Chương 15: Quyết Định
“Các ngươi sẽ nghe có giặc giã và tin đồn giặc giã. Coi chừng! Chớ kh·iếp sợ! Vì là sự phải xảy đến, nhưng chưa phải là cùng tận. Vì dân này sẽ dấy lên chống dân kia, nước này chống nước nọ. Và đó đây sẽ có đói kém cùng đ·ộng đ·ất. Mọi sự ấy là khởi điểm của điều đau khổ”.
o0o
Giữa cái nắng gay gắt, ba bóng lưng lặng lẽ bước trên đoạn đường đầy rẫy những chiếc xe bỏ trống, những chiếc ô tô va quẹt vào nhau, nối thành từng đoàn chật cứng, không cách nào tiếp tục di chuyển.
-Thịnh... Mày có thấy thằng Huy có gì khác thường hay không?
Sáu râu cúi đầu, khẽ lầm bầm. Đi bên cạnh gã, tên Thịnh nhún vai biểu lộ không quá quan tâm, nhưng cũng mở miệng đáp.
-Ai biết! Nó ở với mày mấy năm, mày đi hỏi tao, tao hỏi đầu gối chắc? Cơ mà nghĩ lại thấy nó thật quái... Sáng giờ nó băm mấy cái thây ma khốn kiếp kia chỉ bằng một cái phẩy tay...
-Hầy... Chả biết sao nữa....
Sáu râu cười khổ, rồi cũng chỉ đành im lặng đi tiếp. Lúc này, ở ngay phía trước, thằng Huy chợt dừng chân, quay lại lên tiếng.
-Chú Sáu, hiện giờ đang giữa trưa, đám thây ma sẽ hoạt động chậm lại, chúng ta đến khu nào có cửa hàng tiện lợi lấy ít đồ, dù sao mình cũng cần thực phẩm nước uống.
-Nhưng... Sau đó chúng ta sẽ đi đâu?
Nhìn biểu cảm của Thịnh, lại quan sát thấy nét mặt chú Sáu đều như thể có chung suy nghĩ với gã, chính là đang chờ câu trả lời, thằng Huy vội đáp.
-Chúng ta đi lên khu vực cao, tốt nhất là đồi núi. Hạn chế tiếp xúc với người lạ. Tình hình như thế này chỗ càng đông người càng nguy hiểm. Vả lại...
Thoáng dừng lời đôi chút, thằng Huy như đang suy nghĩ điều gì, rồi mới tiếp tục cất giọng, gương mặt hiện rõ sự cẩn trọng cùng lo lắng.
-Vả lại, cháu không thể liên tục sử dụng năng lực... Đặc biệt lúc có người lạ... Việc cháu có thể đơn giản hạ sát đám thây ma, tốt nhất hai chú cũng không nên nhắc tới dù trong bất cứ hoàn cảnh nào! Hy vọng hai chú hiểu...
Nghe từng chữ rõ ràng từ miệng thằng Huy, lại cảm nhận được sự nghiêm túc sâu sắc trong đó, hai người Sáu râu lẫn Thịnh cầy hương thoáng giật mình, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu.
-Chú hiểu rồi!
-Ừ... Yên tâm đi Huy, tao như thế nào mày cũng biết mà... Ha ha thằng Thịnh này một thân một mình hơn chục năm nay, giỏi nhất là giữ bí mật...
Gật đầu, thằng Huy không nói thêm gì nữa, chỉ quay người đi thẳng.
Ở phía sau, hai người còn lại cũng không dám chậm trễ, sửa sang lại ba lô trên lưng, tay nắm chặt cây rựa cùng một thanh sắt dài, co chân chạy ngay theo.
Hiện tại cả hai cũng đã phần nào hiểu được tình huống, những kẻ điên dại kia không còn là con người, mà dù là con người thì cũng không phải loại bình thường để có thể dùng cách bình thường đối đãi. Nếu không ra tay, ngược lại n·gười c·hết chính là bản thân, cho nên, tốt nhất cứ làm cho đối phương nằm xuống mãi mãi nếu muốn bảo toàn tính mạng.
Chừng hai tiếng đồng hồ sau, trước một ngã tư kẹt cứng những vụ v·a c·hạm giao thông, đủ các loại xe nằm nghiêng ngã, khói lửa nghi ngút mù trời.
Cách đó chừng chưa tới trăm mét, nhóm ba người thằng Huy nép sau góc khuất, đưa mắt hé qua cánh cửa ô tô c·hết máy ven đường, quan sát phía trước, chính xác hơn là quan sát cửa hàng tiện lợi đã vỡ tung các cánh cửa kính bên ngoài.
Ở đó, lắc lư năm thây ma vô hồn đang lặng lẽ đứng yên, dường như bản tính cuồng loạn của chúng có đôi chút dịu lại dưới cái nóng ban trưa.
Thế nhưng lần này thằng Huy không vội vã tiến lên, mà cẩn thận xem xét hết mọi thứ xung quanh, không bỏ sót bất cứ điểm khác thường nào. Nó thì thầm.
-Một lát, cháu sẽ tiếp cận dụ đám thây ma kia rời khỏi cửa hàng. Hai chú tranh thủ tiến vào lấy thực phẩm cùng nước uống. Đừng lấy lung tung, ba lô có hạn, sức người có hạn... Ưu tiên những thực phẩm chứa nhiều calo như chocolate, bánh gạo... Chỉ lấy nước tinh khiết.
-Ê... Sao mày biết nhiều vậy Huy?
Thịnh cầy hương vừa nghe lời dặn của thằng Huy, bất giác thốt lên có vẻ khá kinh ngạc.
Không quay đầu lại, thằng Huy vẫn chỉ chăm chú quan sát động tĩnh phía xa, khẽ đáp.
-Tình huống này cháu đã chuẩn bị từ mấy năm trước, sau khi ổn định chỗ ở nhất định sẽ nói rõ cho hai chú nghe! Hiện tại cứ làm theo lời cháu là được. Hai chú nhớ cẩn thận, nếu có điều gì không ổn bên trong, lập tức chạy ra ngoài, cháu sẽ có mặt ngay... Tốt rồi... Hành động.
Lời vừa dứt, thằng Huy nhổm người đứng lên, lặng lẽ áp sát mấy cái thây đằng xa. Đến khi chỉ còn cách chừng mười lăm hai mươi mét, nó mới cúi xuống nhặt lấy một mảnh kim loại chừng bàn tay, đồng thời ném về hướng khác.
Loảng xoảng...
Tiếng động vọng thành từng đợt, khiến những thây ma vốn dĩ lặng yên nãy giờ, đột nhiên quay đầu, gào rú nhằm hướng đó lảo đảo bước đến.
Thằng Huy phất tay ra hiệu, Sáu râu cùng Thịnh cầy hương cắn chặt răng cúi người di chuyển thật nhanh về hướng mấy cái thây vừa rời khỏi.
Khi xác định hai người đã vào được bên trong cửa hàng, thằng Huy nheo mắt, nhếch miệng cười nhìn về một nơi tương đối kín đáo. Trong lòng nghĩ.
-Mẹ nó, bốn đứa ngồi rình nãy giờ... Để tao xem tụi mày tính làm gì?
Thằng Huy giả lơ nhìn về hướng mấy cái thây, rồi từ từ tiến đến bên cạnh mấy cái thùng rác trước cửa hàng, sau khi nó cúi người làm ra vẻ trốn phía sau, cũng là lúc Ẩn Nấp phát huy công hiệu.
Cùng thời điểm, cách đó không xa, bên trong con hẻm được che chắn bằng đủ thứ linh tinh, từ ván mỏng đến mấy chiếc xe máy xếp chồng lên nhau đang có bốn gã ba nam một nữ ngồi nhìn về phía thằng Huy.
-Hừ! Lại có mồi... Sau đợt này tụi mình tha hồ tiêu xài...
-Anh hay thật, vậy mà cũng nghĩ ra được.
-Có con mẹ gì đâu, loạn như thế mà có đám người bỏ thành phố đi, thể nào cũng ôm theo tất cả tư trang tài sản, mình cứ ngồi chờ nuốt hết thôi. Chờ chính phủ dọn dẹp đám người điên kia, hưởng lợi lớn nhất là chúng ta... Ha ha ha... Thời điểm này ai rảnh đi lùng mình chứ... Ha ha.
Lúc này, cô gái duy nhất trong nhóm nhếch miệng cười cười, c·ướp lời.
-Thôi im mẹ mồm vào, xem mà chuẩn bị ra tay.
Lời nói của ả vừa xong, bên tai bốn kẻ đột nhiên vang lên giọng thằng Huy, khiến cả bọn nhất thời giật bắn mình, ngơ ngáo nhìn quanh.
-Tính bỏ qua, nhưng không thể để tụi mày làm ra kinh động kéo đám thây ma tới. Cho nên... Sau ba lần đếm, không cút... C·hết...
-Ai? Mẹ mày ra đây?
Cô gái đứng phắt dậy, tay chụp lấy cây mã tấu ngay bên cạnh, ánh mắt nhíu chặt.
Ba gã còn lại cũng không chút nào chậm trễ, kẻ lăm lăm tuýp sắt vuốt nhọn đầu, kẻ cầm dao găm thủ thế chực chờ, riêng gã cuối cùng rút từ trong áo khoác ra một khẩu súng hơi đã bị cưa ngắn báng, loại súng này dù chỉ bắn bi sắt nhưng nếu cự li gần hoàn toàn có thể gây ra sát thương chí mạng.
-Một!
Theo tiếng đếm, v·ũ k·hí trên tay cô gái cùng đồng bọn đều rơi xuống đất, kèm theo là mỗi một gã mất đi một ngón tay.
-Á...
-Tay tao...
-Chó c·hết...
-Mẹ mày...
-Hai!
Tiếng thứ hai vừa thốt ra, gã cầm súng hự một tiếng lập tức khom người ôm lấy bụng, quắp người lại mặt mày xanh như đít nhái, vừa đau đớn vừa sợ hãi không thể rên thành lời.
-Chạy...
Tiếng hét của cô gái vang lên, lập tức co chân chạy thẳng về phía sâu trong con hẻm, mặc kệ đồng bọn không dám ngoái đầu nhìn, không thể không nói ả này thực quyết đoán.
Nhìn bước chân của ả, ba tên còn lại cũng lom khom đuổi theo.
Thằng Huy ẩn trong bóng tối, thở dài nhìn bàn tay, tiếng thứ ba nó không đếm là bởi vì nó đang cố nhịn. Từ ngày tiêm vào huyết thanh BS, nó luôn có cảm giác muốn được g·iết chóc, mỗi lần nhìn thấy máu là cả thân thể bị kích thích sôi trào.
-Dù thế nào cũng phải nhịn, không được đánh mất bản tính...
Khi bóng dáng bốn gã kia vừa khuất dạng, phía bên cửa hàng cũng xuất hiện động tĩnh, Sáu râu cùng Thịnh cầy hương đang cẩn thận dòm trước ngó sau từ từ đi ra. Khi chưa kịp xác định được thằng Huy ở nơi nào thì giọng của nó đang vang lên.
-Xong cả rồi chứ hai chú?
-Xong cả rồi!
-Xong, nhưng mà giờ làm gì tiếp?
Sáu râu vỗ vỗ vào ba lô sau lưng, đồng thời mở miệng hỏi.
Thằng Huy nhìn về hướng ngã tư, đáp.
-Đi cao nguyên GiaLa! Trước tiên tìm hai chiếc xe... Tốt nhất xe máy để dễ di chuyển.
-Nếu đi về vùng cao thì phải đi về hướng Bắc... Là phải đi xuyên qua thành phố sao?
Thằng Huy không trả lời, mặc nhiên thừa nhận.
Dù là có chút sợ hãi với quyết định của nó, thông thường nếu gặp tình huống như thế này thì tạm thời tìm một chỗ tương đối an toàn để lẩn trốn, tuy nhiên, không hiểu vì sao mà Sáu râu lại cảm thấy tin tưởng vào quyết định của đứa nhỏ trước mắt, gật đầu gã nói tiếp.
-Vậy quyết định như thế...
Nói rồi gã quay sang Thịnh cầy hương, thế nhưng gã Thịnh chỉ nhe răng cười, biểu lộ ý tứ mày làm gì thì tao làm cái đó.
Vỗ vỗ vai Thịnh, Sáu râu hàm hồ nói.
-Sợ không...?
-Sợ c·hết mẹ luôn ấy... Má hỏi kì mày! Ha ha...
o0o
-Alo... Tình hình như thế nào? Báo cáo... Báo cáo đi... Alo... Alo
Bíp bíp bíp!
-Xin chi viện, đường số 08 khu Đông thành phố xuất hiện quá nhiều... Á...
-Báo cáo... Khu Tây thất thủ... Đã có mười tám chiến sĩ bị l·ây n·hiễm, biến thành một trong số chúng...
-Khu vực bờ hồ trung tâm thành phố còn nhiều người chưa nhiễm đang trốn tại...
-Bệnh viện Kỷ Nguyên quá tải, đã có vài nhóm dị dạng đang t·ấn c·ông, nhanh thông báo chi viện khẩn cấp...
-Lập tức báo cáo về tổng bộ, tình trạng khẩn cấp báo động. Đội đặc nhiệm không thể hoàn thành, cử ngay q·uân đ·ội viện trợ...
...
Liên tục những tin tức từ bên trong thành phố báo về doanh trại phía Tây Nam bên ngoài thành phố mười kilomet.
Sự tình ngày một căng thẳng, sau khi xác định thông tin, q·uân đ·ội đã cử máy bay trực thăng, cùng một trung đoàn đem theo hàng loạt khí tài quân sự đến để tiếp ứng. Thậm chí điều động đội tăng thiết giáp, với ý muốn dẹp yên b·ạo l·oạn trong vòng hai mươi tư giờ.
Bên trong doanh trại!
-Alo... Bác sĩ Hưng, tôi là Phùng Dậu đây? Đã có dữ liệu gì về người nhiễm bệnh chưa?
-Tôi nghe đây Dậu, kết quả chính xác thì chưa thể, thời gian quá gấp, nhưng có vài dấu hiệu anh phải ghi nhớ để thông báo cho tất cả.
-Dấu hiệu như thế nào?
-Tạm thời tôi có thể kết luận sơ bộ dựa trên phỏng đoán. Những kẻ này là vật chủ gây l·ây n·hiễm thông qua vết cắn, chỉ cần sây sát nhẹ thì người bị cắn trong vòng vài phút đến nữa tiếng đồng hồ cũng hoàn toàn mất ý thức, tương tự vật chủ và biến thành vật chủ mới. Bọn chúng rất n·hạy c·ảm với tiếng động, khả năng đánh hơi rất tốt, rất khó chịu khi bị tia UV chiếu phải, dưới trời nắng chúng sẽ hoạt động chậm như thể tự đóng các giác quan lâm vào trạng thái ngủ để hạn chế tiêu hao năng lượng... Tuy nhiên vẫn có thể đánh thức chúng lại bất kỳ lúc nào, đây không hoàn toàn là trạng thái ngủ đông, chỉ tương tự thôi. Dù không muốn nói, nhưng...
-Anh cứ nói...
-Anh có xem phim về xác sống bao giờ chưa?
-Tôi chưa hiểu ý anh... Tôi có xem, nhưng cũng thỉnh thoảng thôi...
-Những kẻ này khá giống với những gì miêu tả về xác sống. Chúng đ·ã c·hết nhưng lại có thể di chuyển để ăn thịt đồng loại, l·ây n·hiễm theo đường máu... Cho nên anh phải cẩn thận... Nếu là bệnh phát tự nhiên thì cùng lắm phong tỏa dùng v·ũ k·hí hạng nặng để loại bỏ... Nhưng tôi sợ... Nếu đây là nhân tạo thì... Tôi không dám nghĩ tới...
Bíp bíp
Tiếng điện thoại kết thúc vang lên, Phùng Dậu lâm vào trầm tư rất lâu, lời của bác sĩ Hưng vẫn còn văng vẳng bên tai.
-Nếu là nhân tạo sao?