Chương 26: Trường Học
“Khi chúng ta tiến lên trong đời, ta học được về giới hạn của những khả năng mình có”!
o0o
Xác định được thứ âm thanh đang phát ra từ sau cánh cửa là do thằng Huy tạo thành, Sáu râu vội vàng lao đến, miệng chắc chắn như đinh đóng cột với đội trưởng Thủy.
-Anh chắc chứ?
Đội trưởng Thủy bán tính bán nghi hỏi lại lần nữa, tuy thế, ánh mắt không dấu được sự vui mừng.
-Chắc mà, không thể sai được...
Nhìn nét mặt Sáu râu trong giây lát, đội trưởng Thủy gật đầu lên tiếng.
-Sơn, mở cửa!
Mặc dù trong lòng trộn lẫn đủ vị cảm xúc, có lo lắng, có mừng rỡ, lại không thiếu cảm giác căng thẳng, nhưng đội trưởng vẫn ra lệnh, quyết định tin tưởng Sáu râu.
Sơn nhẹ nhàng đến bên cánh cửa kim loại, tay lăm lăm khẩu súng, một tay nắm chặt vào chốt khóa, đầu quay lại nhìn về mọi người, sau khi xác định tất cả cũng đang vào tư thế sẵn sàng chiến đấu nếu như có biến, gã mới nghiến răng dùng lực kéo.
Cạch cạch...
Cánh cửa vừa vang lên âm thanh lách cách, Sơn nhanh chóng lùi về phía sau, hai tay giương súng chỉa thẳng tới trước.
Cửa từ từ mở toang, trong bóng tối chầm chầm xuất hiện một đôi chân bước ra, tiếng nấc nghẹn quen thuộc làm cho đội trưởng Thủy không khỏi sững người.
-Vân...
-Anh Thủy...
Vân cõng bé Phú nhào ra, ôm chầm lấy đội trưởng Thủy, lúc này mọi sự mạnh mẽ hay ít nhất là cố gắng mạnh mẽ đã buông lỏng, cô ta khóc òa lên, khiến thằng Phú đang trên lưng tỉnh giấc cũng khóc theo.
Đội trưởng Thủy ôm cô ấy vào lòng, bàn tay còn lại vỗ vỗ dỗ dành thằng Phú.
Ở ngay phía sau, thằng Huy cũng bước đến, trên vai nó đang dìu thầy giáo Dũng, nhẹ nhàng đặt gã ta xuống, nó hướng về đội trưởng Thủy gật đầu chào hỏi. Sau đó, quay về phía những quân nhân kia mở miệng nói.
-Nhờ các anh vào trong, xuống tầng sáu, còn hai người đàn ông cùng một cô gái b·ất t·ỉnh ở dưới đó.
Chờ đội trưởng Thủy gật đầu đồng ý, hai người kia nhanh chóng bước vào.
Lúc này Sáu râu cùng gã Thịnh nhào đến bên thằng Huy, tay đấm chân đá, trút hết được gánh nặng trong lòng.
-Thằng khỉ, làm tao lo cho mày quá...
-Quay lại là tốt rồi... Tốt rồi...
Ở bên kia, đội trưởng Thủy có chút sững sờ khi nghe Vân vừa khóc vừa nhắc tới chuyện con gái còn đang mắc kẹt lại chỗ trường học. Tình hình không rõ như thế nào.
-Cái gì?... Con... Con Yến còn kẹt lại... Không được... Anh phải tới đó đón con bé... Em ở đây chờ anh...
Đội trưởng Thủy nói xong, không kịp làm thêm bất cứ chuyện gì. Tay cầm chặt cây súng, lao nhanh về hướng máy bay, dự định dùng trực thăng bay thẳng đến trường học.
Tuy nhiên, ngay lúc đó thằng Huy lao ra cản lại, miệng quát.
-Đội trưởng bình tĩnh! Chỗ đó ông không thể tới!
Thấy thằng Huy ngang nhiên chặn lối, đội trưởng Thủy tức giận gầm lên, tay nắm lấy bả vai nó, dùng toàn bộ sức mạnh toan tính ném nó qua một bên.
-Tránh ra, cậu còn ngăn cản tôi thì đừng trách...
Có điều, dù cố hết sức rồi, thế nhưng chẳng những không thể đẩy thằng Huy di chuyển, ngược lại đội trưởng Thủy còn bị hai cánh tay nó ghì lại, cả thân thể không làm sao nhúc nhích.
-Tại sao... Vì sao cậu cản tôi?... Tránh ra... Tránh ra...
Đội trưởng Thủy gào đến nát cổ họng, thằng Huy vẫn không nhượng bộ, chỉ thở dài.
-Ông bình tĩnh lại đi! Ở ngoài kia không phải chỉ có thây ma... Nói sao đây nhỉ? Ài... Dù sao ông cũng không hiểu đâu. Chỉ cần biết, ông tới đó chắc chắn c·hết!
Thấy chồng mình mất đi sự bình tĩnh vốn có, Vân nhào tới ôm lấy gã, miệng không ngừng khuyên nhủ.
-Anh bình tĩnh... Cậu Huy nói đúng... Vả lại, cậu ấy...
Nói tới đây, có lẽ Vân cũng cảm thấy mình đã quá mức ích kỷ, nét mặt ửng đỏ, lời ra tới cửa miệng bỗng nghẹn lại, không thể tiếp tục nhắc đến việc thằng Huy đã hứa lúc trước.
Thằng Huy cũng hiểu được ý trong đó, nhất thời lắc đầu thở hắt một hơi, c·ướp lấy lời của Vân.
-Đội trưởng! Tôi sẽ đến trường học...
-Cậu đi? Không được, giao dịch của chúng ta đã hết, cậu thực hiện đúng nhiệm vụ tôi giao, tôi làm đúng lời hứa. Tôi không để cậu lại tiếp tục đi vào nguy hiểm được.
Nghe thằng Huy đòi quay lại bên trong thành phố, Sáu râu cùng Thịnh cầy hương tá hỏa, nhao nhao chạy lại, nhất quyết không để nó làm điều điên rồ ấy được. Sáu râu mắng, hai bàn tay bấu chặt lấy nó.
-Mẹ sư thằng khỉ gió, điên rồi à, mày tính làm anh hùng sao? Anh hùng chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp...
Thằng Huy nhẹ gỡ bàn tay Sáu râu khỏi vai mình, từ tốn nhìn đến khuôn mặt đầy râu ria của gã, mở miệng đáp.
-Con không phải anh hùng, càng không muốn làm anh hùng gì cả. Nhưng lời hứa đã nói ra thì phải thực hiện! Vả lại, hai người không phải không biết...
Nói tới đây, thằng Huy cười nháy mắt với bọn họ, sau đó lại quay về hướng đội trưởng Thủy tiếp tục.
-Tôi không phải làm vì ông! Nên ông không cần bận tâm, tôi thực hiện lời hứa với chị Vân thôi! Được rồi, giờ tôi sẽ đi luôn, thời gian không cho phép trì hoãn nữa đâu... Khi tôi rời khỏi, nhớ tuyệt đối không được mở cánh cửa kia, tuyệt đối không tin tưởng bất cứ dấu hiệu nào, khi về tôi sẽ phá cửa... Nhớ lời tôi dặn, không phải chỉ có thây ma đâu, còn rất nhiều thứ đáng sợ hơn nữa đang ẩn nấp đâu đó ngoài kia!
Dặn dò thêm vài thứ với Sáu râu cùng Thịnh, thằng Huy quẳng bọc đồ trên lưng xuống, từ trong đó loảng xoảng rơi ra mấy món v·ũ k·hí của đám thầy giáo Dũng, chọn lấy hai khẩu súng đưa ra trước mặt, lại quay về hướng đội trưởng Thủy cất lời.
-Tôi nghĩ tình hình lúc này ông không ngại để dân thường chúng tôi cầm lấy v·ũ k·hí chứ?
Đội trưởng còn trong sự bàng hoàng chưa tỉnh táo, khi nhìn thấy số v·ũ k·hí thằng Huy ném ra, nhất thời có chút sợ hãi nói.
-Cậu lấy đâu ra thế? Chuyện này...
Ngập ngừng mấy câu như đang cân nhắc, đội trưởng hít mạnh, thở ra rồi nói tiếp.
-Hừ! Truyền thống nhân dân kháng địch của Nam Long từ xưa đến nay... Có gì phải ngăn cản!
Sáu râu nhìn qua Thịnh cầy hương chớp chớp mắt, cả hai sau giây lát xác định được vấn đề, liền chụp lấy súng trên tay thằng Huy, mân mê có vẻ rất hiếu kỳ thích thú.
Nhìn hai ông chú của mình, thằng Huy chỉ biết cười khổ, lắc đầu quay lưng đi về hướng cánh cửa duy nhất. Vừa đi vừa nói.
-Mọi người cẩn thận...
Chừng mười phút, sau khi thằng Huy biến mất khỏi khu vực sân thượng tòa trung tâm thương mại, hai quân nhân cũng đã đem ba tên đang b·ất t·ỉnh dìu lên đây. Chỉ là gương mặt hai người có chút tái nhợt, không phải vì mệt mỏi mà rõ ràng là dấu hiệu của sự sợ hãi, đặc biệt là cảm giác không dám tin in sâu trong ánh mắt. Gã Sơn đến bên cạnh thì thầm với đội trưởng Thủy vài câu, ít lâu sau, từ miệng người đội trưởng ấy bất giác thốt ra mấy chữ.
-Hơn ba trăm thây ma dưới đó... Đã hoàn toàn c·hết... Thằng nhỏ này...
o0o
Trường Kỷ Nguyên! Nữa đêm!
Ngôi trường đặc biệt nhất thành phố, một ngôi trường tư thục, giáo dục đào tạo từ cấp bậc tiểu học cho đến đại học, chia làm ba khu chính, tạo thành hình tam giác bao lấy khoảng sân chung chính giữa vô cùng rộng rãi.
Lúc này, thằng Huy đứng nép bên một chiếc xe bus chuyên dùng để đưa đón học sinh, tay cầm bức ảnh một cô bé chừng mười hai mười ba tuổi, mái tóc cắt ngắn cực kỳ cá tính.
Sau giây lát, nó bỏ bức ảnh vào túi, đưa ánh mắt quan sát về hướng cổng trưởng đang đóng chặt.
Vấn đề là hiện tại, bên ngoài cổng trường bu kín thây ma đang không ngừng gào thét, tay chân quờ quạng cố gắng cào xé vào cánh cổng to lớn.
Sau giây lát xác định được nơi có ít thây ma đang tụ tập nhất, thằng Huy âm thầm rời khỏi nơi ẩn nấp, bắt đầu di chuyển đến bên bờ tường cao.
Chỉ mấy lần đeo bám nhẹ nhàng, nó đã vượt qua được bức tường, nhảy vài trong phạm vi trường học.
Dường như ngôi trường này có hệ thống phát điện riêng, không bị ảnh hưởng bởi lưới điện chung của thành phố, cho nên lúc này ánh đèn xung quanh phả xuống làm cho khu vực sân trường sáng rực như ban ngày.
Cũng chính vì vậy mà thằng Huy có thể dễ dàng quan sát được mọi thứ, từ cảnh vật cho đến lác đác vài thây ma đang vật vờ di chuyển vô định khắp nơi.
Dĩ nhiên với khả năng Ẩn Nấp, đừng nói là chỉ vài ba thây ma, dù có thêm bao nhiêu đi chăng nữa, thì mấy loại xác sống cấp thấp thế này còn lâu mới phát hiện được hành tung của nó. Điều này khiến cho thằng Huy tạm thời buông lỏng, cứ thản nhiên đi lại như chốn không người.
Rất nhanh, chừng ba mươi phút sau, thằng Huy đã di chuyển qua vài khu vực nhất định, cũng trông thấy không ít ổ xác sống cỡ lớn mà đa số là học sinh sinh viên bị l·ây n·hiễm đang tập trung ở căng tin hoặc sân bóng.
Thêm chừng gần tiếng đồng hồ, khi nó đi qua hành lang tầng bốn, dù rất cố gắng mở to mắt quan sát tất cả các phòng học, nhưng đến hiện tại vẫn chưa phát hiện được bất cứ dấu hiệu nào của người sống. Ngay lúc đang định chuyển hướng lên tiếp tầng năm, cách đó không xa, ngay cuối khu vực phòng vệ sinh, đột nhiên có tiếng la hét thất thanh, kèm theo là những tiếng gào rú rợn người.
Thằng Huy không một chút chậm trễ, lao nhanh về nơi vừa phát ra âm thanh ấy.
Sau một góc cua hình chữ L, ở cuối hành lang, bốn gã thây ma đang cố gắng xông vào phòng vệ sinh, ở bên trong ngoài những tiếng la hét sợ hãi, thì còn nghe ra được tiếng của ai đó đang cố gắng trấn an.
Phốc... Phốc... Phốc... Phốc...
Bốn âm thanh trầm đục vang lên, thằng Huy cúi người lau đi v·ết m·áu trên dao găm, rồi từ từ tiến lại gần chỗ cửa phòng vệ sinh, khẽ hắng giọng cất tiếng.
-An toàn rồi, mọi người không sao chứ?
Trong phút chốc chẳng còn nghe được những thứ ghê rợn của đám thây ma cấu xé, lại nghe ra tiếng nói của con người khiến cho mấy kẻ bên trong phòng vệ sinh không khỏi muốn khóc thật to vì mừng rỡ.
Đợi một lát, âm thanh cạch cạch vang lên, cánh cửa ọp ẹp vì bị đám thây ma phá hủy gần như xiêu vẹo chầm chậm mở ra. Từ bên trong, một cô gái tầm hai mươi hé mắt quan sát, thấy thằng Huy đứng yên tại chỗ nở nụ cười thân thiện, cô ta mới thở phào vuốt vuốt lồng ngực nói.
-Cảm ơn cậu!
Sau đó, tiếp tục là ba cái đầu cũng lú ra theo, gồm hai nam một nữ chừng mười hai mười ba tuổi gì đó, giương ánh mắt sợ hãi nhìn ngó lung tung, lại nhìn về bốn cái thây nằm bẹp dí dưới đất, nhất thời cả đám xanh mặt thụt đầu lại bên trong.
-Yên tâm... Không sao nữa rồi!
Thấy thiếu niên biểu lộ chắc chắn, lại nhìn ra mấy thây ma kia không còn cử động, cô gái đánh bạo bước ra trước tiên, liền nói.
-Cậu là sinh viên khối nào...
Thằng Huy gãi gãi đầu, nó làm gì được ăn học tử tế nói gì tới đại học này kia, với nó thì biết được mấy con chữ đã là quý báu lắm rồi, nó đáp.
-Tôi tới đây để tìm người thôi, không phải sinh viên trường này!
-Tìm người? Trời đất... Cậu từ bên ngoài vào được đây!
Cô gái có chút ngờ vực, vén mái tóc xõa lù xù trước mặt, đưa ánh mắt kì quái nhìn sang thằng Huy.
Từ đầu không nhìn rõ gương mặt của cô ta, có lẽ vì ban nãy do cố sức chống đỡ cánh cửa mà tóc tai rối tung, che hết diện mạo, hiện giờ thấy được, thằng Huy có chút khựng người, bất giác bật thốt.
-Đẹp quá...
-Há... Cậu nói gì?
-À không... Không có gì?
Hai tai thằng Huy có chút ửng đỏ, vội vàng quay người sang phía khác, cố gắng tạo ra sự tự nhiên nhất, rồi tiếp tục.
-Tôi tên Huy, tôi được bạn nhờ đến đây tìm người.. Tôi... Tôi... Cô...
-Cậu sao thế?
Cô gái bụm miệng cười, không khí có chút nhẹ nhàng hơn.
-Không... Không sao... À, đây, tôi có ảnh người cần tìm!
Nói rồi thằng Huy lục lọi khắp người, tay chân luống cuống một chặp cũng mò ra được tấm hình con gái đội trưởng Thủy. Đưa bức ảnh tới phía trước mặt cô gái, nó hỏi.
-Cô có thấy cô bé này ở đâu chứ?
Nhận lấy bức ảnh trên tay thằng Huy, không suy nghĩ nhiều, cô gái khẽ gật đầu lên tiếng.
-Yến mà! Tôi là chủ nhiệm lớp em nó đây, nó ở trên sân thượng cùng các bạn, tôi dẫn mấy em này liều mạng xuống đây tìm chút nước... Có mấy đứa không trụ nổi rồi... Đã hai ba ngày không có gì bỏ vào bụng... Nước uống cũng cạn, cho nên tôi mới làm liều...