Chương 21: Đốn Mạt
Chương 21: Đốn Mạt
Dưới ánh đèn đường chớp nháy liên tục, không gian bao trùm bởi sự tĩnh lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ. Gã râu quai nón híp chặt đôi mắt, cố gắng quan sát động tĩnh bên ngoài, ở ngay phía sau lưng gã, cô gái kéo cái áo đã tuột khỏi nửa phần thân trên, lộ ra toàn bộ vùng n·hạy c·ảm, vừa gài lại mất chiếc cúc vừa mở miệng hỏi.
-Thế nào? Nó đi chưa?
-Hình như đi rồi, nhưng mà vẫn nên cẩn thận...
Hai tên to con ở cạnh đó nghe thấy, cũng nháo nhào đứng lên tiến lại gần, một trong hai gã cất tiếng.
-Giờ sao đại ca? Đi luôn chứ?
-Từ từ! Hiện tại trời tối quá, điện đóm không ổn định, tầm quan sát hạn chế, trước tiên cứ nghỉ ngơi hồi phục sức lực ở đây rồi sáng mai tính!
Hai tên to con thở phào nhìn nhau, kỳ thực bảo chúng giờ này lên đường không khỏi khiến trong lòng chúng sinh ra sợ hãi, đột nhiên gã tên Rô lại mở miệng tiếp tục.
-Vậy mấy người kia tính sao đại ca?
Vừa nói gã vừa hất mặt về hướng thằng Huy đang cúi đầu tựa như đang ngủ.
Gã râu quai nón liếc đến, nhếch miệng cười nhạt, trả lời.
-Kệ chúng, sớm muộn cũng thành thức ăn trong miệng lũ thây ma thôi! Tuy nhiên nghĩ cũng đáng tiếc... ả đàn bà kia trông thật không tệ!
Hai gã to con nhún vai biểu lộ không mấy hứng thú, thế nhưng cô gái bên cạnh lại bĩu môi hứ một tiếng rõ to, sau đó nói bằng cái giọng điệu có vẻ chua ngoa hậm hực.
-Sao? Nổi hứng với ả kia rồi chứ gì? Bộ tôi không làm anh thỏa mãn?
-Ha ha! Đàn ông mà, chơi thôi, em lại so đo với đồ chơi làm gì, bằng không... khặc khặc... chúng ta chơi tay ba?
Gã râu quai nón ngửa mặt lên trời cười khùng khục chẳng hề che dấu sự đốn mạt của bản thân, còn cho đó là điều hiển nhiên bình thường. Có điều chính vì gã không còn bất cứ cố kỵ nào như lúc đầu nữa, mà bộc lộ toàn bộ thú tính ra, đã làm cho thằng Huy phút chốc sôi máu, dâng lên sát ý.
Chừng hơn mười phút sau, xác định đã không còn phát hiện dấu hiệu của quái vật ngoài kia, tám chín phần mười có lẽ thứ ấy đã rời khỏi, gã râu quai nón quay trở lại sofa ngã người nằm ra đó, hai chân bắt chéo, mấy ngón tay đan trước ngực nhịp nhịp vào nhau như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Cô gái cũng tiến lại, gối đầu lên chân gã, đôi tay nhỏ nhắn lại thuần thục thò xuống phía dưới thân, từ từ xoa nắn...
Thời gian nhẹ nhàng trôi, cứ thế đến tầm nữa đêm, trong căn phòng tối đen chỉ le lói từng nhịp ánh sáng của mấy cái đèn ngoài đường chớp nháy rọi vào, vang lên tiếng ngáy đều đặn của hai tên to con, về phần cô gái sau một trận mây mưa có vẻ khá mệt mỏi cũng lăn qua một góc ngủ say, riêng gã râu quai nón ngồi đó, ánh mắt mở to nhìn chằm chằm về phía thằng Huy, thoáng chốc gã nhếch mép đứng lên chầm chậm đi về hướng nó.
Ngay khi bước qua chỗ thằng Huy đang ngồi, bóng lưng gã vừa khuất sau hành lang, thằng Huy ngẩng đầu đứng lên thì thầm!
-Là do mày chọn, không phải tao chủ động!
Ở gian bếp, Vân ngồi dựa lưng vào tủ lạnh, thằng Phú gối lên chân cô ta ngủ, bàn tay còn nắm chặt món đồ chơi ưa thích, chỉ là lâu lâu lại có tiếng nấc nghẹn đến não lòng.
Ngay khi ấy thì bóng dáng của gã râu quai nón cũng từ từ tiến vào.
-Hô... Đây rồi... Thế nào cô em, sao lại ở đây, để anh dìu vào phòng nghỉ ngơi!
Giữa màn đêm tĩnh mịch, trong bóng tối lu mờ đột nhiên có tiếng đàn ông khiến Vân bất giác giật nảy mình, miệng sợ hãi lên tiếng.
-Ai? Tôi không cần! Anh đi ra ngoài đi! Anh... anh lại gần tôi la lên đó!
-Ha ha! Sao lại không cần, không cần phải ra vẻ, một lát lại cầu xin anh nhấp mạnh hơn thôi! Ha ha! Mà cô la to lên đi chứ, kéo đám thây ma lại đây thì đứa nhỏ c·hết chắc!
Trong bóng tối, Vân bế ngược thằng Phú lên tay, đôi chân liên tục lùi về sát trong góc bếp, ánh mắt đảo quanh không dám bỏ sót bất cứ dấu hiệu nào khác lạ. Mấy lần định hét toáng lên nhưng rồi lại nghĩ tới câu nói của gã khiến âm thanh như bị chặn lại ở cổ họng.
Tiếng bước chân mỗi lúc mỗi gần, sự hoảng sợ của Vân cũng theo đó dâng lên tới đỉnh điểm, thế nhưng trong lúc lo lắng tận cùng, cô ấy bất chợt lại nghĩ đến thằng Huy.
Không thể không nói thằng Huy như tia sáng trong tuyệt vọng, lại vô cùng bí ẩn trong mắt Vân, sự mạnh mẽ của nó từ lúc tiêu diệt đám xác sống đã làm cho Vân có chút ỷ lại. Đúng là vậy, vừa nghĩ đến thì giọng thằng Huy lạnh lùng vang lên đâu đó quanh đây, âm thanh không hề có chút tình cảm, âm u đáng sợ.
-Mày có thể c·hết!
Vù... Bịch... Bịch...
Tiếng gió xẹt qua kèm theo là tiếng động như thứ gì lăn lông lốc trên đất, sau đó mọi thứ lâm vào yên tĩnh, không hề có thêm bất kỳ âm thanh nào lẫn vào.
-Huy... là Huy phải không?
Vân run rẫy hỏi.
Im lặng trong giây lát, thằng Huy mới lên tiếng đáp lại.
-Là em! Chị yên tâm không còn vấn đề gì đâu. Có căn phòng trống kế bên em đã kiểm tra an toàn, chị đưa bé Phú vào đó tạm nghỉ ngơi trước. Đừng ra khỏi phòng, khi nào rời đi em sẽ thông báo, hiện giờ em còn có việc giải quyết!
Nói rồi thằng Huy biến mất, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh, Vân hiểu lời của nó mới nói có nghĩa là gì, mặc dù không nỡ, thế nhưng cô ta cũng không mở miệng nói ra thêm, chỉ lẳng lặng thừ người mệt mỏi, rất lâu rất lâu, trong đáy lòng thầm hận sao thế giới lại trở thành nông nổi như vậy.
Có lẽ Vân thiện lương, nhưng không phải do thế giới xảy ra biến cố mà lòng người thay đổi. Thực ra lòng dạ chúng vốn đã như thế, biến cố họa chăng chỉ là mồi lửa làm bùng lên đ·ám c·háy mà thôi. Lòng người là thứ không thể cân đo đóng đếm, càng không thể là thứ mà ai cũng có thể khẳng định được, tai họa ập xuống sẽ là tấm gương phản chiếu mặt tối nhất, bản chất sẽ lộ ra.
Trước phòng khách, khi tất cả còn chìm trong cơn mơ, không ai hay biết dưới ánh đèn mỗi lúc sáng lên là sẽ có bóng người thoắt ẩn thoắt hiện di chuyển tới lui.
Cứ thế cho đến lúc trời tờ mờ, ánh xanh trên bầu trời dần hiện.
-Ư... ư...
-Ư... ụ... ẹ...
-Ả... ao...
Âm thanh đứt quãng vọng khắp nơi làm cho thằng Huy ngồi trong góc hơi ngẩng đầu, nhíu mày lên tiếng.
-Tỉnh rồi sao? Nghe đây, tao hỏi tụi mày trả lời, nói láo hoặc im lặng thì coi đây!
Vừa nói thằng Huy thò tay ra sau lưng, ném mạnh thứ tròn tròn được bọc lại bằng miếng vải như là xé từ cái áo của ai đó.
Nhìn vật trên tay tên nhóc con lăn đến gần, dường như còn có mùi tanh tanh lợm giọng, nhìn kỹ dưới lớp vải còn lộ ra mớ lông tóc xơ xác khá là quen mắt, cô gái trong thoáng chốc nổi gai ốc, lẩm bẩm.
-Ư... ứ...
Thằng Huy đứng dậy, tiến đến đưa tay giật phăng miếng giẻ nhét trong miệng ả.
-Mày... cái kia là gì...?
Bốp!
Gương mặt trắng nõn in hẳn năm dấu ngón tay, thằng Huy cười âm u.
-Quên lời tao nói rồi sao, một lần nữa, đầu mày sẽ nằm kế bên!
Bất thình lình bị ăn cái bợp tai nổ đom đóm, miệng định tru tréo lên chửi thì giọng thằng Huy chui tọt vào tai khiến cô gái bất chợt im bặt, mồ hồi không rõ từ đâu đổ ra đầm đìa.
-Nói! Vì sao đám lưu manh tụi mày có được v·ũ k·hí quân dụng!
Hai tên to con nhìn nhau, lại nhìn về cô gái, lúc này cô ả đã hoảng sợ đến quên mất mình tên gì, lắp bắp mãi rất lâu mới cố gắng phun được mấy chữ.
-Là... là tụi này lấy... Không là nhặt được của mấy tên cảnh sát...
Thằng Huy cười cười, lại vung tay lên!
Bốp!
-Á... thằng... Hu hu... Tha cho tôi!
-Nhặt hay lấy thì nói rõ, tao không đủ kiên nhẫn!
Nước mắt nước mũi dàn dụa, cô gái không dám chậm trễ tiếp tục.
-Là lấy được, mấy người cảnh sát vào giải cứu chúng tôi... chúng tôi lừa họ đến khu vực có nhiều thây ma, rồi... rồi... là.. là chủ ý của hai thằng kia, tôi chi đi theo đại ca...
-Ư... ư...
-On... ó...
Hai tên to con nghe cô ả đổ hết lên đầu, thoáng chốc lông tóc dựng hết lên, nhìn vật tròn tròn trên đất, lại không thấy bóng dáng đại ca ở đâu, có ngu đến mấy chúng thừa hiểu đó là gì, cho nên với thằng nhóc man rợ ở trước mắt, chỉ có thể đoán là gặp phải thứ biến thái tâm thần, mà đụng thứ này tốt nhất nên làm đúng những gì được yêu cầu, bởi không biết những kẻ ấy còn làm ra sự tình khủng kh·iếp như thế nào lên người mình.
Thằng Huy cúi người, dán chặt mắt vào gương mặt cô gái, cười cười nói.
-Sợ lắm sao?
-...
-Trường Kỷ Nguyên? Tụi mày làm gì ở đó, hoặc là gặp nhóm giải cứu ở đó đúng chứ?
-Dạ...
-Tốt! Kể cho tao tình hình khu vực đó xem!
Cô gái nuốt một ngụm nước bọt, lần này không còn chủ ý gì khác, chỉ hận không mọc thêm cái miệng khác để nhanh chóng kể.
-Khu vực trường học có rất nhiều thây ma, nhưng tạm thời ở trên sân thượng lại an toàn, rất nhiều học sinh bị dồn lên đó trốn tránh. Hôm đầu khi chuyện phát sinh, có trực thăng đến giải cứu một số, thế nhưng mà chẳng rõ vì nguyên nhân gì sau chuyến thứ hai thì không còn thấy tiếp tục... rồi... rồi xuất hiện một nhóm người trang bị vũ trang tới, chúng tôi báo tin giả ở khu vực trung tâm có nhiều người đang gặp rắc rối lớn, sau đó... sau đó... nhóm này đụng phải một ổ thây ma quá đông... họ bị diệt hơn phân nữa...
-Dừng!
Thằng Huy âm trầm nhìn vào đôi mắt của cô gái, nó không đưa bàn tay lên như ban nãy, lần nầy nó chỉ cười khẩy, rút con dao sau lưng, nhẹ nhàng liếc liếc lưỡi dao qua lớp áo mỏng của cô ta, miệng thì thào.
-Không có nguyên nhân sao? Tại sao lại làm thế, không có lý do gì khiến tụi mày phải làm vậy?
-Tôi... tôi không biết, tôi chi đi theo...
-Cô ta không biết đâu, những gì có liên quan đến trường Kỷ Nguyên hỏi tôi đây!
Đúng lúc thằng Huy đang ngờ vực, thì ngay phía sau lưng có tiếng nói yếu ớt vọng đến.
-Tỉnh rồi?
-Ừ! Nhưng chắc không trụ nổi bao lâu! Thế nào anh bạn nhỏ, tôi trả lời tất cả, tha cho mấy ngưòi này một mạng được chứ?
Kẻ vốn nằm b·ất t·ỉnh từ hôm qua đến giờ, không ngờ hiện tại lại có thể mở miệng nói chuyện.
Nghe giọng điệu của gã, thằng Huy mở miệng có chút trào phúng.
-Tụi mày lấy cái gì đặt điều kiện? Buồn cười...
-Không hề! Anh bạn trẻ không cần diễn kịch nữa?
Thằng Huy thoáng giật mình, mắt híp lại, hỏi.
-Diễn kịch?
-Ha ha! Thứ nhất anh bạn trẻ dùng lời mơ hồ để hỏi, cử chỉ của cậu thay đổi theo tiết tấu lặp lại để giữ cái dáng vẻ mà cậu muốn diễn. Thứ hai cậu không hỏi hai gã đàn ông vì cậu hiểu phụ nữ sẽ dễ dàng bị uy h·iếp hơn. Thứ ba gương mặt cậu, người nói dối sẽ có sự không nhất quán giữa phần trên và phần dưới cơ mặt, cậu cố trợn mắt thì miệng cậu lại thả lỏng, cậu quát lớn nhưng ánh mắt lại có chút lo lắng, dĩ nhiên sự lo lắng ở đây là việc cậu sợ không nhận được câu trả lời! Thế nào... cần tôi tiếp tục chứ?
Thằng Huy yên lặng lắng nghe gã thanh niên nằm dưới đất, rất lâu sau nó mới thả lỏng toàn thân, ngồi bệt xuống cười to.
-Đúng là kinh nghiệm còn quá ít, lần đầu thua đội trưởng Thủy, lần này thua một gã sắp c·hết... thật thất bại!
-Thất bại sao? Một thiếu niên có thể g·iết người rồi bày trò như thế, cậu lại nói dối rồi! Ha ha! Khụ... khụ... thật khó tin, có thể nói cho tôi biết làm sao cậu làm được chứ?
Thanh niên bĩu môi, ho mấy tiếng liền im lặng nhìn thẳng đến thằng Huy như thể chờ câu trả lời.
-Được rồi! Anh đúng, tôi diễn kịch, tuy nhiên đúng là tôi không có ý định g·iết tất cả nhưng trói mấy người ở đây, chờ đám xác sống kia xông vào thì chưa biết chừng! Còn gã kia vì sao c·hết, nguyên nhân có lẽ mọi người đều hiểu... Còn làm sao tôi g·iết được gã? Ha ha, anh đoán xem?
Thằng Huy ỡm ờ nói, để người khác nhìn ra tâm lý thật khó chịu, thế nhưng nó cũng chưa chịu thua, ương ngạnh h·ăm d·ọa.
Ngoài ba kẻ kia vừa nghe xong thì trong lòng đánh thộp, mồ hôi lạnh ướt sũng lưng áo. Chỉ có tên thanh niên cười cười, miễn cho ý kiến. Chờ một lúc, có vẻ cân nhắc được vấn đề, gã thở dài lên tiếng.
-Thôi vậy, để tôi nói, thật ra tôi là thầy giáo ở trường Kỷ Nguyên! Tụi này chơi với nhau vì cùng quê lên thành phố làm việc. Hôm xảy ra chuyện, biết được có t·rực t·hăng c·ứu hộ đón người ở trường nên tôi gọi bọn họ. Về chuyện c·ướp lấy v·ũ k·hí là do tôi đề xuất! Cậu muốn biết nguyên nhân đúng không?
Gã thanh niên tự nhận là thầy giáo kia cố nghiêng đầu, nhìn đến gương mặt thằng Huy, sau đó lại nhìn lên trần nhà lâm vào trầm ngâm giây lát, một lúc sau giọng điệu trở nên gắt gỏng xen lẫn là sự oán trách.
-Hừ! Tôi vô tình phát hiện, không hề có cuộc giải cứu nào nhằm vào những thường dân như tôi, những kẻ được cứu kia cậu biết là ai hay không? Tất cả đều là con ông cháu cha, hoặc ít nhất là những kẻ bỏ tiền, số tiền cực lớn để mua lấy một chỗ trên đó! Dân đen ngửa mặt nhìn trời, ai thấu... ai thấu? Tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến là do chính phủ sắp xếp như thế, hoặc chỉ là do một bộ phận quan chức tự ý quyết định, tôi chỉ quan tâm học sinh của tôi thì sao, bạn bè tôi thì sao? Bản thân tôi thì sao? Nhóm giải cứu đường bộ đến cũng vậy mà thôi, đều được ủy thác cứu lấy một vài người quan trọng, ít nhất trong mắt bọn họ cho rằng như thế! Chẳng lẽ bắt tụi này chờ c·hết? C·ướp! C·ướp lấy con đường sống của mình mà không cần ai ban ơn!