Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Evolution Xxx

Chương 22: Nhân Từ




Chương 22: Nhân Từ

“Khi tôi còn nhỏ, tôi đã từng ngưỡng mộ những người thông minh. Khi lớn hơn, tôi ngưỡng mộ những người tốt bụng”!

o0o

Thằng Huy ngồi bệt dưới đất, chống hai tay phía sau, yên lặng, lắng nghe những gì gã thanh niên vừa nói, nó không lên tiếng lại càng không tỏ ra bất cứ biểu cảm nào, rất lâu sau nó mới đứng bật dậy phủi phủi hai bàn tay rồi mở miệng.

-Cuộc đời là thế, nếu được lựa chọn không ai muốn để kẻ khác sắp xếp!

Giọng nói đầy vẻ cảm thông, lại tựa như chính bản thân nó từng trải qua, mà thực sự là vậy, chính thằng Huy cũng không khác bao nhiêu, thậm chí có phần còn khắc nghiệt hơn so với những gì gã thanh niên có thể tưởng tượng.

Gã thanh niên với cảm xúc bộc phát đang phát tiết qua những lời lẽ oán trách, bỗng nhìn thấy gương mặt thằng Huy thì đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt có chút khựng lại, thở dài nói.

-Cậu bạn trẻ, cậu có gì đó rất khác chúng tôi? Tôi không đọc được tâm lý cậu nữa!

Thằng Huy quay lại, nhìn đến gã thanh niên, hững hờ trả lời.

-Không có cảm xúc khi tôi g·iết đồng bọn của các người sao? Nếu tôi tha cho mấy người... Sau này, mấy người sẽ tính toán như thế nào?

Gã thanh niên càng mở to mắt, phút chốc như trút được chút gánh nặng mới nhẹ thở ra rồi nói.

-Đồng bọn? Cũng chưa hẳn, chỉ là đồng hương tha phương cầu thực, cùng lắm chỉ xem như hỗ trợ nhau trên phương diện đôi bên cùng có lợi thôi. Dạng như chúng tôi cậu tìm ở những thành phố lớn không mười vạn cũng tám chục ngàn người như thế. Hai thằng Hưng với Rô tụi nó lên đây làm khuân vác ở mấy công trường...

Nói đến đây, gã thanh niên thoáng nhìn đến hai tên to con, sau đó mới tiếp tục.

-Tụi nó đầu óc đơn giản, ai sai gì làm đó thôi, theo thằng Tùng dao lam để kiếm việc, lại gọi nó là đại ca cũng do nhiễm dăm ba bộ phim xã hội đen ấy mà.

Thằng Huy chờ cho gã thanh niên giải thích hồi lâu mới từ từ tiến lại gần, lên tiếng.

-Còn anh cùng cô gái kia như thế nào?

-Tôi? Tôi thì làm được gì, v·ết t·hương trên vai quá nặng, không kịp thời xử lý thì khả năng tôi không trụ lại được quá hai ngày, dù không phải do thây ma, nhưng để lâu như thế có lẽ đã nhiễm trùng... Ha ha, cậu nói xem giữa tình hình như hiện giờ tôi có sống nổi không, nói chi đến việc sau này sẽ như thế nào? Còn về phần cô gái kia... Tùy cậu xử trí, tôi không quan tâm, cô ta theo thằng Tùng mới tầm hai ba tháng gì đó, hình như làm ở quán bia mà nó hay đến nhậu nhẹt.

Thằng Huy âm trầm, cân nhắc toàn bộ lời nói của gã thanh niên, trong phút giây còn chưa đưa ra được quyết định thì bên trong hành lang giọng nói của Vân vọng đến.

-Huy nè, có thể giúp họ cùng thoát khỏi đây được không em? Chị biết nói ra như thế thực tình là quá đáng, nhưng chị không thể trơ mắt nhìn họ chịu c·hết ở đây được, nói gì đi nữa cũng là đồng bào của chúng ta...



Nghe được âm thanh của Vân, thằng Huy càng thêm rối rắm, chuyện mỗi lúc mỗi phiền toái đổ lên đầu, không giống chút nào với những gì nó dự tính. Ngay chính bản thân lúc này cũng không biết mình phải làm thế nào mới phải, có lẽ, nếu nó chưa từng bị tiêm BloodSoul thì nó sẵn sàng làm theo những gì Vân vừa nói, chỉ là từ lúc tiêm cái thứ c·hết tiệt đó vào người, mặc dù không làm thằng Huy thông minh hơn để giải quyết mọi vấn đề, nhưng đã thay đổi trạng thái tâm lý của nó trở nên lý trí hơn khi những tình huống phát sinh giống như hiện giờ.

Thằng Huy day day hai bên thái dương, rất lâu sau nó mới nhíu mày, đảo mắt qua một lượt mấy kẻ xung quanh. Hai tên to con mồ hôi ướt đầm đìa, cô gái có vẻ sợ hãi không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt nó, riêng gã thanh niên từ đầu đến cuối mặt mày tỉnh bơ tựa như không còn quan tâm sống c·hết.

-Được rồi! Anh tên Dũng đúng chứ? Nhìn vào chuyện hai gã kia bảo vệ anh khi cô gái muốn bắn anh c·hết hôm qua, tôi sẽ không làm khó mấy người, cũng có thể đưa mấy người rời khỏi đây! Tuy nhiên, chỉ là rời khỏi đây thôi, còn có rời khỏi được thành phố hay không tôi không cam đoan!

Nói xong thằng Huy dừng lại, nhìn thẳng đến khuôn mặt hiện lên sự nhẹ nhõm của Dũng, sau đó mới quay sang Vân định tiếp tục, ngay lúc ấy, giọng cô gái vang lên đầy hoảng sợ.

-Còn tôi... Còn tôi thì sao, xin cậu đừng bỏ tôi lại... Cho tôi theo cùng, đừng bỏ tôi ở đây... Xin cậu... Cậu muốn làm gì tôi cũng được.

Thằng Huy khẽ liếc sang, ánh mắt hiện rõ sự thờ ơ. Cũng không phải nó có ý định bỏ mặc cô ta ở lại, chỉ là nó có chút không mấy tin tưởng cô gái này, thủy chung chỉ là cảm tính tự nhiên xuất hiện mà thôi.

Nó đi đến bên chị Vân, đưa tay ẵm thằng Phú sốc lên lưng, sau đó quay người đi về phía hai gã to con vung tay, sợi dây bện bằng mấy cái áo rách trói hai gã như đòn bánh tét đột nhiên đứt thành mấy khúc.

Thằng Huy chờ cho hai gã này lồm cồm đứng lên, nét mặt còn hiện rõ sự sợ hãi với động tác ban nãy của nó, lúc này nó mới mở miệng lên tiếng.

-Hai ông cõng theo gã kia được không?

Cả hai nghe thằng Huy xưng hô nhẹ nhàng, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, lập tức đồng thanh đáp.

-Dạ được... Đại ca cứ để tụi này...

-Ách... Đừng gọi tôi là đại ca, tôi nghe không lọt tai... Gọi tôi là Huy được rồi!

-Dạ đại... À... Dạ anh Huy!

Thằng Huy gãi đầu liếc đến Dũng, không thể không thừa nhận, nó xác định đúng thực sự hai tên to con đầu óc đơn giản rồi.

Trước khi bước khỏi căn nhà, thằng Huy cũng không quên cắt đứt dây trói cho cô gái, có điều, khi cô ta vừa đứng dậy, một bàn tay đã nhanh như chớp bóp lấy cổ họng cô ta, chính là thằng Huy ra tay phủ đầu.

Tưởng chừng bàn tay nhỏ bé của một thiếu niên mảnh khảnh nếu chẳng muốn nói là có chút gầy ốm, không thể giữ chặt được thân hình trưởng thành của cô gái, thế nhưng nhìn dáng vẻ không thể nhúc nhích của cô ta, cũng đủ hiểu sức mạnh từ cánh tay thằng Huy không giống bình thường.

-Nhớ kỹ, chỉ và chỉ đi theo sau, tuyệt đối đừng dở trò, nếu không...

Cánh tay thằng Huy lộ rõ những sợi gân xanh, thân hình cô gái từ từ bị nó nâng lên cao, đến khi cả cánh tay duỗi thẳng, đôi chân cô gái đã cách mặt đất hơn gang, tiếng ọc ọc trong cuống họng kèm theo gương mặt tím tái của cô gái khiến tất cả những ai có mặt đều kinh hoảng.

Khi hai mắt cô gái từ từ lịm dần, thằng Huy mới hừ một tiếng rồi buông lỏng, cả thân hình như khối bùn nhão khụy xuống, hai bàn tay cô gái bưng lấy cổ họng, thở dốc từng hơi khó khăn.



Thằng Huy cũng mặc kệ, với tay túm lấy một bọc đồ gần đó, không rõ là thứ gì, sau đó lên tiếng.

-Đi!

Ngoài con phố, sự vắng lặng đến mức chỉ là những chiếc lá khô khẽ rơi rụng theo gió cũng có thể nghe rõ mồn một.

Nhóm bảy người thằng Huy, từ từ di chuyển về hướng bãi xe cách đó không xa.

Thằng Huy cõng bé Phú đi trước, sau cuối là gã Rô làm nhiệm vụ cảnh giác những tình huống bất thường, những người còn lại nhẹ nhàng theo gót thằng Huy cố gắng không để phát ra bất cứ âm thanh lạ nào.

Chẳng mấy chốc, cả nhóm rốt cuộc cũng đã đến bên cạnh bãi xe, lúc này chị Vân mới tiến đến, chờ cho thằng Huy quan sát ra hiệu an toàn, chị ta lập tức di chuyển vào bên trong, từ từ tiến lại gần một chiếc SUV. Sau khi lục trong túi ra chìa khóa, vài tiếng bíp bíp vang lên thì cánh cửa xe mở ra.

-Nhanh...

Không ai dám chậm trễ, chị Vân leo lên ghế lái, thằng Huy ngồi ghế phụ, phía sau bốn người còn lại cũng đã an toàn vào bên trong.

-Đi thôi, địa điểm trung tâm thương mại Kỷ Nguyên.

Giọng thằng Huy vừa dứt, xe cũng bắt đầu lăn bánh.

Rất nhanh, khi chiếc SUV vòng ra khỏi đường số 8, nhắm hướng trung tâm thương mại phóng đi, âm thanh ùm ùm phát ra cũng khiến một số thây ma gần đó phát hiện.

Lúc đầu chỉ là vài ba cái xác sống bị kinh động đuổi theo, nhưng theo thời gian, số lượng thây ma đeo bám mỗi lúc mỗi nhiều, nối thành hàng dài như cái đuôi ở ngay phía sau.

Nhìn kiếng hậu, chị Vân lạnh người, đôi tay có chút run run.

-Chị yên tâm, tụi này chậm lắm, không thể đuổi theo đâu!

Giọng nói của Dũng ở ngay ghế sau vọng tới trấn an.

Thằng Huy ở bên cạnh, quay lại nói chen vào.

-Anh có vẻ khá rành những thứ này nhỉ?



Dũng cười nhạt, ho vài tiếng liền đáp.

-Bị giữ chân ở trường học một thời gian ngắn, chẳng biết làm gì, nên từ trên cao tôi đã quan sát rồi nắm bắt được chút ít tập tính của chúng.

-Cậu là thầy giáo ở trường Kỷ Nguyên, có thể cho tôi hỏi, cậu có biết một học sinh tên Yến lớp 10... Hức...

Vân lúc này mới dám mở miệng, lý ra đã muốn hỏi từ khi ở trong căn nhà kia, nhưng thấy thằng Huy đang căng thẳng, cho nên chưa có thời gian xen vào, hiện giờ không thể nhịn được nữa mà tuôn ra những gì muốn nói, giọng nghẹn ngào xen lẫn lo lắng không yên.

-Yến? Lớp 10... Xin lỗi chị, tôi không rõ, tôi là thầy giáo nhưng không trực tiếp đứng lớp để giảng dạy, tôi làm việc ở văn phòng thôi!

Dũng khá bất ngờ, nhưng lại nghĩ bản thân không có gì phải giấu diếm, cho nên thoải mái nói ra việc làm của mình, hoàn toàn không có chút thông tin nào đáng giá.

Vân thở dài, không nghe được tin tức gì vẫn hơn nghe tin dữ, cố gắng ổn định lại tâm lý, giữ chắc tay lái.

Tuy nhiên khi xe đi hết giao lộ chính, rẽ vào một hướng thì tình hình trước mắt khiến tất cả không khỏi lộ vẻ bất an.

Phía trước đoạn đường đã bị hàng tá những chiếc xe gây ra tại nạn chặn hết mọi lối, tình hình này chắc chắn không thể di chuyển tiếp được.

Vân bặm môi, lắc đầu nói.

-Không được, khe hẹp không thể đưa xe lọt qua được.

Thằng Huy ở bên cạnh, ló đầu ra khỏi cửa, sau vài giây quan sát cũng lắc đầu lên tiếng.

-Quay trở ra thôi chị, đi đường khác!

Vân dừng xe, chuẩn bị lùi lại, thì bỗng nhiên từ xa, ngay phía sau, đoàn thây ma đang lắc lư ào ào tiến đến chặn luôn lối duy nhất.

-Không ổn, tắt máy xe!

Thằng Huy quát khẽ. Sau đó ra hiệu tất cả im lặng, cúi thấp người.

Ai nấy đều hoảng sợ, đưa tay bụm kín miệng, thụt đầu xuống sát dưới cửa xe, bằng mọi giá không thể phát ra bất cứ âm thanh gì khiến đám thây ma kia phát hiện.

Cũng may dạng cửa kính trên xe kẻ bên ngoài không thể trông thấy bên trong, mà cả đám đều nín thở yên lặng tuyệt đối cho nên khi đám thây ma vừa đi đến cũng là lúc mất luôn mục tiêu.

Có điều, dù mất mục tiêu nhưng chúng vẫn cứ vật vờ xung quanh, tản ra vài chỗ không xa mấy.

Thời gian cứ thế chầm chậm trôi, một phút như một giờ, không gian bên trong xe nặng nề ngột ngạt khiến con người rất dễ phát điên.

Khoảng chừng chưa đến nữa giờ đồng hồ, do tắt máy xe, điều hòa không hoạt động, lượng oxy đang dần thiếu hụt, làm cho mọi người ngoài thằng Huy bắt đầu có dấu hiệu mơ màng ngất xỉu.

Xem thấy tình hình không ổn, dĩ nhiên không phải bản thân, hiện tại thằng Huy phát hiện nó có thể không sợ nơi thiếu không khí, nhưng chị Vân cùng bé Phú nếu tiếp tục duy trì tình trạng này nhất định sẽ nguy hiểm. Tuy nhiên, nếu lúc này nó xông ra dọn dẹp đám thây ma, vô ý để mấy kẻ này trông thấy thì thật tai hại.