Chương 18: Lời Hứa
“Dưới tận cùng vực sâu tăm tối, xung quanh là những bức tường bao lấy vô số người bị xiềng xích, sự thống khổ tuyệt vọng ấy len lỏi hòa cùng màn đêm như bức tranh loang lổ màu ảm đạm. Ở phía xa là cánh cửa tràn đầy ánh sáng đỏ rực của lửa cháy, nếu cho bạn đặc quyền tháo ra trói buộc một trong số họ, bạn sẽ làm gì? Và liệu rằng họ có nguyện ý đi theo bạn nếu biết rằng đi về hướng ánh sáng kia cũng là đang bước chân vào đám lửa thiêu đốt. Hãy luôn nhớ, cứu giúp một người nhưng lại đưa kẻ đó từ thống khổ này sang thống khổ khác chính là tội ác! Sự gì cũng đã có định đoạt”!
o0o
Huỳnh vừa nghe có âm thanh ai đó, bỗng dưng đôi mắt đang nhắm chợt mở bừng lên, hai nhãn cầu đảo quanh hốt hoảng cố gắng quan sát khắp nơi. Thế nhưng ngoài những tiếng động của những thây ma đổ rạp xuống nền nhà, thì chẳng còn phát hiện được vấn đề gì khác lạ.
Số lượng thây ma cứ mỗi lúc mỗi giảm, cho đến khi cái xác cuối cùng vẫn ngờ nghệch đứng yên như trời trồng rồi đột ngột đổ sấp xuống, mới lộ ra bóng dáng thiếu niên tay nắm dao găm giữ nguyên tư thế đưa lên cao.
Thiếu niên nhìn đến Huỳnh cười cười, rồi cúi xuống quẹt con dao qua cái xác lau đi v·ết m·áu còn dính trên đó, đồng thời mở miệng nói.
-Thế nào ông anh? Chưa bị cắn thì đi thôi, ngoài kia còn nhiều lắm, ngồi đây một lát tụi nó kéo đến nữa!
Huỳnh ngạc nhiên, không kịp hoàn hồn đã vội vã đứng lên, cố hít thở mấy hơi thật sâu, mở miệng đáp lại.
-Cám... Cám ơn... Tôi chưa bị cắn...
Thiếu niên cũng tức là thằng Huy, lúc ban nãy khi phát hiện ra hai người ở bên trong cửa hàng bị thây ma bao vây, mặc dù có chút không tình nguyện, thế nhưng nó cũng chẳng thể nào đứng yên nhìn người vô tội bị đám xác sống kia ăn tươi, dù sao cũng không mất quá nhiều công sức.
Dĩ nhiên, nó không sử dụng đến năng lực nào khác ngoài việc dùng Ẩn Nấp để liên tục di chuyển, sau đó cắm thẳng con dao vào đỉnh đầu những cái xác gớm ghiếc. Không thể không nói phương thức này khá hữu hiệu, mà cũng có thể là do mức độ n·hạy c·ảm của đám xác sống ở dạng này không có bao nhiêu đáng sợ.
Nhìn bóng lưng thiếu niên có lẽ chưa quá hai mươi ở phía trước, nét mặt gã Huỳnh hiện lên chút bối rối cùng khó tin, không tưởng tượng được tên nhóc với thân thể mảnh khảnh ấy lại dễ dạng hạ được cả đám thây ma.
Nghĩ thì nghĩ, bước chân của gã cũng không dám chậm, vội vàng đuổi theo ngay sau lưng thằng Huy.
-Anh bạn trẻ, cảm ơn cậu!
-Không có gì, tiện tay thôi. Mà, hiện giờ tôi còn có việc phải tiếp tục đi vào đường này. Anh không việc gì thì mau chóng rời thành phố, đi về hướng cầu Hanh, ở đó đang có người của q·uân đ·ội trú đóng.
Nghe thằng Huy nói, gã Hùynh chợt dừng chân, nét mặt hơi khựng lại, hỏi.
-Cậu từ bên ngoài chạy vô đây?
-Đúng vậy? Có vấn đề gì sao?
Gã Huỳnh lại tiếp tục hỏi.
-Người bên q·uân đ·ội không phải đã phong tỏa thành phố?
Thằng Huy cười cười, cũng không có gì phải giấu giếm, nó tiếp tục trả lời.
-Tôi được đội trưởng Thủy ủy thác một chút chuyện.
Gã Huỳnh nhíu mày, có vẻ đang cẩn thận suy nghĩ lời của đối phương, một lát sau, dường như đã cân nhắc xong, gã lại nói.
-Tôi hiểu rồi! Tuy nhiên tôi chưa thể rời khỏi, tôi còn vài đồng đội đang kẹt lại ở gần chỗ này. Chúng tôi được lệnh đến đây hỗ trợ... Thế nhưng... Cậu cũng thấy rồi, đội chúng tôi giờ...
Thằng Huy nghe xong, cũng không có ý định tiếp tục khuyên bảo gã nữa, chỉ nhún vai tỏ ý tùy anh. Sau đó tiếp tục tiến tới, vừa đi được mấy bước, không hiểu vì sao nó dừng lại, thở dài, mở miệng nhắc nhở.
-Anh cẩn thận nhé! Bên kia có chiếc xe máy, nếu cần anh cứ lấy để dùng. Tôi đi trước!
Vù...
Gã Huỳnh theo phản xạ đưa tay bắt lấy chìa khóa, rồi nhìn hướng thằng Huy chỉ đến ở bên kia con phố.
Cầm chìa khóa xe trên tay, Huỳnh yên lặng chốc lát, sau đó gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.
-Tôi đi đây, nếu tôi còn sống, sau này còn gặp lại được, tôi mời cậu uống vài ly!
Dứt lời gã Huỳnh đã quay lưng, chạy thật nhanh, dường như không muốn chờ thêm giây phút nào.
Thằng Huy đợi cho bóng lưng đối phương khuất sau vòng xoay, nó thở nhẹ ra, rồi từ từ biến mất. Trong lòng thầm nghĩ.
-Tình hình không ổn chút nào! Nếu đúng như trong phần tài liệu năm xưa lấy được, phòng thí nghiệm X chính là đầu nguồn của mọi chuyện... Mà vấn đề ở đây nếu như chính phủ các nước không kịp thời làm ra đối sách... Bất ngờ như thế, lỡ gặp đám quái vật kia... E rằng thế giới sắp đối mặt với một t·ai n·ạn mang tính hủy diệt... Ài... Mình làm được gì đây? Nói ra... Ai tin mình? Hy vọng đám khốn kiếp Evolution kia sẽ không ngồi yên! Chỉ mong là vậy...
Một đường xuyên qua đám thây ma, là một đường thằng Huy nặng nề suy nghĩ.
Đây không phải là c·hiến t·ranh giữa con người cùng con người, giữa quốc gia với quốc gia. Vì dù sao nếu có c·hiến t·ranh cho dù có thảm thiết khốc liệt đến đâu vẫn luôn luôn có một thứ gọi là giới hạn. Cái giới hạn này không phải là quy tắc đặt ra để hạn chế xung đột, hạn chế cách thức tiêu diệt lẫn nhau, mà giới hạn giữa nhân tính cùng nhân tính.
Nhân tính bao gồm đủ mọi loại cảm xúc, thậm chí nếu có ai đó bảo là kẻ kia người nọ vì lý do nào đấy mà đánh mất hết nhân tính thì không hoàn toàn đúng. Vì dù có man rợ đến đâu, một khi còn là con người vẫn sẽ có lúc sinh ra cảm xúc, có thể là sợ hãi, tiêu cực, hưng phấn... Bởi vậy cho nên mới nói, còn nhân tính sẽ có điểm yếu, có điểm yếu sẽ tạo ra giới hạn.
Nhưng! Đám thây ma khác hẳn, chúng không cảm xúc, không suy nghĩ, không cảm giác, chúng chỉ có duy nhất bản năng, đối chọi với chúng chính là cuộc chiến không có giới hạn, chỉ có g·iết hoặc bị g·iết!
Một loại virus làm con người mất hết sự ràng buộc, lại có khả năng l·ây l·an không điểm dừng. Điều này có nghĩa, nếu không chặt bỏ gốc rễ thì khi còn con người sẽ còn thây ma.
Súng đạn, bom h·ạt n·hân? Chỉ giải quyết được phần ngọn!
Cứ miên man suy nghĩ, bước chân thằng Huy không biết tự lúc nào đã dừng trước căn nhà hai tầng theo lối nhà phố bình thường, hoàn toàn có thể thấy được ở bất kỳ nơi nào.
Xác định đúng với địa chỉ cần đến, nó lập tức nhảy qua cánh cổng làm từ kim loại chắc chắn.
Khi đôi chân chạm đất, lúc này thằng Huy mới đảo mắt quan sát xung quanh. Tình trạng nhà cửa không có gì khác thường, cửa lớn nguyên vẹn, vài chậu cây cảnh vẫn xanh um. Tuy nhiên cửa chính đóng chặt, phía sau lớp kính, rèm kéo lại không thể nhìn ra bất cứ vật thể nào.
-Khả năng mọi người vẫn an toàn, vậy càng tốt...
Lẩm bẩm trong miệng, thằng Huy nhẹ nhàng nhìn lên phía trên cao, ngay lúc ấy, dưới ánh mắt của nó bỗng dưng thấy được tấm rèm trắng sau cửa sổ động đậy, như thể có ai vừa mới xuất hiện.
Thằng Huy cười cười, nó không chú ý đến nữa mà chỉ từ từ tiến lại bên cửa chính. Đưa tay gõ nhẹ vài tiếng.
Cốc... Cốc...
Vẫn không có động tĩnh gì.
Lại gõ!
Cốc... Cốc...
Tuy nhiên lần này nó đến gần khe cửa, nói vọng vào.
-Tôi biết có người bên trong, yên tâm tôi không có ác ý. Đội trưởng Thủy phái tôi đến. Nhìn vật này xem...
Nói xong thằng Huy lùi lại mấy bước, rút chiếc điện thoại đời cũ mà đội trưởng Thủy đưa cho nó, đồng thời cầm trên tay đưa lên cao để dễ dàng cho người bên trong nhìn rõ.
Cùng lúc bên trong có tiếng nói, âm thanh non nớt của trẻ nhỏ chừng vài tuổi.
-Mẹ ơi, kia là điện thoại của bố mà...
Dù nghe thấy, thế nhưng thằng Huy cũng không vội vàng, vẫn giữ nguyên tư thế đưa điện thoại ra phía trước.
Mãi lâu sau, bên trong mới phát ra giọng của một người phụ nữ.
-Cậu tên gì? Anh Thủy bảo cậu đến đây làm gì?
Nghe được tiếng nói, lúc này thằng Huy mới từ từ cất điện thoại lại vào túi. Mở miệng.
-Đội trưởng nhờ tôi đến đưa mẹ con chị rời khỏi thành phố.
Sau khi nói xong, rất lâu sau cũng không thấy bất cứ phản ứng gì khác, thằng Huy thở dài nghĩ.
-Đúng là gia đình quân nhân, tính cảnh giác cao thật! Tiếc là điện thoại không gọi đi được, nếu không thì dễ dàng hơn!
Ngay lúc nó đang thầm nghĩ làm sao để thuyết phục người phụ nữ tin tưởng bản thân, thì bất thình lình ở bên ngoài liên tục vang lên những âm thanh đì đùng, tiếng la hét, tiếng xe máy trộn lẫn vào nhau vô cùng ầm ĩ.
Cót két...
-Nhanh vào đây...
Nhìn cánh cửa mở hé ra đủ để một người đi vào, thằng Huy chớp mắt mấy cái, rồi cũng lập tức lách người di chuyển bước vào phía sau cánh cửa.
Khi nó đã vào được bên trong, cánh cửa nhanh chóng đóng lại, đồng thời người phụ nữ cũng tức khắc nắm lấy tay bé trai bên cạnh, lùi về góc phòng, kéo dãn khoảng cách với thằng Huy, sau đó nói.
-Cậu gặp chồng tôi ở đâu? Anh ấy có gặp nguy hiểm gì không?
Thằng Huy chưa vội trả lời, chỉ hướng ánh mắt quan sát xung quanh, sau giây lát, nó mới đáp.
-Ở bên ngoài thành phố, chị yên tâm, đội trưởng hiện giờ vẫn bình an! Thôi được rồi, tôi chỉ làm theo ủy thác, chị thu xếp đi, tôi đưa chị cùng các cháu rời khỏi đây!
Nghe thằng Huy nói xong, người phụ nữ thở hắt ra, miệng lẩm bẩm như đang tạ ơn trời đất, thế nhưng không như thằng Huy dự định là chị ta sẽ nhanh chóng sắp xếp, mà...
-Tôi... Tôi chưa thể đi. Con bé lớn nhà tôi... Còn chưa về. Nó... Nó... Hức... Hức...
Nhắc đến mấy chữ con bé lớn, người phụ nữ chợt òa khóc, tiếng nấc nghẹn làm thằng Huy hơi khựng người lại, nhíu chặt đôi lông mày, nó lên tiếng hỏi.
-Có chuyện gì sao? Chị nói xem...
-Hôm qua nó đi học... Nhưng xảy ra chuyện như cậu biết đó... Hức... Chắc giờ này nó còn kẹt lại ở trường... Tôi... Tôi không thể nhờ ai... Hức... Lại không dám bỏ thằng út ở nhà một mình... Tôi... Hức... Tôi có lỗi với nó... Hức...
-Từ hôm qua đến giờ? Chậc...
Thằng Huy chậc lưỡi cảm giác sự việc có chút không ổn rồi, một đứa bé kẹt giữa biển thây ma hơn một ngày làm sao nó sống nổi.
-Xin lỗi chị, tôi chỉ được ủy thác đến đưa chị rời khỏi, chuyện đến nước này chị không thể không hiểu... Dù không muốn nói nhưng có lẽ cháu ấy đã...
-Hức... Oa... Oa...
Tiếng khóc như thể dồn nén bấy lâu nhưng không dám bộc lộ, hiện thời có người ở bên cạnh cho nên người phụ nữ tựa hồ chẳng còn chịu đựng nổi nữa, mà òa lên thành từng tràng nghẹn ngào khôn xiết.
Thằng Huy yên lặng, nó chỉ biết thở dài.
Không gian chìm trong đau thương mất mát, thế nhưng cảm giác của người phụ nữ, cảm giác của một người mẹ liên tục thúc vào lòng, như thể không thể nào chấp nhận điều đó. Rất lâu sau, cô ấy mới lau đi nước mắt, cố gắng nói ra từng lời.
-Cầu xin cậu, nhờ cậu đưa thằng út rời thành phố. Tôi... Tôi phải đi đón con gái...
-Không được! Tuyệt đối không được. Không nói tới việc ra ngoài đó cô sẽ c·hết chắc, chỉ nói chuyện đội trưởng ủy thác, tôi bằng mọi giá phải hoàn thành.
Nhìn biểu cảm kiên quyết của thằng Huy, người phụ nữ thở hắt ra mấy hơi, khuôn mặt như vô hồn, ngồi thừ người ra không biết phải làm gì tiếp theo.
Nhưng ngay lúc ấy, cậu bé vùng khỏi tay người mẹ, vội bước đến bên cạnh thằng Huy, đưa bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy mấy ngón tay nó, rồi mở miệng, giọng nói non nớt nhẹ nhàng vang lên.
-Anh ơi... Anh giúp mẹ đi đón chị em với... Mẹ khóc em buồn lắm... Nha anh! Em có đồ chơi, em chia cho anh nha!
Nhìn đôi mắt sáng ngời của đứa nhỏ, thằng Huy bất giác đưa tay xoa lên đầu. Nó nhớ lại những ngày tháng còn trong trại mồ côi, nhớ những đứa nhỏ mà nó từng chăm sóc. Rất lâu sau, nó mới thở dài, lên tiếng.
-Tôi sẽ đưa hai mẹ con chị đến địa điểm mà đội trưởng chỉ định. Sau đó tôi quay lại trường học tìm con gái chị! Tuy nhiên tôi không thể cam đoan là cô bé còn ở đó hay không hoặc thậm chí... Chị hiểu ý tôi chứ? Cho nên, hy vọng chị hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt!