Chương 33: Nguy Hiểm
Ở phía Đông vùng cao nguyên Hy Vọng, cái tên được một số người sống sót ở nước Nam Long sau sự kiện Đại Biến Đổi đặt ra, với mong muốn đây sẽ là nơi đem tới một ngày mai tươi sáng.
Không phải họ quên đi quá khứ, quên đi mảnh đất cha ông từng gắn bó, mà bởi vì khi thế giới đứng trên bờ vực diệt vong, quá khứ là một thứ gì đó xa xỉ vô cùng, tới mức nghĩ đến cũng chẳng dám, đến cái ăn còn phải lo từng bữa, giấc ngủ mắt bên phải nhắm thì mắt bên trái mở, c·ái c·hết luôn chực chờ treo ngay bên vai nói gì đến kỷ niệm.
Đương nhiên những chỗ như khu vực cao nguyên Hy Vọng ở khắp trên thế giới đều có không ít, có lẽ khác cái tên mà thôi.
Nhóm Nam Long, một nhóm nhỏ tập hợp chừng chưa đến năm trăm người, đa số đều là người còn sống sót của nước Nam Long cũ, do vài cá nhân từng là chỉ huy trong q·uân đ·ội năm ấy nắm toàn quyền. Phần còn lại là những kẻ lưu lạc sau này được đưa tới nơi đây.
Nam Long! Sau hết thảy, đây là cái tên duy nhất còn được sử dụng, mục đích chính là để mọi người giữ lại niềm kiêu hãnh của dân tộc, dù bất cứ chuyện gì xảy ra thì mỗi một thành viên sẽ luôn luôn ghi nhớ nguồn cội của bản thân.
Không có thành lũy kiên cố bảo vệ, không có công nghệ tối tân để hoạt động, tất cả những gì Nam Long có là những bức tường dựng lên theo thế núi hiểm trở, cùng sự cảnh giác cao độ của tất cả thành viên.
Mặc dù cuộc sống không mấy thoải mái, thực phẩm cũng chẳng có là bao, nhưng chung quy, ít nhiều thì năm trăm nhân khẩu tại đây vẫn có thể chèo chống sinh hoạt bằng việc nuôi trồng một số gia súc, vài mẫu ruộng khoai cà.
Dĩ nhiên, ba bốn năm đầu tiên, những thứ đó hoàn toàn không thể cung cấp đủ so với nhu cầu của mọi người. Chỉ đến khi nhân loại đã dần thích nghi với cuộc sống tận thế, con đường trao đổi thương mại giữa các nhóm sống sót, hoặc giao lưu với các Hội lớn mới tạm thời giải quyết được vấn đề lương thực. Mà, thứ có thể trao đổi trong thời đại này, chẳng phải vàng bạc hay là mấy thứ lấp lánh vô dụng, thứ đáng giá nhất chính là “máu xanh” của đám xác sống biến dị F0 khi đột biến. Ngoài thứ đó, món hàng kế tiếp được nhiều kẻ quan tâm không kém chính là chất gây nghiện nói chung, cơ bản có thể là “hàng trắng, hàng đen” cũng có thể là rượu mạnh hoặc vài loại nấm k·hông r·õ n·guồn g·ốc. Chung quy, những thứ tạo ra ảo giác đều được đón nhận rất nồng nhiệt.
Nam Long có một nguyên tắc, ngoài rượu mạnh, còn lại nhất quyết không giao dịch bất cứ thứ gì mang tính chất ảnh hưởng đến trí não con người. Cũng bởi vậy, để có thêm vài phần thực phẩm, buộc lòng họ phải dùng tính mạng đổi lấy nhiều “máu xanh” hơn, bằng công việc săn đám thây ma F0 được đồn đoán rằng đột biến do nhiễm phóng xạ.
Vì nguyên nhân đó, Nam Long hình thành mười hai đội “thợ săn” chuyên môn ra ngoài thu thập “tài nguyên”. Mỗi một đội có từ ba đến năm người, tất cả đều phải trải qua huấn luyện khắc nghiệt nhất mới có thể tham gia vào hoạt động nguy hiểm ấy. Và, mỗi thành viên của “thợ săn” sau khi hoàn thành nhiệm vụ đều được nghỉ ngơi cũng như nhận được lợi ích không nhỏ.
Ngày hôm nay, vẫn như mọi lần, đội “thợ săn” do Sáu râu dẫn đầu đã về tới doanh trại.
Sau khi trải qua vài bước kiểm tra thân thể cực kỳ cẩn thận cũng như giao toàn bộ vật dụng như dao súng, toàn bộ các loại v·ũ k·hí trên người cho bộ phận bảo quản, bọn họ đem theo thằng Vinh cùng đứa bé đến thẳng khu y tế.
-Ê Sáu, hôm nay thế nào? Sao về sớm vậy, nghe bảo đội của ông phải đi hết đêm nay cơ mà!
Từ xa giọng nói của một gã to lớn với những khối cơ bắp lộ rõ dưới chiếc áo may ô đang bước đến.
-Cũng tạm, vừa đủ chỉ tiêu. Được rồi nói chuyện sau nhé! Tôi đưa thằng bé sang khu y tế kiểm tra, nó b·ị t·hương khá nặng.
Sáu râu không mấy kiên nhẫn, có vẻ chẳng muốn nói thêm bất cứ câu nào với gã mới đến, chỉ đáp lại cho có, rồi nhanh chóng ra hiệu cho Thịnh cùng Dũng rời đi.
Gã to lớn nhìn bóng dáng mấy người rời khỏi, ánh mắt âm u, miệng nhếch lên rồi cười cười sau đó cũng nhanh chóng quay lưng bỏ đi.
-Ai vậy chú Sáu...
Thằng Vinh thấy Sáu râu yên lặng, cảm nhận sự vui vẻ từ sáng đến giờ của ông chú râu ria bỗng mất hết, nó buột miệng hỏi. Thế nhưng, lúc này Dũng vỗ vai nó, đáp thay lời Sáu.
-Không có gì đâu, anh Sáu với gã kia có chút khúc mắc mà thôi, chuyện người lớn, cậu đừng nên quan tâm làm gì cho mệt.
-Dạ...
Rất nhanh, không tới mười phút, cả đám đã dừng chân trước một căn nhà gỗ khá đơn giản.
Dũng căn dặn thằng Huy đứng chờ, rồi ẵm đứa bé đi vào, về phần Sáu râu cùng Thịnh đã biết quy định nên tự đi tìm chỗ ngồi ở cách đó không xa.
Thời gian tích tắc trôi, lúc thằng Vinh đang sốt ruột, bước chân không yên thì Dũng đã trở lại, gật nhẹ đầu với nó, tiến lại gần nói.
-Cậu yên tâm được rồi, thằng bé không sao, chỉ là quá đói nên tạm thời ngất xỉu. Vết thương trên bụng không ảnh hưởng đến nội tạng, chỉ là bầm tím ngoài da. Bác sĩ đang chăm sóc nó, nó sẽ nhanh khỏe ấy mà. Còn giờ, mình về thôi, hai ngày sau quay lại đây là được.
Nghe Dũng nói. Thằng Vinh thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu cảm ơn, đồng thời xoay người về Sáu và Thịnh cúi đầu lần nữa.
...
o0o
Cứ như thế, thằng Vinh cùng em trai bắt đầu hòa nhập dần với cuộc sống mới, cuộc sống dù không bằng nhiều năm trước, khi nó còn đầy đủ cha mẹ, nhưng trong hoàn cảnh hiện giờ thì đã là điều nó không dám mơ ước. Không còn lo lắng c·hết trong đói rét, không còn lo lắng em trai sẽ mất đi, không còn lo lắng mình thành thức ăn trong miệng đám thây ma ghê tởm... Mọi thứ thực sự hoàn hảo mà nó tìm kiếm bấy lâu đang hiện hữu.
Bốn tháng trôi qua, là bốn tháng nó và em trai như được tái sinh. Có một gia đình, có một chỗ an toàn, có đầy đủ thực phẩm, thuốc men. Bé Quang cũng khỏe hẳn, thân thể đã không còn ốm yếu xanh xao như trước, mỗi ngày đều đầy tiếng cười trong khoảng sân rộng trước căn nhà nhỏ.
Ngày hôm nay, kết thúc bốn tháng nghỉ ngơi của đội, tức là Sáu râu, Dũng, Thịnh phải tiếp tục lên đường làm nhiệm vụ săn thây ma.
Trước khi đi, bọn họ không quên căn dặn thằng Vinh lại một số điều, cùng để cho anh em nó một ít thực phẩm cần thiết trong thời gian vắng mặt.
Sau đó cả ba nhanh chóng đi về phía trung tâm của doanh trại, nơi đặt bộ chỉ huy của Nam Long để nhận nhiệm vụ.
Khu vực này tương đối rộng lớn, lại được sắp xếp vô cùng có kỷ luật, từng hàng rào cọc nhọn vây quanh, đến hơn chục người mang đồng phục làm nhiệm vụ canh gác, thoạt nhìn cực kỳ an ninh.
Bước qua hết khu vực hàng rào bao quanh, ba người tiến đến căn lều chính giữa.
Bên trong, một người đàn ông mang quân phục của nước Nam Long cũ, đang đứng quay mặt nhìn về phía màn hình lớn.
Nghe tiếng bước chân, người đàn ông ấy từ từ xoay người, thì ra là đội trưởng Thủy mà năm xưa cùng nhóm Sáu râu rời khỏi thành phố Kỷ Nguyên bằng trực thăng từ trung tâm thương mại.
Nhìn ba người đứng bên ngoài, đội trưởng Thủy cười hớn hở, vội lên tiếng.
-Nhanh vào đây!
Sáu râu cũng cười lớn, đồng thời bước tới.
-Sao rồi khỏe chứ? Ha ha.
-Khỏe gì nổi, ông biết mà, già rồi sức khỏe đi xuống, bà vợ tôi đang muốn có thêm đứa nữa... Ài... Thật khổ...
-Ha ha...
Nghe cả hai đối thoại, Thịnh cùng Dũng cũng bước đến, miệng cười thật sảng khoái, chẳng chút gì phải giữ ý giữ tứ, cứ như là những người bạn thân lâu rồi gặp lại.
Cười nói một hồi, đội trưởng Thủy bỗng thở dài, nét mặt có chút ngưng trọng, nói.
-Không nghĩ nhiệm vụ lần này lại đến phiên ba người phải đi... Không đúng với sắp xếp từ đầu. C·hết tiệt...
Rất khó để nghe đội trưởng Thủy chửi thề. Điều bất ngờ này khiến Dũng phải nhíu mày, vội lên tiếng.
-Anh Thủy có thể nói rõ hơn không? Nhiệm vụ có điều bất ổn sao?
Sáu râu cùng Thịnh liếc nhau, đồng dạng hướng ánh mắt về đội trưởng Thủy.
Trầm ngâm giây lát, đội trưởng Thủy quay người, chỉ tay lên màn hình ngay đằng sau, bắt đầu lên tiếng.
-Các anh nhìn bản đồ phân bố khu vực này trước đã. Cấp trên giao nhiệm vụ là xung quanh địa điểm thành phố Lam Sơn...
Thịnh cầy hương chăm chú nhìn đến màn hình, một lúc sau nghi hoặc cất giọng.
-Có gì đâu nhỉ? Chỉ là một thành phố đổ nát như những chỗ tụi này đã đi qua mà thôi...
Đúng lúc đó, Dũng như phát hiện điều gì, chen lời.
-Không đúng, anh Thịnh xem nè, Lam Sơn cách Cao Lộc chỉ có ba mươi kilomet, nếu tôi nhớ không lầm thì năm ngoái tại Cao Lộc đội số 3 đã gặp t·ai n·ạn, ba n·gười c·hết, một b·ị t·hương quay về, sau đó cũng biến thành F1s.
Đội trưởng Thủy gật đầu, nhỏ giọng tiếp lời.
-Ừ! Là do cấp trên không cho phép đem chuyện này công bố ra ngoài. Thực ra...
Nói đến đây giọng đội trưởng Thủy lại hạ xuống thêm một chút.
-Ở Cao Lộc xuất hiện cá thể F1...
-Cái gì?
-Không thể nào?
-F1 xuất hiện thì mấy tên Tinh Anh của Hội sẽ đến giải quyết chứ? Tại sao lại để bọn F1 nhởn nhơ như thế được. Thậm chí nghe bảo có người của tổ chức thần bí Evolution là GreenShield chuyên môn đi truy lùng F1 nữa mà... Làm sao lại...
Đội trưởng Thủy thở dài, chán nản lắc đầu nói.
-Tôi cũng không rõ, lý thuyết là thế, nhưng vẫn nên nói cho các anh biết để các anh có sự chuẩn bị!
Sáu râu chậc lưỡi, có chút lo lắng mở miệng.
-Chuẩn bị? giải quyết đám F0 biến dị bằng súng lục thì được, còn về phần gặp đám F1 thì phải dùng đến súng phóng lựu mới có thể làm tổn thương đến chúng nó... Rõ ràng nhắm đến tôi sau vụ tôi xử thằng con trai F1s của lão già đó mà.
-Quá lắm thì bỏ... Ai rảnh đem mạng mình ra để đùa... Cùng lắm thì...
Thịnh gắt gỏng, hậm hực bước ra ngoài cửa, quát.
Trong lúc ba người đối thoại, Dũng vẫn một mực chăm chú quan sát màn hình, tựa hồ đang phân tích tình huống hiện tại, chờ cho mấy người kia lâm vào im lặng, Dũng nói.
-Khoan nói tới việc có phải cố tình nhắm vào anh Sáu hay không! Nhưng mà chúng ta không thể thất bại, một khi thất bại đồng nghĩa việc mình chấp nhận bỏ qua nhiệm vụ, bỏ qua nhiệm vụ đồng nghĩa việc rời khỏi Nam Long không thể quay về, ra bên ngoài sống các anh hiểu mình phải đối mặt thế nào không?
Nghe thầy giáo Dũng lên tiếng. Sáu và Thịnh chỉ biết thở dài, không hề có ý phản bác. Miệng thì nói vậy, cũng do hai người bọn họ tức giận rồi trút ra lời bực dọc nhất thời mà thôi. Rời khỏi Nam Long thì mục tiêu mà bấy lâu nay bọn họ nung nấu xem như đổ sông đổ biển. Không có công việc tích trữ “máu xanh” bọn họ không thể sở hữu được những v·ũ k·hí tốt nhất, không có v·ũ k·hí tốt nhất thì không cách nào đi tìm tung tích thằng Huy.
Chuyện tự ra sống độc lập bên ngoài, nói thì dễ nhưng làm rồi mới biết, hầu hết những kẻ như thế không sớm thì muộn đều c·hết cả. Không kẻ nào trụ quá ba tháng. Đó là chưa kể, khi rời đi thì tất cả vật dụng có ích trên người sẽ bị thu hồi, hai bàn tay trắng thì làm cách nào tiếp tục sinh tồn.
Hoặc giả như, nếu tự do bên ngoài may mắn kiếm được số lượng “máu xanh” đủ trao đổi v·ũ k·hí nhưng không có sự bảo lãnh của một Nhóm nào đó tương tự Nam Long, thì có lẽ mười cái mạng cũng không đủ để người ta c·ướp. Nên nhớ, dù có mạnh mẽ tới đâu thì mấy người như Sáu râu cũng chỉ là người thường, cũng chỉ là những con kiến to hơn một chút đang cố gắng vùng vẫy giữa thế giới tàn khốc.
Tất cả những điều đó tóm lại, dù muốn dù không trước khi sỡ hữu được v·ũ k·hí của bản thân, không ai nguyện ý từ bỏ môi trường sống như bây giờ.
Dừng lại chờ cho hai người kia bình tĩnh, Dũng lại tiếp tục nói.
-Hai anh không thấy rõ sao, không phải họ chỉ muốn chúng ta tìm c·hết, mục đích chính là đang cố ý ép chúng ta rời khỏi đây mà thôi. Đây là dương mưu, một loại mưu kế rõ ràng nhưng không thể không nhảy vào, như vậy ta chơi với họ. Anh Thủy, nhờ anh sắp xếp bên đội bảo quản chuẩn bị cho tôi vài thứ...
Xã hội là thế, dù là bất cứ hoàn cảnh nào, từ bình hay loạn đều xuất hiện những kẻ lợi dụng quyền lực để phục vụ mục đích cá nhân, không ở đâu thập phần hoàn mỹ.