Chương 31: Tàn Khốc
“Nếu tận thế là một giấc chiêm bao? Thì ngày hôm qua chỉ là cảnh mộng, và ngày mai chỉ là một giấc mơ. Nhưng ngày hôm nay sống hết mình sẽ khiến mỗi ngày qua là giấc mơ hạnh phúc, và mỗi ngày mai là giấc mơ hy vọng”.
o0o
Đoàn người từng bước di chuyển, phía cuối cánh đồng, nằm trơ trọi dựa lưng vào vách núi sừng sững, căn chòi đơn sơ nhưng chắc chắn, là một dạng nhà kho tạm thời của người dân chuyên dùng để cất trữ hoa màu trước khi vận chuyển về nhà.
Thiếu niên lấp ló trong bụi cỏ, đảo ánh mắt quan sát kỹ càng, sau đó đưa tay lên cao phất phất, ra hiệu cho ba gã đàn ông đang theo phía sau. Đồng thời tay còn lại khẽ đè lên vai đứa bé đang ở cạnh bên.
-Em ngồi yên ở đây, anh qua xem trước, nhớ đừng chạy đi đâu nghe!
-Nhưng em sợ... Anh cho em đi theo với...
Thiếu niên nhìn đến gương mặt non nớt, có chút xanh xao của đứa bé, tay xoa xoa đầu, vỗ về trấn an.
-Không được, bên đó anh e rằng có nguy hiểm... Em ráng lên, xong việc là sẽ có cơm ăn. Ngoan, nghe lời anh.
Nói rồi thiếu niên không để đứa bé đáp lại, ấn nhẹ vai thằng nhỏ xuống, đưa tay lên miệng suỵt một tiếng, rồi mĩm cười ấm áp. Ngay tức khắc nó quay lưng, nhanh nhẹn như con sóc vượt qua từng đám cỏ rậm, cùng ba gã đàn ông tiếp cận căn nhà kho.
Rất nhanh, khi bốn người đã đến sát vách, sau khi lần mò chừng vài phút, nhổ bỏ những bụi gai quanh khu vực cửa chính, một gã trong nhóm lên tiếng.
-Tuấn sẹo, mày phá cửa! Thằng Minh mày cảnh giác, phát hiện điều khả nghi lập tức thông báo, tao với thằng Vinh vào “nuốt hàng”.
Nghe giọng điệu thì tên vừa ra lệnh chính là cầm đầu nhóm bốn người. Gã này thân hình khá thấp bé, tóc xoăn tít, hai mắt híp như chuột, tuy nhiên không thể vì ngoại hình của gã mà có thể xem thường, để có thể nằm trong số những kẻ cầm đầu nhóm sống sót thì chẳng có tên nào đơn giản, không thâm độc như rắn hay dũng mãnh như hổ thì cũng thuộc dạng tàn nhẫn điên cuồng mới làm cho nhiều người đi theo nghe lời.
Chờ cho Tuấn sẹo lôi bên hông ra một thanh sắt dài, tiến tới cạy phá ổ khóa, gã Minh đi vòng ra sau làm nhiệm vụ cảnh giới, còn lại gã tóc xoăn cùng thiếu niên tên Vinh chuẩn bị đi vào bên trong.
Cánh đồng yên tĩnh, đôi lúc chỉ có vài cơn gió nhẹ thổi lay đám cỏ, cả không gian quanh đây ngoài tiếng lạch cạch từ chỗ tên Tuấn thì mọi thứ vô cùng bình thường.
Chỉ là, cái sự bình thường đó không phải là lúc này, những âm thanh lách cách của kim loại va vào nhau như tiếng mời gọi tử thần mau mau tới.
Tạch...
Rốt cuộc sau một lúc hì hục, cái khóa rỉ sét lâu ngày cũng đã bung ra, thế nhưng cùng với tiếng động vừa mới phát ra ấy, gã Tuấn đột nhiêu hơi nheo mày, mở miệng nói có chút không dám chắc.
-Nè... Mọi người có nghe âm thanh gì không?
Gã tóc xoăn nghi hoặc, nhưng cũng cố dỏng tai lên nghe ngóng, chừng một lát gã lắc đầu, không kiên nhẫn cất giọng.
-Tiếng gió thôi, không có gì đâu... Nhanh cái tay lên...
Tuấn sẹo bặm môi, rõ ràng ban nãy gã nghe được thứ âm thanh quen thuộc, không thể có chuyện nghe nhầm, bởi đây là thứ âm thanh ám ảnh tâm trí của gã suốt mấy năm, tiếng rên của lũ xác sống đói ăn thường xuyên rú lên mỗi khi phát hiện con mồi.
Hơi chần chừ, Tuấn sẹo đảo mắt, cố gắng mở thật to xem thật kỹ mỗi một bụi cây ngọn cỏ.
-Mẹ mày tránh ra...
Tên tóc xoăn chửi lớn, hùng hổ bước đến hất văng Tuấn sẹo sang bên cạnh, khiến gã té nhoài trên đất.
Hai tay chống vào cánh cửa, liếc mắt lườm lườm, xong dùng lực đẩy mạnh.
Ngay lúc đó, sau khi gã Minh đi quanh đủ một vòng nhà kho, tay cầm một miếng tôn mỏng, đang hốt hoảng chạy lại, miệng la ý ới.
-Đừng... Đừng mở cửa...
Tuy nhiên, lời của gã vẫn chậm hơn tốc độ đẩy cửa của tên tóc xoăn, hai cánh cửa gỗ dày dặn chắc chắn vừa mở hé ra, đột nhiên hàng chục cánh tay thối rửa từ bên trong thò ra, nắm lấy vai, cổ, tay chân tên tóc xoăn lôi mạnh vào, kèm theo là tiếng la hét như heo bị thọc tiết, tuyệt vọng.
-Cứu tao... Cứu...
Âm thanh nhỏ dần, rồi mất hút.
Tuấn sẹo lồm cồm bò dậy, hai chân run không đứng vững, gã Minh nuốt một ngụm bước bọt, quẳng miếng tôn trên tay, ngay lập tức quay lưng chạy thục mạng.
Chỉ là, tốc độc của gã dù có nhanh cũng không bằng thằng Vinh, khi nó vừa nghe giọng gã Minh từ xa vọng đến, ngay lập tức trong đầu sinh ra linh cảm xấu, một hai cũng không đợi thêm điều gì, xoay người lao nhanh về hướng em trai.
Chỉ còn lại tên Tuấn, hai đầu gối cứ va vào nhau, muốn nhấc chân lên cũng không thể, tựa như bàn chân bị đinh đóng chặt xuống nền đất, mặt mày tái xanh, hơi thở gấp gáp. Cố lắm cũng chỉ có thể đưa mắt nhìn đến miếng tôn mà gã Minh vứt lại.
“Đừng mở cửa, bên trong có xác sống”
Mấy chữ sơn đỏ lòm như vẽ bằng máu đập vào mắt Tuấn, cũng là hình ảnh cuối cùng gã có thể trông thấy trong kiếp người.
Hơn chục thây ma từ bên trong nhà kho ào ào lao ra, chồm thẳng lên người gã, bắt đầu buổi tiệc thịnh soạn.
Tất cả chỉ chưa đến vài phút, thằng Vinh cắm đầu lao nhanh về phía em trai, từ xa đã vội vàng la lớn.
-Quang ơi... Chạy... Nhanh lên!
Đứa bé từ đầu đến giờ luôn nằm im thin thít, kiến cắn cũng không dám gãi, ngoan ngoãn không làm sai bất cứ lời dặn dò nào. Trong thời kỳ tàn khốc như vậy, thật không biết vui hay buồn cho một đứa bé mới hơn mười tuổi.
Hiện giờ nghe giọng anh mình vang lên, nó mới dám ngóc đầu về phía đó, rồi lập tức bò dậy, chạy thẳng về hướng con đường đất bên cạnh cánh đồng.
Tốc độ của đứa bé không thể như thằng Vinh hay gã Minh kia, rất nhanh nó đã bị hai người đuổi kịp. Có điều, gã Minh sau khi vượt lên trước, chẳng hiểu nghĩ gì lại hơi khựng người, sau đó quay lại đá vào bụng thằng Quang.
Bị t·ấn c·ông bất ngờ, đứa bé ốm yếu vì thiếu thốn thực phẩm lâu nay, không làm sau trụ nổi, ôm bụng la một tiếng thất thanh, thế nhưng sau đó ngoài những giọt nước mắt đang rơi, nó chỉ nghiến răng không phát ra thêm bất cứ âm thanh nào, thậm chí một tiếng nấc nghẹn cũng tuyệt đối không.
Nhìn em trai bị gã khốn nạn kia vô duyên vô cớ đá vào người, đến mức phải nằm như c·hết, thằng Vinh điên tiết, chửi lớn.
-Thằng khốn kiếp, con mẹ mày... Hôm nay tao còn sống, tao thề... mày sẽ biết cái gì sống không bằng c·hết!
Chửi thì chửi. Nhưng nó vẫn lao đến bên em trai, vực đứa bé ngồi dậy, miệng liên tục hỏi, đồng thời choàng tay ra sau, cố đưa em lên lưng rồi tiếp tục cắn răng chạy thật nhanh.
-Em có sao không? Cố lên... Anh đưa em đi, mình sẽ không về đó nữa...
Lúc này ở cạnh nhà kho, đám thây ma sau khi nhai nuốt hai con mồi, chúng lập tức ngẩng mặt, giương ánh mắt trắng đục lên trời, xoay tới lui như thể đang cố tìm ra hướng vừa phát ra âm thanh của con người. Rồi như thể xác định được tiếng hét của thằng Vinh, cả đám gào rú, đứng lên đuổi theo ngay phía sau.
Hiện tại nếu có ai trong đợt hỗn loạn trước Đại Biến Đổi ở đây, có lẽ sẽ bàng hoàng mà thốt lên, vì sao thây ma lại có tốc độ nhanh như thế?
Đúng vậy, không biết nguyên do nào, có thể là tự chúng thích nghi theo thời gian, hoặc cũng có thể một phần do phóng xạ h·ạt n·hân ngày trước sót lại, khiến không ít thây ma tại thời điểm này phát sinh biến dị khiến bọn chúng có thể chạy, chạy rất nhanh để đuổi theo sinh vật sống.
Tiếng gào rú như ma quỷ tận sâu địa ngục văng vẳng bên tai, âm thanh cứ mỗi lúc mồi gần, khiến thằng Vinh run lên cầm cập. Đôi chân nặng trĩu cứ vài bước lại va vào nhau, nó thở đứt quãng, ánh mắt liếc ngang dọc.
Sức mạnh còn lại duy nhất để nó có thể tiếp tục lao tới phía trước có lẽ chính là đứa em trên lưng.
Khi nó chạy ra đến con đường đất bên ngoài cánh đồng, cách đó không xa là vài căn nhà hoang mà lúc sáng sớm từng do xét qua. Mặc dù có thể chẳng có nhiều tác dụng để lẩn trốn, nhưng tình thế hiện tại thì không còn cách nào khác. Chiếc xe mà cả bọn dùng để tới đây, chắc chắn gã Minh sẽ sử dụng, giờ mà cùng lên thì khi về cũng sẽ bị đuổi đi, thậm chí gã khốn kia có thể đem hai anh em ra làm bia đỡ hòng kéo dài thời gian bất cứ lúc nào. Đằng nào cũng c·hết, vậy cứ đánh cược thôi.
Nghĩ nhiều cũng vậy, thằng Vinh nghiến răng lao về hướng một trong mấy căn nha gần nhất.
Ở phía sau, đám thây ma cũng đã đuổi theo sát, khoảng cách chỉ tầm ngoài trăm mét.
Ngoái đầu nhìn về đám xác sống điên cuồng, thằng Vinh cắn môi, bước nhanh vào căn nhà gỗ, rồi nhanh chóng đóng chặt cửa, sau đó gấp rút kéo thêm tất cả những gì có thể với tới, từ bàn ghế, đến những thứ vụn vặt khắp nơi, xếp chồng lên nhau chắn ngang lối đi.
Ầm...
Một tiếng động khiến hai cánh cửa rung lên, bụi bặm rơi lả tả, âm thanh cọt kẹt tựa như sắp xập đến nơi khiến thằng Vinh hốt hoảng, vội cõng em trai, leo lên cầu thang nối liền với căn gác xép trên mái.
Sau khi chui vào được cái gác thấp lè tè, là loại gác dùng để chất lúa gạo lên cao tránh xa mặt đất khỏi bị ẩm thấp cùng mối mọt. Thằng Vinh ngồi bệt xuống, dùng hết sức bình sinh đạp mạnh vào chỗ nối giữa thang cùng sàn gác.
Bang... Bang...
Đạp đến khi cả bàn chân tóe máu, thì bên ngoài, ba bốn gã xác sống đã phá được hai cánh cửa, rồi thi nhau cào xé hất văng hết những chướng ngại quanh lối đi.
Thằng Vinh nghiến răng, thét lớn, co chân thật cao rồi đạp xuống thật mạnh, cảm giác như nó muốn hủy luôn bàn chân cũng phải phá được cái thang ngay tức khắc.
Bang... Ầm...
Gào...
Cái thang gỗ lâu ngày rốt cuộc cũng bị nó đạp bể chỗ tiếp xúc, cũng là lúc bọn xác sống ùa tới. Chỉ cách nhau một giây, trước khi bọn xác sống bám được, thằng Vinh đã đẩy ngã thang xuống đất.
May mắn đám xác sống này chỉ hành động theo bản năng, không có thang nối liền, bọn chúng chỉ có thể đứng bên dưới đưa hai bàn tay lên cao rồi quờ quạng cùng gầm gừ trong miệng.
Tạm thời đã giữ được tính mạng, thằng Vinh nhẹ nhàng đặt em trai nằm xuống, sau đó lật áo của đứa bé lên xem.
Chính giữa bụng thằng nhỏ hiện giờ tím bầm, nhìn v·ết t·hương mà đáy lòng thằng Vinh như có ngọn núi đè lên. Nước mắt nó rơi lả chả, rơi lên bụng em trai.
-Em không sao đâu... Hơi đau một chút, ngày mai em sẽ khỏe thôi.
Tiếng nói yếu ớt của đứa bé càng làm cho thằng Vinh đau xót, tay xoa đầu em, nó mở miệng.
-Em ngoan lắm...
Trời dần về chiều, mặt trời đang tắt đi tia năng cuối cùng, bọn thây ma bên dưới cũng đã không còn điên loạn đưa tay lên cố với đến anh em nó, tuy nhiên bọn chúng cũng không rời đi, mà cứ vật vờ lảng vảng đi tới lui, quanh quẩn như thể đợi chờ.
Ôm lấy em trai vào lòng, thằng Vinh căm hận nhìn đến lũ thây ma, càng căm hận bản thân vì quá bất lực, không thể bảo vệ được người thân duy nhất của mình. Cứ thế, cả hai dần chìm vào giấc ngủ, có lẽ trong mơ, hai anh em nó sẽ thấy được tia hy vọng mong manh của ngày mai...