Chương 17: Nhiệm Vụ
“Xác minh báo cáo X666 lần thứ hai”!
“Trong số những người được tiêm vắc xin đầu tiên, chỉ có 12/37 là thay đổi cấu trúc nhiễm sắc thể dẫn đến việc thay đổi hệ thống chức năng của đối tượng, số còn lại đã hoàn toàn bình an vượt qua, sức khỏe hồi phục nhanh chóng. Điều này chứng minh sự biến đổi từ Virus Corano sang Virus C không phải là 100%. Tạm thời vẫn tiếp tục theo dõi tiến trình!”
“Tiến hành phân tích mã Gen các đối tượng biến dị, truy tìm nguồn gốc về bệnh lý di truyền!”
o0o
Quay trở lại vùng ngoại vi thành phố Kỷ Nguyên.
Sau khi thì thầm nói vài lời cùng chú Sáu về đề nghị của đội trưởng Thủy, thằng Huy lên xe nổ máy, một đường nhắm thẳng hướng thành phố lao đi.
Nhìn bóng lưng nó dần xa, thanh niên tên Sơn không nhịn được, buột miệng lên tiếng.
-Đội trưởng! Điều này có ổn không... Thằng nhóc đó có thể đưa dì Vân với hai em ra khỏi thành phố sao?
-Dượng không biết... Chỉ hy vọng thôi...
Đội trưởng Thủy trong vô thức không còn xưng hô như hằng ngày trong q·uân đ·ội, mà rõ ràng là những lời thường nghe trong gia đình. Im lặng rất lâu, ông ta mới nói tiếp.
-Dượng có cảm giác cậu thanh niên kia không đơn giản? Can đảm, ngông cuồng, nhanh nhẹn lại thêm cái trò ảo thuật khá kì dị có thể biến mất...
-Nhưng sao không nhờ đội giải cứu? Họ sẽ nể mặt dượng mà làm.
Đội trưởng Thủy nghe xong, chỉ biết thở dài rồi quay sang tên thanh niên, đưa hai cánh tay vỗ vỗ vào bả vai gã, thì thầm.
-Quân pháp bất vị thân! Không thể thiên vị người nào cả... Vả lại...
Nói tới đây, giọng đội trưởng Thủy chợt trầm xuống, trầm đến mức chỉ vừa đủ lọt vào tai gã thanh niên.
-Đội đặc nhiệm toàn quân bị diệt... Đội giải cứu hiện đã thất thủ, tình huống không mấy khả quan... Đừng để lộ ra tin này nghe chưa...
Hít...
-Dạ... Dạ...
o0o
Không bao lâu sau khi thằng Huy vượt qua cầu, một chiếc cầu treo bắc ngang sông Hanh, con sông chảy xuyên suốt từ Đông sang Tây nối liền năm sáu tỉnh thành khu vực Nam Trung Bộ của Nam Long trước khi đổ ra biển lớn.
Bóng dáng những tòa nhà cao tầng, đường xá mà ngày ngày vốn dĩ tấp nập, hối hả thì giờ đây đang chìm trong vẻ tiêu điều, những cột khói nghi ngút từ xa, những đổ vỡ rối tung, xe cộ c·hết máy nằm la liệt, sự vắng lặng như một thành phố c·hết, khiến thằng Huy không khỏi cảm thán cuộc đời quá vô thường.
Mặc dù không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt, thế nhưng khi thằng Huy dừng xe, đưa mắt quan sát về hướng xa, nơi có những đám khói bốc lên cao, thấp thoáng trên ban công những nhà cao tầng vẫn có thể trông thấy nhiều người đang dồn lại, dường như đang cố gắng dùng những thứ như bàn ghế, hoặc là tất cả những gì có thể tạo thành chướng ngại, cố gắng dùng những thứ ấy để bảo đảm sự an toàn nhỏ nhất.
Tuy biết tình huống những người kia có thể đang trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, thế nhưng thằng Huy cũng không thể làm gì hơn, hay nói chính xác, nó có muốn cũng đành bất lực, cho dù có khả năng hơn người nhưng không phải vì điều đó mà nó tự đại cho rằng bằng sức mình nó liền có thể giải quyết tất cả rắc rối.
Chưa kể, hiện giờ trên người nó còn có nhiệm vụ cần phải hoàn thành trong thời gian sớm nhất.
Đội trưởng Thủy nhờ nó đến một địa chỉ nằm ở khu Đông thành phố, đường số 8, cũng chính là nhà riêng của ông ta. Chỉ cần đến đó, đem vợ cùng hai đứa con ông ta đến tầng thượng trung tâm thương mại Kinh Đô, sẽ có trực thăng chờ sẵn, dĩ nhiên Sáu râu cùng Thịnh cầy hương cũng sẽ có mặt.
Gần ba năm theo chú Sáu làm việc ở đây, thỉnh thoảng cũng cùng nhau đi loanh quanh thành phố tới mấy chỗ giải trí, cho nên không dám nói là thuộc nằm lòng đường đi nước bước, thì thằng Huy cũng có thể xác định phương hương tương đối chuẩn xác.
Nó đánh giá hoàn cảnh chung quanh vài giây, sau đó lựa chọn một con đường, rồi lập tức nổ máy di chuyển, tuy nhiên nó cũng không đi quá nhanh, chỉ duy trì vận tốc ở một mức nhất định nhằm hạn chế âm thanh phát ra.
Hai bên đường, các tòa nhà, các cửa hàng ngày thường bảng hiệu sáng trưng, giờ đây chỉ còn lại những mảnh vỡ, dây điện đèn đuốc chập cháy lẹt xẹt, mùi khét gay cả mũi, không hề thấy bóng dáng con người.
Thằng Huy một đường di chuyển, không mất bao lâu khu Đông cũng từ từ hiện ra trong tầm mắt.
Khi nó dừng xe bên vệ đường, ngước lên nhìn đến tấm bảng chỉ dẫn. Ở ngay phía trước, qua khỏi vòng xoay là đường số 8, có điều, ánh mắt nó dừng lại ở quanh phạm vi tiếp giáp vòng xoay trong giây lát, sau khi cẩn thận quan sát, thằng Huy nhẹ nhàng xuống khỏi xe, nó không vội đi tới, mà nhanh chóng nép vào chỗ khuất.
Ở bên đó, từ đầu đường số 8 có vài dấu hiệu khả nghi, phía trong một cửa hàng trông như tiệm quần áo, ngay sau lớp kính trong suốt, thằng Huy dường như nhận ra có vài bóng dáng đang thập thò. Vẫn chưa hết, chỉ cần dõi mắt dọc theo con đường, ở bên ngoài có thể có đến hàng trăm thân thể gớm ghiếc đang lắc lư thân mình, di chuyển loanh quanh một cách vô định.
Quan sát thêm chốc lát, dựa vào những tấm bảng hiệu nham nhở còn sót lại, rốt cuộc thằng Huy cũng tính ra nhà của đội trưởng Thủy theo đúng địa chỉ có thể nằm ở khoảng năm đến bảy trăm mét tính từ đầu đường số 8.
Tuy nhiên, với tình trạng hiện giờ xuất hiện vô số thây ma đang vật vờ ở đó, trong nhất thời thằng Huy không thể kịp thời tìm ra biện pháp nào ổn thỏa.
Dĩ nhiên nếu một mình nó thì chuyện không có gì đáng nói, chỉ cần cẩn thận, ẩn mình thật kỹ rồi từ từ len lỏi đi qua thì tám phần chỉ là chuyện đơn giản. Nhưng vấn đề ở đây khi đi ra, đem theo ba người bình thường, thực sự rất khỏ để bảo vệ cho tất cả được an toàn, nhất là trong đó còn có hai đứa trẻ con.
-Hơi căng... Thôi, cứ đến địa chỉ đó trước xem thế nào rồi tính tiếp.
Thằng Huy mím môi, tự nhủ.
Lần này nó không dùng xe máy, mà chỉ lặng lẽ bước đi, kỹ năng Ẩn Nấp lập tức phát động. Thân thể nó hòa làm một với môi trường xung quanh.
Tuy nhiên nó cũng không dám quá vội vàng, mà chỉ từ từ di chuyển từng bước. Lần chạm mặt đầu tiên mấy năm trước, chỉ vì một tiếng động nhỏ mà bị con quái vậy kia phát hiện, cho nên với kinh nghiệm đã trải qua, nó cũng không dám chắc đám thây ma này có n·hạy c·ảm như con quái vật kia hay không, tốt nhất bản thân cứ cẩn thận một chút, sẽ không bao giờ thừa.
Rất nhanh, khi thằng Huy bước vào đường số 8, khi nó men theo sát bên lề đường, lách qua vài ba các xác vô hồn kia mà vẫn không làm kinh động chúng, lúc này rốt cuộc nó mới thở phào an tâm.
Chỉ là lúc vô tình, thằng Huy hướng ánh mắt đến cửa hàng quần áo, ngay bên trong, phản xạ qua tấm kính, nó trông thấy hai người đàn ông chừng loanh quanh hai tám ba mươi, thoạt nhìn thì trang phục tương tự áo chống đạn mà nó thường thấy trên phim ảnh, rõ ràng là người thuộc đơn vị nào đó của chính phủ.
Cũng ngay lúc đó, một trong hai người đàn ông đột nhiên rú lên, tiếng gào thét chứa đầy đau đớn cùng man rợ.
-Vinh... Cố lên...
-Chạy... Chạy đi Huỳnh... Tao hết chịu nổi rồi... Gào... Ư... Ư...
Cũng chính bởi vì âm thanh bất thình lình ấy, làm cho đám thây ma bên ngoài bị kích thích, chúng lắc lư quay ngoắt cái đầu kinh tởm về hướng vừa phát ra tiếng động, rồi ồ ạt di chuyển đến.
Nhận thấy tình hình không ổn, gã đàn ông tên Huỳnh nghiến chặt răng, nhắm mắt giương khẩu súng lập tức bóp cò, miệng thì thào.
-Xin lỗi...
Viên đạn đoàng một tiếng xuyên thẳng thái dương kẻ đang dựa lưng vào tường, trong phút giây cuối cùng miệng gã như đang mĩm cười cảm ơn người đồng đội đã thanh toàn cho gã được ra đi nhẹ nhàng.
Loảng xoảng...
Sau phát súng, người còn lại cũng không dám chậm trễ, lao thẳng ra đường cố gắng thoát khỏi nơi này.
Chỉ là khi gã vừa đặt chân thứ nhất xuống, chân thứ hai còn chưa ra khỏi cánh cửa thì đã có hai xác sống từ xa nhào đến.
Đoàng... Đoàng...
Hai viên đạn khô khốc vang lên thế nhưng chỉ làm chậm lại bước chân của hai cái xác kia trong nữa nhịp, sau đó chúng lại gầm gừ tiếp tục nhao nhao bổ tới.
Gã Huỳnh kinh hãi, chửi thầm trong miệng, lại giương súng bóp cò.
Cách...
Thế nhưng âm thanh lạch cạch khiến gã không khỏi hốt hoảng, súng đã hết đạn.
Tình huống tiến cũng không xong, lùi cũng không ổn. Gã ném khẩu súng đi, lập tức chụp lấy cái ghế sắt gần đó, chân hơi lùi về bên trong cửa hàng, thét lớn.
-Mẹ tụi mày... Vào đây...
Gào...
Bang...
Một trong hai xác sống nhanh nhất tiến đến, tuy nhiên còn chưa kịp nhào lên người Huỳnh thì đã ăn một phát cạnh ghế vào thẳng đầu, tiếng phịch vang lên liền đổ xuống như thân chuối. Huỳnh còn chưa kịp thở, cái thây ma thứ hai đã lập tức đạp lên thân thể vừa nằm xuống, vung hai cánh tay quờ quạng toan tính chụp lấy người gã.
Bang...
Thêm một nhát bổ chéo ngược, cạnh ghế hất từ dưới trúng phần cằm mạnh đến mức xé toạc nữa cái đầu của thây ma, Hùynh hít hà nghiến răng hét lên lại trở tay bổ xuống lần nữa.
Phẹp...
Lần này toàn bộ đầu của thây ma biến dạng đến không còn nhận ra, cũng đồng dạng ngã xuống, tay chân giãy giãy mấy cái liền bất động.
-Thì ra phải t·ấn c·ông vào đầu chúng... Mình biết rồi... Phải báo tin này ra ngay cho đồng đội biết...
Nhận thấy hai cái xác không còn đứng lên như bao lần, Huỳnh như phát hiện ra sự thật động trời, chỉ là niềm vui còn chưa bao lâu, phía ngoài cửa đã có hàng loạt tiếng động chen chúc, gầm rú như loài dã thú đói khát lâu ngày nhìn thấy thức ăn.
Huỳnh hít thật mạnh, cố giữ cho tâm lý bình tĩnh, bước lui về phía trong cửa hàng cố gắng quan sát có lối đi nào khác hay không. Tuy nhiên dạng cửa hàng ở những con phố sầm uất như thế này thông thường chỉ xây thành hình ống, ba phía đều là tường gạch, chỉ có duy nhất một lối đi để ra vào.
Xác định đã không còn lối thoát, Huỳnh lắc đầu chán nản, thế nhưng gã không có ý định đầu hàng buông xuôi, mà ngược lại ánh mắt đỏ lên, nắm chặt cái ghế trên tay, rống thành tiếng.
-Chỉ huy cùng anh em chờ tôi nhé... Trước khi hội họp cùng mấy người, tôi phải đập thêm vài đứa đã... Vào đây...
Gào... Gào...
Đôi khi đứng trước c·ái c·hết, chắc chắn phải c·hết, con người sẽ không còn quá e sợ hay sợ hãi điều gì. Cái này không liên quan đến lòng can đảm, nó chỉ như việc ăn miếng trả miếng, không muốn chấp nhận mà thôi.
Bang...
Gào... Gào...
Bang...
Sự điên cuồng tiếp thêm sức mạnh, đương nhiên thứ sức mạnh ấy luôn luôn có hạn.
Huỳnh quỵ xuống, hơi thở đứt quãng, xung quanh bốn năm cái xác nằm la liệt, tính luôn hai cái ban đầu đã có bảy tên thây ma bị gã đập nát đầu.
Thế nhưng, ngoài cửa vẫn còn vô số thây ma đang chen lấn kẹt thành một đám như bùi nhùi thịt, vấn đề chỉ là sớm hay muộn chúng cũng tông thẳng vào đây mà thôi.
Sức cùng lực kiệt, Huỳnh ngã ra sau, cố lết thân thể đã như vô lực dựa hẳn vào tường, sau đó rút từ trong túi áo ra bao thuốc, móc điếu thuốc duy nhất còn thừa lại đưa lên miệng, tay còn lại lục quanh người tìm bật lửa.
-Trước khi c·hết vẫn không được hút điếu cuối cùng sao? Cay thật...
Huỳnh cười thảm, nhắm mắt lại, lần này gã triệt để buông bỏ.
Đúng lúc ba bốn gã thây ma thoát được qua khỏi cánh cửa, chồm đến bên gã thì đột ngột bên tai gã vang lên tiếng nói.
-Anh may mắn đấy...