Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau

Chương 98




“Còn Diệp Phàm?” Mặc Tô hỏi, “Anh ấy là người đàn ông tốt, hơn nữa còn chung thủy với cậu, cậu chưa từng suy nghĩ đến anh ấy sao?”

Lý Dao nghĩ ngợi rồi nói với vẻ khổ sở, “Cậu biết nhiều lúc con người hèn như vậy đó, người thích mình thì không thích, còn người không thích mình thì lại cứ yêu đến chết. Tớ từng cho cả hai cơ hội, tính cách bọn tớ cũng có thể ở bên nhau được. Nhưng chỉ cần Liên Niên xuất hiện là cán cân tình cảm của tớ lại lệch khỏi quỹ đạo. Tớ rất ghét mình, cứ như thực sự trên đời này phải là Lục Liên Niên mới được vậy. Nhưng thực tế mách bảo rằng đúng là không có anh ấy thì không được. Bản thân tớ cũng thấy mình hèn, nên tớ không muốn níu kéo Diệp Phàm, anh ấy có thể tìm được người con gái tốt hơn tớ, hợp với anh ấy hơn.”

Ăn cơm xong với Lý Dao, hai người vốn định hẹn đi xem phim, nhưng anh chàng nhà Lý Dao lại gọi điện, có thể thấy là Lục Liên Niên cũng thích Lý Dao, mỗi lần về nhà mà không thấy cô là sẽ gọi điện thoại lung tung, bắt cô phải quay về mới thôi.

Mặc Tô thấy cô nàng lúng túng thì chủ động nói nếu có việc thì cứ đi đi, tự cô về nhà được.

Lý Dao lo cô một mình về nhà muộn thế sẽ không an toàn, đưa cô đến trạm xe bus khá gần biệt thự rồi mới lái xe quay về.

Phụ nữ hình như luôn như vậy, quá yêu một người, chịu nhiều ấm ức sẽ kể lể với bạn bè rằng đối phương xấu xa thế nào, nhưng vừa quay đi, chỉ cần anh ta gọi điện thì phụ nữ sẽ xoay chuyển thái độ 180 độ, dùng tốc độ hỏa tiễn quay về cạnh anh ta.

Mặc Tô đi bộ chậm rãi, trên con đường vắng lặng chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình, thi thoảng có chiếc xe lao vụt qua, càng cảm thấy cô đơn.

Cô nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, quan hệ với Hà Niệm Sâm, lúc nào cũng tốt đẹp một thời gian rồi lại xấu đi. Cô nghĩ, chỉ cần người ta tiếp xúc với anh sẽ nhận ra con người anh tuy rất thông minh trên thương trường, nhưng trong cuộc sống thực tế thì thật sự chẳng có ưu điểm gì, tính cách ngang ngược lại bá đạo, tính khí lại kém, cứ nghĩ mình là đại vương, ai cũng phải nghe lời, ấu trĩ và bướng bỉnh, còn không thể hiểu nổi!

Nhưng người đàn ông có tính cách tệ như vậy, sao cô lại thích anh chứ?

Mặc Tô hít sâu một hơi, ngẩng lên nhìn trời.

Bầu trời tối đen như mực, ánh sao như kim cương được khảm lên trên, trong đầu bất giác hiện ra đôi mắt sâu thẳm đó, như bầu trời đêm, lại như ánh sao rực rỡ, sâu thẳm khó lường, không thể chạm tới.

Sao lại nhớ đến anh chứ? Mặc Tô cười khổ, ban nãy mình còn sỉ nhục khuyết điểm của anh, bây giờ nhìn trời lại nghĩ đến đôi mắt anh.

Cô lắc đầu, muốn xóa tan cảm giác đó trong đầu. Lúc đến bến xe bus thì trông thấy đèn xe của chuyến cuối cùng nhấp nháy, chậm rãi chạy tới.

Mặc Tô vừa quay lưng, chân trước vừa đặt lên xe, thì bỗng một chiếc xe máy lao vụt qua cạnh cô, trong tích tắc cô chưa kịp suy nghĩ, có người thò tay ra, giật mạnh…

Túi xách đeo trên vai bỗng bị kéo mạnh, giật ra khỏi người cô, Mặc Tô không phòng bị, bị kéo mạnh ngã xuống đất.

Mặc Tô kinh hãi, theo bản năng hét lên: “Túi của tôi…”

Tay cô nắm chặt túi xách, nhưng dây đeo đã bị giằng đứt, Mặc Tô bị người đó đẩy mạnh, ngã dúi dụi xuống mặt đất đầy bùn nước lạnh lẽo, chỉ thấy trên cánh tay đau rát.

Chiếc xe máy kia đã phóng vọt đi…

“Ôi…” Mặc Tô đau quá kêu một tiếng, ôm cánh tay, không biết là do sợ hay muốn khóc mà cơ thể bỗng run lẩy bẩy.

Đúng lúc này, một chiếc xe đua màu đen bỗng dừng lại bên cạnh.

“Két” một tiếng, tiếng thắng xe khiến bánh xe ma sát với mặt đường, vang vọng trong đêm đen.

Chỉ thấy một bóng dáng cao lớn từ trên xe bước xuống, đưa tay đỡ lấy cô đang ngồi dưới đất: “Lên xe.”

Giọng nói quen thuộc khiến Mặc Tô sững sờ.

Không nhìn rõ mặt anh nhưng ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc, nhất thời ngớ ra không phản ứng kịp.

Đến khi anh bế bổng cô lên, nhét vào xe, vẫn chưa hết sửng sốt thì anh đã đạp chân ga, bánh xe lại ma sát kêu “ken két”, chiếc xe đua màu đen giống như mũi tên lấp lánh lao đi trong đêm, lặng lẽ nhưng cực nhanh, như gió như điện phóng qua con đường vắng vẻ.

Mặc Tô nhìn những ngọn đèn đường thoáng qua ngoài cửa sổ, tốc độ xe phải đạt tới 150 km/h, vừa hoảng vừa sợ, ôm cánh tay đang đau rát, nhìn người đàn ông điên cuồng bên cạnh với vẻ khó hiểu.

Niệm Sâm cầm chặt vô lăng, Bluetooth đeo trên tai lấp lánh: “… Đúng, chính là ở đầu đường đó, ừ…”

Không biết anh đang nói với ai mà vẻ mặt rất lạnh nhạt, tay chỉ ôm vô lăng, chiếc xe màu đen lao đi như gió.

“Anh có thể lái chậm một chút không?” Mặc Tô bất giác lên tiếng, cô lần đầu ngồi xe chạy nhanh như thế, đâu thể gọi là lái xe, là đua xe mới đúng.

Anh lại phớt lờ cô, không buồn nhìn lấy một cái.

Mặc Tô đành buồn bực ngồi cạnh, cầu nguyện tối nay không phải là ngày cuối cùng của mình, tuy cuộc sống gần đây khiến cô quá mệt quá đuối, nhưng những chuyện kiểu này cô vẫn chưa từng nghĩ tới.

Bố mẹ cô chỉ có mình cô con gái này, cô không muốn khiến họ đau lòng.

Đúng lúc cô đang lo lắng cho sinh mệnh mình, trong tầm mắt lại xuất hiện chiếc xe máy giật túi của cô, cô mới vỡ lẽ – Hà Niệm Sâm muốn giúp cô giành lại túi!

“Hà Niệm Sâm…” Mặc Tô kinh hãi gọi, tuy làm thế rất cảm động nhưng cũng quá là nguy hiểm!

Niệm Sâm như không nghe thấy, thấy chiếc xe máy kia xuất hiện, anh chỉ đạp ga thật mạnh, tốc độ chiếc xe bỗng tăng vọt.

Chiếc xe đua màu đen ép sát lại gần chiếc xe máy.

Hai người đội mũ bảo hiểm trên xe máy vẫn đang dương dương tự đắc vì cướp được món hời, nhìn thấy sau lưng có đèn xe lóe sáng thì theo bản năng tránh sang nhường đường, nhưng không ngờ bọn họ nhường một phân thì đối phương lại lấn một tấc. Họ lại nhường, đối phương càng bám sát. Kiểu ép xe đó gần như đã ép bọn chúng vào rãnh nước ven đường.