Chương 16: Thỏa Thuận
Chương 16: Thỏa Thuận
Ngày thứ hai sau khi xác định được vụ t·ấn c·ông đầu tiên gần khu vực công trường X!
Đường Ánh Sáng, con đường nối dài xuyên suốt qua thành phố Kỷ Nguyên đi thẳng đến vùng lân cận.
Hiện giờ hai bên vắng lặng, cứ cách một đoạn đường không quá xa, đôi lúc sẽ trông thấy vài chiếc ô tô hay xe máy nằm chỏng chơ, thậm chí có chiếc còn đang bốc lên những đợt khói lờ mờ, những ngôi nhà bị phá nát cửa, xơ xác, hoang tàng không giống ngày thường chút nào. Hình ảnh đó tưởng chừng như vừa mới hứng chịu một trận đ·ộng đ·ất kinh hoàng đi qua. Dĩ nhiên đây không phải là t·hiên t·ai hoành hành, mà là do những t·ai n·ạn ngoài ý muốn của các phương tiện giao thông trên đường tháo chạy khỏi nội thành gây ra, hoặc cũng có thể là do đám côn đồ tranh thủ lúc loạn mà ra tay c·ướp b·óc.
Càng gần đến những khu vực tiếp giáp thành thị, nơi có mật độ dân cư sinh sống tương đối cao thì sự đổ vỡ điêu tàn ngày càng xuất hiện thường xuyên hơn.
Vì lẽ đó, ở đây chỉ có thể dùng hai từ hỗn loạn để hình dung.
Dòng người nhan nhản túa ra khắp nơi, khuôn mặt mang nặng nét lo âu khủng hoảng, tiếng la hét thất thanh kinh hãi từ khắp bốn phương tám hướng vọng về, tiếng chồng gọi vợ, cha mẹ gọi gọi con, họ nối đuôi nhau bằng nhiều phương tiện, ô tô xe máy, thậm chí còn có cả gia đình mấy người cùng dắt tay nhau chạy bộ, thủy chung dù là gì đi nữa cũng đều đang cố gắng chạy khỏi những kẻ được cho là thây ma. Cũng vì vậy, mà chỉ cần không để ý chút thôi là lập tức xuất hiện những vụ v·a c·hạm giao thông, điều đó cũng đồng nghĩa với việc n·ạn n·hân trở thành thức ăn trong miệng bọn xác sống.
Ba người chở nhau trên hai chiếc xe máy, len lỏi vượt qua những chướng ngại, thằng Huy nhìn về vài kẻ chạy ngược chiều, sự hối hả lo lắng in hằn trong khóe mắt của họ.
-Huy... Sao chúng ta không rời xa thành phố...
Thịnh cầy hương ngồi sau lưng Sáu râu, nói vọng sang bên cạnh.
-Không được, hiện giờ chỉ có thể làm theo kế hoạch ban đầu. Về vùng đồng bằng mật độ dân cư rất lớn, tốc độ l·ây n·hiễm cũng sẽ nhanh hơn. Tin cháu đi...
-À ừ... Chú chỉ hỏi vậy thôi...
Khi cả ba đối thoại, lại không hề hay biết, ở ngay phía trước, con đường duy nhất dẫn vào nội thành đã được dựng lên những hàng rào thép gai chằng chịt, xung quanh có hơn trăm quân nhân vũ trang đầy đủ, đang xếp thành hàng thẳng tắp, ai nấy đều toát ra sự nghiêm cẩn cao nhất tay ôm chặt súng trường trong tư thế sẵn sàng tác chiến.
-Báo cáo... Tất cả đã sẵn sàng...
-Tốt! Hiện tại không thể cho đối tượng b·ạo l·oạn rời khỏi thành phố... Tuyệt đối không thể để mầm bệnh lan ra bên ngoài. Kẻ chống đối... Cho phép nổ súng!
Tiếng nói đầy nghiêm nghị thốt ra, nhưng không ai biết trong lòng người đàn ông vừa ra lệnh ấy đang thở dài nhủ thầm.
-Thật không muốn... Xin lỗi tất cả!
Ngay lúc đó, bên cạnh gã chợt có tiếng nói xen vào, cắt đứt dòng suy nghĩ.
-Đội trưởng...!
Quay lại, nhìn về thanh niên đang đứng bên cạnh, người đàn ông là đội trưởng của Đại đội đang đóng quân tại đây, nhẹ nhàng nói.
-Sơn hả? Có chuyện gì?
-Dạ... Dì Vân cùng hai em...
Nghe mấy từ mà gã thanh niên nhắc đến, gã đội trưởng bất chợt có chút sa sút tinh thần, gã hít thật mạnh, dường như cố để cho tâm tình bình tĩnh trở lại, nói.
-Được rồi... Vào vị trí đi, chuyện Vân cùng hai đứa nhỏ đã có đội giải cứu lo... Chúng ta là quân nhân không thể làm khác, đừng để việc cá nhân ảnh hưởng đến mệnh lệnh! Tập trung vào, những kẻ điên kia có thể t·ấn c·ông ra đây bất cứ lúc nào!
Độ chừng mười phút sau, từ phía xa có tiếng động cơ xe máy vọng đến...
-Người đang đến lập tức quay đầu, thành phố đã bị phong tỏa... Nhắc lại người đang đến lập tức quay đầu! Nếu chống đối sẽ nổ súng!
Thằng Huy nhíu mày, từ từ thả chậm tốc độ, đợi tới khi còn cách khu vực mà q·uân đ·ội đang c·hiếm đ·óng chừng hơn trăm mét, nó mới dừng lại.
Ở bên cạnh, Sáu râu đồng dạng cũng chống chân xuống đất, quay sang nhìn thằng Huy, tựa hồ đang chờ ý kiến của nó.
-Tình hình có chút rắc rối! Quân đội đã chắn lối ra vào thành phố rồi! Nhưng mà... Dù sao cũng phải đi được tới Gia La! Ở đó sẽ an toàn hơn!
Thằng Huy lẩm bẩm, sau đó quay sang Sáu râu nói.
-Chú Sáu, chú có biết đường nào khác có thể vào thành phố hay không?
-Làm gì còn đường nào, đi thêm chừng hai kilomet là sông Hanh rồi, có mỗi cầu Hanh thông thẳng đến thành phố thôi. Từ hướng khác vào thì khác gì đi sang tỉnh kế bên?
-Vậy không được. Đi vòng qua tỉnh khác thì bằng không, lại tốn quá nhiều thời gian!
Thằng Huy híp chặt đôi mắt, lắc đầu. Chừng mấy giây sau, nó rời khỏi xe, phất tay ra hiệu cho Sáu râu cùng Thịnh cầy hương ở yên tại chỗ.
Ngay tức khắc, thân thể thằng Huy đột nhiên biến mất, thậm chí Sáu râu còn chưa kịp hỏi nó định làm gì chứ đừng nói đến những quân nhân đằng xa.
Ở phía bên kia, gã đội trưởng vẫn luôn nheo mắt nhìn về hướng nhóm ba người lạ mặt, lúc này gã không khỏi giật mình thốt lên.
-Này! Các cậu có thấy... Mấy kẻ kia... Hình như lúc nãy có ba người phải không nhỉ? Hay tôi hoa mắt?
Tên thanh niên vẫn luôn đứng bên cạnh cũng có chút nghi hoặc đáp liền, đồng thời giương mắt nhìn về những gã đồng đội như thể muốn xác minh.
-Đúng rồi đội trưởng... Nãy có ba người mà...
Miêu tả thì lâu, nhưng diễn biến từ lúc đội trưởng đưa ra câu hỏi, đến khi thanh niên trả lời chỉ vừa qua thời gian vài giây, người đội trưởng này như thể cảm giác có gì đó không đúng, lập tức lớn tiếng.
-Tất cả cẩn thận, chuẩn bị...
Thế như mọi sự đều đã quá muộn.
Vù... Vù...
Thằng Huy chộp lấy cổ áo đội trưởng, đứng ở ngay phía sau, bàn tay lăm lăm con dao găm mà nó lấy được từ một trong bốn tên lưu manh lúc trước. Dùng thân thể người đội trưởng che lấy cơ thể mình trước những họng súng đen ngòm.
-Nổ súng là sếp mấy người tiêu ngay! Tôi chỉ muốn vào thành phố, mấy người cứ coi như tôi không tồn tại, mắt nhắm mắt mở cho qua là tất cả đều vui vẻ...
-Bỏ dao xuống! Anh đang chống người thi hành công vụ, uy h·iếp cán bộ q·uân đ·ội... Dừng lại trước khi quá muộn...
Gã thanh niên giương súng về phía thằng Huy, miệng không ngừng nói.
Thế nhưng thằng Huy chỉ thở dài, đáp lại gọn lỏn.
-Tôi tôn trọng những quân nhân các anh, cho nên mới làm ra hành động như vậy... Nếu là kẻ khác... Thì chưa biết kết quả như thế nào đâu!
Lúc này, vị đội trưởng hơi nghiêng đầu, thần thái vẫn không hiện ra bất kỳ biểu cảm nào, điều ấy khiến thằng Huy càng coi trọng những người được rèn luyện trong môi trường thiết huyết hơn.
-Anh bạn trẻ, tôi không biết cậu cần vào thành phố làm gì, nhưng tôi tin chắc cậu rõ hai ngày nay đã xảy ra những chuyện không thể tưởng tượng... Cậu vào đó rất nguy hiểm, chúng tôi chỉ làm phận sự... Bảo vệ những người như các cậu mà thôi. Mong cậu hiểu, chuyện hiện giờ tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra nếu cậu rời khỏi ngay lúc này, đừng để mọi chuyện đi quá xa...
Thằng Huy nhíu mày, lắc đầu liền nói lại.
-Nguy hiểm sao? Nguy hiểm bằng một Đại đội vũ trang đầy đủ, mà tôi có thể dễ dàng bắt được đầu lĩnh? Tôi không có nhiều thời gian, một là ông đồng ý, hai là tôi buộc phải dùng biện pháp mạnh!
Nói rồi thằng Huy dí sát dao găm trên tay vào cổ đội trưởng, kéo thân thể người ấy nhích dần đến bên hàng rào thép gai.
Lách cách...
Âm thanh đạn lên nóng liên tục vang vọng.
-Nói cho tôi biết cậu cần vào thành phố làm gì?
Cũng chẳng ai trong số những quân nhân hiểu được câu nói của vị đội trưởng. Tuy nhiên thằng Huy dường như cảm nhận được một chút ý tứ thỏa hiệp trong đó, cho nên nó cũng không ngại mà nói thẳng.
-Tôi muốn đi qua thành phố! Đến tỉnh kế bên, vùng cao nguyên Gia La.
-Chỉ như vậy thôi sao?
-Đúng!
-Cậu có chắc chắn mình sẽ an toàn?
-Điều đó không cần ông phải lo!
-Tốt! Tôi sẽ cho cậu đi qua, nhưng với một điều kiện! Cậu không có chọn lựa thứ ba, cậu đồng ý thì mọi chuyện xem như xong. Cậu từ chối, tôi sẽ lập tức hạ lệnh nổ súng! Tôi không tin cậu có thể thoát được hơn trăm khẩu súng trường đang chỉa thẳng vào mình, thậm chí nếu cậu có khả năng trốn tránh tầm mắt của tất cả, nhưng đồng bọn cậu bên kia... Tôi không tin họ cũng có khả năng như vậy!
Thằng Huy trầm ngâm không vội trả lời, lại liếc đến hướng Sáu râu. Trong nhất thời làm ra hành động vô ý đó, nó mới tỉnh ngộ, phát hiện bản thân đã lộ ra sơ hở.
-Ha ha... Tôi đoán đúng! Tất cả nghe lệnh, nếu cậu nhỏ này làm ra hành động khác thường, lập tức bắt hai kẻ bên kia! Cho phép nổ súng!
Nghiến răng, thằng Huy không khỏi chửi thầm lão cáo già. Nó lên tiếng gằn giọng.
-Được, là tôi xem thường mấy người, thế nhưng ông không sợ tôi làm liều cùng ông chơi trò cá c·hết lưới rách hay sao?
-Cá c·hết lưới rách? Ha ha! Cậu không hiểu quân nhân chúng tôi rồi! Thứ nhất chúng tôi chỉ xem mệnh lệnh không xem sắc mặt, thứ hai... Tôi càng tin cậu không phải loại làm ra hành động ngu ngốc...
Người đội trưởng cười phá lên, dường như cực kỳ thoải mái, làm cho mọi người không khỏi liếc mắt nhìn nhau, tràn đầy nghi hoặc không thể nói thành lời.
Chỉ có thằng Huy xem như triệt để thua, lần đầu tiên giáp mặt, nó đã hiểu quân nhân là những kẻ tốt nhất đừng dây vào.
-Được rồi! Nói điều kiện xem?
-Không vội! Cậu cầm lấy thứ này!
Vừa nói, vị đội trưởng chầm chậm thò tay vào túi áo, động tác thong thả không làm ra bất cứ dấu hiệu khác lạ nào. Sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại di động đời cũ, chỉ có màn hình trắng đen cùng bàn phím số.
-Cậu cầm lấy thứ này. Khi vào nội thành tôi sẽ chủ động liên lạc cậu! Còn bây giờ cậu có thể buông tay được chưa?
Nghe người đội trưởng nói xong, thằng Huy hơi chút chần chừ, thế nhưng ngay tức khắc nó cười nhạt, nới lỏng tay.
Người đội trưởng cảm thấy con dao nằm trên cổ đã hạ xuống. Lập tức bước tới mấy bước, liền xoay người nhìn vào mặt tên nhóc con dám uy h·iếp mình, cùng lúc hơn trăm khẩu súng đột ngột giương thẳng vào thằng Huy.
Có điều thằng Huy vẫn cứ đứng yên, ánh mắt sắc lạnh nhìn đội trưởng mà không nói một câu, nó đủ tự tin để trong tích tắc biến mất, rồi cũng trong tích tắc lấy luôn mạng người đội trưởng kia, thế nhưng vài giây sau, vị đội trưởng ấy cười cười phất tay ra hiệu cho tất cả buông súng, đưa ngón cái ra nói.
-Cậu nhỏ can đảm lắm! Cậu tên gì? Ở đâu? Nếu là người Nam Long có muốn gia nhập q·uân đ·ội hay không?
-Cảm ơn, tôi không dám, dây với các ông thật mệt! Nói vấn đề chính đi!
-Như thế này, tôi muốn cậu sau khi vào thành phố giúp tôi tìm người! Sau đó đem họ đến nơi tôi chỉ định, địa điểm tôi sẽ thông báo cho cậu bằng điện thoại. Tuy nhiên, để cậu làm việc mà không trốn luôn, tôi phải giữ lại hai người kia...
Vừa nói, người đội trưởng hất đầu về phía Sáu râu.
-Giữ họ?
Thằng Huy nhíu mày hỏi lại.
-Đương nhiên! Cậu yên tâm, như vậy cậu sẽ làm việc càng dễ dàng. Thêm nữa họ sẽ được tôi đưa đến điểm chỉ định bằng trực thăng, đảm bảo thêm an toàn hơn là theo cậu chạy loạn khắp nơi. Có đúng không?
Trầm ngâm trong thoáng chốc, thằng Huy cẩn thận cân nhắc lại những lời mà đội trưởng nói, xét thấy điều này cũng khá hợp lý, cho nên sau một lúc, nó gật đầu.
-Đồng ý!
-Tốt lắm! Về sau gọi tôi là Đội trưởng Thủy. Mà cậu còn chưa cho tôi biết tên đấy.
-Tôi tên Huy!