Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Evolution Xxx

Chương 35: Âm Mưu




Chương 35: Âm Mưu

“Công lao của người công chính dẫn đến sự sống. Lợi lộc của k·ẻ g·ian ác dẫn đến tội lỗi”!

“Hãy nhìn thế giới thật rõ ràng, đừng nhìn nó bằng sự đánh giá và phán xét”!

o0o

Thời gian trôi qua không bao lâu, sinh lực của “kẻ phá tường” đang nằm dưới đất dường như đang đi đến những giây cuối cùng. Đám thây ma lảng vảng xung quang tựa hồ cảm nhận được, chúng gầm gừ vài tiếng, đôi chân cũng bắt đầu lắc lư bước lại gần hơn.

Sáu râu híp chặt đôi mắt, nhìn về phía trên cao, nơi Thịnh đang lấp ló, ra hiệu yên tĩnh, hiện giờ không nên manh động.

Cũng vào lúc đó, “kẻ phá tường” đột nhiên co giật vài cái, rồi bỗng dưng bất động. Những xác sống kia như thể đã chờ giây phút này từ rất lâu, chúng nhao nhao như dã thú chịu đói lâu ngày, lao lên vồ thẳng đến "kẻ phá tường" thi nhau cắn xé, phanh thây con mồi ra thành từng mảng. Từng tia dịch thể xanh biếc tràn ra, nhớp nháp dính đầy khắp khóe miệng, đôi tay l·ở l·oét của chúng, thân thể như cây khô hạn lâu ngày gặp được dòng nước tinh khiết chứa đầy chất dinh dưỡng, bằng mắt thường cũng hoàn toàn nhận thấy được làn da chúng đang dần khôi phục sức sống, trở nên căng tràn. Mặc dù vẫn chưa thể nào trở lại hình hài hoàn hảo như khi còn sống, thế nhưng một chút thay đổi ấy cũng khiến cho Sáu râu và Thịnh đồng thời há miệng, biểu hiện hốt hoảng vô cùng.

Chẳng mấy chốc, "kẻ phá tường" một dạng tiến hóa của đám thây F0 cực khó chơi đối với người thường, hiện giờ chỉ còn lại vài miếng vải cùng chút ít lông tóc nằm giữa vũng nhầy nhụa. Có lẽ bao nhiêu đó chưa đủ để đám thây kia thỏa mãn, sau khi biểu hiện vài tia nhân tính kỳ lạ, chúng mới lồm cồm đứng lến quyến luyến không ngừng nhìn đến mấy đoạn xương còn thừa trên đất, rất lâu mới chịu lắc lư cơ thể di chuyển, vô định không mục đích đi về hướng xa.

Mọi chuyện cứ thế được Sáu râu quan sát từ đầu đến cuối, cho tới lúc phía sau lưng gã có tiếng thầy giáo Dũng vang lên.

- Được rồi, đi thôi! Chúng ta nên tranh thủ tới sớm một chút...

Sáu râu quay lại gật nhẹ đầu, đồng thời vẫy tay về phía Thịnh, mở miệng nói.

- Bên này cũng vừa xảy ra vấn đề...

- Vấn đề?

Dũng ngỡ ngàng hỏi lại.



- Lên đường đã, vừa đi vừa nói!

o0o

Chiếc Van vun v·út dọc theo tuyến đường phù đầy cát bụi, hai bên là những phế tích còn sót lại của những tòa cao ốc do năm tháng bào mòn, tuy vẫn còn giữ được hình dáng của một nơi từng vô cùng phát triển, nhưng cảnh tượng bây giờ thật khiến con người không khỏi sinh lòng cảm khái bởi tiếc nuối.

- Cái gì? Xác sống ăn xác sống? Quái thật chứ?

Dũng thốt lên đầy kinh hoàng nhưng không kém phần ngờ vực, ngồi bên cạnh, Thịnh bĩu môi đáp lại, giọng cợt nhã.

- Là gì thì cũng mặc kệ chúng, vấn đề của chúng ta mới rắc rối đây nè. Giờ sao? Đại ca, đừng úp mở nữa, nói cho thằng em này nghe chút với, chứ cứ vầy thấy khó chịu lắm!

Dũng cười cười, sau một hồi trầm ngâm, mới bắt đầu lên tiếng.

- Thật ra cũng không phải biện pháp gì quá ghê gớm, chung quy chỉ cần làm sao để đội 9 phát hiện hành tung của chúng ta, xác định ba đứa mình đã đi vào khu công nghiệp LS, sau đó đợi tụi nó rời khỏi thì chúng ta cũng nhấc mông rời theo.

Nghe Dũng nói một cách đơn giản, Sáu râu lườm lườm, nhếch mép, bàn tay đặt trên vô lăng co duỗi mấy cái, hàm ý là gì thì ai cũng biết rồi đó. Bên cạnh gã Thịnh cũng cười gian, xoa xoa hai tay vào nhau, liếm môi nhìn chằm chằm đến thầy giáo Dũng.

- Này này... Từ từ chứ. Là như vầy... Các anh có nhờ tôi từng nhờ anh Thủy chuẩn bị giúp một số thứ chứ?...

...!

8h25 sáng ngày thứ bảy!

Trước cổng khu công nghiệp LS, lúc này chiếc Van từ từ di chuyển thẳng tắp theo tuyến đường định sẵn, tốc độ cực kỳ thong thả.



Cách đó không xa, bên trên một tòa nhà cao với những bức tường bao quanh đã chuyển thành màu xám ngà, cùng hàng loạt vết nứt vỡ đan xen, ba người đàn ông mặc trang phục tương tự đám Sáu râu đang nấp bên cạnh mấy ô cửa kính chẳng còn nguyên vẹn, đưa ánh mắt chăm chú theo dõi đường đi của chiếc Van. Một trong số chúng với mái tóc vàng chóe cất tiếng, giọng nói cực kỳ khó nghe, cảm tưởng như âm thanh trong chiếc radio bị mất sóng đang phát ra.

- Chúng tới kìa... Thằng Hai, chuẩn bị cho cửa mở!

- Đã chuẩn bị xong!

Gã béo đứng cạnh thiết bị to như chiếc tủ bằng thép, bên trên xuất hiện hàng loạt các nút nhất xanh đỏ. Gã còn lại là một kẻ mang mũ trùm kín đầu, vẫn luôn giữ im lặng chưa hề lên tiếng, tay chỉ ôm khư khư cây súng săn cẩn thận lau chùi.

Khi chiếc xe vượt qua cánh cổng khu công nghiệp, đi thêm chừng mấy trăm mét, không ai biết được cánh cổng ở phía sau chẳng rõ lấy nguồn điện từ đâu đang từ từ khép lại, đồng thời ngay lúc đó, ở vùng trung tâm của khu vực đầy các nhà máy xí nghiệp ấy, trong một chiếc container được gắn chằng chịt dây điện cùng với hàng loạt các loại ống dẫn trong suốt chứa đầy chất lỏng màu xanh, đột nhiên vang lên tiếng rột roạt, rồi thình lình cánh cửa container đổ ầm xuống, bên trong chỉ toàn một màu đen tối tăm chẳng thể nào nhìn rõ.

Từ trong bóng tối dần dần có tiếng lộp cộp không ngừng tựa như có thứ gì đó đang chầm chậm bước đi, cùng lúc, đám ba kẻ lạ cũng chính là đội 9 trong lời của thầy giáo Dũng nhanh chóng rời khỏi nơi trú ẩn.

Gào... Gào...

Tiếng thét chói tai vọng khắp nơi, giữa một nơi hoang vắng như thế nãy, đột nhiên vang lên âm thanh khủng kh·iếp như thế thật khiến người nghe dù bất cứ là ai cũng không thể không sợ hãi.

Vù một tiếng, một bóng mờ từ trong container phóng thẳng ra bên ngoài, nếu thằng Huy có mặt, chắc chắn nó sẽ nhận ra thứ quái vật mà ngày ấy đã hù nó chạy thục mạng, chính là con ếch khổng lồ với cái lưỡi rắn vô cùng kì dị, có điều, con quái vật đang hiện diện ở đây không có màu xanh như trước kia, toàn thân nó phủ một lớp dịch thể bóng loáng cộng thêm làn da màu nâu xỉn như sắt thép bị hoen rỉ, lại loang lổ những mụn nước liên tục xì ra chất nhầy đen như nước cống, khiến con quái vật trông càng ghê tởm.

Quái vật ngửa đầu lên trời, cái lưỡi không ngừng thò ra thụt vào, bất thình lình nó ngoái cái cổ ngược ra sau, dường như cảm nhận được vật gì đó đang tới khiến nó hưng phấn, há cái miệng to như một cái thùng chứa máu đỏ lòm đến đáng sợ, quái vật gầm gừ rồi bật lên cao, chớp mắt đã khuất dạng.

Chỉ chưa đến hai phút đồng hồ, quái vật như cái lò xo liên tục bật lên nảy xuống, đã xuất hiện không xa nơi chiếc Van đang một mạch tiến đến. Lại chẳng để cho con mồi kịp thời chuẩn bị làm ra bất cứ hành động nào khác, nó gào lên, lập tức phóng đến.

Từ trên cao, thân thể đồ sộ nặng nề rơi xuống chính giữa mui xe, ầm một tiếng, âm thanh cùng chấn động thổi tung lớp bụi tạo thành cơn lốc nhỏ hất văng tất cả đất đá xung quanh, sau đó hai cánh tay dùng mấy cái móng vuốt đâm mạnh.

Xoạt...



Nó cắm thẳng tay xuống bên dưới, rồi giật mạnh, cả cái mui xe với cấu tạo chắc chắn cùng lớp lưới thép, bây giờ chẳng khác gì miếng giấy mỏng manh bị quái vật xé toạc ra làm hai nữa. Càng nhanh hơn là cái cổ ngắn ngủn của nó, khi mui xe bị lôi ra thì nó đã há miệng ngoạm xuống.

Phập...

Một thân hình đứt làm đôi bị nó nhấc bổng, cái đầu ếch xoay một phát lại cúi xuống tiếp tục làm thành động tác như ban nãy.

Phập...

Bỗng nhiên, ngay khi cái xác thứ hai bị quái vật kéo lên cao, từ thắt lưng t·hi t·hể ấy lòi ra sợi dây thép mảnh rất khó nhận thấy, một đầu dây thép nối liền với chiếc hộp gỗ để ngay ngắn dưới chân, sợi dây kéo căng, ngay tức khắc kích hoạt hộp gỗ vang lên vài tiếng bíp bíp.

Oành...

Âm thanh đinh tai nhức óc, kèm theo là nhiệt độ khủng kh·iếp tỏa ra, bao trọn lấy chiếc Van cùng quái vật. Ngay lập tức, chính giữa đám khói đen đang bốc lên cao đó, tiếng gầm rống vì đau đớn cùng điên loạn trong cuống họng quái vật cũng không ngừng phát ra. Mọi sự phát sinh nhanh mà kết thúc cũng nhanh, chỉ có điều, mặc dù v·ết t·hương khá nghiêm trọng do bị lột một lớp da vì b·ỏng n·ặng, thì hầu như không ảnh hưởng đến tính mạng. Nháy mắt, nó nhanh chóng bật lên cao, thoát khỏi phạm vi sức nóng. Khi hai bàn chân thô to chạm đất, chiếc lưỡi rắn một lần nữa nhô khỏi khoang miệng, ánh mắt đầy gân xanh nhung nhúc liên tục đảo quanh chứa đầy sự mơ hồ cùng phẫn nộ. Rồi như thể cảm nhận được điều gì, quái vật gào to, nhắm hướng bên ngoài cánh cổng khu công nghiệp phóng như bay.

Cũng vào lúc ấy, tuy đứng ở khá xa, nhưng âm thanh từ v·ụ n·ổ làm cho đám ba người Sáu râu phải có chút thất thần, gã Thịnh bất giác đưa ngón cái lên trước mặt thầy Dũng, miệng không ngừng khen lấy khen để.

- Lợi hại, lợi hại... Không có cậu bày ra trò này, chắc ba thằng giờ này đi ngắm gà k·hỏa t·hân rồi... Ai mà nghĩ chỉ cần lấy hai cái t·hi t·hể thây ma làm mồi, lại còn khóa chặt vô lăng để xe tự di chuyển... Sao mình không nghĩ được nhỉ?

Sáu râu càng gật đầu lia lịa, biểu lộ sự khâm phục với Dũng, tuy thế, Dũng vẫn một mực nhíu mày, ánh mắt chưa từng rời khỏi hướng khu công nghiệp, chính xác hơn là cánh cổng đang khép kín ở đằng xa. Rất lâu sau, mới nói.

- May mắn thôi, do khu công nghiệp thông thường đều có đường thẳng, nếu khu vực khác thì chưa biết chừng đã bị phát hiện do xe không thể bẻ lái khúc quanh co. Mà... Có chút quái lạ...

Sáu râu cùng Thịnh đang còn vui vẻ thì giọng nói nghiêm túc của Dũng cắt ngang, cả hai vẫn chưa hiểu rõ nguyên nhân gì thì Dũng đã nói tiếp.

- Tại sao ở đây có điện? Cánh cổng đó không thể tự đóng lại, khi đó rõ ràng đám kia đi ngang chỗ chúng ta đang ẩn náu, trường hợp tụi nó tự mình kéo cổng là không thể... Thêm một chuyện nữa, vì sao khi cổng đóng lại, chỉ vài phút sau khối thuốc nổ trên xe liền bị kích hoạt, thời gian quá nhanh, bọn chúng dẫn dụ F1 ra bằng cách nào? Chẳng lẽ... Không lý nào...? Không được, rõ ràng còn có vấn đề khác, đây không đơn giản là chuyện âm mưu hay dương mưu ép chúng ta vì thù hằn cá nhân... Trong này còn có một tầng m·ưu đ·ồ khác!

Oo0oO

Đôi lời của tác giả!

Mặc dù chỉ mới 35 chương, thật khó để khiến các bạn đọc đánh giá được truyện, nhưng hôm nay cũng mặt dày nhờ các bạn một chút, nếu các bạn đọc thấy truyện không quá tệ, có thể giúp mình đánh giá bên phần Đánh Giá để truyện có thể dễ dàng xuất hiện và tiếp cận tốt hơn đối với các bạn khác chưa từng đọc. Hoặc có thể review ngắn ở GRoup giúp mình, do mình thấy tự tác đi review sẽ không được công tâm bằng chính các bạn. Một lần nữa cảm ơn các bạn.