Chương 37: Dối Trá
"Tất cả sự lừa lọc trong đời, thực chất chẳng là gì khác ngoài lời nói dối được thực hành, và sự dối trá chuyển hoán ngôn từ vào sự vật. Bởi vậy, chúng ta thường tin vào kẻ lạ mặt bởi chúng chưa từng lừa ta"!
o0o
Bên trong gian lều ở trung tâm trại Nam Long, đội trưởng Thủy nheo mày, cẩn thận cân nhắc lại tất cả những gì Dũng vừa nói. Tuy nhiên đội trưởng Thủy không vội làm ra quyết định, mà chỉ hỏi.
- Cậu Dũng có suy nghĩ về chuyện này ra sao? Không ngại có thể nói cho tôi nghe được chứ?
Dũng hơi trầm ngâm trong giây lát, gật đầu rồi đứng lên đi tới đi lui vài bước, sau đó mới mở miệng.
- Theo tôi thấy, việc này không đơn giản là nhắm vào ba người bọn tôi. Đầu tiên phải nói đến, có hai trường hợp xảy ra, một là nếu đội chúng tôi c·hết vì F1, mọi sự coi như xong, vậy ai là người được hưởng lợi nhiều nhất? Rõ ràng theo luật lệ Nam Long chúng ta đặt ra, khi đội "thợ săn" nào đó chẳng may m·ất m·ạng toàn bộ, thì tất cả tài sản đều quy về thân nhân của họ. Tôi, anh Sáu, anh Thịnh không có thân nhân, nhưng mà thằng Bảo đ·ã c·hết năm ngoái thì có, anh biết người đó là ai rồi mà! Tất cả số "máu xanh" thuộc đội 7 sở hữu sẽ được cha của gã, lão Thân thu lấy. Trường hợp thứ hai, chúng tôi an toàn quay về như hiện giờ, vậy vấn đề ở đây là gì?
Nghe Dũng nói đến đây, cả gian lều đều có chút khó hiểu, chẳng phải nếu an toàn thì mọi sự xem như kết thúc, chỉ là một lần nhiệm vụ bình thường đã hoàn thành đó thôi. Thịnh gãi đầu, lên tiếng.
- Vấn đề gì nữa? Thì ai về nhà nấy, ngủ một giấc cho khỏe!
Dũng nhìn đến Thịnh, mĩm cười.
- Đúng, nhưng đó là do từ đầu tới lúc này chúng ta vẫn luôn nắm thế chủ động, đoán trước được kế hoạch cho nên không có cảm xúc bộc phát! Hãy nghĩ lại thật kỹ, giả sử nếu... Nếu chúng ta chỉ là may mắn sống sót, hiện giờ chúng ta nên làm gì?
Dũng lại im lặng, đảo mắt nhìn đến tất cả, Sáu râu nhìn sang Thịnh tỏ ý không hiểu, đội trưởng Thủy cũng bóp trán day day, về phần hai cô gái là Ngọc và Yến vẫn một mực im lặng nãy giờ, lúc này Yến nhanh nhảu đứng phắt dậy, một tay chống nạnh, một tay chỉ về hướng bên ngoài cửa lều, miệng nói to.
- Còn gì nữa! Đi kiếm người ban bố nhiệm vụ, kiếm đội 9 hỏi cho ra lẽ! Tại sao khi tới đó không thấy bất cứ ai, nếu chúng không tới tức là đã từ bỏ nhiệm vụ, nếu có mặt lại bỏ đi không thông báo phía trước có nguy hiểm lại càng đáng c·hết, rõ ràng có điều ám muội
Bốp bốp bốp...
Tiếng vỗ tay của Dũng giòn vang!
- Tốt! Đây chính là cảm xúc bộc phát của một người bình thường khi may mắn trải qua nguy hiểm mà còn sống sẽ làm với đối phương! Giận dữ, phán xét, trách mắng...
Đội trưởng Thủy ngẩng đầu, nhìn về cô con gái đầy sự yêu thương, gật đầu mấy cái, rồi lại quay về phía Dũng nói.
- Vậy hiện tại chúng ta đến chỗ phát ra nhiệm vụ nói lý lẽ?
Dũng khoát tay, tiếp tục.
- Nghe tôi nói hết đã! Nếu tôi là lão Thân, bây giờ từ miệng đội 9 tôi đã biết đội 7 vừa quay về! Càng chắc chắn các anh sẽ hùng hổ xông đến ngay! Cho nên, tôi sẽ chờ các anh đến, bày ra một vài câu nói dối trá nhằm dẫn câu chuyện sang một hướng khác! Đại khái đầu tiên tôi sẽ tẩy trắng lỗi của đội 9 về vấn đề không thông báo cho đội 7 vấn đề F1, vì chính đội 9 đang lâm vào tình huống nguy hiểm và may mắn chạy thoát. Đơn giản thôi, tôi sẽ lấy câu hỏi để trả lời câu hỏi của các anh, tôi sẽ hỏi vì sao đội 7 có thể thoát còn đội 9 thì không? Lý do hơi miễn cưỡng, nhưng lại hợp lý trong tình huống này! Kế tiếp, tôi sẽ bắt chẹt anh Thủy!
Đội trưởng Thủy có chút đăm chiêu, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc không sao diễn tả thành lời, bật thốt.
- Bắt chẹt tôi?
- Đúng như vậy! Nguyên nhân gì khiến anh biết đội 7 gặp vấn đề mà phái đội 2 đi ứng cứu? Lịch trình rời Nam Long đều được ghi chép cẩn thận nhằm tránh tình trạng người lạ đột nhập ra vào! Đúng không anh Thủy? Thậm chí từ lý do này, tôi muốn hỏi anh, chuyện đội 9 gặp F1 có phải anh biết và cố tình thiết đặt, anh có âm mưu gì?
Lời nói của Dũng mỗi lúc mỗi lớn, gằn giọng từng chữ từng chữ, đôi chân áp sát đến trước đội trưởng Thủy, người hơi cúi, mặt đối mặt, khiến đối phương chỉ há miệng câm nín không thể đối đáp.
Chờ cho hơi thở đội trưởng Thủy trở nên gấp gáp, Yến đứng cách không xa định nhấc chân bước lại thì Dũng mới thản nhiên đứng thẳng người, nhẹ nói.
- Họ sẽ làm thế...
- Vì sao?
Trong đầu đội trưởng Thủy vẫn một màu xám xịt, sự nghi hoặc càng lúc càng lớn.
- Vì anh mới là linh hồn của Nam Long, hơn sáu phần các đội "thợ săn" đều là lính cũ của anh, ngoài ra còn có chúng tôi đều là người anh quen biết, toàn bộ tài nguyên đều trong tay đội Bảo Quản cũng tức là trong tay anh. Anh nói xem, chừng đó nguyên nhân đủ để họ nhắm vào hay chưa? Thực ra người bọn chúng muốn gạt đi không phải mấy tên lăng xăng như chúng tôi, mà anh mới chính là đối tượng họ nhằm đến.
Đội trưởng Thủy ngã người trên ghế, ngẩng mặt nhìn lên cao, miệng không ngừng thì thào.
- Không thể nào... Không thể nào... Chúng tôi là đồng đội, chú Thân còn từng là cấp trên của tôi... Không thể nào đâu, có lẽ cậu đoán sai rồi, không thể nào tới mức như thế...
Dũng lắc đầu, có những thứ không thể giải thích bằng lời nói, phải để đương sự chứng kiến mới làm cho bản thân họ thấy được sự thực. Sự thực luôn tàn khốc như thế.
Cả không gian chìm vào yên tĩnh, rất lâu, Ngọc bỗng dưng cất tiếng xóa đi bầu không khí đang trĩu nặng.
- Vậy hiện giờ ta nên làm gì? Nếu những điều anh suy đoán trở thành thật, ta từ chủ động trở thành bị động rồi, ngồi yên cũng không xong, mà làm tới cũng không ổn. Ngồi yên ở đây sẽ làm cho đối phương sinh lòng nghi ngờ biết chúng ta đã đề phong từ sớm, về sau chắc chắn còn rất nhiều rắc rối. Còn làm lớn chuyện lên thì đang từng bước đi vào sắp đặt của chúng...
Dũng gật đầu, miệng nói.
- Đương nhiên tôi biết điều đó, vấn đề không ở chúng ta, vấn đề ở chỗ anh Thủy kìa! Quyết định ở anh ta thôi!
Kể cả Yến nhỏ tuổi nhất, kinh nghiệm sống ít nhất cũng hiểu hàm ý trong lời nói của thầy Dũng, đây là bước ngoặc của cha mình, có thoát được cái bóng tình nghĩa đồng đội, có thoát được sự sợi dây ràng buộc bản thân với đám ích kỷ kia hay không thì phải xem lúc này.
Tích tắc... Tích tắc...
Bầu trời cũng đã bắt đầu nhuốm đen, những cơn gió lạnh đầu đêm tràn vào thổi lất phất những tấm vải trong lều, âm thanh phần phật như tiếng chuông điểm, tiếng của sự báo hiệu...
- Được rồi!
Đội trưởng Thủy nắm chặt tay vịn của chiếc ghế gỗ, khuôn mặt tưởng chừng đã già thêm vài tuổi. Thở hắt ra, nói tiếp.
- Trước tiên cậu Dũng cho tôi biết, nếu những lời của cậu trở thành sự thật, vậy cậu có sắp xếp gì hay không? Vợ tôi từng nói, thầy giáo Dũng cực kỳ sáng suốt trong việc phân tích tình huống, lời này tôi tin rồi! Cậu nói xem! Cậu sẽ làm gì tiếp theo?
Dũng nhìn đến đội trưởng Thủy thật lâu, mở lời, âm thanh có chút thay đổi, từ nhỏ nhẹ sang quyết đoán.
- Có ba phương án! Một, làm to chuyện, trước tiên tập hợp các đội "thợ săn" dưới trướng anh, chúng ta dùng vũ lực nói chuyện, ưu điểm là anh sẽ thắng, hoàn toàn nắm được lợi thế, nhược điểm là trong mắt năm trăm cư dân anh chính là một tên độc tài không hơn không kém. Hai là dùng bằng chứng cáo buộc lỗi của bọn chúng với hơn năm trăm cư dân đang sinh sống ở đây, anh yên tâm, tôi nói có bằng chứng là có bằng chứng! Ưu điểm chính là anh được lòng tất cả, còn nhược điểm chính là bắt buộc anh phải thanh lý môn hộ, đuổi hoặc g·iết những kẻ can dự trong chuyện này là do anh định đoạt.
Nói đến đây, Dũng yên lặng.
Sau một lúc, có lẽ đội trưởng Thủy đang cân nhắc những vấn đề Dũng vừa đề cập, sau đó lên tiếng.
- Tôi hiểu ý anh, thế nhưng dù là gì trong hai cách trên... Tôi xin lỗi, tôi không làm được. Bạo lực sẽ có t·hương v·ong, ở đây ai cũng là đồng đội, là anh em của tôi, mặc dù hai người kia có thể làm ra được chuyện như thế, nhưng nói gì đi chăng nữa, trong quá khứ họ cũng đã từng không ít lần giúp đỡ tôi, nhất là chú Thân, chú ấy... Thôi bỏ đi, nói phương án ba xem?
Dường như đã đoán trước được câu trả lời của đội trưởng Thủy, Dũng bước lại gần cửa, đưa mắt nhìn về nơi xa, nói.
- Phương án ba... Chúng ta đi, rời khỏi đây để tránh cho anh khó xử về sau, vì anh không ra tay, nhưng tôi thì chưa biết... Tôi có hàng trăm cách để cho bọn chúng c·hết mà không biết mình c·hết lúc nào...
Sáu râu nghe từng lời của Dũng mà bất chợt rùng mình, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác kỳ lạ, cảm giác như gã thanh niên nhẹ nhàng ngày thường dễ b·ị b·ắt nạt, giờ đây như biến thành người khác. Cất tiếng hỏi.
- Đi? Đi đâu?
Dũng quay lại, ánh mắt sáng ngời đáp.
- Đi làm việc mà anh mong muốn bấy lâu nay!
Cũng lúc đó, đội trưởng Thủy thở dài thật sâu, nói xen vào.
- Thật lòng tôi hy vọng những điều cậu suy đoán sẽ không đúng... Đi thôi!
Dẫu biết có những chuyện không muốn, nhưng rốt cuộc chính bản thân mỗi người phải đối mặt, buộc phải đối mặt, bởi vì không ai có thể ngày này tháng nọ cứ sống trong sự dằn vặt nghi ngờ, thà là một lần làm rõ để phân định trắng đen, rồi sau đó không còn phải suy nghĩ tới nữa. Thế nhưng nói thì nghe rất dễ, để làm được cần một sự quyết tâm cực kỳ khó khăn.
Điều hy vọng của đội trưởng Thủy cuối cùng trở thành thất vọng, thất vọng với những người là anh em, là đồng đội, là bằng hữu vào sinh ra tử. Thất vọng vì chính bản thân đến phút cuối vẫn mong chờ một phép màu.
Trong gian lều của người đàn ông tên Thân, hiện giờ vang lên những âm thanh phẫn nộ, tiếng chỉ trích, tiếng phán xét...
- Cậu Thủy! Câu nói xem? Vì sao cậu lại làm thế, cậu biết tin tức F1 đúng không? Tại sao cậu lại không báo cáo với chúng tôi, cậu có biết đội 9 gặp nguy hiểm thế nào hay không?...
...
...
...!
Đội trưởng Thủy yên lặng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn đến gã đàn ông đang thao thao bất tuyệt, nói đên quên trời quên đất. Cho đến khi, gã Thân kia híp chặt đôi mắt, lớn giọng quát.
- Tôi yêu cầu cậu nhận lỗi với toàn thể cư dân, sau đó theo luật, đưa gia quyến rời khỏi Nam Long, cậu và gì đình cậu bị trục xuất...
Còn đang định tiếp tục dùng lý lẽ dối trá để buộc đội trưởng Thủy phải biến khỏi vùng đất Hy Vọng này, bỗng nhiên, Dũng cười nhạt, tiến tới, chặn trước người đội trưởng Thủy, lên tiếng cắt đứt âm thanh của lão già trước mặt.
- Đủ chưa?
- Cút... Chỗ này tới phiên mày nói chuyện sao?
Nghe chữ cút, Dũng hơi nheo mắt, nhưng không có ý tứ hơn thua, chỉ nhếch mép, lôi từ trong ngực ra một chiếc điện thoại trầy trụa, sau khi mở nguồn cùng vài thao tác bấm bấm, Dũng ném sang cho lão già đối diện.
Có vẻ khá nghi ngờ với hành động của tên thanh niên, thế nhưng gã Thân vẫn đón lấy, liếc mắt xuống xem thử, một đoạn video được quay lại cẩn thận, chừng vài phút sau, tất cả những ai đang có mặt đều có chút khó hiểu, lão già ban nãy còn như thể hận mình chỉ có một cái miệng, mà giờ đây ngoan ngoãn ngồi bệt xuống cái ghế phía sau, hơi thở gấp rút.
- Thế nào? Xem kỹ rồi nói tiếp, nghe bảo đội 9 nguy hiểm cửu tử nhất sinh, chạy bán sống bán c·hết mới về tới đây, mà sao rời đi thong thả quá, lại còn dừng lại quan sát xe của chúng tôi, còn cánh cổng ở khu công nghiệp vì sao có thể hoạt động, tin chắc ông cũng biết nhỉ? À, cái điện thoại cũ mèm đó là tôi dùng để sao chép video thôi, ông đừng nghĩ tới việc đập bỏ...