Đối với lời tố cáo thẳng thừng của bạn thân, cảm giác tội lỗi trong Lý Dao lại dâng lên, biết rõ mình không có lý do thoát tội, chỉ có thể nói ra suy nghĩ của mình: “Có những chuyện cũng không phải là muốn nói thì có thể nói được. Cậu biết là kẻ thứ ba vốn là chuyện chẳng quang vinh gì, tớ còn hạnh phúc như thế, nếu nói ra với cậu, nếu cậu không khinh bỉ tớ thì chính tớ cũng thấy khinh bỉ mình.”
“Thực ra nếu tính nghiêm túc thì tớ và Liên Niên quen nhau trước, nhưng anh ấy lại chọn kết hôn với một người mang lại lợi ích cho anh ấy, chẳng phải tớ chưa từng nghĩ đến bỏ cuộc, nhưng cậu có thể hiểu cảm giác đó không? Mặc Tô, tớ không quyết liệt như cậu, nói đi là đi, tớ quá mềm lòng, tớ quá yêu anh ấy, tớ từng giận, cũng từ thề sau này sẽ mặc kệ anh ấy, nhưng chỉ cần anh ấy dỗ dành khuyên nhủ vài câu là tớ lại mềm lòng. Tớ biết tớ vô dụng, quá yêu một người nhiều lúc là chuyện bất đắc dĩ, giống như tớ biết kẻ thứ ba là từ mà cả đời này sẽ bị người đời nguyền rủa, nhưng tớ quá yêu anh ấy, yêu đến mức dù bị mắng chửi cũng không quan tâm.”
Mặc Tô bỗng nghĩ đến Vu Nhược Cẩn, ban đầu cô ta ở cạnh Viên Mộ Tây có phải cũng có tâm trạng này? Chỉ vì quá yêu một người nên thà chịu tủi nhục, gánh tội danh bị người đời phỉ nhổ?
Dường như biết trong lòng Mặc Tô nghĩ gì, tay Lý Dao huơ huơ trước mặt cô: “Tớ chỉ nói về tớ thôi, cậu đừng tẩy rửa tội lỗi cho Vu Nhược Cẩn kia. Cậu e là còn chưa biết, sau khi cậu rời xa Viên Mộ Tây, cô ta đã không còn ở cùng anh ta rồi.”
Mặc Tô ngẩn người, buột miệng hỏi: “Tại sao?”
“Tại sao à? Kiểu phụ nữ phong trần như cô ta có ở cạnh một người đàn ông cả đời không? Viên Mộ Tây có tiền thật đấy, nhưng ở G quá nhiều người lắm tiền hơn anh ta. Nhưng kết cuộc của cô ta cũng tệ lắm, tớ nghe nói cô ta nhắm đến một ông chủ lắm tiền, ông ta ban đầu cũng có ý với cô ta, không biết về sau thế nào nữa, Vu Nhược Cẩn đá Viên Mộ Tây để chạy theo ông ta, kết quả…” Lý Dao nói nhỏ: “Nghe nói ông chủ kia có khuynh hướng SM, người ta không biết cô ta đã phải chịu đựng bao nhiêu, cuối cùng bị lột trần trụi đưa đến trước cửa nhà Viên Mộ Tây, toàn thân thương tích. Lần này dù cô ta có quỳ xuống van xin Viên Mộ Tây thì tớ tin là anh ta cũng sẽ không thèm nhìn đến cô ta nữa.”
Mặc Tô nhíu mày: “Chuyện lớn như vậy sao tớ không biết nhỉ?”
“Hôm xảy ra chuyện đã bị Viên Mộ Tây dùng quan hệ che đậy hết rồi, chỉ có mấy người ở xã hội thượng lưu mới biết, phải biết là nếu bị người ta nghe chuyện này, Viên Mộ Tây còn sống nổi ở G không? Cái văn phòng luật sư của anh ta không bị đóng cửa thì tên tớ sẽ bị viết ngược lại cho xem! Tớ nói cậu biết nhé…” Giọng cô nàng lại nhỏ hơn: “Anh nhà tớ nói, có người cố ý dạy dỗ Viên Mộ Tây, còn là ai… tớ nghi ngờ có thể là Hà Niệm Sâm đấy.”
“Hà Niệm Sâm?” Mặc Tô kinh ngạc kêu lên.
“Này! Cậu nói nhỏ chút!” Lý Dao sợ hãi bịt miệng cô: “Tớ chỉ đoán thôi, không có chứng cứ xác thực.”
“Sao là anh ấy được?” Mặc Tô nghi hoặc: “Anh ấy và Viên Mộ Tây có thù gì sao?”
“Thù gì thì tớ không rõ, nhưng quan hệ giữa họ chắc chắn không đơn giản như bề ngoài. Đây là Liên Niên kể tớ nghe, tớ bảo anh ấy nói rõ thì anh ấy lại tỏ ra chết cũng không nói được. Nên… tớ đoán có phải là do cậu nên Hà Niệm Sâm mới muốn dạy dỗ Viên Mộ Tây, giúp cậu hả giận không?”
“Vì tớ á?” Mặc Tô cười: “Không thể nào, tớ tự thấy tớ chưa có sức quyến rũ tới cỡ đó.”
“Thế thì cậu nói xem cậu và Hà Niệm Sâm tới bước nào rồi?”
“Tới bước nào được?” Cô nói, “Anh ấy có bạn gái rồi, cho dù đi được thì cũng không đi nổi.”
“Thế… nói vậy thì ý cậu là cậu đã yêu anh ấy rồi à?”
Mặc Tô ngớ người, mới nhận ra hình như cô luôn né tránh vấn đề này. Cô lúc nào cũng hỏi Hà Niệm Sâm nếu không thích tôi thì tại sao lại làm cho tôi nhiều như vậy, nhưng chưa từng tự hỏi bản thân, Đổng Mặc Tô, nếu mày không có chút tình cảm nào vối anh ấy thì tại sao lại đón nhận những gì anh ấy đã làm cho mày? Cứ như xưa nay cô đều biết làm kẻ thứ ba là chuyện khó chấp nhận, nhưng trong tiềm thức vẫn chỉ dừng lại ở “biết” mà thôi. Biết nhưng lại không phù hợp với hành động, có phải cô còn không bằng cả Vu Nhược Cẩn?
Thấy cô ngần ngừ không trả lời, gương mặt lúc tỏ ra ảo não, khi thì tự khinh bỉ mình, Lý Dao vốn là người có kinh nghiệm đã cảm thán: “Tớ biết ngay mà. Cậu còn nhớ không? Trước đây chúng ta học đại học có xem bộ phim ‘Sống như ốc sên’, chúng ta cứ nói Quách Hải Tảo kia sao mà đáng hận như vậy, nhưng khi chuyện đó xảy ra ở chính mình thì mới thấy đồng cảm. Phụ nữ đa phần là động vật cảm tính, kiểu tình yêu tình cảm vượt quá lý trí, thì sẽ làm những việc mà bản thân từng khinh bỉ. Tớ chỉ có thể nói là ai cũng ích kỷ, đặc biệt là về mặt tình cảm. Tuy tớ đã gia nhập đội ngũ kẻ thứ ba, nhưng tớ vẫn muốn nói với cậu rằng, nếu chưa lún vào quá sâu thì hãy rút ra kịp thời đi. Hà Niệm Sâm tuy tốt, nhưng không phải người mà cậu có thể đụng tới. Người như anh ấy mặc định là sẽ kết hôn cùng người môn đăng hộ đối. Tớ đã phí hoài tuổi trẻ, không muốn nhìn thấy cậu trở thành người giống tớ. Đừng thấy tớ mỗi ngày vui vẻ mà tưởng, dù vui mấy cũng sẽ có lúc đau khổ, mà nỗi đau đó là kiểu bất lực và khó chịu mà chẳng thể kể ai nghe.”
“Ừ.” Cô khẽ nói: “Tớ sẽ suy nghĩ kỹ. Tớ hình như đã thích anh ấy, cũng may tình cảm của tớ dành cho anh ấy vẫn chưa sâu đậm như năm ấy đối với Viên Mộ Tây, dù sao Viên Mộ Tây mới là người đầu tiên tớ yêu. Có lẽ tớ thích Hà Niệm Sâm cũng chẳng qua là do lúc đó tớ bị tổn thương tình cảm, người xuất sắc như anh ấy lại trùng hợp xuất hiện. Tớ không phải thánh nhân, anh ấy vừa đẹp trai vừa quyến rũ như vậy suốt ngày xuất hiện trước mặt tớ, làm sao tớ không rung động được. Nhưng như cậu nói, tớ biết mình không có tư cách, người xứng với anh ấy chỉ có thể là giới thượng lưu, tớ sẽ nhìn rõ vị trí của mình. Cậu yên tâm, đợi tớ quay về sẽ bắt đầu tìm nhà, rời khỏi biệt thự của anh ấy.”
“Ừ, cậu biết rõ mình cần gì là tốt rồi.” Lý Dao cảm thán, “Tớ thì không biết mình cần gì, mới sống những ngày tháng khổ sở thế này.”