Chương 36: Tính Toán
Cả Thịnh cùng Sáu râu còn đang trong trạng thái mơ hồ bởi những lời của thầy giáo Dũng, thì từ phía cánh cổng khu công nghiệp đột nhiên vang lên tiếng động như kẻ nào đó đang điên cuồng đập phá. Nhưng mà những âm thanh chát chúa ấy cũng chỉ vang lên vài lượt liền lập tức im bặt, trả lại không gian tĩnh lặng như ban đầu.
Dĩ nhiên âm thanh vừa rồi là do quái vật đang điên cuồng t·ấn c·ông về phía cánh cổng, có điều, mỗi lần nó dùng hai cánh tay vỗ mạnh vào thì tức khắc từ cánh cổng phóng ra một lưới điện chằng chịt triệt tiêu toàn bộ sức mạnh mà quái vật tạo ra, thậm chí còn hất tung đánh văng quái vật ra xa khi nó muốn dùng sức bật để trực tiếp phóng sang bên kia, lưới điện như có cảm ứng liên tục thay đổi theo hành động của quái vật đến mức dù nó có cố gắng bao nhiêu cũng không thể nào tiến lại gần được. Vấn đề không chỉ như thế, rõ ràng nếu có bấy nhiêu thôi thì khó có thể làm cho quái vật từ bỏ ý định, thế nhưng, ngay lúc quái vật càng thêm điên cuồng thì ở trung tâm khu công nghiệp, bên trong container bỗng vang lên những tiếng ù ù kì lạ.
Âm thanh không quá lớn, nếu không muốn nói chỉ có thể phát ra phạm vi chừng vài mét quanh đó, nhưng đối với quái vật thì tưởng chừng như là tiếng chuông báo hiệu gõ thẳng vào trong đầu, khiến nó rú lên đầy sợ hãi, sau đó quay lại, một mạch nhảy về không còn dám lưu luyến ở lại bên ngoài thêm một giây một phút nào.
Tất cả diễn biến từ đầu đến cuối cứ thế trôi qua trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ!
Ở bên ngoài khu công nghiệp, ba người Sáu râu cẩn thận từng bước, di chuyển ngược về hướng thành phố, trên đường đi, Thịnh lên tiếng.
- Thôi, mặc kệ có chuyện gì, dù sao cũng xem như lần này đã tạm thời bình an vượt qua. Nhưng... Giờ làm sao quay về... Cái xe...
Sáu râu quay sang nhìn tới thầy Dũng, ánh mắt thay lời muốn nói.
- Yên tâm, tôi đã sắp xếp tất cả, chừng lát nữa sẽ có người đến đón? Quan trọng nhất chính là, sau này chúng ta phải chú ý hơn trong nhiệm vụ được giao! Không phải lúc nào cũng may mắn như thế này nữa đâu!
- Tất nhiên phải cẩn trọng hơn rồi! Chỉ là tôi vẫn không hiểu, nếu không phải vì việc con trai lão già ấy... Rốt cuộc chúng cố tình sắp đặt như vậy để làm gì? Mà... Cậu bảo có người đón? Là ai thế?
Sáu râu nghi hoặc hỏi, những chuyện đang xảy ra thực sự vượt khỏi sức tưởng tượng của gã.
- Anh Thủy sẽ cho người đón chúng ta! Được rồi, chỗ này! Chúng ta ở đây chờ!
Dũng hướng ánh mắt quan sát địa hình xung quanh, dường như đã xác định ở đây đúng với địa điểm đã chuẩn bị từ trước, vội lên tiếng nhắc nhở.
...
Ba người cứ thế dừng lại, người chuẩn bị đồ ăn thức uống, người thì đi quanh cảnh giác tình hình. Khoảng hai tiếng sau, từ xa bỗng cuốn lên một trận bụi mờ, cát vàng tốc sang hai bên kèm theo là tiếng động cơ xe đang ù ù tiến đến.
Sáu râu nắm chặt khẩu súng, Thịnh nhíu mày chăm chú quan sát, chỉ có thầy Dũng mĩm cười, cất giọng.
- Đến rồi!
Nhìn thấy chiếc xe mỗi lúc mỗi gần, cùng với đặc điểm nhận dạng riêng biệt chính là ký hiệu Nam Long được đánh dấu ở thân xe, Sáu râu mới thả lỏng, thở phào. Đây là một chiếc Pickup Truck là một loại SUV lai với xe tải, ngoài cabin có thể chở từ 2-6 người thì phía sau còn có một khoang trần dùng để chuyên chở hàng hóa.
Chiếc xe dừng lại, cánh cửa hai bên cùng lúc mở ra, từ trên xe nhảy xuống bóng dáng hai người phụ nữ. Một chừng hơn ba mươi, thân hình cân đối trong bộ đồ jean, cùng với mái tóc cắt ngắn cực kỳ cá tính. Một chừng hai ba hai tư, dáng người hơi gầy, hoặc có thể bởi cô ấy khá cao nên tạo cảm giác cho người đối diện như thế, toàn thân mang đồ đen bó sát, đặc biệt khi cô ấy xuống xe còn lôi theo một cây cung lớn đeo vào bả vai, thoạt nhìn có gì đó rất thu hút khiến kẻ nào nhìn thấy cũng khó có thể rời mắt.
- Chú Sáu, chú Thịnh, thầy...
- Anh Sáu, anh Thịnh, anh Dũng. Ba người ổn cả chứ? Tôi được tin từ anh Thủy lập tức đến ngay...
Hai cô gái hớn hở ra mặt, cô gái cao ráo cùng cây cung trên lưng chạy lại gần ba người Sáu râu, tỏ vẻ vô cùng thân thiết. Về phần người còn lại chỉ gật đầu xem như chào hỏi, đồng thời lên tiếng hỏi thăm.
Sáu râu cười ha hả, lớn tiếng oang oang.
- Ha ha, tưởng là ai, hóa hai là Ngọc với Yến... Chậc, gã Thủy dám để con gái chạy ra đây sao? Thật hiếm thấy đó... Ha ha!
- Chú lại đùa cháu rồi! Dù sao cháu cũng đã lớn, cháu cũng là thành viên đội thợ săn số 2 chứ bộ!
Yến nũng nịu, nắm cánh tay Sáu râu lắc lắc.
- Thôi thôi... Chú xin lỗi! Đừng lắc nữa, lắc nữa là tay chú rơi ra đó... Ha ha!
Ngọc nhìn cô học trò bên cạnh, ánh mắt đầy sự quan tâm, miệng nở nụ cười, nói!
- Mọi người lên xe đi! Có gì trên đường nói tiếp!
Chiếc xe lao nhanh, vượt qua những khung cảnh hoang tàn, trên con đường quen thuộc quay trở về Nam Long.
Ngày đi đêm nghỉ, chẳng mấy chốc đã quay lại. Trên đoạn đường, Dũng sơ lược lại những chuyện xảy ra mấy ngày trước, thuật lại tất cả những gì cơ bản nhất, đương nhiên việc Dũng đang nghi ngờ cùng vài điểm trọng yếu thì gã không hề hé răng đến nữa lời. Có những việc biết quá nhiều cũng không tốt.
Sau khi giao nộp lại những vật dụng cho bên đội bảo quản, cùng nộp phần tài nguyên thu thập được từ trong nhiệm vụ, cả nhóm cùng nhau đi thẳng về hướng lều trại trung tâm để báo cáo.
Chỗ này nói qua một chút, về nhiệm vụ mà đội "thợ săn" vẫn thường xuyên ra ngoài thực hiện, trên cơ bản luôn có số lượng cụ thể phải giao nộp là 50% số lượng "máu xanh" được yêu cầu trong nhiệm vụ ấy. Tức là, nếu nhiệm vụ thu thập 20 bình, thì khi hoàn thành phải nộp cho tổ chức Nam Long 10 bình để xung vào quỹ chung, quỹ này dùng để giao thương với bên ngoài đổi lấy v·ũ k·hí cùng lương thực, hoặc vài loại nhu yếu phẩm cần thiết khác. Số "máu xanh" còn lại thuộc toàn quyền người thu thập được sử dụng. Thông thường bất kể đội "thợ săn" nào cũng sỡ hữu một số lượng "máu xanh" không nhỏ, bởi khi thực hiện bọn họ luôn thu thập nhiều hơn so với yêu cầu, nguyên nhân một là không ai chê mình có thêm vài phần tài sản, hai là tránh cho nhiệm vụ kế tiếp không thể hoàn thành thì còn có cái bù vào!
Ngay khi nhóm người Sáu râu vừa rời khỏi khu vực bảo quản, cách đó không xa, một gã trong đội số 9 với mái tóc vàng chóe híp chặt đôi mắt, miệng hừ một tiếng lạnh lẽo liền quay lưng bỏ đi.
Đoàn người cứ thế bước nhanh về phía trung tâm, chân còn chưa đi hết khu vực bố trí hàng rào cọc nhọn, thì từ xa đội trưởng Thủy đã nhanh chóng chạy đến, miệng không ngừng hỏi.
- Sao rồi, mọi người không sao cả chứ?
Cũng chẳng chờ ai trả lời, hai tay Thủy đã nắm lấy bả vai con gái, xoay tới xoay lui, quan sát hồi lâu mới thở nhẹ ra, tiếp tục nói.
- Vào đây... Vào đây...
o0o
Cùng thời điểm đó, trong một gian lều khác.
- Hừ! Tao biết ngay mà! Cả một đám ăn hại... Nói, tại sao bọn chúng có thể thoát khỏi F1!
Gã đàn ông với mái tóc muối tiêu, đập mạnh xuống chiếc bàn quát lớn.
Nhìn gã tóc vàng đang cúi đầu, ở trên chiếc ghế bành, một người đàn ông khác nhẹ nhàng với tay ngắt lấy quả nhỏ tím, bỏ vào mồm nhai ngon lành, sau đó cười cười.
- Có gì đâu mà anh nổi nóng, tụi nó thoát được thì cũng thoát rồi!
- Anh còn nói nữa! Rõ ràng chính anh đã bảo mọi sắp xếp đều ổn... Giờ thì sao? Anh nói xem? Không thể cung cấp...
Gã đàn ông tóc muối tiêu nói đến đây đột nhiên im bặt, liếc mắt sang tên tóc vàng, lớn tiếng.
- Mày đi ra ngoài trước đi! Có chuyện gì tao sẽ gọi sau!
Chờ cho bóng lưng tên tóc vàng rời xa tầm mắt, gã đàn ông tóc muối tiêu ngồi phịch xuống ghế, cũng chẳng đá động gì tới câu nói ban nãy, tên đối diện cũng cười cười yên lặng, tiếp tục thưởng thức vài loại trái cây khác nhau được đặt sẵn trên bàn, chừng vài phút trôi qua, gã đàn ông tóc muối tiêu mới lên tiếng lại.
- Giờ sao? Giải thích chuyện F1 thế nào với tên Thủy, anh đừng quên dù chúng ta trên cơ bản nắm quyền, nhưng thực tế gã mới là kẻ đứng đầu khu bảo quản, toàn bộ thiết bị, v·ũ k·hí, "máu xanh" đều do gã quản lý!
- Thì cứ nói thật...
- Nói thật?
- Đúng vậy! Cứ bảo là ai mà biết có F1 ở khu công nghiệp LS, do phát hiện F1 nên đội 9 rời đi mà không kịp báo cho đội 7, chúc mừng đội 7 hoàn thành nhiệm vụ lại an toàn quay về thôi chứ có gì to tát? Rõ ràng theo báo cáo khi trước, F1 xuất hiện ở Cao Lộc, làm sao chúng ta biết nó cũng xuất hiện ở khu LS được! Ngược lại... Ha ha, gã Thủy giải thích làm sao với chúng ta việc gã biết đội 7 xảy ra chuyện mà phái đội 2 đi đón? Giải thích không được, tôi nghi ngờ gã có ý định ám hại đội "thợ săn" đấy! Ám hại đội 9... Chậc... Đội 7 và đội 2 thông đồng... Chậc...
Gã tóc muối tiêu há miệng không biết phải nói gì tiếp, rất lâu sau mới ấp úng.
- Thế còn chuyện không thể cung cấp báo cáo cho bên kia...
- Thế thì càng dễ dàng, người bên kia cũng chỉ là để F1 ở đó, anh biết, tôi biết, F1 chỉ là thứ mà chúng đang thí nghiệm, đang thí nghiệm thì trường hợp nào cũng có thể xảy ra, cứ báo cáo la F1 rất mạnh, tương đương với mười lăm hai mươi người được huấn luyện bài bản với v·ũ k·hí thông thường không thể làm gì nó, đại khái thế, chi tiết hơn thì cần thời gian! Thêm thời gian tức có nghĩa anh và tôi có thêm nhiều thứ mình muốn...
- Ý anh là...?
- Đúng vậy! Tôi đã nói rồi, đừng coi thường tôi, từ đầu tôi không nhắm đến đội 9, tụi nó sống c·hết gì thì mặc kệ, tôi nhắm tới gã Thủy cơ... Ha ha! Lần này một mũi tên bắn luôn hai nhạn. Chờ đi, lát gã Thủy hùng hùng hổ hổ chạy lại đây thôi, hiện giờ anh cần làm là như thế này... Như thế này... Hiểu chưa?
Giọng gã đàn ông từ từ nhỏ dần, ánh mắt híp lại, miệng treo nụ cười đầy nham hiểm.