Chương 20: Lòng Người
“Thẳng thắn mà nói thì trên đời vốn dĩ không có khái niệm trung thành hay phản bội, có chăng cũng do ban đầu chúng ta nhìn lầm mà thôi”!
o0o
Tiếng nổ đinh tai nhức óc kèm theo là hàng loạt những tiếng đổ vỡ loảng xoảng, khói bụi mù mịt bắn tung tóe làm cả một khu vực bán kính hơn ba mươi mét nhất thời không thể quan sát được bất kỳ thứ gì khác.
Thằng Huy thả bé Phú xuống đất, ôm chặt lấy nó, ở cạnh bên, chị Vân đã bưng kín hai tai, cúi thấp người hạn chế áp lực do quả lựu đạn vừa p·hát n·ổ gây ra. Nhìn chung ngoài việc t·iếng n·ổ làm cho cô ta cùng bé Phú có chút hoảng sợ, còn lại thì mọi thứ đều không có ảnh hưởng bao nhiêu.
Tuy nhiên, hiện tại ngoài đường lớn, nhóm mấy kẻ lạ mặt được trang bị đầy đủ súng ống kia lại đang lâm vào tình hình có chút không ổn.
Quái vật ở đằng xa, không những chẳng hề hấn gì, ngược lại càng ngửa mặt lên trời gào rú thêm điên cuồng, đôi chân thối rửa vẫn khập khiễng tiến tới, thoạt nhìn có vẻ chậm chạp nhưng thực chất mỗi bước đi của nó đều hơn hai ba mét, làm cho khoảng cách giữa song phương ngày một rút ngắn.
-C·hết tiệt! Sao con này khác mấy con trước đây chứ? Đạn không ăn thua!
-Nhanh... Rút vào mấy căn nhà bên kia...
Lịch bịch...
Gã râu quai nón có vẻ là người cầm đầu của nhóm người lạ lên tiếng nhắc nhờ, rồi tức khắc xoay người chạy thẳng.
Ở phía sau, hai gã to con dìu lấy tên thanh niên đã b·ị t·hương, cùng một cô gái tương đối xinh đẹp chừng hai mấy ba mươi nhanh chóng vừa xả đạn tạm thời ngăn bước chân quái vật, vừa rút dần về hướng những ngôi nhà gần đó.
Bên trong căn nhà, thằng Huy đưa mắt nhìn qua khe cửa, chỉ thoáng chốc nó bỗng nhíu mày, chửi thầm gì đó trong khóe miệng, rồi ngay lập tức lùi lại mấy bước, bế bé Phú lên, đồng thời nói lớn.
-Chị Vân, qua đây!
Vân giật mình, thế nhưng vẫn nhanh chóng bước lại bên cạnh thằng Huy, nhìn ánh mắt nó lăm lăm dán chặt vào cánh cửa khiến cô ta như hiểu được chuyện gì cũng đồng dạng bặm môi, mắt không dám chớp...
Ầm...
Tiếng cửa bị phá bung, ngay tức khắc thân hình cao lớn của gã râu quai nón hiện rõ trong tầm mắt thằng Huy.
-Ủa? Có người sống?
Gã râu quai nón mắt đảo liên tục, bất giác thốt lên đầy nghi hoặc, rồi sau một lượt nhìn trước ngó sau cẩn thận, chỉ thấy một đứa con nít, một thằng nhỏ mười mấy tuổi cùng một người phụ nữ thì gã mới thở hắt nhẹ nhõm, đồng thời vẫy tay về hướng đồng bọn đang chạy ngay phía sau.
Chờ cho cả đám hoàn toàn tiến vào căn nhà, gã liên ra lệnh cho mấy tên đi theo dựng những thứ vật dụng xung quanh che chắn lối vào duy nhất. Xong đâu đấy, gã mới quay lại nhìn đến ba người thằng Huy cất giọng.
-Mấy người là chủ nhân nhà này?
Vân đang tính há miệng phủ nhận, thì thằng Huy đã vội c·ướp lời.
-Đúng vậy, đây là nhà của chúng tôi...
Gã râu quai nón nhếch miệng, hé ra hàm răng vàng khè cười nhạt.
-Thằng nhỏ nhanh mồm nhỉ? Tụi tao mượn tạm chỗ lánh mặt chút, ngoài kia nguy hiểm như thế nào có lẽ không cần tao phải nói, thế nào... Được chứ?
Thằng Huy cười ngây ngô, hướng ánh mắt sang chị Vân như muốn dò hỏi ý kiến, tuy nhiên bàn tay của nó, trong bí mật giật nhẹ góc áo của chị ta ra hiệu hãy giữ lấy bình tĩnh.
Vân như hiểu ngầm ý của nó, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo gật gật đầu với gã râu quai nón.
Cái thứ tình huống cả đám súng ống trên tay lao vô nhà người khác rồi hỏi xem ý kiến thật quá tức cười, c·ướp nhưng vẫn cố làm ra vẻ lịch sự như thể đàn linh cẩu trước khi ăn mồi thường dạo quanh làm ra vẻ không quan tâm, hành động như thế khiến thằng Huy không khỏi chửi to trong lòng muốn đem cả tông môn ba đời gã râu quai nón ra tế. Có điều, sự tình nó đang lo lắng chính là quái vật ở bên ngoài, còn cái đám thổ tả này nó hoàn toàn tự tin giải quyết trong vòng vài hơi thở.
Đã từng giao đấu với dạng quái vật tiến hóa có khả năng cùng sức mạnh hơn gấp nhiều lần xác sống thông thường, thằng Huy thừa hiểu chúng có bao nhiêu lợi hại, lần trước dễ dàng thắng được một là do nó không cố kỵ chuyện bại lộ thân phận, hai là hành động khi ấy là lợi dụng được yếu tố bất ngờ, thủy chung cũng là may mắn chiếm năm phần. Nếu gặp lại dạng thây ma tiến hóa như thế, nó không thể cam đoan có khả năng chỉ chớp nhoáng liền đủ sức hạ gục đối phương, chưa kể lần này còn phải bảo vệ hai mẹ con chị Vân, bên cạnh là một đám người lạ chăm chăm nhìn đến, không cẩn thận bại lộ thân phận là xem như cầm chắc c·ái c·hết. Thằng Huy hiểu, Evolution không phải là tổ chức mà bản thân nó đối đầu được.
Thấy người phụ nữ cao ráo, dù hơi lớn tuổi nhưng nét thu hút còn hơn hẳn mấy cô gái mới lớn, gã râu quai nón không nhịn được mà dùng cặp mắt lộ rõ vẻ sự dâm dục đảo tới lui khắp cơ thể của Vân, thậm chí khi nhìn đến hai gò núi nhô cao dưới lớp áo khoác, gã còn dừng lại mấy giây chậc chậc lưỡi như đang rất thèm thuồng.
Vân hơi khó chịu, hoàn toàn biết gã đang nghĩ gì, thế nhưng ngoài việc nhíu chăt đôi lông mày thì cũng không lên tiếng.
Cảm giác được cái nhìn không mấy thiện cảm của Vân, gã râu quai nón cười cười, rồi cũng dời ánh mắt sang mấy tên đồng bọn.
-Thế nào rồi! Tình hình thằng Dũng khá hơn chút nào không?
-Nó mê man rồi đại ca!
Một gã cao lớn, gương mặt đầy sẹo rỗ đang quỳ bên cạnh thanh niên nằm b·ất t·ỉnh dưới đất đáp lời.
Cùng lúc thì cô gái bên cạnh gã cất giọng, tiếng nói lanh lảnh chói tai cực kỳ vọng đến.
-Mẹ nó, hai thằng bay có thấy thằng Dũng b·ị t·hương như thế nào không? Bị thứ đó cắn trúng thì tiễn nó lên đường trước khi nó biến thành xác sống đi!
Gã to con mặt rỗ nhìn sang tên vẫn hay đi cùng, có chút không chắc chắn, thế nhưng vẫn nghiến răng lớn tiếng.
-Câm mẹ mồm lại đi! Thằng Dũng nếu biến thành thây ma, chính tao sẽ tiễn nó lên đường, không cần mày nhiều lời!
Cô gái híp mắt, gương mặt tỏa ra ý lạnh, bàn tay đã bóp chặt khẩu súng. Tuy nhiên lúc này gã râu quai nón gằn giọng nói.
-Được rồi, tụi mày im hết cho tao, tạm thời ở đây, chờ cho tên quái vật kia đi khỏi đã. Mẹ kiếp, thằng Hưng thằng Rô, hai thằng mày coi chừng thằng Dũng, có biến thì hai thằng mày giải quyết! Con Bích, mày bớt bớt lại, hôm qua không có thằng Dũng thì mày bỏ mẹ xác lại ở chỗ trường Kỷ Nguyên rồi!
-Dạ đại ca...
-Dạ...
-Em biết rồi...
Chờ mấy tên đồng bọn yên lặng, gã râu quai nón mới hừ một tiếng như muốn cảnh cáo, rồi quay ngoắt người nhìn quanh, sau đó tiến lại chỗ mấy cái ghế sofa đầy bụi bặm ngã người ra đó nhắm mắt.
Trong khi đó, chị Vân lại đang có điều gì như muốn nói, hai tay siết siết lại với nhau, đang tính mở miệng thì gã râu quai nón mở bừng cặp mắt, cất giọng sai bảo.
-Cô gì đó! Trong nhà có nước uống hay gì ăn được không, anh em tụi này hôm qua tới giờ còn chưa có gì trong bụng đâu!
Thấy hành động có vẻ khác thường của chị Vân, lại đột ngột nghe tên râu quai nón nói, thằng Huy vội vàng lên tiếng đáp.
-Dạ.. dạ... hình như có... chú chờ một lát...
Nói rồi, thằng Huy nắm lấy bàn tay có chút run rẩy của Vân, kéo thẳng một mạch đi ra khỏi khu vực phòng khách. Căn nhà tương đối rộng, chủ nhân cũ có lẽ cũng là dạng người có tiền nên ngôi nhà này được xây dựng khá cầu kì, chính vì thế mà trong nhất thời nó phải đi loanh quanh rất lâu.
Sau một hồi mò mẫm khắp các phòng, rốt cuộc nó cũng phát hiện được gian bếp.
-Chị Vân, chị sao thế? Ban nãy hình như chị có chút mất bình tĩnh?
-Hức... trường Kỷ Nguyên... Đó là trường con bé nhà chị đang học! Hồi nãy nghe mấy người kia nói chuyện, dường như ở đó xảy ra vấn đề... hức hức...
-Ài... Chị cố gắng bình tĩnh, còn nước còn tát... Đợi tên quái bên ngoài không tìm được con mồi rời khỏi khu vực này, chúng ta sẽ lập tức lên đường!
Vân cố nén sự bi thương, gật gật đầu rồi cùng thằng Huy tìm tòi lục lọi khắp nơi trong bếp, cũng may mắn có lẽ do chủ nhận khi rời khỏi nơi đây không mang theo quá nhiều thực phẩm, trong tủ lạnh vẫn còn lại vài hộp thức ăn cùng ít nước suối.
Trong lúc lấy những thứ đó, Vân đột nhiên lên tiếng hỏi.
-Huy, chị thấy em có thể đơn giản g·iết... À không, đơn giản hạ mấy chục tên thây ma... Con quái vật bên ngoài... Em có thể...
Nghe giọng nói ngập ngừng của Vân, thằng Huy chỉ biết than thầm. Nếu như một mình nó thì chuyện hạ tên quái vật ngoài kia có đến bảy thành nắm chắc, ba thành còn lại là nó ung dủng ngoảy đít bỏ đi mà không lo lắng vấn đề nào khác, nhưng hiện tại phải bảo vệ hai mẹ con bọn họ, lại thêm chuyện tránh được ánh mắt soi mói của đám người lạ mặt đúng thực là làm khó bản thân quá. Hoặc giả như nói nó trước tiên đem đám kia g·iết quách cho xong thì càng không được, thằng Huy có thể không nhíu mày khi hạ sát đám thây ma, còn đối với người bình thường, nó vẫn chưa phải là loại bị dục vọng g·iết chóc làm lu mờ đầu óc. Bởi thế cho nên, tạm thời thằng Huy chỉ dám hàm hồ đáp cho qua chuyện.
-Chị không nên đánh giá khả năng của em quá cao, vả lại chị cũng thấy tên quái vật ấy đến lựu đạn còn không làm gì được nó...
Nghe thằng Huy đáp, Vân có chút chán nản, thế nhưng cô ta cũng tự hiểu bản thân không nên quá kỳ vọng, càng không nên đòi hỏi quá đáng.
-Chị hiểu rồi... Xin lỗi Huy!
-Thôi được rồi, đi một bước tính một bước... Tạm thời chị ở lại đây nghỉ ngơi, không cần ra phía trước! Khi nào tình hình ổn em sẽ báo!
Nói rồi thằng Huy đưa cho Vân chai nước suối, sau đó nó cầm những thứ còn lại theo lối cũ quay trở ra phòng khách.
Vân nhận lấy chai nước, nhìn thật lâu vào đó rồi lại nhìn về bé Phú không rõ đã ngủ từ khi nào được thằng Huy nhẹ nhàng đặt nằm ở bên cạnh, bỗng chốc cô ta ngồi thụp xuống, tiếng nấc nghẹn đau thương quanh quẩn khắp nơi.
Khi thằng Huy đem những thứ đó ra đến bên ngoài, không đợi nó lên tiếng, cô gái tên Bích đã nhào tới giựt lấy một phần.
-Đưa đây...
Thằng Huy hơi khó chịu, tuy nhiên nó vẫn không làm ra vẻ mặt gì khác lạ, mà vẫn từ từ tiến đến bên mấy chiếc ghế sofa, chọn một chỗ tương đối bằng phẳng để tất cả lên đó, đồng thời lui về bên góc ngồi xuống, hai tay bó lấy đầu gối, gục đầu làm ra vẻ muốn nghỉ ngơi, khá trùng hợp chỗ nó ngồi chắn giữa phòng khách cùng lối đi ra phía sau nhà.
Không trông thấy Vân cùng thằng Huy đi ra, gã râu quai nón có chút ngờ vực, có điều ngoài việc nhếch mép thì gã vẫn giữ thái độ im lặng.
Sau khi ăn uống, ngoài hai gã to con luôn túc trực bên cạnh tên b·ất t·ỉnh, thì cô gái lại đi đến bên gã râu quai nón, nhào vào lòng gã ôm ấp mặc cho gã vẫn luôn nhắm mắt lim dim không thèm quan tâm.
Ở bên ngoài, ban nãy, quái vật khi đi ra khỏi đám bụi mịt mù, không còn trông thấy bóng dáng những con mồi khiến nó như thể nổi điên, giận dữ mà đập phá lung tung, tiếng động ầm ầm cứ thế vang lên suốt mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa có dấu hiệu ngưng lại. Tiếng kính vỡ, tiếng gào rú... trộn lẫn làm cho cả đoạn đường số 8 không có được giây phút yên tĩnh nào.
Thời gian cứ thế trôi qua, mãi cho đến xẩm tối những thứ âm thanh chói tai ấy mới bắt đầu giảm dần, thêm chừng chưa đến hai mươi phút thì đột ngột ngưng bặt.
Bên trong căn nhà, gã râu quai nón nữa nằm nữa ngồi trên ghế, áo trước ngực phanh rộng, cô gái dán chặt lên trên luồn hai bàn tay đặt ở dưới đũng quần gã, thân thể ngọ nguậy như rắn. Lúc này gã ta đột ngột mở mắt, hất hai cánh tay cô gái sang một bên rồi đẩy cô ta ra khỏi cơ thể, liền tức khắc nhổm dậy đi lại bên cạnh cửa chính, hé đôi mắt nhìn qua những khe hỡ, tuy nhiên phải rất cố gắng gã ta mới có thể trông thấy được cảnh vật bên ngoài do đèn đường chớp tắt liên tục.