Chương 34: Lợi Dụng
"CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN VỚI KỶ NGUYÊN CỦA SỰ THỐI RỬA”
Nơi s·ex thì miễn phí còn tình yêu thì đắt đỏ.
Nơi mất một túi snack đau lòng hơn là mất sự trong trắng.
Nơi cái gọi là bình yên nghĩa là bạn phải lõa lồ.
Nơi nếu bạn không dùng t·huốc p·hiện, nuốt vài cái nấm thì bị xem là đồ nhát gan.
Nơi đàn ông bà đàn bà, người can đảm, kẻ yếu hèn... không còn phân biệt, chẳng ai quan tâm đâu, chỉ phân biệt sống hoặc c·hết.
Nơi nếu bạn không điên thì người khác sẽ điên phần của bạn.
Nơi từng là chốn trang nghiêm trở thành nơi giải quyết nhu cầu sinh lý.
Nơi những lời dối trá biến thành sự thật.
Nơi phụ nữ sợ mang thai hơn là HIV.
Nơi người ta chú ý đến mẩu bánh mỳ mốc hơn là kẻ hoạn nạn.
Nơi nếu bạn có súng và sẵn sàng dùng súng sẽ quyết định giá trị con người ta.
Nơi thức ăn quan trọng hơn gia đình và bạn bè.
Nơi mà lũ trẻ sẵn sàng từ bỏ gia đình để đổi lấy vài lon đồ hộp hết hạn.
Nơi cảm xúc là một trò chơi, kẻ dùng trí óc luôn luôn chiến thắng và người chơi với con tim luôn luôn đau khổ...
Thối rửa từ môi trường đến bản chất!
Chiếc Van bọc bằng những tấm lưới thép dừng bên đường, con đường phủ đầy cát bụi, dày tới mức chỉ còn lộ ra chút vết tích của nền văn minh ngày ấy.
Ba người đám Sáu râu đứng giữa lòng đường, ngẩng mặt nhìn đến tấm bảng quảng cáo hoen ố trên cao, giờ này, hình ảnh sản phẩm đã phai mờ bạc thếch, khung viền rỉ thành màu nâu sẫm, loang lỗ những vết ố kệch cỡm như chính thứ sản phẩm đó từng một thời xuất hiện khắp nơi.
Trên tấm bảng, vài nét chữ nguệch ngoạc vội vàng, có lẽ được ai đó oán hận mà viết nên, nội dung chỉ vẻn vẹn một câu “Chào mừng đến với kỷ nguyên thối rửa!”
Sau khi thương lượng kỹ cùng nhau, nhóm ba người Sáu râu lập tức lên đường, chạy xe suốt hai ngày một đêm mới đến bên ngoài thành phố Lam Sơn.
Nhiệm vụ lần này cho biết, bọn họ phải thu thập ít nhất ba mươi lăm bình “máu xanh” đồng thời lúc 8h30 sáng ngày thứ bảy phải đến vùng ngoại ô Lam Sơn hội họp cùng đội số 9. Bắt buộc phải tới nơi chỉ định đúng giờ để cùng nhau đi về hướng Tây tiến hành giao dịch lương thực.
Trên cơ bản, nhiệm vụ không có gì bất thường.
Tuy nhiên, nếu quan sát trên bản đồ sẽ thấy rõ, điểm chỉ định cách ngoại vi thành phố Cao Lộc khoảng chưa đến mười kilomet.
Lam Sơn cùng Cao Lộc là hai thành phố sát liền nhau, có chung một vùng ngoại vi là khu công nghiệp LS, hiển nhiên đây chính là chỗ được nêu rõ trong nhiệm vụ.
Thầy giáo Dũng gấp tấm bản đồ trên tay, bắt đầu lên tiếng.
-Hai anh có ý kiến gì về chuyện này hay không?
Thịnh vân vê cằm, ở bên cạnh, Sáu râu suy nghĩ một lát liền nói.
-Nhìn sơ qua thì nhiệm vụ lần này rõ ràng không có điều khả nghi, chúng ta cũng không b·ị b·ắt ép đến Cao Lộc quá gần, cho nên khả năng đụng phải F1 rất thấp. Địa điểm hội họp cùng giao dịch lại chếch sang hướng Tây... Quái lạ, nếu thằng cha kia cố tình gài bẫy thì không thể đơn giản như thế này được. Vấn đề là tôi không tin gã bỏ qua chuyện cũ...
Dũng thoáng gật đầu, tiếp tục mở miệng.
-Anh nói đúng, nếu không có đội trưởng Thủy cảnh báo, lại nhắc tới chuyện đội số 3 từng bị t·ấn c·ông bởi một con F1 thì có lẽ tôi cũng đã b·ị đ·ánh lừa, không chú ý đến sơ hở bên trong nhiệm vụ lần này.
-Sơ hở? Chỗ nào?
Thịnh nghi hoặc cất giọng hỏi.
-Các anh xem!
Nói rồi Dũng lật bản đồ trên tay ra lần nữa, ngón tay điểm vào nơi cùng đội số 9 tập họp.
-Đây là công trường thuộc xí nghiệp X, từng bị bỏ hoang trước khi xảy ra ngày Đại Biến Đổi. Các anh có thấy giống ở đâu không?
Ngẫm nghĩ giây lát, Sáu cùng Thịnh bỗng liếc sang nhau, rồi bất chợt đồng thành hô lớn.
-Thành phố Kỷ Nguyên?
-Chỗ làm thuê ngày trước...
Dũng gật đầu, lại nói.
-Sau sự kiện đó, có rất nhiều lời đồn liên quan đến đám thây ma bắt nguồn từ đây mà ra, bằng chứng là những thành phố có dấu vết của xí nghiệp X đều là những thành phố đầu tiên bị xác sống t·ấn c·ông...
-Ý cậu là...
Sáu râu hít mạnh, hỏi.
Dũng gật nhẹ đầu, đáp.
-Đúng vậy, có lẽ mấy thằng cha kia phát hiện điều gì đó nhưng giấu nhẹm đi. Nếu tôi đoán không lầm, chẳng có đội số 9 nào ở đấy, hoặc nếu có cũng đã rời khỏi trước khi chúng ta tới, thậm chí cũng có thể đội 9 được lệnh chờ chúng ta xuất hiện sẽ làm ra hành động gây bất lợi cho chúng ta... Nói chung có ít nhất ba khả năng hoàn toàn sẽ xảy ra.
Sáu râu nghiến răng, nhổ một bãi nước bọt mắng lớn, Thịnh cũng hậm hực siết tay kêu thành từng tiếng rôm rốp.
-Khốn nạn thật...
-Mẹ kiếp chúng nó! À khoan... Nhưng làm sao chúng biết ta có tới đó hay chưa?
Dũng cười, đưa ngón cái lên với Sáu râu.
-Anh Sáu hỏi hay lắm, vì vậy tôi kết luận đội số 9 chắc chắn đã có mặt, bọn này làm tai mắt. Không phải sẽ có ba khả năng nữa, mà xác định rồi. Chúng đã ẩn nấp quanh khu vực khu công nghiệp LS, chờ chúng ta bước vào phạm vi ấy, bọn chúng tự có biện pháp dẫn dụ F1. Tốt rồi, hiện tại hai anh quyết định thế nào? Vẫn còn chưa muộn nếu chúng ta quay lại, ba mặt một lời, rồi sau đó... Ha ha... Chúng ta rời khỏi Nam Long.
Thịnh lườm thầy giáo Dũng, tay vỗ vỗ vào bả vai gã, lớn tiếng.
-Thằng quỷ, nói đi, cậu cười như thế là có biện pháp gì rồi đúng chứ! Khôn hồn thì khai mai. Sư bố nhà cậu...
Ở bên cạnh, Sáu râu cững hằm hằm tiến lại gần, đan hai bàn tay vào nhau kéo căng, từng khớp xương dãn ra kêu lách cách. Miệng hàm hồ.
-Có thằng nào muốn xoa bóp rồi!
Dũng lùi lại, mồ hôi chảy ròng ròng, cười khổ nói.
-Này này, bình tĩnh, người lớn nói chuyện, chỉ có con nít mới đánh nhau. Làm người nên nói lý lẽ một chút chứ anh hai...
-Cho cậu ba giây để nói lý lẽ...
Dũng nuốt nước bọt, cười hề hề vội vàng lên tiếng.
-Thì... Là... Mà...
-Ơ... Thằng quỷ này đùa với ông à...
-Mẹ... Đừng tưởng ông đây sợ hai tụi bay, ba giây nói đếch gì được... Nhào vô...
o0o
Cùng lúc đó, bên trong chiếc lều rộng rãi được bài trí khá gọn gàng, hai người đàn ông ngồi đối diện trên chiếc bàn bày biện đủ loại hoa quả cùng hai cái đùi heo nướng còn đang b·ốc k·hói nghi ngút.
Một trong hai người lên tiếng, giọng âm u lạnh lẽo.
-Anh có chắc tụi nó sẽ một đi không trở lại chứ?
Gã còn lại đưa tay nhón lấy một trái nho tím, bỏ gọn vào miệng, cười nhạt đáp.
-Thế nào? Anh không tin tôi? Hay là sợ người khác dị nghị? Đừng nói chỉ là ba tên người thường, đến ba mươi tên cũng không đủ cho F1 nhai đầu. Nhiệm vụ mà, tụi nó có c·hết thì do xui xẻo, chẳng ai nói ra vào được đâu, anh cứ yên tâm.
Nghe kẻ kia nói xong, người đàn ông âm trầm, rồi đứng lên đi tới đi lui, biểu hiện như đang suy nghĩ điều gì đó. Chốc lát, gã ta dừng lại, tiếp tục mở miệng hỏi.
-Giả như chúng không c·hết thì sao? Tôi nó là giả như! Nếu chúng quay lại tố cáo với tất cả...
-Ha ha? Anh lại xem thường tôi rồi! Thứ nhất nếu chúng không c·hết thì kệ chúng thôi, cứ coi như là một lần làm nhiệm vụ bình thường, về sau lại tìm cơ hội ra tay. Thứ hai, tố cáo? Tố cáo với ai, ở đây ngoài tên Thủy có chút uy tín, thì tôi và anh là hai người nắm toàn quyền, nếu không sợ cư dân Nam Long mất lòng tin, không tiếp tục đổ máu cho chúng ta, tôi một phát bắn nát sọ chúng cho nhanh, cần gì nghĩ nhiều. Lại nói, chúng tố cáo thì ai tin, anh nói xem, ai tin chúng?
-Hừ! Hy vọng là thế...
-Ha ha, được rồi, số lượng “máu xanh” tích lũy của chúng cũng như lần trước nhé. Chia 4/6 tôi sáu anh bốn như cũ.
-Không được, đội số 3 lần đó thì không nói, nhưng anh đừng quên đội 7 là đội của thằng con tôi từng tham gia. Nó bị chính thằng chó râu ria ấy b·ắn c·hết... Cùng lắm chỉ 5/5.
-Tốt thôi... Nể mặt thằng con anh vậy... Ha ha!
o0o
Ngày thứ tư tính từ lúc nhóm Sáu râu khởi hành từ cao nguyên Hy Vọng.
Trong con hẻm giữa lòng thành phố Lam Sơn, ba bóng người đứng thẳng tắp, dưới chân là hai t·hi t·hể nằm yên bất động.
-May thật, được một bình nữa rồi! Thêm bình này tổng số đã có mười lăm...
Thu dọn một chút vật phẩm, Sáu râu quay sang Dũng hỏi tiếp.
-Cậu nói vụ đội số 3 có khả năng liên quan tới mấy lão già kia, ý là thế nào?
-Không chắc chắn lắm, nhưng từ vài nguyên nhân khiến tôi cảm nhận có vấn đề. Nếu đội 3 vô tình đụng phải F1 thì phải công bố khu vực cho các đội còn lại biết đường tránh né, nhưng giấu nhẹm đi thế này thực có chút không hợp lý. Tôi nghi ngờ rất có thể có bàn tay bọn chúng nhúng vào! Nếu thực sự là thế... Không phải tôi không phân tích được, mà vì tôi không dám nghĩ đến nữa... Nam Long như một cái cối xay thịt, nghiền nát tất cả để nuôi bọn chúng...
-Điên thật, nếu như đúng với điều cậu suy đoán... Tụi mình đang dùng chính sinh mạng để làm chó săn cho chúng sao?
Ba người trở nên yên tĩnh, ai cũng có suy nghĩ riêng trong đầu, nhưng dường như đều có cùng biểu hiện, tức giận, ức chế, cùng mờ mịt...
Theo phương án của thầy giáo Dũng, trước mắt bọn họ phải hoàn thành tối thiếu nhiệm vụ, ít nhất đạt được ba mươi lăm bình “máu xanh”. Thế nên mọi thứ vẫn diễn ra một cách bình thường nhất...
...
Ngày thứ năm!
Giữa một ngã tư đầy bụi bặm.
Sáu râu nấp gọn bên cạnh bốt điện thoại công cộng, cách đó không xa Thịnh trèo lên nóc nhà đối diện, về phần Dũng, không thấy xuất hiện ở đâu.
Chính giữa hai người là năm gã thây ma đang vật vờ di chuyển, đám này không phải “kẻ phá tường” mà bọn họ nhắm tới. Theo kinh nghiệm đây chỉ là dạng F0 hoặc F1s bị l·ây n·hiễm bình thường nhất, là loại xác sống đầu tiên.
Dĩ nhiên mục đích của họ không phải là năm cái xác vô dụng biết đi ấy, mà chính là “kẻ phá tường” đang nằm yên trên đất, dường như vừa bị thứ gì t·ấn c·ông.
Cũng chính vì điều đó mới khiến cả bọn nhất thời hoang mang, nghi ngờ có đội nhóm khác lạ đang hiện diện quanh đây, cho nên chia nhau ra lẩn trốn xem tình hình mới tiếp tục ra tay.
Những tình huống thế này không hiếm gặp, thông thường sẽ cân nhắc tránh khỏi phạm vi hoạt động của đối phương để không phải xung đột lợi ích với nhau.
Có điều. Ẩn nấp đã hơn hai mươi phút có hơn, vẫn không hề thấy động tĩnh gì khác lạ, ngoài chuyện “kẻ phá tường” mỗi lúc mỗi suy yếu, còn đám F0, F1s kia lại cư lảng vảng, cảm tưởng như đang cố tiếp cận.
Cứ mỗi một thoáng trôi qua, năm cái xác sống đi quanh tiến thêm một bước, “kẻ phá tường” dù không có suy nghĩ nhưng tựa hồ bản năng làm cho nó gào lên có vẻ sợ hãi, ngược lại đối phương cũng gầm gừ trong miệng rồi dừng chân không tiếp tục di chuyển nữa.
Sự tình quái gỡ khiến Sáu râu cùng hai người đồng bọn không khỏi tự đặt ra câu hỏi, chuyện gì đang xảy ra thế. Lần đầu quan sát được hiện tượng lạ từ đám thây ma, không thể không nói dù là đội “thợ săn” nào cũng sẽ sinh ra chút tò mò hiếu kỳ.