Chương 28: Khổ Chiến
“Cứ loay hoay trong quá khứ không thoát ra được, đến một lúc bạn nhận ra rằng, không phải bạn không vứt bỏ được những kỷ niệm đó, mà vốn dĩ bản chất bạn luôn trân trọng quá khứ”!
o0o
Tiếng khóc nỉ non vọng đến bên tai thằng Huy, khiến toàn thân khó chịu, đầu óc choáng váng, nó cắn chót lưỡi để tâm lý không bị mất khống chế, ngay lập tức Ẩn Nấp phát động, hai bàn tay lóe ánh sáng bạc lập lòe.
-Thứ âm thanh khốn kiếp, rõ ràng không quá lớn, nhưng lại làm cho bản thân mình không thể tự chủ được.
Thằng Huy chửi thầm, thân hình lách vào nép bên quầy bán nước tự động, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng tiếng khóc.
Rất nhanh, từ phía xa xuất hiện dần trong mắt nó, là một cơ thể t·rần t·ruồng, trông từ dáng dấp có chút giống phụ nữ, tuy nhiên quái lạ là ngoài bộ ngực thòng xuống nổi đầy gân xanh, thì không có hề có dấu hiệu của bộ phận sinh dục. Hai cánh tay dài chạm đầu gối, bộ móng vuốt đen thui cho người ta cảm giác vô cùng sắc bén. Cái đầu trọc lóc, đôi mắt thuần màu trắng đục, tựu chung cũng coi như bình thường, duy chỉ cái miệng đang ngoác ra đến mang tai, bên trong hai hàng răng nhọn như lưỡi cưa thì thực quá mức ghê tởm.
Thằng Huy cố nhịn cơn đau đang liên tục dội vào màng nhĩ, lầm bầm.
-Tiếng khóc giống với lúc con ếch kia biến dị, thế nhưng hình hài này...
Còn đang ngờ vực, không dám khẳng định đây có đúng là thứ khi trước làm cho nó phải bỏ chạy thục mạng hay không, thì quái vật hình người kia đột ngột dừng chân, đồng thời quay cái đầu sang con hẻm bên cạnh.
Lập tức nó há miệng thật to, cười lên khanh khách, nhào đến cái xác sống đang khom người gặm cánh tay của kẻ xấu số nào đó.
Phập...
Một tiếng trầm muộn vang lên, cả cái đầu của thây ma bị quái vật há to miệng ngoạm lấy cắn đứt ngang.
Sau đó quái vật ngửa mặt lên trời, nhai rau ráu, mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, thằng Huy còn chưa kịp hiểu được chuyện gì, ở bên đó, quái vật đã đứng yên bất động.
Mấy hơi thở sau, cơ thể quái vật vang lên tiếng cót két tựa như xương trong thân thể đang không ngừng cọ quẹt vào nhau. Thấy được việc quái vật vậy mà ăn luôn cả đồng loại khiến thằng Huy ngỡ ngàng, suýt chút phát ra tiếng động, trong mắt nó, rõ ràng thân hình quái vật đang kéo dãn, gân xanh khắp người cũng trở nên đậm màu hơn.
Cảm nhận được sự tình kỳ lạ, xem ra phải cân nhắc lại vấn đề rời đi hay là lộ mặt để dẫn dụ quái vật sang hướng khác, bởi nó không thể đối đầu với thứ mà bản thân chưa hiểu rõ.
Nhưng, ngay lúc ý nghĩ vừa lóe lên như thế, bỗng dưng quái vật lại gục đầu xuống, dùng cặp mắt trắng dã nhìn thẳng về phía quầy bán nước tự động, dường như nó cảm nhận được sự tồn tại của thằng Huy.
Tất cả chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi, khi quái vật cúi xuống nhìn chằm chằm, rồi lập tức nhe hàm răng nhọn, thoạt nhìn chẳng khác gì đang hưng phấn vì phát hiện người quen.
-Mẹ kiếp...
Thằng Huy nghiến răng, đạp mạnh vào quầy nước.
Bang...
Cả cái quầy nước văng thẳng vào quái vật, đồng thời thằng Huy lợi dụng lực phản chấn nhảy về sau.
Tưởng chừng ra tay bất ngờ sẽ tạo thành cản trở nhất định cho quái vật, có điều, quái vật như không thèm quan tâm, cánh tay vung mạnh, móng vuốt sắc bén chém từ dưới lên, quầy nước bị cắt thành mấy khúc bay tứ tán khắp nơi. Chưa hết, tốc độ của quái vật lập tức nhanh hơn, khoảng cách giữa nó và thằng Huy chỉ còn chưa đến mười mét.
Chẳng thể ngờ cái móng tay của quái vật lại lợi hại không dưới kỹ năng Vuốt Bạc, thằng Huy có chút kinh hãi, vội vàng dậm chân lợi dụng những chướng ngại khắp nơi liên tục trốn tránh.
Không hiểu nguyên nhân từ đâu khiến quái vật có thể phát hiện được khả năng Ẩn Nấp, mà cũng chẳng có thời gian tìm hiểu, thằng Huy chỉ biết quay đầu chạy về hướng khác, tránh càng xa chiếc xe bus càng tốt.
Chỉ là tốc độ của quái vật quả thực vượt ngoài dự liệu, khi thằng Huy vượt qua được phạm vi có nhiều chướng ngại, cũng là lúc quái vật phóng lên cao, hai cẳng chân lêu khêu chạm đất đã đứng ngay trước mặt nó, sát tới mức chỉ cần nhích đến một chút liền có thể chạm vào thân thể đối phương.
Cái miệng rộng há to, từ trên cao ngoạm xuống.
Thằng Huy không còn đường lùi, hai tay hợp lại, Vuốt Bạc tạo thành gọng kìm đỡ lấy cái miệng rộng đầy răng cưa.
Trong tức khắc, mặc dù chặn được, thế nhưng sức mạnh khủng kh·iếp đè xuống làm đôi chân thằng Huy không thể đứng vững, có hơi hướm quỵ ngã.
Quái vật không ngờ thứ như thức ăn bình thường lại có thể chặn đứng cú táp như trời giáng, có thể nó không có nhiều trí tuệ, chỉ hành động như bản năng, nhưng trong giây phút bị vuột mất miếng mồi đã khiến nó nổi điên, đưa hai bàn tay đầy móng quét qua.
Thằng Huy hoảng hồn, cố dồn hết sức đẩy mạnh lên, trong tích tắc trước khi móng vuốt cắt qua cần cổ, nó lộn nhào ngược lại, lăn mấy vòng thoát ra khỏi phạm vi nguy hiểm.
Mồ hôi tuôn ra ướt sủng lưng áo, lần đầu tiên nó cận kề c·ái c·hết lại may mắn nhặt lại được tính mạng, khiến bản thân nó không thể không thầm cảm tạ trời đất.
Tuy nhiên sự việc đó cũng làm cho máu trong người thằng Huy sôi lên, ước muốn g·iết chóc đột ngột thoát ra khỏi tầm kiểm soát, nếu có người đứng nơi đây quan sát, nhất định sẽ thấy đôi mắt thằng Huy đã chuyển dần sang màu đỏ như máu.
- Nguy hiểm quá...
Thằng Huy bặm môi, hàm răng nghiến lên ken két, thân thể hơi khom xuống rồi bật mạnh. Như mũi tên rời cung, lao thẳng trực diện đến quái vật, dĩ nhiên quái vật cũng không đứng yên, đồng thời đưa hai cánh tay tới trước, miệng ngoạc ra cười ha hả, đồng loạt chạy thẳng đến.
Nhưng khi song phương chuẩn bị v·a c·hạm, cả người thằng Huy bỗng nhòa đi, đến khi xuất hiện đã ở ngay bên hông đối thủ, một bàn tay dùng Vuốt Bạc cắm thẳng vào vùng bụng dưới của quái vật.
Ré...
Quái vật rú lên đau đớn, tiếng rú dội thẳng vào màng nhĩ, trong nhất thời thằng Huy ôm c·hặt đ·ầu, che kín tai, đau đớn lảo đảo cố gắng bước tới mấy bước.
Quái vật không chần chờ, tiếp tục dùng móng vuốt bổ từ trên cao, mục tiêu là bả vai thằng Huy.
Không lạnh mà run, cảm nhận được tiếng gió ngay sau lưng, thằng Huy vội vàng bộc phát toàn bộ sức lực xuống đôi chân, chân phải dậm mạnh xới tung mặt đường, tạo thành một lực đẩy cực kỳ lớn.
Nó không chọn cách chạy tới phía trước, vì ở khoảng cách quá gần như thế, tốc độ có nhanh hơn cỡ nào cũng không thể kịp thời thoát ra khỏi tầm ảnh hưởng của cánh tay dài ngoằng ấy. Ngược lại, nếu lựa chọn trực tiếp lấy cứng chọi cứng thì ít nhất sẽ tránh được điểm có lực mạnh nhất chính là ở những cái móng tay kia.
Vì thế, thằng Huy dồn sức xuống chân, bật mạnh lùi lại. Dùng chính tấm lưng của mình tông thẳng đến ngực quái vật.
Phành...
Quái vật chỉ hành động theo cảm tính, không phân tích được tình huống, cho nên bất ngờ bị thằng Huy tông mạnh vào đến mức cả thân hình phải văng ngược lại, té lộn nhào nẩy lên khỏi mặt đường ba bốn lượt, hất tung hết những chướng ngại xung quanh.
Tuy nhiên bên phía thằng Huy cũng không khá hơn bao nhiêu, lực chấn ngược cũng khiến hai lá phổi nó nhận phải một xung lực rất lớn, cổ họng lờ lợ rồi phun ra một ngụm máu ướt đẫm ngực áo.
Quái vật lồm cồm bò dậy, ngay bên hông, vết thủng đang từ từ lành lặn, nó ngẩng đầu nhìn đến chỗ thằng Huy, khuôn mặt nghiên hẳn sang bên trái, tựa như nó đang suy nghĩ.
Thằng Huy đưa tay quẹt máu trên khóe miệng, ánh mắt âm trầm đánh giá tình hình.
-Quỷ quái thật... Dường như con này có trí tuệ... Nó đang quan sát mình thì phải?
Không gian chìm vào yên tĩnh, song phương chưa kẻ nào muốn tiếp tục ra tay. Nhất thời lâm vào thế giằng co.
Thời gian trôi qua, quái vật cảm nhận được sự nguy hiểm từ chỗ miếng mồi, thằng Huy thì trong thời gian ngắn chẳng thể nào tìm ra biện pháp giải quyết đối phương, lại càng không thể tháo chạy. Tốc độ của nó không bằng, chạy làm sao đây?
Dĩ nhiên tình trạng như thế không kéo dài quá lâu, quái vật tựa hồ không muốn chờ đợi thêm chút nào, bắt đầu có dấu hiệu di động.
Nó từ từ đứng dậy, dang hai cánh tay rồi co duỗi, lắc lắc cái đầu, thoạt nhìn vô cùng có nhân tính.
Thằng Huy nheo mắt, lẩm bẩm.
-Căng thật... Để cảm xúc chi phối làm cho sức mạnh tăng lên cũng không đâm Vuốt Bạc xuyên thủng cơ thể nó được. Chẳng lẽ phải dùng đến... Mẹ nó, tới đâu hay tới đó... Giam cái cảm xúc này lại trước rồi tính, tình hình này cứ hành động cảm tính thì mình c·hết chắc...
Để giải phóng ham muốn g·iết chóc chôn sâu trong tâm trí, mặc dù khiến thằng Huy tạm thời nâng cao sức mạnh, nhưng cũng chính vì vậy làm nó mất đi những tính toán cái được cái mất, hoàn toàn hành động theo cảm xúc. Bởi vây, dù biết bản thân khi đè dóng máu đang sôi trong người xuống, tốc độ lẫn sức mạnh liền giảm đi đáng kể, nhưng với thằng Huy, thà như thế để đầu óc minh mẫn tìm cách, còn hơn để bản thâm lâm vào hoàn cảnh như vừa rồi, quá nguy hiểm.
Lúc này, quái vật đang từng bước tiến lên, chầm chậm nhẹ nhàng không một chút gì gọi là bản năng như trước, nó quan sát mọi chuyển động từ phía con mồi, từng li từng tí. Thằng Huy hơi nhích về phía bên phải, nó lập tức dời bước đi theo, thằng Huy đi về bên trái, nó cũng làm theo y hệt. Đây chính là hành động khóa chặt hướng di chuyển, từng bước dồn con mồi đến đường cùng. Một dạng săn mồi có ý thức của dã thú.
Cảm thấy quái vật không những tiến hóa về sức mạnh, đến trí tuệ cũng có sự thay đổi to lớn, trong đầu thằng Huy bỗng thoáng qua một suy nghĩ khiến nó sợ hãi.
-C·hết thật... Lỡ những dạng biến dị tiến hóa như thứ quỷ quái này xảy ra số lượng lớn thì thế giới xong thật rồi.
Từ trước tới nay, thằng Huy vẫn luôn có tâm tư để mọi rắc rối cho những người nắm giữ thế giới giải quyết, nói cách khác chính là chính phủ các nước tự hành động. Với lực lượng khổng lồ, sức mạnh quân sự của mỗi quốc gia, mấy thứ dạng như xác sống sớm muộn cũng bị diệt sạch, rồi tất cả sẽ trở về bình thường.
Có điều, tình hình hiện tại như ngọn lửa đốt cháy hết mọi toan tính của nó. Nói đơn giản hơn, chỉ cần mỗi thành phố xuất hiện vài ba cá thể dạng như quái vật trước mắt, thì thật sự xong rồi.
Giữa lúc đáy lòng thằng Huy đang dâng lên nhiều mối lo ngại, quái vật bỗng dưng lao đến.
Kh·iếp sợ với tốc độ quá mức nhanh chóng của nó, thằng Huy không thể làm gì hơn, chỉ biết cố gắng kéo dãn khoảng cách. Nhưng cho dù cố đến cỡ nào thì phạm vi giữa nó và quái vật đã thu hẹp đến độ chẳng còn đường trốn tránh. Buộc lòng thằng Huy phái phát động t·ấn c·ông trước, lấy công làm thủ.
Vuốt Bạc lóe lên liên tục, mỗi một lần bàn tay thằng Huy chém xuống, là năm đợt sóng mờ ảo phóng ra.
Phốc... Phốc...
Quái vật đã nếm qua sự lợi hại của con mồi, lần này nó không chủ quan, mười cái móng tay khua loạn trước thân thể, che chắn hầu hết những đợt t·ấn c·ông của đối phương, những tia sáng bị tán xạ bay tứ tung, chém nát hết những gì chúng gặp phải trên đường đi.
Cũng vì thế thằng Huy xem như áp đảo được chút ít, tạm thời có thời gian lùi lại, rời khỏi phạm vi nguy hiểm.
Mặc dù trước mắt nhìn qua thì thằng Huy đang có lợi thế, dễ dàng ngăn được bước chân của quái vật, nhưng, chỉ có bản thân nó mới hiểu, với cách sử dụng Vuốt Bạc phóng thích tầm đánh từ xa thì không thể kéo dài quá lâu.
Qua thêm chốc lát, số lượng Vuốt Bạc bay đến đã có dấu hiệu suy giảm, quái vật cảm nhận được mức độ dày đặc của đòn t·ấn c·ông từ đối phương ngày càng ít lại, thậm chí nó còn lú cái đầu ra khỏi vùng an toàn quan sát tới lui.