Chương 32: Ánh Sáng
Màn đêm tĩnh lặng cũng dần trôi qua, nhường chỗ cho ánh bình minh len lỏi qua từng khe cửa.
Thằng Vinh hé mắt, quan sát đám thây ma đang vật vờ bên dưới, cả đêm trong đầu nó chỉ duy nhất một câu hỏi, nó tự hỏi bản thân phải làm sao để thoát khỏi tình cảnh éo le này. Thế nhưng, dù có nghĩ đến nát óc cũng chẳng thể nào tìm được biện pháp gì coi như tạm ổn. Bởi chỉ cần nó rục rịch, một chút âm thanh nhỏ nhất cũng đủ làm cho mấy gã xác sống như nổi điên, liên tục gào rú, chằm chằm nhìn vào anh em tụi nó.
Mặt trời từ từ lên cao, đến tầm giữa trưa, thằng bé Quang nắm lấy vạt áo nó, miệng lí nhí.
-Em khát quá... Ư...
Nghe đứa em mệt mỏi rên rĩ, thân thể hình như vẫn còn rất đau đớn, không sao gượng dậy nổi, lòng thằng Vinh như có trăm ngàn con kiến bò tới lui, nhưng mà, lúc này quả thực nó cũng chỉ biết đau xót trơ mắt nhìn em trai đang nằm bên cạnh, không thể làm bất cứ điều gì khác.
Nhẹ vỗ về trên lưng đứa nhỏ, thằng Vinh không dám nói điều gì, nói ra lời bất lực còn khó hơn bắt nó tự đi tìm c·hết.
Nó chỉ biết nghiến răng, ánh mắt trợn trừng chăm chăm nhìn đến ba cái thây đang di chuyển bên dưới, bàn tay còn lại bóp mạnh kêu lên rôm rốp, từng hơi thở phì phò càng lúc càng nhanh. Rồi bất chợt, thằng Vinh nhổm dậy, siết mạnh hai tay thành nắm đấm. Lúc này lý trí nó tựa như đã bị sự căm phẫn che mờ, cảm xúc tuôn trào, trong đầu chỉ muốn lao lên, dùng tất cả sức lực xé nát lũ xác sống gớm ghiếc bên dưới, thậm chí ăn tươi nuốt sống chúng cũng được, bằng mọi giá phải cho đứa em của mình một ngụm nước.
Ngay lúc cơn giận lấp đầy tâm trí, thằng Vinh gầm một tiếng như muốn rách cổ họng, tiếng động lập tức thu hút sự chú ý của đám thây ma, những âm thanh khò khè trong khoang miệng liên tục phát ra cùng đôi cánh tay thối rửa hở ra từng mảng thịt đến tận xương trắng, không ngừng với lên cao.
Máu huyết toàn thân dồn lên não, thằng Vinh chực chờ lao thẳng đến chúng, đột nhiên từ bên ngoài tiếng động cơ xe, tiếng cười đùa cợt nhã văng vẳng khiến một chút tỉnh táo cuối cùng của nó chợt lóe lên trong đầu. Bàn chân còn cách vài phân đã vượt ra khỏi sàn gác, thằng Vinh hít mạnh, rụt người lại, lảo đảo bước về phía sau, đồng thời ngẩng cao đầu, ngó về phía cửa chính.
Cùng lúc, từ bên ngoài vọng vào giọng nói.
-Ê Sáu, chỗ này có ba “kẻ phá tường” nè!
Gào...
Đoàng... Đoàng... Đoàng...
Âm thanh vừa đến gây ra sự chú ý, làm cho đám xác sống quay lại, gào thét lao tới. Tuy nhiên, khi bọn chúng vừa nhào đến thì ba phát súng khô khốc vang lên, sau đó, không có sau đó, ba cái xác hoàn toàn thành xác.
Gã vừa lên tiếng tiến lại, dùng chân hất hất mấy cái thây chắn lối, rồi quay người hướng ra bên ngoài phất phất tay, dưới ánh nắng rọi vào khuôn mặt, hoàn toàn có thể xác định, thì ra đây là Thịnh. Thịnh cầy hương!
Tức khắc, thêm hai người đàn ông cùng nhau tiến vào, nhìn trang phục không khác Thịnh cầy hương là mấy, điều có điểm chung là dạng đồ bảo hộ hoặc có thể nói là trang phục sinh tồn với nhiều dụng cụ cài quanh thân.
Có lẽ ba người vừa xuất hiện này hoạt động chung trong một đội nhóm nào đó.
Một gã râu ria xồm xoàm, một gã với gương mặt phong trần bụi bặm nhưng đầy vẻ thu hút. Nếu thằng Huy ở đây chắc chắn nhận ra, chính là chú Sáu cùng thầy giáo Dũng.
Nhìn đến hai người vừa bước đến, Thịnh cầy hương bĩu môi, nói với giọng điệu đắc ý.
-Chậm chạp quá chậm chạp, kiểu này đến cuối ngày hai đứa bây thua rồi, ha ha! Tối nhớ chung độ đó. Ha ha... ha ha...
Sáu râu cười cười, không thèm quan tâm, bước đến ba cái thây nằm yên dưới đất, lấy từ thắt lưng ra một con dao dài chừng hai gang tay, động tác cực kỳ nhuần nhuyễn tựa hồ đã làm qua vô số lần, thọc mạnh vào vùng ngực từng tên.
Hai t·hi t·hể đầu tiên, sau khi rút dao ra, ngoài chút máu đen h·ôi t·hối thì chẳng có dấu hiệu gì khác thường. Khuôn mặt Thịnh cầy hương chợt tối sầm, miệng méo sang một bên, cười khổ, rồi tự mình sắn tay áo, cũng rút ra một con dao y hệt Sáu râu, nhanh chóng bước lại gần, lên tiếng.
-Để tao... Mày xui lắm Sáu ơi...
Phập...
Con dao cắm xuyên vào lồng ngực t·hi t·hể còn lại, Thịnh cầy hương không vội rút mà buông ra, nhổ hai bãi nước bọt vào lòng bàn tay, xoa xoa mấy cái, miệng léo nhéo không ngừng như đang cầu khấn.
Xoạt...
Từ vết dao, lần này không phải là chút máu đen tanh tưởi.
Đúng ngay chỗ đó đột ngột phun lên một tia dịch thể xanh biếc cực kỳ quái lạ khiến ba người mắt sáng rỡ nhìn nhau đầy mãn ý.
-Ngon rồi... Ha ha... Thấy chưa, hôm nay tao hên lắm, con thứ năm rồi. Gom hết tuần này, tụi mình được nghỉ ngơi vài tháng, tha hồ nhậu, khà khà.
Dũng mĩm cười, không dám chậm trễ lấy từ trong túi ra một chiếc lọ thủy tinh, nhanh chóng cúi xuống hứng lấy từng chút một thứ dịch xanh kia. Khoảnh khắc khi giọt dịch thể cuối cùng chảy xuống, Sáu râu nhìn lên hướng trên gác, mở miệng.
-Thằng nhỏ, xuống đây đi, an toàn rồi.
Ở phía trên cao, thằng Vinh đang cúi thấp người ôm chặt em trai, nép vào sát góc, từ nãy đến giờ nó tuyệt nhiên không dám thở mạnh, nhìn ba người vừa xuất hiện đều vô cùng hung dữ, lại có súng, cho nên khi chưa biết họ là ai thì nó không thể không cẩn thận. Chỉ là, không nghĩ đến gã râu ria bên dưới đã phát hiện anh em nó từ lâu, lúc này nghe gọi, thằng Vinh cũng chỉ biết cắn răng đứng lên, một mình nhẹ nhàng nhảy xuống đất.
-Ông gọi tôi... Có gì không?
Thịnh ngó một lượt từ đầu xuống chân thằng Vinh, chậc chậc lưỡi, lại nhìn đến Sáu râu bên cạnh.
-Không có gì! Thằng nhỏ, mày là người ở đâu, sao đi lang thang để bị nhốt ở đây với “kẻ phá tường”.
Sáu râu mở miệng dò hỏi.
Có điều, thằng Vinh nhất thời không hiểu gã nói gì, lặp lại.
-Kẻ phá tường?
-À, là cách bọn tao gọi đám thây ma có tốc độ để phân biệt với loại khác. Nhà mày ở đâu, để tụi này đưa về.
Có lẽ, hình ảnh đứa nhóc trước mắt gợi cho Sáu râu nhớ lại những kỷ niệm cũ, khiến gã không nở để nó tiếp tục lang thang bên ngoài chịu nguy hiểm.
-Nhà? Tôi... Tôi không có... Có lẽ từng có, nhưng giờ thì không?
Nghe thằng Vinh ấp úng, Thịnh chen vào.
-Bị trục xuất? Ừm... Cũng phải, mày còn nhỏ quá, làm sao góp sức được cho mấy nhóm sinh tồn!
Câu nói của Thịnh không khác với những gì Sáu râu đang suy nghĩ. Gã quay về Dũng liếc mắt, lại nhìn đến Thịnh, rồi nói.
-Đưa nó về nhỉ?
Dũng nhún vai, biểu lộ không thành vấn đề. Bên phía Thịnh thì mĩm cười, gật đầu, lại lên tiếng, âm thanh bồi hồi.
-Ừ... Nó giống thằng Huy ngày xưa quá, ánh mắt, dáng người... Có vẻ cũng can đảm lắm chứ không phải loại vô dụng đâu. Phải không nhóc? Ha ha.
Sáu râu thở dài, nhìn đến thằng Vinh cất lời.
-Nếu không có chỗ để về, thì tạm thời theo tụi tao. Yên tâm, nhóm Nam Long chúng tao không bắt con nít làm việc! Thế nào.
Thằng Vinh nghe mấy chữ Nam Long từ miệng Sáu, nhất thời vui mừng đến phát khóc, nó từng nghe qua nhóm này, mặc dù nhân số không nhiều, nhưng kẻ nào cũng cực kỳ lợi hại, chuyện săn g·iết thây ma đối với người khác là việc làm khó khăn, nhưng thành viên của Nam Long thì lại xem đó như công việc. Tình huống ban nãy là minh chứng rõ ràng nhất. Chỉ có điều không phải ai cũng được nhóm nay thu nạp, nguyên nhân vì sao thì bản thân thằng Vinh không nắm chắc, nhưng chắc chắn chuyện hạn chế thành viên Nam Long hoàn toàn là sự thực.
-Sao... Đồng ý thì đi thôi, bọn này còn cần tìm thêm vài “kẻ phá tường”.
-A... Dạ... Dạ được, đồng ý, đồng ý. Tôi còn đứa em, nó đang rất mệt...
-Còn? Gọi nó ra đây!
Thằng Vinh hớt hải, dựng cái thang dưới đất lên cao, cố định xong nó liền bám lấy leo thẳng lên gác, chỉ ít giây sau, nó đã cõng bé Quang xuống, miệng ngại ngần nói.
-Mấy ông có nước không... Em tôi bị người khác t·ấn c·ông, từ hôm qua đến giờ còn chưa được chút nước nào.
Ba người nhóm Sáu râu nghe vậy, liền nhanh chóng tiến lại gần, Dũng đưa tay sờ trán đứa bé, mắt nheo lại, nói.
-Nó sốt cao quá! Cậu bé, nói cho chú biết, em cậu có thây ma cắn hay cào xước ở đâu không? Đừng giấu diếm, chuyện này không thể giỡn chơi.
-Dạ không, nó bị người ta đá vào bụng, đây... Ông xem coi.
Nói rồi thằng Vinh xoay người, đặt em trai nhẹ nhàng xuống đất, sau đó kéo áo bé Quang lên, một dấu chân in hằn, tím ngắt hiện rõ trong mắt tất cả.
Nhìn v·ết t·hương của đứa bé, Thịnh nghiến răng quát.
-Mẹ nó, thằng chó nào lại nỡ ra tay với đứa nhỏ mấy tuổi như vậy chứ, khốn kiếp, tao mà bắt được, tao sút vỡ mồm ngay.
Sáu cùng Dũng nhìn nhau, đều nhận thấy sự tức giận trong mắt đối phương. Lúc này, Dũng tiếp tục lên tiếng.
-Không bị cắn là tốt rồi, tạm thời đưa em trai cậu ra xe, chúng ta khởi hành về Nam Long.
...
Mười năm trôi qua, xã hội phát triển của nhân loại đã bị bom đạn tàn phá, thây ma hoành hành, ngoài những kiến trúc vỡ nát c·hôn v·ùi trong bụi bặm, những dấu tích còn sót lại hiện giờ cũng chỉ là những chiếc xe hoen rỉ, hoặc giả như những thực phẩm đóng gói không biết hết hạn sử dụng từ bao giờ, như thứ mà thằng Vinh đang nhai ngấu nghiến.
Trong chiếc xe Van được bao bọc bằng lưới thép cùng hàng tá gai nhọn cố định thành hàng xung quanh, Sáu râu cười lớn, nụ cười mà lâu lấm rồi không ai thấy.
-Ha ha... Chocolate hết hạn ngon chứ? Đau bụng thì nói... Ha ha!
Thịnh lái xe, cũng không nhịn được quay lại, nói thêm vào.
-Sợ gì, đau bụng thì làm chút rượu là hết ngay. Ha ha, thế giới đều hết hạn, chỉ có rượu trường tồn. Ha ha...
Thầy giáo Dũng nhìn tới hai gã đồng bọn cười nói, chỉ biết lắc đầu, đưa hai tay day day trán. Thực sự ngày đó quyết định theo hai gã này tạo thành nhóm không biết đúng hay sai, một gã như hề suốt ngày chỉ rượu với rượu, một gã thì lầm lỳ, chuyên làm chuyện tào lao, mạo hiểm như kiểu tìm c·hết.
Tụy nói thế, nhưng khi Đại Biến Đổi xảy ra, thế giới tan nát, mọi người đều không biết phải làm gì, đi đâu về đâu, thậm chí hai tên bằng hữu khi xưa là Hưng với Rô lại bỏ mặc sống c·hết của mình để đi theo ả Bích. Trong khoảng thời gian đầu tiên khó khăn nhất, cũng chỉ có hai người bọn họ là hết lòng chăm sóc, đem cái thân thể tàn tạ của mình trốn chạy khắp nơi. Bởi thế, cùng Sáu râu và Thịnh thành một nhóm không phải là do ý thức muốn hay không muốn, ý thức là thứ có thể thay đổi theo lợi ích, chỉ có tình cảm mới là thứ mãi mãi tồn tại. Dĩ nhiên, tình cảm bằng hữu nếu thay đổi thì tình cảm đó dựa vào ý thức mà hình thành. Không tính.
-Ê nhỏ, mày tên gì? Mà sau này gọi tao... À gọi chú là chú Sáu nhé! Ha ha...
-Dạ... Chú... Chú Sáu...
...
Chiếc xe cứ thế chạy trên con đường hun hút, xuyên qua những thành phố hoang tàn, xuyên qua những đàn thây ma đói khát.
Cũng từ thời điểm này, thằng Vinh mới biết thứ dịch xanh biếc mà ba người Sáu râu thu thập có tác dụng như một loại nhiên liệu đốt cháy. Mà chính thứ ấy cũng là nhiên liệu quan trọng dùng để vận hành nhiều loại máy móc, chiếc xe đang chạy đương nhiên là một trong số đó.
...
-Chú Sáu... Chú kể tiếp chuyện về anh Huy đi... Có thật anh ấy lợi hại như thế không?