Chương 11: Lây Nhiễm
“Đã xác định liều lượng huyết thanh Blood Soul mã BS03 an toàn, lập tức tiến hành chương trình Evolution! Angel!”
“Các mẫu vật thí nghiệm không vượt quá 15% đưa vào danh sách thanh trừng, xóa bỏ!”
W17 nhìn lên màn hình trong giây lát, rồi gã cúi đầu im lặng rất lâu, đột nhiên dưới lớp mặt nạ xám bạc vang lên tiếng thở dài đầy thương cảm.
Lúc này, ngay phía sau lưng gã vọng đến âm thanh của một người phụ nữ.
-Anh đau buồn cho đám nhỏ đó à? Hừ! Rốt cuộc bọn chúng cũng chỉ là vật thí nghiệm mà thôi!
-Vì sao chứ! Không phải nói để chúng hoàn thành ba lần nhiệm vụ, sẽ cho chúng tự do?
W17 quay ngoắt người lại, bàn tay nắm chặt, đôi mắt nhìn thẳng vào người phụ nữ.
-Anh làm việc cho Tổ Chức được bao nhiêu lâu rồi?
Không trả lời mà người phụ nữ chỉ hỏi lại một câu không đầu không đuôi.
Hơi bất ngờ, nhưng W17 cũng mở miệng đáp.
-Hơn sáu mươi năm!
-Anh còn nhớ ngày anh tiếp nhận đồng huyết là bao nhiêu phần trăm hay không?
-18% kỹ năng Đao Gió? Cô hỏi vậy là có ý gì?
-Ha ha! Không có gì, để tôi kể anh nghe một câu chuyện...
Dừng lại, người phụ nữ đứng lên khỏi chiếc ghế, chắp tay sau lưng rồi tiếp tục.
-Vào những năm 900 - 945 cách đây hơn ngàn năm, thế giới xảy ra hai lần đại chiến, ảnh hưởng nặng nề đến toàn thể các quốc gia, t·hương v·ong phải tính bằng hàng triệu triệu người. Thời điểm đó v·ũ k·hí bình thường đã không còn mấy tác dụng, thậm chí là bom sinh hóa, đầu đạn h·ạt n·hân đều chưa phải là át chủ bài của những thế lực đứng đầu. Nhưng mấy thứ đó chỉ là con bài ngửa nhằm che dấu những điều cơ mật nhất. Đã gọi là cơ mật dĩ nhiên phe đối phương nghiên cứu những gì thì tôi không rõ, có điều Tổ Chức Evolution chúng ta đã phát hiện một chuyện, chỉ cần có Nguyên Mẫu, chúng ta có thể khiến con người tiến hóa thành dạng thực thể tương tự Thần, sở hữu năng lực siêu nhiên. Chỉ là, dù đã trải qua rất lâu, tốn rất nhiều tiền của đổ vào nghiên cứu, nhưng xác suất mỗi người phù hợp với Nguyên Mẫu cực kỳ ít ỏi, mà nếu như phù hợp rồi thì đã sao? Nếu trong vòng hai năm không thể tiếp tục tăng mức độ phù hợp lên trên 20% thì hầu như đều có chung một kết quả. Bị Nguyên Mẫu đồng hóa, trở thành dạng dị biệt mất hết lý trí... Thời gian ấy vì chúng ta mềm lòng, từng để cho vài kẻ sống sót chạy khỏi, anh biết khi đó như thế nào không? Gần như một quốc gia khu vực Bắc Âu bị g·iết sạch trong vòng chưa đầy hai tháng. Sau đó Tổ Chức phái hơn mười gã cấp 2, ba gã cấp 3 t·ruy s·át, rốt cuộc ngoài đuổi mấy kẻ dị biệt ra khỏi Bắc Âu thì không thể làm gì bọn chúng nữa, ngược lại còn c·hết mất bốn gã cấp 2 trong lần săn đuổi. Từ đó về sau, mỗi lần thí nghiệm bằng Nguyên Mẫu mới, khi xác định được tính an toàn có thể tiến hành chương trình Angel thì lập tức thanh trừng những ai chỉ ở mức độ đồng huyết dưới 15% nhằm đảm bảo an toàn. Thật ra tôi cũng đã từng như anh, vạn lần không nguyện ý, bởi vì anh không tận mắt chứng kiến... Mà thôi, bỏ đi, không ngờ Nguyên Mẫu lần này lại có thể dễ dàng khởi động chương trình mật Angel. Tốt rồi, lời muốn nói tôi đã nói, anh nên tự biết việc mình cần làm, vả lại chuyện thanh trừng cũng không cần anh bận tâm, sẽ có người của Tổ Chức lo. À, còn nữa, trong đám trẻ có vài đứa trên 15% anh hãy phát tin tức gọi chúng về, chờ ngày tiến hành huấn luyện đặc biệt, hai năm sau xem đứa nào có thể đạt cấp 2 sẽ cho sáp nhập vào đội GreenShield”.
Người phụ nữ nói xong, nhẹ nhàng ngồi xuống, dựa lưng ra sau ghế, dường như không còn quan tâm đến cảm giác của W17.
Ngay lúc đó, tín hiệu trên bộ phận truyền tin vang lên tiếng bíp bíp.
“Xác định nhà máy Phong Đô là căn cứ mật của phòng thí nghiệm X, xuất hiện những kẻ điên loạn t·ấn c·ông bất kỳ vật sống nào chúng trông thấy. Nghi ngờ nhiễm một loại bệnh dại”.
Chuyển phần tin trên thiết bị sang cho người phụ nữ xem, sau đó W17 mới lên tiếng.
-Mười đứa làm nhiệm vụ, chỉ có hai đứa hoàn thành, thằng nhóc tên Huy này làm việc khá cẩn trọng, tin tức rõ ràng bài bản. Đáng tiếc... Nó đồng huyết có 10%...
-Thế thì nó phải bị xóa bỏ!
o0o
Quay lại khu vực Thiệu Quang, nhà máy Phong Đô.
Hiện giờ thằng Huy đang lặng lẽ dán chặt cơ thể vào vách tường, không gian le lói ánh sáng như thế càng làm Ẩn Nấp của nó phát huy tối đa tác dụng.
Mà bên kia, nhóm người đội trưởng Lý đang phải đối mặt với một chuyện kinh khủng.
Xung quanh mặt đất đầy rẫy những bãi chất nhầy bốc lên mùi tanh tưởi, nếu nhìn kỹ thì đã có hai thành viên trong đội biến mất không thấy ở đâu. Sự tình quỷ quái làm cho khuôn mặt ai nấy đều hiện lên màu xám xịt lo lắng.
-Khốn nạn, thứ gì vừa t·ấn c·ông chúng ta...
-Nó quá nhanh...
-Đi lẹ...
Phịch... Phịch...
Tiếng bước chân nặng nề của cả nhóm mỗi lúc mỗi xa, trong bóng tối thinh lặng còn lại thằng Huy đang giương đôi mắt nhìn về phía trên nóc hầm.
Ở đó, một bóng dáng như người lại không phải người, nó dùng hai chân quắp chặt đâm sâu vào lớp bê tông, treo cả cơ thể đu đưa lủng lẳng, hai tay đang cầm lấy nữa t·hi t·hể không đầu của kẻ nào đó, bỏ vào cái miệng ngoạc ra thật rộng lại lởm chởm những gai nhọn, không ngừng nhai nuốt.
Thằng Huy kinh hãi, cắn chặt môi, nín thở bước nhanh về phía lối ra, không dám quay đầu nhìn tiếp, trong lòng chửi thầm.
-Mẹ nó, tụi X này thí nghiệm người ta thành ra cái quỷ gì đây...
Chỉ trong thoáng chốc, cả nhóm người do đội trưởng Lý dẫn đầu đã đứng trước đoàn tàu.
-Nhanh chóng khởi động nguồn điện dự trữ, ly khai lập tức.
Âm thanh quát lớn của gã họ Lý vừa dừng, một tên trong nhóm nhanh chóng vọt đến bên khoang lái như thể đã quá quen thuộc, gã cúi người ấn mạnh vào một chỗ thiết kế như hộc đĩa trên máy tính, từ chỗ đó lật ra một màn hình nhỏ, sau vài thao tác trên màn hình cảm ứng, gã kéo cần gạt ở kế bên.
Ù... Ù...
-Báo cáo, đã có thể khởi động tàu...
-Nhanh...
Cả nhóm không ai dám chậm chân chút nào nữa, tức khắc nối đuôi nhau nhảy lên khoang lái, trong khi đó, thằng Huy cũng đã chạy đến khoang số 2, ẩn sau góc tối, lặng lẽ quan sát xung quanh.
Gào... Gào...
Tiếng gào rú vọng đến, âm thanh mỗi lúc mỗi gần.
-Con mẹ nó, khởi động tàu đi... Số 4 theo tao...
Đội trưởng Lý ôm chặt khẩu QBS-06 trên tay, chạy đến bên cửa khoang, cặp mắt nheo lại nhìn về hướng xa, nơi đang phát ra tiếng gầm gừ mỗi lúc mỗi gần.
Một gã thành viên cũng không chậm trễ, tay lăm lăm súng trong tư thể sẵn sàng xả đạn, nữa quỳ nữa ngồi, giương họng súng về phía cuối đoàn tàu.
Rất nhanh bánh xe của đoàn tàu đã lẹt xẹt những tia điện, từ từ di chuyển, sau đó tốc độ dần tăng lên. Chẳng mấy chốc, khi con tàu đạt tới tốc độ hơn 80km/h đội trưởng Lý mới thở phào, thần kinh tạm thời giãn ra. Một gã thành viên gần đó mặt mày đầy mồ hôi cũng ngã ngồi xuống, miệng lầm bầm.
-Có ai nói cho tôi biết, thứ ban nãy là gì không?
Chẳng ai quan tâm câu hỏi đó, hay nói cách khác chẳng ai muốn trả lời, vì trong lòng tất cả đều có chung suy nghĩ, hầu như không thể xác định được quái vật với tốc độ còn nhanh hơn báo đốm kia là thứ quỷ gì.
Lúc này, đội trưởng Lý mới gằn giọng.
-Được rồi, dù là gì thì nhiệm vụ lần này xem như thành công, nó cũng sẽ c·hết sau khi nơi này p·hát n·ổ...
Oành... Oành...
Gào...
Ầm... Loảng xoảng...
Lời trấn tĩnh của gã họ Lý còn chưa dứt, phía đuôi tàu đột nhiên chấn động, đoàn tàu rung lắc dữ dội tựa như có vậy gì đó tông mạnh vào.
Rít... Rít...
Tiếng kim loại loảng xoảng rơi vỡ, xen lẫn cái thứ âm thanh như sắt thép bị xé toạc.
Ầm...
Trong phút giây ngơ ngác, cả nhóm người đang còn giật mình kinh hãi, thì trên nóc khoang lái bất thình vang lên tiếng động khủng kh·iếp.
Một phần nóc bẹp dí xuống như thể bị cả tấn đá tảng đè lên.
Từ chỗ đó, lớp thép bao bọc khoang tàu bị xé ra thành rãnh dọc.
Phốc...
Một bàn tay xù xì dính đầy chất dịch nhờn vươn những cái móng vuốt nâu đỏ thò vào, tựa hồ đang cố gắng mở cái rãnh ra.
Tành tành tành... Tành tành tành...
Hàng loạt mưa đạn xả vào nới đó, âm thanh chát chúa đinh tai nhức óc không ngừng kèm theo là những tia lửa lóa mắt.
Có thể cảm thấy hỏa lực của những khẩu súng kia quá mạnh, con quái vật vừa t·ấn c·ông đoàn tàu đột ngột rụt tay lại, ngay sau đó mọi thứ lâm vào sự yên tĩnh đáng sợ.
Khi mọi người chưa thể xác định được quái vật đã biến đi chỗ nào, đột nhiên.
Ầm...
Ô thông gió ngay trên cửa chính bị bàn tay quái vật đập vỡ, bất ngờ chụp ngay lấy cần cổ gã thành viên xui xẻo đang đứng gần, nó lôi mạnh gã ấy ra bên ngoài khiến cả cơ thể tên đó trong phút chốc biến dạng theo hình dáng cái ô vuông chỉ chưa đến mấy gang tay, phần nào qua được thì qua, phần nào không qua được liền ở lại, mọi thứ chỉ còn một mớ máu thịt bầy nhầy kinh tởm.
Tiến sĩ Hạ cùng tiến sĩ Dương bụm miệng nôn thốc nôn tháo, cả hai ngã ngồi xuống mặt cắt không còn giọt máu.
Mấy gã còn lại dù trải qua gió tanh mưa máu nhưng tình cảnh như thế này là lần đầu tiên bọn chúng chứng kiến tận mắt, khiến bọn chúng không khỏi bắt đầu có dấu hiệu mất kiểm soát.
Nhìn những gã thành viên co vòi lại, mất đi ý chí chiến đấu. Đội trưởng Lý hét to.
-Cầm súng lên, con mẹ tụi mày, buông bỏ là c·hết, chiến đấu kiếm đường sống...
Tành tành tành...
Loạt mưa đạn xối xả từ phía gã họ Lý bắn ra ngoài cửa cũng phần nào đem những người kia từ trong sự thất thần quay lại. Thế nhưng sự đời luôn luôn không như ý muốn.
Thành viên số 3 từng b·ị t·hương ở cổ do bị cắn khi ở phòng ăn, hiện tại đột nhiên n·ôn m·ửa, gã run rẩy nằm xuống, đôi mắt trợn trừng, xuất hiện dấu hiệu co giật, rồi lịm đi từ từ.
Tên số 7 lao đến kiểm tra, sau vài giây thấy đối phương đã dần mất đi hơi thở thì lập tức quay đầu về phía đội trưởng Lý, nói.
-Số 3 c·hết rồi...
Gừ... Gào...
Chưa hết lời, tên số 7 đã bị người vừa nằm đó choàng dậy túm lấy đầu, cắn mạnh vào bả vai, xé rách cả miếng thịt nhai ngấu nghiến.
-Á... Á...
Số 7 đau thì ít, nhưng giật mình thì nhiều, gã xoay tay khóa chặt đối phương, nhìn vào gương mặt nhợt nhạt vô hồn, cùng đôi mắt đục ngầu mà không khỏi hoảng sợ.
-Số 3... Tỉnh...
Đoàng...
Một phát đạn từ số 8 ghim thẳng vào đầu số 3, sau đó dường như hiểu ra vấn đề, quay súng chỉa vào số 7.
-Thằng kia, dừng lại... Mày điên à?
Đội trưởng Lý lao đến hất văng súng trên tay số 8, chụp lấy cổ áo gã quát lên đầu giận dữ.
-Đội trưởng, số 7 bị cắn rồi... Bị cắn rồi... Số 3 cũng từng bị cắn...
Không hiểu vấn đề cho lắm, đội trưởng Lý nhìn về những thành viên còn lại. Lúc này chỉ thấy trong mắt tất cả sự đau xót không đành, nhưng rõ ràng chính là sự thừa nhận lời số 8 mới nói.
-Đội trưởng, số 8 nói đúng, tôi tận mắt thấy số 3 bị gã điên kia cắn... Hiện tại... Cơ thể tôi có vấn đề rồi... Tôi xin lỗi, hy vọng anh có thể chiếu cố cho mẹ tôi ở nhà...
Đoàng...
Lời vừa xong, gã số 7 đưa tay rút lấy khẩu súng ngắn bên hông, không chút chần chừ tự bắn vào đầu kết liễu chính bản thân trước khi cơ thể xảy ra biến dị.
-Này... Đừng...
-Đừng...
Đội trưởng Lý hét lên, nghiến chặt hàm răng. Ngay tức khắc gã ta quay về hướng tiến sĩ Hạ, chỉa thẳng súng vào giữa trán gã đó, lớn tiếng.
-Nói! Anh biết những gì? Vì sao Đầu Não chỉ bảo chúng tôi cẩn thận mà không nói ra cụ thể là chúng tôi phải đối mặt với đám chó quái dị ngoài kia?