Người trên xe chửi thề một tiếng rồi vặn tay ga, định lao lên phía trước.
Nhưng chiếc xe máy làm sao so được với xe đua? Hơn nữa… nếu không phải Mặc Tô đã biết thân phận Hà Niệm Sâm là chủ tịch ANI, thì chắc chắn cô sẽ cho là anh là tay cao thủ đua xe kỹ thuật điêu luyện, đua xe cực kỳ giỏi.
Nhưng dù cao thủ lợi hại thế nào thì đối với người bình thường không chút hứng thú với đua xe mà nói, cũng là một chuyện rất đáng sợ rồi. Tốc độ đó khiến cô thậm chí còn không nhìn thấy kiến trúc hai bên đường nữa.
Cuộc chiến truy đuổi trên đường như vậy, cô cũng chỉ nhìn thấy trên phim, lần này đích thân trải nghiệm, thấy tim muốn bay ra ngoài luôn rồi.
“Hà Niệm Sâm, thôi bỏ đi, như vậy nguy hiểm quá.” Mặc Tô căng thẳng: “Dù sao trong túi cũng chẳng có thứ gì đáng tiền cả.”
Hà Niệm Sâm mặc kệ cô, trong mắt có vẻ sắc lạnh và tàn nhẫn, chỉ dặn một câu: “Ngồi vững.”
Chiếc xe máy kia đảo một vòng rồi phóng vào con hẻm nhỏ. Niệm Sâm làm sao chịu tha, quay ngoắt đầu xe rất gấp, ngay cả Mặc Tô ngồi trong xe cũng nghe thấy âm thanh cực lớn phát ra từ bánh xe ma sát với mặt đường, có thể thấy mã lực chiếc xe lớn thế nào.
Con đường này thuộc dạng càng lúc càng hẹp, căn bản xe lớn không vào được, thấy hai người kia nhân cơ hội bỏ chạy, Niệm Sâm không chút do dự mà càng tăng tốc…
“Rầm…”, một âm thanh cực lớn, chiếc xe máy bị tông văng lên, hai người ngồi trên xe máy ngã lăn xuống đất. Mặc Tô tưởng ngã như vậy thì không dở sống dở chết thì cũng bị thương nặng, còn thấy lo lắng thay bọn chúng. Ai ngờ lát sau, hai người đó lồm cồm bò dậy, trên tay thậm chí còn cầm cây gậy dài.
Đôi mắt Niệm Sâm lạnh lùng, mở cửa bước xuống xe.
Thấy tên kia vung cây gậy lên: “Mẹ kiếp, muốn chết hả!”
Mặc Tô trợn trừng mắt, tim đập mạnh, theo phản xạ định mở cửa, nhưng nhận ra không tài nào mở được.
Hà Niệm Sâm đã khóa trái cửa!
Đúng lúc cô đang lo lắng, Niệm Sâm hơi nghiêng người né tránh cây gậy, kế đó nhanh tay chụp lấy cổ tay tên kia, thuận thế quật ngã hắn xuống!
Cây gậy gỗ rơi xuống, tên kia bị anh vặn ngược tay lại, giơ lên cao!
“Á á á…” Tên kia đau quá gào lên.
Niệm Sâm nhấc tay hắn lên, ấn mạnh đầu hắn xuống mui xe đua. Mặc Tô ngồi trong có thể thấy thân xe rung lên, đến khi tên kia ngẩng đầu, cô thấy rõ máu từ trên đầu hắn đang chảy xuống.
Người còn cầm khúc gỗ kia thấy cảnh này thì làm sao dám xông lên nữa, chạy còn không kịp, nào xe nào túi cũng không quan tâm nữa.
Đúng lúc này, đầu kia con đường có đèn xe nhá sáng, tiếng còi hụ vang lên.
Mấy người cảnh sát lao tới, nhanh chóng tóm cổ gã đàn ông định bỏ trốn kia.
Mặc Tô nhìn thấy một người có vẻ là sếp đang nói gì đó với Niệm Sâm, vẻ mặt anh lạnh nhạt, không lâu sau thì có một cảnh sát cầm túi của cô đưa cho anh, Niệm Sâm cầm lấy rồi bước thẳng lên xe.
Mở cửa xe, anh ném túi cho Mặc Tô, “Xem còn thiếu gì không.”
Mặc Tô cúi đầu kéo khóa ra, trong túi không thiếu gì, chỉ có điều ban nãy giằng co kịch liệt quá, túi đã bị kéo hư, những vật dụng như MP4 cũng loạn xà ngầu trong túi.
Mặc Tô thấy xót, nghĩ rằng sau này mua những thứ như điện thoại tốt nhất là đừng mua loại tốt quá làm gì.
Niệm Sâm thấy vẻ mặt cô thì hỏi: “Thiếu gì hả?”
“Không… không thiếu gì, nhưng mà…” Mặc Tô ngẩng lên cười khổ, rồi bỗng thấy cái gã bị cảnh sát tóm đang định bỏ trốn, lúc đi ngang bên này chợt đâm đầu tới, như muốn đâm thủng lớp kính để cùng chết với Hà Niệm Sâm…
“Hà Niệm Sâm, cẩn thận!”
Cô không hề nghĩ ngợi, nhào tới ôm đầu anh vào lòng, nhắm nghiền mắt chờ khoảnh khắc cửa kính vỡ…
Chỉ nghe “ầm” một tiếng, rồi mãi cũng chẳng thấy âm thanh kính vỡ.
Mặc Tô cau mày chờ chết thấy lạ, nhìn sang thì thấy người đàn ông bên ngoài đâm đầu vào kính máu chảy đầm đìa, còn cửa xe thì chẳng hề hấn gì.
“Ôm đủ chưa?”
Một tiếng cười cố kìm nén vang lên từ trong vòng tay cô.
Mặc Tô buông anh ra theo phản xạ, nhìn cửa kính rồi lại nhìn đôi mắt nửa cười nửa không của anh, bỗng thấy cực kỳ ngại ngùng vì hành động ban nãy. Đặc biệt là anh còn nghiêm túc nói với cô là cửa kính xe là dạng chống đạn, ngay cả đạn còn không xuyên thủng, nên không cần quá lo cho anh, cô càng ngượng muốn chui xuống đất ngay lập tức.
Niệm Sâm không nói gì, tự lái xe đi vòng ra sau xe cảnh sát rồi chạy theo.
Mặc Tô ngẫm nghĩ, vẫn nói câu “Hà Niệm Sâm, cám ơn anh”.
Anh thản nhiên, rồi nói: “Sau này buổi tối đừng đi lang thang một mình ngoài đường.”
“Tôi không có lang thang.” Cô hơi bất mãn, giải thích, cô chỉ trùng hợp đợi xe về nhà, ai ngờ lại xảy ra chuyện này, còn nữa… “Sao anh lại xuất hiện ở đây?”
“Chỗ em đứng là nơi bắt buộc phải đi về, em tưởng vì sao tôi lại xuất hiện ở đây?”
Mặc Tô cảm thấy mình hơi tự đa tình, cô còn tưởng giống trong phim, anh đang theo dõi cô chứ! Nếu ban nãy đã trải qua bộ phim kinh hồn khiếp đảm đó, thì để cô ảo tưởng một chút cũng không sai chứ?
Cô hít mũi, nhìn anh lái xe đã giảm tốc độ nhiều nhưng cứ theo sau xe cảnh sát, bất giác lo lắng hỏi: “Chúng ta cũng phải tới Cục cảnh sát sao?” Nghĩ ngợi, rồi nói: “Chắc không phải là ban nãy anh đánh người ta bể đầu chảy máu nên cảnh sát muốn bắt anh sao?”
Nhìn vẻ ngây thơ của cô, Niệm Sâm phì cười trong bụng nhưng vẻ ngoài vẫn tỏ ra nghiêm túc: “Không chừng là thế. Đến lúc đó tôi ngồi tù, em có mang cơm cho tôi mỗi ngày không?”
Mặc Tô ngớ người, thấy khóe môi anh thoáng giật giật mới biết mình lại bị coi là trò đùa, bất giác nổi cáu: “Cái anh này thật là… tôi tốt bụng quan tâm anh, mà còn đùa giỡn với tôi. Đừng nói anh ngồi tù, anh có bị giam giữ cả đời không ra được thì tôi cũng không thèm đi thăm lần nào đâu.”
“Tuyệt tình thế sao?”
Cô hất cằm lên, bày tỏ vẻ “tuyệt đối là thế”.