Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Evolution Xxx

Chương 38: Rời Đi




Chương 38: Rời Đi

"Có lẽ những người nắm quyền lực trong tay, căn bản không có ai chân chính là người tốt hay kẻ xấu. Một vị anh hùng được vạn dân kính ngưỡng đồng thời cũng sẽ là kẻ thù của vô số người khác. Cùng một cái nhìn, cùng một đối tượng sự vật, dưới mắt mỗi con người có nhận định khác nhau thì sự việc sẽ khác nhau"!

o0o

Tận thế! Khái niệm thời gian đã không còn mấy ai quan tâm, họ chỉ nhớ, tính đến thời điểm hiện tại, thì sau cột mốc Đại Biến Đổi đã mười năm có lẻ!

Trời sáng tinh mơ, khi mọi người còn đang chìm trong giấc chiêm bao, bên ngoài cổng trại đã vang lên tiếng động cơ ù ù, kết thúc những chuỗi ngày bất đồng chính kiến, chuyện minh tranh ám đấu cũng khép lại bằng việc đội trưởng Thủy cùng vài đồng bạn thân cận từ giờ sẽ biến mất khỏi vùng đất Hy Vọng. Dĩ nhiên trên lý thuyết là hai chiếc xe ấy rời đi vì một nhiệm vụ bí mật, những cư dân còn lại ở Nam Long vẫn bình bình thường thường an ổn tiếp tục sinh hoạt như chưa có gì xảy ra.

Hai chiếc xe cứ thế di chuyển về một phương hướng, lúc này, trên xe phía sau, cầm lái là người đàn ông độ chừng ngoài ba mươi, gương mặt góc cạnh, ánh mắt hiện lên sự chính trực cương nghị, nếu nhìn thật kỹ trên khuôn mặt in hằn dấu vết sương gió ấy, có thể đôi chút nhận ra nét quen thuộc còn vương lại, chính là thanh niên tên Sơn luôn đi bên cạnh đội trưởng Thủy ngày ấy. Bên cạnh tất nhiên là đội trưởng Thủy đang im lặng nhìn về phía trước, hiện giờ có lẽ trong lòng ông ta đang ngổn ngang tâm sự khó nói thành lời. Ngồi ở phía sau là bốn người, ngoài Ngọc thì những người còn lại không ai khác đều là vợ con của đội trưởng Thủy bao gồm Vân, Yến và đứa bé năm xưa thằng Huy cõng trên lưng suốt chặng đười đào thoát khỏi thành phố Kỷ Nguyên, thằng Phú.

Thằng Phú hiện giờ cũng xấp xỉ mười bảy mười tám, đã là một thanh niên cao lớn, từ ánh mắt cử chỉ có thể thấy được ngoại hình nó vô cùng giống với đội trưởng Thủy. Có điều, không biết có phải do cuộc sống quá chật vật trong những năm tháng vừa qua khiến nó trở nên ít nói, trầm lắng, luôn luôn giữ thái độ cách xa với tất cả, không còn là hình ảnh đứa bé hiểu chuyện hoạt bát ngày nào. Về phần chị Vân, vẫn như thế, vẫn dáng vẻ của một người phụ nữ của gia đình, ôn hòa tình cảm, có chăng, cái khác duy nhất chỉ vì vài vết chân chim xuất hiện quanh khóe mắt khiến chị trông có vẻ già dặn hơn vài phần.

Ở chiếc xe dẫn đầu là ba người nhóm Sáu râu cùng hai anh em thằng Vinh.

Khi đoàn xe rời xa Nam Long, trên xa lộ hun hút phủ đầy cát bụi. Dường như không tiếp tục nhịn được nữa, Sáu râu lên tiếng.

- Rồi, giờ nói thật được chưa thưa thầy!

Dũng ớ một tiếng trong miệng, chớp mắt quay sang Sáu, hỏi lại đầy vẻ nghi hoặc.

- Thật gì anh Sáu?

Sáu râu liếc mắt, nhếch miệng nói tiếp.

- Thôi thôi, tôi lại lạ gì ông? Nói đi! Vì sao lại dồn ép đội trưởng Thủy rời khỏi Nam Long, chúng ta hoàn toàn có thể làm cách khác ổn thỏa hơn!

Nghe Sáu râu nói, Thịnh cũng dỏng tai lên hóng chuyện, riêng Dũng thì im lặng, đưa tay ra ngoài, miết miết khung lưới thép bao quanh xe, chừng vài phút sau gã mới trả lời.

- Lúc ban đầu tôi chỉ nghĩ đến việc đấu đá nội bộ để tranh giành việc nắm giữ tài nguyên của trại, nhưng sau đó, khi cẩn thận suy xét thì việc này không đơn giản như thế. Tôi nghi ngờ đằng sau gã Thân là có kẻ khác thao túng, không chỉ riêng nhóm Nam Long chúng ta mà hoàn toàn có thể tất cả các nhóm khác trên thế giới cũng đồng dạng như vậy, thậm chí những Hội lớn cũng không ngoại lệ. Thêm vấn đề...

Nghe Dũng ấp úng, Sáu râu hỏi tiếp, ánh mắt nghiêm túc, biểu hiện những chuyện thế này không thể giấu diếm.



- Vấn đề gì?

- Vấn đề... Anh từng nói với tôi chuyện xác sống ăn xác sống, đây có lẽ là dạng biến dị làm chúng ngày càng khó đối phó, cộng thêm F1 dường như có thể điều khiển bởi con người... Điều này tôi không chắc, nhưng tạm thời có thể cho là vậy. Anh nghĩ xem, chúng ta sống ở một nơi luôn có kẻ ẩn trong bóng tối rình rập tính kế, liệu anh có thể ngủ ngon? Thắng trận này thì đã sao? Sau này vẫn phải luôn đề phòng căng thẳng, rất mệt mỏi anh Sáu à! Tôi thừa nhận, đôi khi có thể phân tích hoàn cảnh để chúng ta giữ được an toàn, nhưng tôi không phải thánh mà lúc nào cũng đúng, chỉ một lần sai là chúng ta tiêu đời ngay! Tôi không có thói quen chơi cờ bạc để cược sinh mạng của tôi vào đó, nắm chắc tôi mới hành động.

Dừng lại trong thoáng chốc, Dũng lại tiếp tục.

- Anh có nghĩ tới việc nếu F1 được điều khiển bởi con người sẽ như thế nào chứ? Quyền lực, là quyền lực tuyệt đối... Sẽ có một cuộc tàn sát hoặc ít nhất là bức cho những người sống sót như chúng ta phải vào khuôn phép. Tôi không đoán được mục đích sau cùng, nhưng chắc chắn không ngoài những chuyện như thế, đây là tâm lý chung của con người khi nắm trong tay sức mạnh không gì cản nổi! Chưa kể đến, sau F1 ai biết có F2, F3... Hay không? Chúng ta lấy gì để chống lại, đảm bảo chúng ta sinh tồn được?

- Nhưng đi ra ngoài như thế thì có khác gì, nếu cậu đoán đúng, ở lại hay rời khỏi đều chẳng phải là vẫn như nhau hay sao?

- Sai! Sẽ khác, nếu ta tìm được cậu ấy... Anh chưa phải chưa từng nghe phong thanh lời đồn trong các Hội lớn đúng chứ? Ngoài lũ xác sống hay F1 thì con người cũng xuất hiện những cá nhân khác biệt, họ không giống chúng ta, họ sở hữu năng lực rất lớn... Mà, cậu Huy có thể là một trong những cá nhân đó! Điều tối quan trọng hiện giờ, chúng ta phải tìm được cậu Huy! Tôi có linh cảm cậu ta đang ở nơi hẹn ngày trước với anh cùng anh Thịnh, cậu ấy đang chờ các anh tới!

Tiếng thở dài văng vẳng bên trong xe... Rất lâu rất lâu...

o0o

Đi về hướng Tây! Về vùng cao nguyên Nam Trung Bộ! Quay lại thành phố Kỷ Nguyên! Về nhà!

Đây chính là lịch trình mà nhóm người Sáu râu đang từng bước di chuyển. Ngày đi đêm nghỉ!

Buổi chiều ngày thứ ba tính từ lúc khởi hành rời Nam Long!

Hai chiếc xe dừng lại bên vệ đường, ngoài việc tiếp năng lượng là "máu xanh" cho động cơ, thì cả nhóm đang tụ tập lại bàn bạc vấn đề đêm nay sẽ qua đêm ở đâu. Hiện tại, họ dừng chân ở một vùng tương đối hoang tàn, không hề có bất cứ căn nhà tạm bợ nào có thể dùng để trú chân, tất cả đều phủ đầy một lớp t·ang t·hương của bom đạn. Nơi đây tựa hồ năm xưa đã trải qua một cuộc chiến vô cùng ác liệt khiến toàn bộ những thứ còn sót lại chỉ là những mảnh vỡ của quá khứ.

Trong lúc cả nhóm đang tiến hành thương lượng, Yến đứng trên mui xe bỗng dưng huýt sáo, âm thanh báo hiệu mọi người chuẩn bị.

Từ phía xa, bằng tầm mắt có thể xác định một nhóm thây ma nơi cuối đường chân trời, đang lảo đảo đi dọc theo tuyến đường chính, thoạt nhìn cũng phải ngoài mười mấy điểm đen đang di chuyển.

Mọi người vội vàng nắm chặt v·ũ k·hí, dù sao cũng là đội "thợ săn" dày dạn kinh nghiệm, việc đối phó với đám thây ma như thế đã quá quen thuộc, cho nên ai ai cũng đều sẵn sàng, lập tức bước đến điểm thích hợp nhất chuẩn bị t·ấn c·ông chớp nhoáng.



Có điều, Dũng dường như cảm thấy có gì đó không đúng, nhanh chóng nhảy lên mui xe, đứng bên cạnh Yến giương ánh mắt về phía đám thây đằng xa.

- Có gì đó lạ, thông thường phạm vi di chuyển khi không phát hiện con mồi của đám xác sống chỉ loanh quanh một khu vực nhất định, hiện giờ bọn chúng đi thẳng theo một hướng...

Âm thanh của Dũng mới đến đó, thì bất thình lình trong tầm mắt của gã, ngay phía sau đám thây ma kia đột ngột xuất hiện từng cơn lốc vàng sẫm như có hàng ngàn hàng vạn con người cùng lúc đi bộ trên đường, mỗi bước chân sẽ cuốn lên chút bụi mù.

- Nguy... Không được nổ súng... Anh Thủy, anh Sáu lên đây xem...

Đội trưởng Thủy cùng Sáu râu nhíu mày, lập tức nhảy lên chiếc xe còn lại, sau một hồi quan sát, ai nấy đều toát hết mồ hôi lạnh. Đội trưởng Thủy siết tay, nhẹ quát.

- Không ai được manh động, số lượng xác sống đang đến quá nhiều... Đi thôi!

Lúc này Ngọc cũng xen vào nói.

- Quay lại...

- Không được!

Dũng nói lớn, rồi tiếp tục.

- Đoạn đường chúng ta vừa đi qua không có bất cứ khu vực nào có thể dừng chân, sắp tối đến nơi, ở lại trên xe quá nguy hiểm...

- Nhưng...

Ngọc thốt lên, lại chẳng thể phản bác, việc ở lại trên xe hay di chuyển vào ban đêm là điều tối kỵ, cảm xúc của đám thây vào ban đêm trở nên linh mẫn dị thường, không hiếm trường hợp có những kẻ bạo gan lợi dụng tốc độ của xe để xông qua ban đêm, rốt cuộc đều chạy thẳng đến một ổ thây ma chực sẵn ở đâu đó, kết cục thì ai cũng biết rồi đó.

Dũng bất ngờ chỉ tay về một hướng, nói.

- Đi, lao về phía trước, có một tòa nhà cao tầng như khách sạn hay chung cư gì ở bên đó. Hình dáng có vẻ không bị ảnh hưởng nhiều, có thể làm nơi trú tạm.

- Cái gì, lao đến giữa đám thây kia sao? Cậu điên rồi hả Dũng!

Thịnh không nhịn được, mắng nhẹ một câu.



- Không còn thời gian! Nhanh, tin tôi, tốc độ của chúng không thể kịp thời bắt gặp chúng ta, còn ở đây đôi co mới là chẳng còn chỗ để trốn!

Nói rồi Dũng nhảy phốc xuống, phất tay về Sáu râu, sau đó lao lên xe. Cả nhóm còn lại sau một vài giây nấn ná, cuối cùng ai nấy cũng nghiến răng làm theo. Đội trưởng Thủy nắm chặt bàn tay Vân, gật đầu liền tức khắc cùng nhau nhảy lên.

- Mẹ kiếp! Lần này mà không qua, tôi xuống đó cũng đè cậu đập một trận!

Sáu râu thét dài, tay nắm cần số, nhấn ga, bánh xe xoáy liên tục cuốn cát bụi văng ngược về phía sau.

Hai chiếc xe như hai mũi tên lao thẳng đến phía trước, xuyên qua những phế tích gạch đá đổ vỡ.

Từ trên cao nhìn xuống, hiện giờ chẳng khác gì hai chiếc xe đang lao thẳng vào chính giữa một rừng thây ma, thời gian chỉ tính bằng giây, cứ mỗi một tích tắc trôi qua là mồ hôi trên lưng áo của mọi người lại thêm một chút lạnh, cơn lạnh như kim châm đâm vào tâm trí, buốt đến tận tâm hồn.

Vù vù...

Chẳng mấy chốc, khi những cơn lốc bụi đằng xa đã có thể dễ dàng trông thấy qua lớp kính xe, mọi người nín thở, sự căng thẳng đã thể hiện rõ trên từng khuôn mặt, đột nhiên Dũng hét.

- Chỗ này!

Rẹt... Rẹt...

Sáu râu đánh lái, chiếc xe rẽ ngang qua một con hẻm, xe phía sau cũng lập tức nối đuôi, cày mặt đường thành một vệt cung hằn rõ giữa lòng đường.

Mười một người chẳng khác gì có ai đó đang lấy lửa đốt dưới mông, tháo chạy khỏi hai chiếc xe, nhắm hướng cửa chính của tòa nhà bên kia đường, vọt đến không dám ngoảnh mặt lại.

Rầm...

Khi cả bọn tông thẳng cánh cửa lọt hết vào bên trong, cả đám không ai bảo ai, tức khắc quay đầu nhìn ngó cẩn thận xung quanh, xác định tạm thời không có điều lạ thường xuất hiện. Dũng đóng chặt cửa chính tòa nhà, bên trong tối đen như mực, người bên cạnh cũng khó có thể nhìn thấy. Lúc này, giọng của Dũng khẽ vang.

- Mọi người yên lặng đừng di chuyển lung tung, cố gắng thu người lại, tuyệt đối không làm ra bất cứ âm thanh nào, chỗ này chưa biết có thực an toàn hay chưa, chờ một lát rồi tính.

Rào... Rào...

Tiếng nói vừa kết thúc, ở bên ngoài đã vọng đến những tiếng bước chân, tiếng rên rĩ cực kỳ kinh khủng, một rừng thây ma di chuyển ồ ạt khó có thể đếm hết như thế đang bước ngang qua cả nhóm, mà chỉ cách nhau một cánh cửa mỏng, thật sự dù là trải qua hàng chục hàng trăm lần chiến đấu với xác sống, thế nhưng bây giờ, mọi người ai nấy đều đang cố gắng giữ lấy trái tim đang chực chờ nhảy khỏi lồng ngực.