Chương 27: Che Chở
Theo gót cô gái cùng ba đứa học sinh đi dọc qua vài hành lang, sau đó thằng Huy giúp đỡ khuân theo hai bình nước khoáng trở lại khu vực sân thượng, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Không như thằng Huy tưởng tượng, trên sân thượng của trường học chỉ có năm người, bốn cô bé cùng một thiếu niên trạc tuổi chúng, nhưng dường như cậu trai này đang không được ổn định tâm lý cho lắm, chỉ thấy cậu ta ôm đầu co ro ở một góc tường không dám ngẩng đầu nhìn ai.
Thằng Huy đặt hai bình nước trên vai xuống, rồi lặng lẽ bước đến bên cạnh bờ tường thấp, ánh mắt như xuyên qua hết thảy quan sát xung quanh tựa như đang cố gắng phân tích tình hình cụ thể ở đây, lúc này âm thanh của cô gái đi phía sau vang lên.
-Cảm ơn Huy, tôi tên Ngọc. Mấy đứa nhỏ kia là học sinh mà tôi nói.
Mặc dù biết thằng Huy có lẽ không nhiều tuổi hơn bản thân, nhưng ngoại hình cùng gương mặt trải qua nhiều phong sương của nó, khiến có cảm giác rắn rỏi hơn nhiều so với đám cùng tuổi, bất giác trong vô thức Ngọc xưng hô như những người bạn đồng trang lứa. Điều này cũng làm thằng Huy nhất thời không biết phải làm sao, chỉ khẽ quay lại ậm ừ gật gật đầu.
Thoáng thấy nó có chút mất tự nhiên, Ngọc mĩm cười, che miệng, nói tiếp.
-Huy, Yến bên kia, có gì cậu qua đó nói chuyện với nó.
Thằng Huy đảo mắt theo hướng bàn tay Ngọc chỉ, sau đó chầm chậm lấy tấm hình ra so sánh lại một lần, xác định cô bé đang cùng bạn ngửa cổ uống từng ngụm nước, nó nhẹ nhàng đi lại gần.
Chờ cô bé uống xong ngụm cuối cùng, cảm giác trên khuôn mặt đã khá hơn đôi chút, thằng Huy lên tiếng.
-Cô là Yến?
Yến nghe gọi tên mình, có chút nghi hoặc nhìn đến gương mặt lạ lẫm, bối rối đáp.
-Dạ... Anh hỏi em có việc gì không?
-Tôi được chị Vân nhờ tới đây đón cô về nhà!
Câu nói đón về nhà trong thoáng chốc làm cho tất cả những người đang có mặt không khỏi mở to mắt, kể cả cậu bé đang co ro trong góc tường cũng bật dậy, nhìn về phía thằng Huy dường như không dám tin vào tai mình.
-Đón em? Ba mẹ nhờ anh tới đón em.... Sao ba không tới đón em... Ba mẹ có an toàn không anh...
Con Yến vừa mừng vừa sợ, lại không sao tự chủ được mà nhào đến cầm lấy hai cánh tay thằng Huy hỏi dồn dập.
Thằng Huy khẽ cười, tiếp tục nói.
-Ba mẹ em vẫn an toàn, họ chuẩn bị rời khỏi thành phố.
-Thật...? May quá...
Con Yến vuốt vuốt ngực, thở mạnh như trút hết được gánh nặng ra khỏi đáy lòng. Nhìn con bé, thằng Huy cảm nhận được sự quan tâm lo lắng của nó cho gia đình, thậm chí bản thân nó đang trong tình cảnh éo le như hiện tại, lại không mấy sợ hãi.
Đám nhỏ xung quanh nghe cả hai đối thoại, không kiềm được lòng, có xúc động, có ganh tỵ, lại không kém phần ngưỡng mộ. Dù sao thì ba của người ta cũng là sỹ quan cấp cao, một mệnh lệnh thì thiếu gì kẻ làm theo, thật đáng thương cho bản thân không có ai để nhờ vả.
Có điều, dù là một chút hy vọng thì làm gì có ai muốn từ bỏ, huống chi chuyện sống c·hết đang chực chờ thì lại càng không ai nguyện ý để vuột mất cọng rơm cuối cùng, một cô bé bước ra, lí nhí nói.
-Anh ơi... Có thể... Có thể đưa em cùng rời khỏi đây...
Đã có người đi trước, đám còn lại liền can đảm hơn, đồng thanh mở miệng, lao xao lên tiếng.
-Em nữa...
-Đưa em cùng đi với...
-...
Ngọc mím môi, chạy lại che trước người thằng Huy, giọng có chút nghiêm nghị.
-Các em...
Chính bản thân Ngọc cũng không phải không muốn nói ra chuyện như mấy đứa nhỏ, thế nhưng tình huống hiện tại chỉ cần là người có chút tỉnh táo đều nhận thấy, một mình thằng Huy làm sao có thể, cho dù nó không như những thanh niên bình thường, có thể hạ gục được vài thây ma, nhưng bên ngoài đâu chỉ có vài xác sống như thế, chưa kể đến việc kéo theo cả đám người phía sau. Buộc lòng Ngọc phải ngăn cản những lời van xin kia, không thể làm người khác lâm vào tình thế khó xử.
-Các em, gia đình Yến nhờ người tới đón bạn ấy... các em ráng chờ, biết đâu lỡ các em rời đi, người nhà các em cũng tới thì làm sao đây...
Ngọc nói đến đây, khuôn mặt thoáng ửng hồng, lời nói dối hở đầu hở đuôi như thế thật đúng là khó để người ta tin tưởng.
Cậu bé co ro nãy giờ trong góc, nghe lời của Ngọc xong, đột nhiên cười lớn, cười tới đâu nước mắt chảy dài tới đó, quát lên.
-Cô đừng nói nữa, không ai đến nữa đâu, cô đừng nghĩ tụi em như trẻ lên ba rồi muốn lừa dối là lừa dối. Là ma quỷ ăn thịt người, tận thế rồi, c·hết hết rồi...
Ngọc sững sờ, sự xấu hổ hiện rõ trong khóe mắt, miệng há ra không biết phải đối đáp thế nào. Thằng Huy nhíu mày nhìn đến cậu bé, chốc lát cũng chỉ thở dài, trong lòng nó hiểu những lời của cậu ta, hiểu cảm giác của cậu ta.
Những người còn lại cũng yên tĩnh hơn, dường như đang cố gắng chấp nhận sự thật, tuy nhiên, có một người thì không.
Yến lẳng lặng bước tới bên cậu bé, không nói không năng, chỉ đưa tay lên cao.
Bốp...
Một cái bạt tai nảy lửa giáng ngay vào khuôn mặt đang méo mó của gã con trai yếu đuối khóc lóc than thở, kèm theo là những lời nói như đang mắng chửi không chút nhường nhịn.
-Cậu có còn là con trai không? Là con trai ngồi đây khóc lóc, là con trai để cô giáo dẫn bạn nữ đi tìm nước, là con trai chỉ biết than thở... Không có cô Ngọc kéo cậu khỏi căng tin cậu có thể ngồi đây sao, tại sao cậu lại lớn tiếng với cô? Đồ hèn nhát! Cậu nghĩ tôi có thể bỏ đi một mình được hay sao...
Có lẽ vì cơ thể mất nước khá lâu, dù đã uống được chút nước vừa rồi nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại, con Yến choáng váng sau những lời mắng mỏ, đôi chân không tự chủ được mà lảo đảo lùi về phía sau. Trong lúc sắp khụy xuống, bàn tay thằng Huy đỡ lấy lưng cô bé, nhẹ nhàng dìu ngồi xuống, sau đó nó nói.
-Được rồi, mọi người chuẩn bị đi, nghỉ ngơi cho lại sức, trời sáng chúng ta sẽ đi ngay. Nhưng mà tôi cũng phải nói trước, nếu có chuyện ngoài khả năng tôi ứng phó, lúc đó cũng đừng trách tôi không bảo đảm an toàn cho các cô các cậu.
Nghe thằng Huy lên tiếng, cả đám giật mình mừng rỡ, nhưng lại nghe đến chuyện có thể sẽ nguy hiểm cũng khiến vài người chùn bước. Thực ra, nếu như có đủ thực phẩm để cố thủ tại chỗ này, rồi chờ người của chính phủ tới giải cứu mới là biện pháp hoàn mỹ nhất. Nhưng tình hình thiếu thốn lại không thể một mình rời đi, càng không biết bao giờ chính phủ mới đến làm cho ai nấy đều như đứng bên bờ tuyệt vọng, không thể không trông chờ vào một điều gì đó khác hơn. Dù sao tụi nó cũng chỉ mười mấy tuổi, chưa thể nhận rõ mức độ tàn khốc bên ngoài, với tụi nó, chỉ cần có kẻ dẫn đầu thì mặc nhiên cứ đi theo với suy nghĩ chắc sẽ không sao.
Riêng Ngọc đứng một bên, trong đầu dâng lên trăm mối tơ vò, cô ta hiểu rõ sự khác biệt giữa chuyện nguy hiểm và chuyện chắc chắn c·hết. Nguy hiểm thì may mắn có thể vượt qua, nhưng chắc chắn c·hết chính là như hiện giờ. Một mình thằng Huy lấy đâu ra tự tin dẫn đoàn người đi xuyên qua cả rừng thây ma, đây không phải là tự đi tìm c·hết hay sao. Cô nói.
-Huy, cậu chắc chắn chứ?... Bên ngoài...
-Biết làm sao? Cô nói xem, tôi phải làm thế nào?
Thằng Huy tựa hai tay lên thành tường, hướng cái nhìn về xa xăm, đáp lại câu hỏi bằng một câu hỏi.
Ngọc thẩn thờ nhìn hình dáng thanh niên trước mắt, có gì đó khiến cô ta không dám nghĩ nó chỉ là một thanh thiếu niên như mọi người mà cô từng quen biết.
Rõ ràng nếu nó chỉ đưa một mình Yến rời đi, khả năng an toàn sẽ tăng cao hơn nhiều lần, dễ dàng hơn chuyện kéo nguyên một đám lẻo đẽo theo sau, nhưng nó lại chọn việc khó nhất, nói nó vĩ đại thì không đúng, trong mắt nó chính là sự bất đắc dĩ.
Kỳ thực Ngọc đoán đúng, thằng Huy không hề vĩ đại đến mức đi làm chuyện mua dây buộc mình, nếu hiện giờ ở chỗ này là một đám thanh niên hoặc ít nhất là đám đại học đã đủ khả năng nhận thức, nó sẽ bĩu môi mặc kệ tất cả, ngoảy đít bỏ đi không quá bận tậm. Thế nhưng, đám nhỏ ở đây chính là hình ảnh của nó năm xưa khi còn lang thang trước khi về trại trẻ, cô đơn không nơi bấu víu, muốn được một bàn tay chìa ra giúp đỡ là một điều gì đó quá mức xa xỉ, thậm chí tưởng tượng cũng không dám nghĩ tới. Cho nên nó không đành lòng, nó không muốn những đứa trẻ này giống nó khi ấy. Ít nhất nó có thể đưa bàn tay của nó ra, hướng về tụi nhỏ mà nói rằng, đi theo anh!
Sương lạnh bắt đầu phủ xuống, đám nhỏ cũng đã cuộn lại nằm chung một chỗ, Ngọc khẽ hé đôi mắt quan sát bóng lưng thằng Huy, càng lúc càng thấy sự cô đơn của nó, tựa như thế giới đen ngòm ngoài kia đang cố gắng bài xích thanh niên ấy, cố đẩy nó ra khỏi tất cả.
Một đêm an tĩnh trôi qua, cũng là đêm đầu tiên đám nhỏ được ngủ ngon giấc mà không phải giật mình giữa đêm vì những âm thanh kinh khủng.
Trời tờ mờ sáng, thằng Huy đã dẫn theo đoàn người di chuyển từ sân thượng xuống đến cổng trường.
Để nhằm đảm bảo an toàn, nó không vội vã tiến lên, mà cứ cách một đoạn, sau khi xác định được an toàn tuyệt đối nó mới tiếp tục đi tới. Nơi nào có dấu hiệu khả nghi, hoặc có sự xuất hiện của thây ma, thằng Huy sẽ để Ngọc dẫn đám nhỏ ẩn nấp, sau đó nó lợi dụng Ẩn Nấp trong tích tắc giải quyết tất cả.
Cũng chính vì vậy, hình ảnh nó càng lúc càng như siêu anh hùng trong phim dưới cái nhìn ngưỡng mộ của tụi trẻ con.
-Anh Huy, lợi hại... Như siêu nhân...
Một cô bé buột miệng thốt ra, thế nhưng chẳng những không ai cười cợt, mà ngược lại còn gật đầu như gà mổ thóc.
Thằng Huy cười khổ, nếu xét trên thực tế, nó chính là dạng dị nhân đúng trong mấy phim siêu anh hùng rồi, đâu coa gì khác biệt. Đôi lúc nó còn tự suy diễn, có khi nào đám người làm phim dị nhân cũng là người của Evolution hay không còn chưa biết chừng.
Điểm khó nhất là ngay cổng trường có một ổ xác sống lảng vảng khiến thằng Huy tốn nhiều thời gian nhất, nhưng nhìn chung đối với nó, dạng thây ma cấp thấp này không có gì quá đáng sợ, vừa chậm vừa ngu ngốc, chỉ cần một dao đã có thể hạ gục chúng, cho nên bói là khó nhất cũng do phải để mắt tới bọn nhỏ mà thôi.
Cứ thế, một đường thế như chẻ tre, cũng phải nói, lại rất may Ngọc biết điều khiển ô tô, nên chiếc bus chuyên chở học sinh thực sự là biện pháp an toàn tối ưu.
Đoạn đường quay về trung tâm thương mại, do đã đi qua, thằng Huy biết chỗ nào có chướng ngại nên không bị cản trở quá nhiều.
Mọi chuyện tương đối suôn sẻ cho tới khi chiếc xe bus chỉ còn cách trung tâm thương mại vài kilomet.
Trong lúc thằng Huy đưa tay chỉ đường cho Ngọc rẽ vào một đoạn đường vắng, thì bất thình lình từ xa vang lên âm thanh như khóc như cười mỗi lúc mỗi gần.
Trời không lạnh như gai ốc thằng Huy bỗng dưng nổi lên khắp mình mẩy, miệng khẽ nghiến.
-Không ổn, dừng xe, tắt máy, tất cả nằm xuống sàn... Nhanh...
Ngọc hốt hoảng, đạp phanh tiếng bánh xe kéo dài trượt trên mặt đường tạo thành tiếng két, tất cả mọi người do quán tính nhào tới, té lăn ra, tuy nhiên tiếng quát của thằng Huy cũng chui tọt vào tai chúng, không đứa nào dám thở mạnh, nằm im trên sàn, thân thể co lại nép chặt xuống.
-Không được, phải dụ nó ra chỗ khác... C·hết tiệt thật!
Thằng Huy nghĩ xong, nhảy ra khỏi cửa xe, vẫn không quên dặn dò.
-Cô đóng chặt cửa xe, cố gắng không để đám nhỏ gây ra âm thanh gì, nhớ nhé.
Nói rồi nó lao về hướng phát ra âm thanh.