải quyết được gần mười thây ma trong thời gian ngắn mới là điều quan trọng nhất, thành hay bại đều nằm trong tay bốn người ấy.

Lý thuyết với thực hành luôn là hai khái niệm khác biệt.

Mọi việc cứ như thế được quyết định, chỉ là hiện giờ bốn người nhóm Sơn, Yến, Thủy, Thịnh cần bàn bạc lại phương án tối ưu nhất.

Để giải quyết mười thây ma không khó với bất cứ ai trong số bọn họ, nhưng việc giải quyết đám quái vật ấy trong hạn định mười giây quả thực không phải nói làm là làm được ngay. Chưa kể ai biết được trong số đó có xuất hiện "kẻ phá tường" nào hay không? Nếu như có thì rắc rối không phải chuyện đùa, chỉ cần để lọt một con qua khỏi lần t·ấn c·ông đầu tiên, khả năng t·hương v·ong bên phía mình là điều không thể phủ nhận được, trong nhóm còn hai đứa bé cùng một phụ nữ mang thai, sức chiến đấu rất thấp, chuyện xui xẻo là điều không ai muốn thấy nhất. Đo đó, việc rời khỏi tòa nhà cứ dùng dằng mãi cho đến tận chiều.

Hàng chục giả định được Dũng hổ trợ vạch ra, thế nhưng không hề có một khả năng nào để mười phần nắm chắc sẽ giải quyết toàn bộ đám thây ma ở gần trong mười giây. Lúc này mới thấy được, kế hoạch phải có lực lượng tương đồng thì mới tạo thành sức ảnh hưởng, có kế hoạch nhưng không đủ sức thì cũng chỉ là nói suông, là trăng trong nước, gió gợn là trăng tan.

Tuy nhiên, trong số những kế hoạch giả định được cả nhóm tương đối tán đồng, đó chính là di chuyển lên tầng cao của tòa nhà, từ trên đó, dùng cung tên của Yến để hạ đám thây ở gần nhất. Cung tên hạn chế âm thanh không như súng, hoàn toàn có thể hy vọng được tính khả thi, hơn hẳn việc xông một mạch ra ngoài.

Vấn đề ở đây, nếu di chuyển ra khỏi gian đại sảnh của tòa nhà, theo lối cầu thang đi lên, ở phía trên kia, không thể cam đoan không có thây ma đang kẹt lại, một vài con thì không sao, nhưng nếu ở đây, đừng nói có hàng trăm con, chỉ cần số lượng vượt qua khỏi phạm vi mà đám Sáu râu có thể tiêu diệt trong chớp nhoáng, để bọn chúng phát ra tiếng gào thét thu hút đám bên ngoài tràn vào, nếu là như thế thì đúng là tự chui đầu vô lưới ngay. Bởi nhìn làm sao cũng có thể nhận ra chỗ này từng là một khách sạn loại nhỏ, những chỗ thế này nếu nói trước kia từng không có người ở thì ai tin được? Chưa kể đến việc đám thây ma đông như kiến đêm qua ở đâu mà tụ tập lại rồi kéo thành đoàn như thế? Rõ ràng có đến tám phần là dân cư của thành phố này, mà tòa nhà này cũng là một phần trong số đó.