Chương 25: Đến Nơi
Trong con hẻm ẩm ướt khuất sau những dãy nhà cao tầng, xung quanh chất đầy những thùng hàng hóa rỗng tuếch, đôi lúc chỉ nghe được tiếng kêu chít chít của lũ chuột.
Bất chợt, vài cái thùng giấy chất cao như ngọn tháp, khẽ lung lay rồi đổ xuống ào ào, thằng Huy xuất hiện tay chống lấy hai đầu gối, khom lưng thở hắt ra từng hơi đứt quãng.
-Hờ... May mà chạy kịp.
Ban nãy, khi nó làm ra quyết định rút lui, tranh thủ lúc con ếch quái dị kia chưa hoàn toàn biến đổi, quả thật là một quyết định sáng suốt. Ngay lúc thằng Huy vừa rời khỏi không bao lâu, từ chỗ đám thịt bầy nhầy đột nhiên vọng ra những âm thanh cộng hưởng cực kì chói tai, thứ âm thanh đáng sợ ấy cứ vang lên liên tục khiến cho cửa kính ô tô, cửa kính của những ngôi nhà quanh đó bị chấn vỡ nát, thậm chí hàng loạt xác sống lảng vảng trong phạm vi bán kính mấy chục mét cũng bị nổ tung đầu thi nhau đổ xuống như những thân cây chuối bị đốn hạ.
Mặc dù đã chạy ra khá xa, thế nhưng thằng Huy cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, thân thể lắc lư do bị choáng, chẳng những không làm chủ được cơ thể mà còn mấy lần suýt chút đã vấp ngã.
Rất may, thứ âm thanh đáng sợ kia không kéo dài bao lâu, chỉ xuất hiện chừng mấy chục giây rồi mọi thứ lại trở về tình trạng ban đầu, cũng nhờ vậy nên thằng Huy mới chạy được tới con hẻm nhỏ kịp thời.
Sau chốc lát lấy lại bình tĩnh, đồng thời xác định phương hướng một lần nữa, nó từ từ đi sâu vào con hẻm rồi biến mất vào trong bóng tối.
Cùng lúc đó, chiếc xe chở mấy người chị Vân đã dừng trước cửa trung tâm thương mại Kỷ Nguyên.
-Mấy người có thể rời đi tùy thích, tôi còn chờ thằng Huy!
Vân khẳng định một câu, giọng rõ ràng không có ý thương lượng. Dũng nằm yên không nói, đôi mắt khép hờ chẳng biết đang suy nghĩ đến điều gì, hai gã Hưng cùng Rô thì chỉ biết nhìn nhau rồi cũng câm như hến.
Chỉ riêng phần cô gái, do không có thằng Huy cho nên mới bạo gan hơn, âm trầm hỏi.
-Hưng, Rô, tụi mày có đi không?
Hai gã to con liếc mắt sang Dũng rồi lắc đầu.
-Mẹ tụi mày, lũ ăn hại, tụi mày chấp nhận để thằng nhóc sai bảo hay sao?
Nghe ả chửi, Hưng ngơ ngác, còn gã Rô thì nhíu mày định lên tiếng thì Dũng đang nằm nói xen vào.
-Cô muốn đi cứ đi, hay là không đủ tự tin? Nói xem? Cô sẽ đi đâu? Yên lặng đi, chờ nó quay về.
Ả Bích híp chặt cặp mắt lườm Dũng, quát.
-Chỗ này là trung tâm thương mại ở giữa nội thành, bốn hướng đều bị vây kín bởi đám thây ma, rõ ràng nó cố ý lừa chúng ta... Mà có thể nó đã làm thức ăn trong miệng đám gớm ghiếc c·hết tiệt kia rồi cũng nên. Hừ...
Dũng thở gấp vài hơi, cố chống hai tay hơi chồm dậy, lại nói tiếp.
- Lừa! Cô ngu ngốc hay giả bộ ngu ngốc? Nếu thằng nhỏ muốn, cô nghĩ cô rời khỏi căn nhà kia được không? Cô tầm năm mươi cân nhỉ? Tôi còn chưa bao giờ thấy được đứa nhỏ bình thường nào một tay nhấc bổng được năm mươi cân lên nhẹ nhàng như thế! Nhấc được và nhấc một cách đơn giản là hai khái niệm khác nhau. Cô quên thằng Tùng dao lam khỏe như thế nào sao? Thậm chí nó có súng trên tay... Khụ... Khụ...
Nói quá nhiều khiến Dũng ho lên sù sụ, cơ thể thoáng chốc không có tí sức lực để đỡ lấy, buộc phải nằm xuống lại.
Nhìn cô gái âm trầm bên cạnh, gã thở dài, cố gắng nói thêm lần nữa.
-Ở đây là trung tâm thương mại, trên sân thượng kiểu gì cũng có sân bay trực thăng. Tôi đoán chắc chỗ đó là nơi nó đề cập, cũng là nơi để khỏi thành phố.
-Cái gì? Anh nói thật!
Ả Bích thoáng ngây người không dám tin, bật thốt.
Hai gã to con thì hớn hở ra mặt.
Chỉ có Vân nhất thời im lặng, trong đầu xẹt qua dòng suy nghĩ, đôi mắt bất giác liếc thoáng về phía sau.
-Tên thầy giáo này không đơn giản, đọc vị tâm lý, phân tích tình huống, thêm khả năng quan sát rất tốt...
Dòng suy nghĩ còn chưa dứt, Dũng ở phía sau nói vọng đến.
-Tôi xin lỗi, nếu không có chúng tôi có lẽ cậu Huy đã đưa chị rời khỏi nơi đây dễ dàng, thực lòng cảm ơn chị đã giúp đỡ...
Vân mĩm cười, khẽ gật đầu nhưng không đáp. Sau đó yên lặng nhìn về nới cuối con đường tựa như đang chờ đợi sự xuất hiện của thằng Huy.
Thời gian cứ trôi dần, mặt trời bắt đầu ngã về phía Tây, cái nắng oi ả cũng dịu đi phần nào. Chỉ có điều, nhiệt độ bên ngoài giảm bao nhiêu thì đáy lòng của những kẻ ở trên ô tô tăng lên chừng đó. Người nào người nấy bắt đầu có dấu hiệu sốt ruột, lo lắng, sợ hãi cũng dần dần lộ ra.
-Sao lâu vậy... Hay nó thực sự đ·ã c·hết... Trời tối đến nơi rồi...
Ả Bích xoa xoa bấu bấu những ngón tay vào nhau, miệng nói lắp bắp.
Vân khó chịu quay ngoắt đầu lại, định mở miệng quát chuyện ả Bích nói lời xui rủi, lại nhớ tới thằng Phú đang ôm chặt cánh tay mình ngủ th·iếp, có lẽ do đói bụng, trong lòng không nỡ làm nó giật mình tỉnh giấc, mới cố nhịn hừ một tiếng rồi thôi.
Cứ thế, thời gian trôi qua thêm chừng một giờ, nắng chiều đang tắt hẳn, mọi người nhẹ nhàng kéo cửa kính lên, cố gắng chịu đựng qua đêm nay ở trên xe.
Cạch...
Cửa hông bên chế phụ vang lên tiếng lách cách, Vân cùng mọi người hốt hoảng, ánh mắt giương thật to nhìn ra.
-Chị Vân, là em, Huy đây! Nhanh mở cửa.
-Huy... May quá... Em không sao...
Vân giật mình vừa sợ hãi vừa mừng rỡ, sợ hãi là vì hiện tại bóng tối đã len lỏi khắp nơi, mừng rỡ là vì rốt cuộc thằng Huy vẫn bình an quay lại. Cô ta vội đưa tay mở cửa, thằng Huy hơi chồm vào ra hiệu nhẹ nhàng, sau đó ném ra hàng ghế sau mấy gói snack cùng bốn chai nước khoáng, thuận tiện đưa cho Vân một gói đồ.
-Ăn nhanh. Chúng ta phải đi gấp.
Thằng Huy biết hiện giờ không thể chậm chạp nấn ná thêm, ai biết còn loại quái vật như con ếch kia nữa hay không.
Nhìn nước cùng đồ ăn, ba người vội chụp lấy, không cần thằng Huy thúc dục, cả đám ngửa cổ lên dốc hết vào, nhai ngấu nghiến. Thằng Rô nuốt trọng hết một lần, rồi với tay lấy phần còn lại xé ra, từ từ đưa vào miệng Dũng...
-Chị ăn gì đi, rồi cho bé Phú ăn chút.
Nghe thằng Huy nói, Vân nhìn bọc đồ trên tay, bên trong là hai lon thịt hộp cùng hai chai nước. Có lẽ do cơn đói mà Vân không còn giữ lại chút dáng vẻ ngày thường, vội vàng vỗ nhẹ đánh thức thằng Phú...
Không đến mấy phút, thằng Huy cõng bé Phú trên lưng, tay cầm dao găm dẫn đầu đoàn người tiến về phía trung tâm thương mại.
-Nhớ, tuyệt đối không gây ra tiếng động. Nếu gặp thây ma cứ để tôi giải quyết...
Lời nói có vẻ nhẹ nhàng của thằng Huy vang lên bên tai từng người.
Trung tâm thương mại bao gồm sáu tầng cùng tầng mái, ngày thường có thể di chuyển đơn giản bằng thang máy, tuy nhiên hệ thống điện của thành phố mấy ngày nay có lẽ đã gặp phải sự cố, mặc dù không tới mức mất điện hoàn toàn, thế nhưng chập chờn không ổn định, nếu đi bằng cách đó sẽ rất phiền toái, cho nên hiện giờ tất cả chỉ đành dùng lối thang cuốn đã ngừng hoạt động để di chuyển.
Ở gian sảnh bố trí hàng loạt các cửa hàng liền kề đa ngành, tuy nhiên thời trang vẫn là chủ yếu.
Đi hết gian sảnh đến cuối sẽ có lối đi thông tầng hai.
Cả nhóm người nhẹ nhàng từng bước, đôi lúc cũng trông thấy vài ba thây ma đang vật vờ bên trong những cửa hàng đi tới đi lui, dĩ nhiên do có sự chuẩn bị từ đầu, nên nếu không cần ra tay thì thằng Huy sẽ cố gắng không làm ra những điều thừa thải, chỉ lẳng lặng mặc kệ chúng nó.
Cứ thế, khi tới tầng sáu, chỉ cần xuyên qua nơi này là mọi người sẽ được an toàn.
Lý thuyết luôn khác thực tế, tầng sáu có vẻ như là nơi chuyện phục vụ ăn uống, là một nhà hàng được bài trí cực kỳ sang trọng.
Vấn đề là hiện thời thây ma bu kín, cố gắng chen lấn ở lối đi duy nhất.
Mọi người lạnh hết sống lưng, hai hàm răng va vào nhau lập cập, phải cố lắm mới dùng tay bụm lấy để lấp đi thứ âm thanh đang phát ra.
Chỉ có thằng Huy tạm thời vẫn giữ được sự trấn tĩnh, nó cúi người thấp, đồng thời ra hiệu cho tất cả lùi dần về lối đi xuống tầng năm. Sau khi quan sát hồi lâu, không phát hiện ra bất cứ dấu hiệu nào của loại quái vật biến dị từ xác sống, thằng Huy mới thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả biểu hiện của nó thoạt nhìn bình thường, duy nhất gã Dũng vẫn luôn chú ý từ đầu đến giờ lại cảm thấy thằng nhóc con trước mắt có gì đó rất kỳ lạ. Dũng thầm nghĩ!
-Lúc đầu trong mắt nó hiện lên chút phân vân, giờ lại toát ra sự tự tin? Nguyên nhân gì khiến nó tự tin trước cả bầy xác sống như thế... Thằng nhóc này... Sách cổ có viết, mỗi thời loạn thế sẽ sinh ra những kỳ nhân... Có lẽ nó là kỳ nhân được nói đến...
Trong lúc thằng Huy âm thầm cân nhắc đối sách, đột nhiên sau lưng cảm thấy lành lạnh, nó quay đầu, chạm ngay ánh mắt gã Dũng đang nhìn mình.
-Gã thầy giáo này...
-Chậc... Cảm giác linh mẫn đến thế...
Không ai biết suy nghĩ của ai, chỉ nhẹ cười, nụ cười giả tạo tới mức ai cũng thấy được.
Thu ánh mắt lại, thằng Huy quệt mũi, mặc kệ gã thầy giáo kia, nó lên tiếng, âm thanh trầm thấp như muỗi kêu.
-Rút xuống tầng năm trước, đi nhanh...
Không ai kịp hiểu ra chuyện gì, tuy nhiên dưới tình huống như hiện tại thì lời của thằng Huy lại không có gì sai, kể cả gã Dũng cũng chỉ thoáng nghi ngờ liền nhắm khẽ đôi mắt.
Mọi người vừa quay lưng, chân còn chưa kịp bước...
Bốp... Bốp... Bốp... Bốp...
Ngoài Vân cùng bé Phú thì bốn kẻ còn lại đột ngột trợn mắt, có thể xụi lơ b·ất t·ỉnh ngã vật ra nằm yên trên sàn nhà.
Khi ấy thằng Huy mới nhẹ mở miệng.
-Sắp tới sẽ rất khó coi, chị đừng để bé Phú trông thấy, mà chị cũng nên thế...
Vân nhìn bốn tên kia nằm bất động, lại quay lên nhìn thằng Huy, sau khi nghe nó nói, cô ta gật đầu rồi quay lưng bế thằng Phú trốn vào một góc hẹp, nhắm nghiền đôi mắt.
Thằng Huy lửng thững bước thẳng về đám thây ma, thân thể dần dần biến mất.
Sau đó, à không có sau đó.
Hiện tại chính là đơn phương đồ sát. Mỗi bước chân của nó dừng lại là một thân thể thây ma gục xuống, trên đầu phun ra một vòi máu nâu xỉn.
...
Không tốn bao nhiêu thời gian, thằng Huy cùng Vân đứng trước cánh cửa kim loại sáng bóng, cánh cửa thông lên tầng thượng.
Nó cầm lấy tay nắm vặn một cái, cánh cửa vang lên âm thanh cạch cạch nhưng rồi mọi thứ vẫn y nguyên không hề có dấu hiệu gì khác thường.
-Ủa... Cửa khóa từ bên ngoài? Có người sao... Ồ... Có lẽ đội trưởng Thủy tới đón chúng ta rồi.
Nói xong, thằng Huy cười cười, đưa tay gõ gõ lên cánh cửa, âm thanh theo tiết tấu rõ ràng.
Lúc này ở bên ngoài, một nhóm chừng năm người đang đứng, hai trong số ba người mặc quân phục, tay ôm súng, gương mặt không chút biểu cảm, rõ ràng là đội trưởng Thủy cùng cháu của gã ta, thanh niên tên Sơn, người quân nhân còn lại đang cầm ống nhòm quan sát cảnh giới xung quanh. Dĩ nhiên hai kẻ cuối cùng chính là Sáu râu cùng Thịnh cầy hương.
Bốn bề yên tĩnh, đột nhiên vọng đến tiếng động làm cho ai nấy đều như lâm đại địch, súng trên tay đưa lên cao, nhắm về hướng cánh cửa.
Âm thanh mỗi lúc mỗi nhanh, tiết tấu như ai đó cố tình tạo thành một điệu nhạc.
-Ơ... Sao nghe quen tai...
Sáu râu nhắm nghiền đôi mắt, bàn tay như nải chuối bất giác co lại, gõ gõ vào bắp đùi theo thứ âm thanh đó. Rồi thình lình mở mắt ra, vui mừng cất giọng.
-Là thằng Huy... Đội trưởng, mở cửa đi, chắc chắn là nó.