Chương 19: Lại Gặp
Khi thằng Huy quyết định giúp người phụ nữ tìm đứa con gái ở trường học, cũng là lúc nó phát giác bản thân không phải vì huyết thanh BS mà trở nên vô cảm với tất cả những thứ xung quanh. Có thể quyết định này sẽ đưa nó vào những rắc rối nằm ngoài dự liệu, thế nhưng, chẳng rõ vì sao thằng Huy lại cảm thấy thoải mái, tâm trí không còn phải chịu áp lực dồn nén vì kìm hãm sự thèm muốn g·iết chóc bấy lâu nay, ngược lại, giờ đây nó như được giải phóng khỏi sợi dây trói buộc, cả cơ thể cơ hồ có vô cùng vô tận sức mạnh. Lẽ dĩ nhiên cái thứ sức mạnh không phải thực chất ấy cũng chỉ do bản thân thằng Huy tưởng tượng mà thôi.
Người phụ nữ nghẹn ngào, cô ta hiểu điều thằng Huy vừa nói, mặc dù không muốn nghĩ tới tình huống xấu nhất, nhưng mà rốt cuộc xem như cũng có một tia hy vọng.
-Cảm ơn cậu... Mọi sự trông vào cậu... Sau này cậu cứ gọi tôi là chị Vân cũng được.
Thằng Huy mĩm cười, cúi người xoa đầu đứa trẻ bên cạnh, rất lâu sau nó mới đứng thẳng lên, nói.
-Chị Vân, chị có bản đồ thành phố chứ?
-Bản đồ? Có... Trên phòng sách của anh Thủy có... Cậu đợi chị một lát...
Nhìn bóng lưng nhanh nhẹn của Vân bước lên cầu thang, thằng Huy xoay người rồi ngã lưng xuống ghế cạnh đó.
Lúc này đứa bé mới cười khì khì lên tiếng, đồng thời hai tay đưa lên trước mặt.
-Anh ơi... Cảm ơn anh nha! Cho anh nè!
Nhìn món đồ chơi bên trong bàn tay nhỏ nhắn, thằng Huy cười phá lên.
-Đây là cái gì thế?
Đứa bé như được hỏi đúng thứ mình am hiểu, thích thú cười đầy vui vẻ, rồi một tay chống nạnh, một tay cầm món đồ chơi đưa lên cao, giọng nói văng vẳng.
-Đây là siêu nhân, siêu nhân chuyên t·rừng t·rị kẻ xấu!
-Siêu nhân sao? Hẳn là lợi hại lắm phải không?
Thằng Huy cố làm ra bộ mặt ngạc nhiên, hơi chồm người đến, tò mò nhìn vào thứ xanh xanh đỏ đỏ trên tay cu cậu, cất giọng đầy nghi hoặc.
-Dạ đương nhiên rồi anh. Siêu nhân có sức mạnh nè, biết bay nè, mắt còn phóng ra tia sáng đốt cháy quái vật luôn!
-Chà chà, thế thì quá lợi hại rồi! Ha ha...
-Hi hi...!
Tiếng cười đùa nô giỡn, xóa tan không khí nặng nề trong hai ngày vừa qua, khiến Vân đang từ lầu hai đi xuống cũng chỉ biết đứng lại, khóe miệng không kìm được mĩm cười đầy sự an ủi.
Đợi cho cả hai người bên dưới kẻ tung người hứng thỏa chí, Vân mới tằng hằng cất giọng.
-Phú! Đừng phá anh nữa. Mẹ còn có chuyện!
Mặc dù có chút không nỡ, nhưng cu cậu lại rất biết vâng lời, dạ một tiếng liền chạy ra chỗ khác chơi.
-Đây, bản đồ thành phố cậu cần... Mà cậu tên gì, chị vẫn chưa nghe cậu nói.
Vừa nói Vân vừa tiến lại gần, đưa thứ trên tay sang cho thằng Huy.
Nhận lấy, thằng Huy hơi gật nhẹ đầu.
-Chị cứ gọi em là Huy!
Miệng đáp nhưng tay thằng Huy đã mở bung tấm bản đồ ra, đôi mắt chăm chú quan sát thật kỹ, không mấy quan tâm đến chuyện khác.
Chừng hơn năm phút sau, nó mới gấp lại, ngẩng mặt lên, lúc này nó mới chú ý đến người phụ nữ đang đứng trước mặt.
Không rõ cô ta đã thay đổi bộ áo quần bình thường như bao người phụ nữ hiền thục quanh quẩn việc nhà việc bếp từ lúc nào, hiện giờ lại mang quần jean bụi bặm, áo khoác da đen bóng, dáng người cao ráo, dù khuôn mặt đã có vài nếp chân chim theo thời gian, nhưng mà nét anh khí vẫn bừng bừng hiện hữu, thoạt trông vô cùng lanh lẹ khỏe khoắn.
-Chị...
-Ha ha... Cậu nhìn chị khác ban nãy lắm đúng không?
-Rất khác...
Thằng Huy gãi gãi đầu, cười đáp lại trong sự bất ngờ. Tuy nhiên rất nhanh nó đã đổi sang chủ đề cũ.
-Được rồi, em đã xem qua bản đồ. Từ đây chúng ta sẽ di chuyển đến cuối đường số 8, sau đó tùy tình hình mà theo hướng Nam để đến trung tâm thương mại. Có người của đội trưởng chờ ở đó.
Ngừng lại chốc lát, thằng Huy liếc sang đứa bé đang tự chơi ở góc phòng, sau đó nó mới nói tiếp.
-Vấn đề ở đây là quãng đường khá xa, sẽ rất nguy hiểm cho chị cùng bé Phú. Cho nên chúng ta nên di chuyển bằng ô tô! Nhưng...
Nghe thằng Huy có chút ngập ngừng, Vân hơi nghi hoặc, hỏi.
-Là em không biết lái xe ô tô...
Thằng Huy gãi đầu, hơi xấu hổ thừa nhận.
Nghe thằng Huy nói, chị Vân hơi nhíu mày đáp lại.
-Chị lái được, nhưng xe của chị thì không để ở đây! Đậu ở bãi xe cách đây mấy trăm mét.
-Ồ... Chị lái được. Vậy không thành vấn đề, chỉ mấy trăm mét không đáng lo. Tốt rồi, chị cùng cháu chuẩn bị đi, ba mươi phút nữa chúng ta rời khỏi đây!
Thằng Huy như trút được gánh nặng, vỗ tay đánh bốp một phát, lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng, chị Vân lại có chút lo lắng, không khỏi sợ hãi lên tiếng.
-Có ổn không Huy? Bên ngoài toàn là đám người điên loạn... Chị tận mắt trông thấy ba gã to xác người đầy máu, đè một cô gái xuống... Ụa...
Vân bụm miệng không dám nói tiếp.
Có điều thằng Huy khoát tay, cất giọng trấn an.
-Chị tin em đi, không sao đâu!
Nhìn vào đôi mắt của thằng Huy thật sâu, chị Vân cẩn thận cân nhắc, một lúc sau, chị ta mới nói, giọng quyết đoán.
-Được! Chị tin Huy! Chị đi chuẩn bị một lát.
...
Không mất bao nhiêu thời gian, bóng dáng ba người đã đứng trước cổng lớn, thằng Huy nhẹ đẩy cửa hơi hé ra, sau đó quay đầu nói.
-Đi thôi.
Nó dẫn đầu cõng lấy thằng Phú trên lưng, phía sau là chị Vân đeo trên vai ba lô màu xám. Nhìn con đường đổ nát, hoang tàn khiến Vân lần đầu bước ra không khỏi hoảng sợ, bất giác hai bàn tay đan vào nhau siết mạnh.
Ở phía xa, vài thây ma vật vờ đi quanh, Vân hốt hoảng nhẹ giọng.
-Huy... Cẩn thận...
-Không sao, loại cấp thấp thôi, tụi này chậm chạp lắm.
Thằng Huy khoát tay trấn an chị Vân, cũng không quên với tay ra sau, vỗ vỗ lên đầu thằng Phú, rồi tiếp tục nói.
-Em có nhớ lời anh dặn không?
Thằng Phú gật đầu, lấy cái khăn quàng cổ bịt chặt đôi mắt lại. Sau đó ôm chặt lấy lưng thằng Huy.
-Sao thế Huy?
Vân có chút khó hiểu hỏi.
-Một lát chị biết... Ài...
Thằng Huy thở dài đáp, rồi tiếp tục tiến lên.
Nhìn bước chân nó càng lúc càng gần đám thây ma, Vân không thể hiểu nổi, đôi chân bắt đầu run rẩy, sự ngờ vực mỗi lúc mỗi lớn làm cho tận trong lòng bắt đầu có chút hối hận.
-Thằng quỷ này làm cái quái gì thế, sao lại chường mặt...
Chỉ là câu chửi thầm trong bụng còn chưa xong, thì thấy thằng Huy lôi từ sau lưng dưới cái áo thun ra một con dao găm sáng loáng, cũng ngay lúc đó bóng của nó chợt mơ hồ.
Xoẹt... Phập... Phập...
Hai tiếng động trầm thấp vang lên, là hai cái thây gần nó nhất ngã xuống không còn chút cử động.
Vân líu lưỡi, đôi mắt mở to, miệng há ra lắp bắp.
-Huy... Cậu làm gì vậy... Cậu g·iết người...?
-Ài... Chị không phải chưa từng thấy, chị có tin con người lại xé xác ăn thịt đồng loại?
Thằng Huy thở dài, cũng không muốn giải thích, thời thế hiện giờ có giải thích điều gì cũng là thừa thải, tận mắt chứng kiến thì cho dù không tin cũng phải tin.
-Nhưng...
-Được rồi, có lẽ chị không muốn chấp nhận, nhưng nếu chị vẫn coi chúng là con người, sớm muộn cũng bị chúng phanh thây!
Có lẽ do bản tính của phụ nữ khiến Vân chưa thể chấp nhận sự thật tàn khốc ấy. Đương nhiên rồi, chuyện con người biến thành xác sống rồi đi qua đi lại, không thể bắt người khác tin một cách dễ dàng được.
Thằng Huy cũng không phải không muốn hành động từ từ để cô ta có thời gian chuẩn bị tâm lý, nói gì đi nữa việc cắm thẳng dao vào đỉnh đầu kẻ khác thật quá tàn nhẫn. Tuy nhiên, chỉ có cách như thế mới là nhanh nhất, thời gian có hạn, không đủ để huấn luyện một người bình thường trở nên chai lỳ, tốt nhất cứ cho họ nếm trải sự thật, cho dù bị sốc tâm lý thì cũng còn hơn là làm đồ ăn cho tụi gớm ghiếc kia.
Một đường đi thẳng, số lượng thây ma ngã xuống dưới dao của thằng Huy đã vượt ngoài ba mươi.
Mỗi một t·hi t·hể lăn ra giữa đám máu đen, là mỗi một lần Vân bụm miệng nôn ọe, thế nhưng cũng vì vậy, sự gan góc của cô ta cũng đã có dấu hiệu tăng lên rõ rệt.
Cho tới lúc, thây ma đã vượt ngưỡng năm mươi. Rốt cuộc Vân chỉ hơi nhíu mày, thở hắt ra vài hơi, sau đó nghiến răng không còn cảm giác muốn trào ngược ở trong lòng.
Thằng Huy liếc nhìn về phía sau, thâm tâm không khỏi cảm thán.
-Xin lỗi chị, tình thế bắt buộc thôi...
-Đến rồi! Bãi xe ngay phía trước.
Vân lên tiếng, đưa tay chỉ về hướng một khu vực như nhà kho cách hai người ngoài mấy chục mét.
Ngay khi thấy Vân định chạy đến, thằng Huy đột ngột vọt tới chặn lại, lắc đầu ra hiệu, rồi nói.
-Chị nghe gì không?
Thấy thằng Huy cản phía trước, lại làm ra động tác như đang lắng tai, Vân đành dừng chân, nói.
-Chị không nghe gì cả?
-Có tiếng người! Có cả tiếng thứ gì đó... Rất quen... Nguy hiểm... Nhanh...
Thằng Huy hốt hoảng, kéo tay Vân chạy thẳng về phía sát lề đường, rồi lập tức tông thẳng vào một căn nhà gần đó, đồng thời nhanh chóng đóng sập cửa lại.
-Có chuyện gì vậy Huy?
-C·hết tiệt, tại sao thứ đó lại xuất hiện ở đây?
Không nghe câu trả lời của thằng Huy, nhưng thấy vẻ mặt căng thẳng của nó chẳng hề giống như ban nãy thoải mái đ·âm c·hết cả đám người điên, Vân dường như cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, không nhịn được cho nên cô ta cũng hé mắt ra khe cửa để quan sát.
Con đường vẫn yên tĩnh, ngoài lớp lớp xác c·hết nằm bất động thì chưa hề phát hiện ra điều gì bất thường.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua.
Khoảng chưa đến năm phút, từ phía xa đột nhiên vọng đến tiếng la hét chửi rủa, tiếng súng đoàng đoàng xen lẫn là tiếng gào rú như con gì đó rống to.
Âm thanh khủng kh·iếp phá đi sự thinh lặng, thằng Phú áp chặt vào lưng thằng Huy run lên bần bật.
-Ngoan... Không sao... Có anh ở đây không gì có thể làm hại được em! Siêu nhân của em đâu, lấy ra đi, nó sẽ bảo vệ em!
-Dạ...
Lúc này ở bên ngoài, tiếng động mỗi lúc mỗi gần.
Tành tành tành...
-Nhanh... Thằng Dũng đang chảy máu, nhanh cầm máu cho nó...
-Thứ chó c·hết kia sao bắn hoài vẫn chạy được...
Lịch bịch... Lịch bịch...
Tiếng bước chân dồn dập, rất nhanh chỉ còn cách căn nhà mà thằng Huy ẩn nấp chừng chưa tới trăm mét.
-Nó đến... Mọi người chuẩn bị...
-Hết lựu đạn rồi!
-Tôi còn một quả!
Gào... Gào...
Từ xa, bóng dáng kinh khủng đang vọt đến lọt vào tầm mắt tất cả, kể cả thằng Huy hay chị Vân đều thấy rõ ràng.
Một quái nhân, chính xác là quái vật mới đúng. Vì ngoài gương mặt có đủ ngũ quan là con người, thì hầu như tất cả bộ phận khác đều vô cùng gớm ghiếc. Dưới cái đầu l·ở l·oét cuốn đầy vải đỏ là cái cổ vươn cao hơn nữa mét, thân hình trương phình đầy rẫy mụn nước không ngừng phun ra dịch nhầy, hai cánh tay lòi ra bốn năm cái gai nhọn đen thui, hai chân cao lêu khêu đã tuột hết các thớ thịt chỉ còn chút da bọc lấy xương ống.
Vân vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong bụng cuộn trào, mặt xanh như tàu lá, đôi chân run rẩy lùi liền mấy bước.
-Gì gì thế... Thứ gì thế...
Thằng Huy mím môi, đáp.
-Giờ chị đã hiểu rồi đó! Những thứ em g·iết không phải là người... Vì không biết lúc nào chúng sẽ hóa thành hình thái như quái vật kia.
-Cậu nói sao... Thứ đó là từ những kẻ điên kia hóa thành?
-Mặc dù không xác định trăm phần trăm, nhưng hơn tám phần là thế!
Tành tành tành...
Diu... Oành...
Tiếng súng máy, tiếng lựu đạn vọng đến, chấn động rung cả con phố, nhà cửa gần đó bị ảnh hưởng đổ xiêu vẹo.
Khói lửa mù mịt, thế nhưng bên trong đám khói vẫn là tiếng gào rú như điên cuồng.