Chương 30: Kết Thúc
Tiếng cánh quạt trực thăng vang lên âm thanh liên hồi, đội trưởng Thủy cùng Sáu râu đứng dưới đỡ lấy mấy đứa nhỏ, Sơn cùng Thịnh cầy hương mỗi người một phía trên máy bay hỗ trợ kéo tay từng đứa, không một ai dám chậm trễ giây nào.
Bởi vì ở lối đi duy nhất đã có hơn ba bốn gã xác sống lao ra, mặc dù thằng Huy dễ dàng xử lý bọn chúng, nhưng số lượng ngày càng nhiều, chúng xông ra như đàn ong vỡ tổ, vài kẻ với khuôn mặt lòi cả xương, da thịt l·ở l·oét, đã vượt qua phòng tuyến chỗ thằng Huy.
Đoàng... Đoàng...
Đội trưởng Thủy giương cao súng, hai phát giữa đầu là hai gã thây ma đổ ập xuống, liên tiếp là những phát súng chính xác tuyệt đối, không hổ là nhân vật cấp cao trải qua huấn luyện khắc khe của q·uân đ·ội, nhìn chung hiện tại tạm thời vẫn chưa xuất hiện tình huống nguy hiểm. Thế nhưng cứ đà này sớm muộn bọn chúng cũng sẽ ồ ạt tuôn lên, tràn ra khắp khu vực sân thượng, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
-Nhanh...
Thằng Huy bỗng quay mặt lại, quát lớn. Tiếng nói có vẻ vô cùng gấp gáp, không giống với sự bình tĩnh thường ngày vốn có.
Cảm nhận được từ trong lời nói của thằng Huy mức độ nghiêm trọng không đơn giản, đội trưởng Thủy gật mạnh đầu. Dùng hết sức nắm lấy thắt lưng hai đứa trẻ cuối cùng, ném mạnh lên cao, Sơn và Thịnh nhanh chóng chụp lấy rồi lập tức kéo chúng vào.
-Huy... Nhanh! Tôi yểm trợ.
-Lẹ lên Huy...
Đội trưởng Thủy cùng Sáu râu đồng thanh hét lớn, giương súng sẵn sàng xả đạn ngăn cản đám thây ma. Thằng Huy liếc mắt, sau khi xác định mọi người đã an toàn, nó mau chóng nhảy lùi lại, quay đầu chạy lẹ về phía trực thăng.
Đột nhiên ngay lúc đó, tiếng gầm rú từ phía trong lối đi, ngay dưới tầng sáu tòa trung tâm thương mại, ào ào vọng đến như thể có thứ gì đó rất kinh khủng sắp bước ra.
Thằng Huy nghiến răng, chửi thầm một tiếng xui xẻo, liền tức khắc quay về phía đội trưởng Thủy phất tay ra hiệu, quát lớn.
-Không kịp rồi... Đi nhanh đi... Chú Sáu, chú Thịnh đừng lo cho cháu, mọi người bảo trọng.
Nói rồi nó dừng bước chân, thè lưỡi liếm liếm môi, ánh mắt long lên sòng sọc, tay nắm chắc dao găm, nhảy một phát lao ngược đến đám thây ma.
Đồng thời tiếng gầm thét bên dưới cũng vọng tới, như có cơn gió lốc thổi mạnh, cuốn cả đám thây ma nghiêng ngã phải té ngã đè lên nhau.
-Nhanh... Đi nhanh lên, còn chậm là không kịp nữa đâu...
Thằng Huy gầm to, ánh mắt vẫn tập trung ngay cánh cửa không chút lơ là.
Dù bản thân không rõ vì nguyên nhân gì khiến thằng Huy làm ra điều điên rồ khó hiểu như thế, nhưng từ âm thanh kinh khủng đang phát ra, bất kể là ai đang có mặt đều cảm nhận được sự nguy hiểm vô cùng sắp xuất hiện.
Đội trưởng Thủy nắm chặt bàn tay, trong lòng vô vàng cảm xúc khó chịu, nhưng nói thế nào cũng buộc phải làm theo lời thằng Huy, an nguy của rất nhiều người đều nằm trong tay mình, không thể để một phút nóng nảy mà mất đi lý trí, lập tức ra hiệu cho gã phi công khởi hành, tay còn lại giữ lấy thân hình Sáu râu đang chực chờ xông tới đám thây ma.
Trực thăng từ từ chuyển động, lắc lư vài nhịp liền chầm chậm bay lên.
Đúng lúc ấy, từ bên trong không gian tối om sau cánh cửa, một bóng đen với tốc độ khủng kh·iếp nhào ra, nhắm vào thân máy bay bổ tới, tựa hồ nó muốn tông thẳng đến không cho trực thăng tiếp tục rời đi.
Rất may, thằng Huy một mặt ngăn cản đám xác sống, một mặt luôn chú ý quan sát nhất cử nhất động từ đầu đến giờ chưa từng bỏ qua bất cứ dấu hiệu khả nghi nào.
Ngay khi không khí có chút giao động, nó đã vận toàn bộ sức vào đôi chân, tuy là không thể nhìn ra được thứ gì sắp t·ấn c·ông, nhưng thằng Huy đoán chừng mục tiêu mà thứ đang ẩn nấp trong bóng tối kia không phải là bản thân mình, mà là phía máy bay, cho nên nó gấp rút nhảy mạnh về sau, chặn ngay chính giữa.
Nó đoán đúng!
Ầm... Phốc...
Tất cả trên trực thăng hốt hoảng. Dưới cái nhìn bàng hoàng, ai nấy đều sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh đầy lưng.
Ngay phía dưới, cách trực thăng không qua mười mét, thằng Huy dùng hai bàn tay khóa chặt cơ thể một gã thây ma với hình thù cực kỳ kinh dị. Thoạt nhìn cũng không khác mấy cái xác sống thông thường là mấy, nhưng trên khuôn mặt có đến năm con mắt, dưới cổ là một khe hẹp chạy dọc từ cằm đến ngực, rõ ràng là một cái miệng đang há ra, bên trong đầy những sợi xúc tu như râu mực đang ngọ nguậy trông vô cùng dữ tợn.
-Đi nhanh... Mặc kệ tôi... Đi đi...
-Không... Đội trưởng thả tôi ra... Huy ơi...
...!
Phành phành phành...
Trực thăng nhanh chóng tăng dần độ cao, rồi đảo một vòng rời khỏi, đến khi chỉ còn lại một chấm nhỏ trên bầu trời, cũng là lúc trên đỉnh tòa tháp thương mại đột ngột sáng rực, ánh sáng xanh trắng bao phủ toàn bộ, tất cả mọi thứ chìm dần vào hư vô...
o0o
Ngày 12/08/2238 thế giới chìm vào hỗn loạn.
Các quốc gia đều co cụm lại, dựng nên vài phòng tuyến cuối cùng trước những đợt t·ấn c·ông của xác sống. Không ít quốc gia có quân lực yếu một chút, nhanh chóng tan rã, hoàn toàn biến mất khỏi bản đồ thế giới, thay vào đó là cả khu vực rộng lớn tràn ngập thây ma.
Ngày 20/03/2240. Quả bom h·ạt n·hân đầu tiên đã p·hát n·ổ, kéo theo là hàng loạt những sự kiện mang tính hủy diệt đi kèm.
Liên tục sau đó, những nơi tưởng chừng là thành trì cuối của loài người lâm vào cảnh hoang tàn đổ nát, phóng xạ, d·ịch b·ệnh hoành hành không chừa lại bất cứ thứ gì dù chỉ là một chút của sự sống.
Các quốc gia với tài lực hùng hậu vẫn trụ vững, buộc phải di dời số lượng người ít ỏi còn lại, tiến vào những tòa thành với hệ thống phòng thủ kiên cố cùng kiểm tra y tế ngặt nghèo để sinh tồn.
Chớp mắt đã mười năm trôi qua!
Sau sự kiện Đại Biến Đổi mà những kẻ may mắn sống sót năm ấy đặt tên, thế giới đã mất đi hơn chín phần nhân loại.
Hiện tại đã không còn phân chia quốc gia hay bất cứ điều gì liên quan đến những yếu tố chính trị, con người quay lại thời kỳ phân bố tổ chức theo nhóm hoặc cao cấp hơn chính là Hội, Hội bao gồm nhiều nhóm người tụ tập mà thành.
Dĩ nhiên đó là những điều mà các Hội đang tồn tại muốn kẻ khác biết mà thôi, thậm chí giữa các Hội còn có một đạo luật bất thành văn là phải tuyệt đối giữ bí mật. Còn sự thực là gì thì chỉ có trời mới biết.
Thế giới hiện giờ chia làm ba khu vực chính, đều bị ba Hội lớn nhất nắm giữ.
Đương nhiên ngoài ba Hội này còn rất nhiều nhóm người không muốn hạn chế hoặc bị sai khiến, ít thì năm bảy người một nhóm, nhiều thì vài ba trăm người tạo thành một tập thể, phân bố rải rác khắp nơi, đương nhiên số lượng các nhóm này chiếm phần lớn so với tổng số nhân loại còn tồn tại cho đến hôm nay.
Để tránh đụng độ hoặc là c·hết vì thây ma, trong mười năm nay ba Hội lớn liên tục trải qua huấn luyện, phân tích, cũng như tìm hiểu những đặc điểm của bọn xác sống, thậm chí còn đặc biệt dựng nên một dạng thành lũy kiên cố với lưới điện cao áp bao quanh khu vực sinh tồn, chuyên môn đối phó với sự t·ấn c·ông của thây ma. Hơn nữa, ngoài bức tường phòng thủ ấy, thì trong nhân loại liên tục xuất hiện những người cực kỳ mạnh mẽ, không rõ họ từ đâu đến, chỉ biết là vài người này có khả năng rất khác thường, có thể dễ dàng tiêu diệt xác sống bằng tay không, chẳng cần bất cứ v·ũ k·hí nào hổ trợ.
Tổng thể tình huống thế giới hiện tại là như thế.
o0o
Sa mạc Sebi!
Bên dưới mặt đất, độ sâu ngoài ngàn mét.
Trước một màn hình lớn, bóng dáng người phụ nữ đang khoanh tay nhìn chăm chú vào đó. Chừng hơn ba mươi phút sau, cô ta mới xoay lưng lại, đưa tay gõ gõ lên bàn phím gửi đi vài nội dung.
“Kết quả thực nghiệm trên đối tượng nhiễm Virus C cấp 1-F0! Biến dị thông thường theo số lượng Virus tiêm thẳng vào máu đạt đủ kiều cần thiết sẽ tăng cao năng lực và hành vi, tuy nhiên vẫn chưa thể có trí tuệ, hành động theo bản năng, loại này gọi tắt là F1, chúng như F0 đều truyền bệnh qua đường máu, vết cắn hay cào xước nhẹ cũng có thể l·ây n·hiễm, gọi cá thể sau nhiễm do vết cắn là F1s”.
“Kết quả thực nghiệm trên đối tượng nhiễm Virus C cấp 1-F0! Biến dị nâng cao chỉ xảy ra ở cá thể trải qua biến dị thông thường và không phải là loại bị l·ây n·hiễm theo đường máu, tức là cá thể gốc phải là cá thể F0 với đầy đủ lượng Virus C tiêm trực tiếp trở thành F1, gọi tắt là cá thể sau nâng cao là F2, điều kiện để biến dị bắt buộc có ngoại lực tác động nhưng không khiến cá thể F1 c·hết hoàn toàn, lực phải đủ, không thừa không thiếu. Điều kiện rất khó kiểm soát”.
“Thực nghiệm trên F1s, cá thể bị l·ây n·hiễm từ F0 hoặc F1. Nếu tiếp tục tiêm Virus C vào, F1s sẽ điên loạn, sau đó tự có hành vi ăn thịt lẫn nhau, tiến trình thực nghiệm chưa có kết quả cuối cùng, vẫn trong giai đoạn quan sát”.
o0o
Trời đứng bóng, một nhóm chừng năm sáu người nối đuôi nhau, nhẹ nhàng di chuyển dọc theo con đường đất bên cạnh cánh đồng.
Nói là cánh đồng có lẽ vì trước đây nơi nay từng là nơi trồng trọt của dân bản địa, bởi ngoài cỏ dại um tùm vẫn có thể trông thấy vài cây hoa màu èo uột đang cố vươn mình khỏi đám cỏ, cố tìm lấy chút ánh sáng le lói trên đầu, như những kẻ đang đi tìm chút lương thực kia.
-Anh hai... Có chắc chỗ này không có xác sống chứ? Em sợ...
-Cố lên, ở cuối cánh đồng có một căn nhà giống như nhà kho thì phải... Anh nghĩ chỗ đó có thực phẩm còn sót lại... Với lại anh cũng quan sát kỹ rồi, quanh đây không có bóng dáng của xác sống đâu, em yên tâm đi.
Đứa bé tầm mười tuổi có chút sợ hãi nhìn quanh, nuốt một ngụm nước bọt xong liền tức khắc bước nhanh theo chân người vừa nói.
-Ê thằng quỷ, mày chắc đó đúng là nhà kho chứ?
Lúc này, từ phía sau hai anh em, bỗng có tiếng nói vọng đến. Thiếu niên dẫn đầu nhóm năm người cảm thấy khó chịu, khẽ dừng bước quay lại đáp.
-Thế nào? Ông lại muốn gì đây?
Gã vừa lên giọng ban nãy nhếch mép, đưa ngón út ngoáy ngoáy tai, hờ hững nói.
-Không có gì? Tao chỉ hỏi thôi, mày căng thế? Chỉ là tao nhắc cho mày nhớ, nếu mày không thể đóng góp gì cho nhóm, mày và em trai mày sớm muộn cũng bị trục xuất, cho nên... Khà khà... Liệu hồn...
Tiếng cười của gã vừa vang lên, hai người đi cuối cũng đuổi theo tới, một trong hai kẻ vừa đến híp mắt, quát khẽ.
-Lẹ đi, tụi mày còn đứng đây lải nhải làm gì... Thời gian không có nhiều đâu.
Thiếu niên đi đầu siết chặt bàn tay, quay gót tiếp tục đi tới. Trong lòng dâng lên đủ thứ lời mắng chửi, nhưng rốt cuộc cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể thở dài hậm hực.
Vốn dĩ gia đình nó có bốn người, đứa em ngày đó mới lọt lòng, mẹ còn chưa khỏe hẳn đã phải cùng nhau chạy khỏi thị trấn, chạy khỏi đám thây ma c·hết tiệt. Trên đường vì để bảo vệ gia đình, cha nó buộc phải dùng chính sinh mạng để mở đường giúp mẹ cùng anh em nó trốn khỏi. Ít lâu sau, chính mẹ nó cũng không thể chịu đựng nổi mệt nhọc mà q·ua đ·ời, một mình nó cõng em trên lưng trốn chui nhủi khắp nơi, cho tới lúc được một nhóm người sống sót phát hiện đang ngất xỉu bên trong thùng rác.
Mặc dù tạm thời giữ được tính mạng, nhưng anh em nó lớn lên trong mười năm nay chịu đựng vô số đau khổ, hờn tủi. Sinh sống trong một thế giới chỉ cách lằn ranh sinh tử mỏng manh như sợi chỉ, bất kể là ai đều phải chứng mình là bản thân có ích mới được quyền sống tiếp, cho nên nhiều lần tưởng chừng anh em nó đã bị đuổi khỏi nhóm sống sót, cút đi đâu thì đi. Hiển nhiên rồi, thực phẩm luôn trong tình trạng thiếu hụt, không thể nuôi một đám ăn bám vô tích sự. Cũng may trong nhóm có người vì thương cảm hai đứa trẻ con, nên nhận trách nhiệm đóng góp thực phẩm của anh em nó lên người mình.
Có điều, may mắn chưa được bao lâu, người nọ đ·ã c·hết trong một lần tìm kiếm thực phẩm cách đây mấy hôm. Thế mới có chuyện nó dẫn nhóm ba kẻ kia tới chỗ này.