Dây leo hoa hồng thủy tinh bò dọc theo giá sách đến bên Chiêu Nhiên, tua cuốn quấn quanh đầu anh thành một vòng hoa, trên vòng hoa đan xen những hoa mộng ghi lại những câu chuyện xui xẻo của người qua đường mà cô ấy đã chứng kiến, cố gắng kể chuyện cười để an ủi anh.
Xá Xá Già liếm mặt anh, chiếc lưỡi mềm mại của thỏ cuốn đi những giọt nước mắt trên má, tựa như trở lại thời thơ ấu sống cùng nhau ở biển băng địa cực, khi đó, quả bóng nhỏ màu hồng đầy xúc tu lăn qua lăn lại trước mặt các anh chị đã trưởng thành, khóc lóc tố cáo con chuột lướt cực biển trong sông băng đã trộm đi những món đồ lặt vặt mà anh cất công tìm về.
Một bàn tay lạnh lẽo chạm vào bên má Chiêu Nhiên, tạo nên sự tương phản rõ rệt với làn da ấm áp của anh. Úc Ngạn nửa tỉnh nửa mơ, vừa hay đối diện với ánh mắt buồn bã của Chiêu Nhiên.
“Nóng quá.” Úc Ngạn chạm vào giọt nước mắt rơi trên mặt mình, “Ít nhất cũng có nhiệt độ của nước tắm.”
Dù mất đi hạch Nhật Ngự, nhiệt độ cơ thể có giảm xuống nhưng so với người bình thường, nhiệt độ tuần hoàn trong cơ thể Chiêu Nhiên vẫn cao hơn nhiều.
Có người luôn cho rằng, việc rơi nước mắt trước mặt đứa trẻ mình nuôi dưỡng là điều rất mất mặt, Chiêu Nhiên cũng vậy, nhanh chóng gỡ vòng hoa trên đầu xuống, quay mặt sang bên nhưng chưa kịp điều chỉnh lại vẻ mặt bình tĩnh, cơ thể ấm áp đã áp sát vào bên cạnh, Úc Ngạn ôm chặt lấy anh má tái nhợt áp lên ngực anh, yếu ớt thì thầm: “Đừng khóc.”
Chiêu Nhiên hít thở chậm lại, trái tim như bị siết chặt.
Úc Ngạn im lặng dựa vào một lúc rồi bỗng nhận ra mình đang ngồi trên bụng lông mềm mại của Xá Xá Già, bị một dây leo, một cái đầu thỏ và một nữ phù thủy đội mũ nhọn quan sát ở khoảng cách gần.
“Ưm.” Úc Ngạn tự nhiên dụi mặt vào dưới cánh tay Chiêu Nhiên, từ việc an ủi biến thành tìm kiếm sự an ủi.
Anne vẫy tay gọi cuốn sách bìa da đỏ sẫm trên giá sách xuống, điều khiển nó lật đến một trang rồi ném cuốn sách lên không trung, trong trang sách mở ra chậm rãi mọc lên một cái cây, thân cây to thấp rộng mở một cánh cửa nhỏ hình vòm, bên trong cửa sáng lên ánh đèn màu cam ấm áp cho hai người nghỉ qua đêm.
Chiêu Nhiên cảm nhận được người trong lòng mình bị vây xem đến ngượng ngùng, cúi người bế y lên, tránh chỗ đạn bắn bị thương, chui vào căn nhà cây gừa nhỏ mọc ra từ cuốn sách phép thuật.
Trong lò sưởi của nhà cây đa đầy những viên đá opal cam đỏ ấm áp, một bông hoa màu cam nhạt có đường kính hai mét đặt phẳng trên thảm, bề mặt mềm mịn, đủ chỗ cho hai người nằm ngủ. Bên cạnh giường hoa treo một chiếc đèn tường tinh thể, bên trong vỏ tinh thể mỏng manh có ba con đom đóm xanh sáng đang bay lượn.
Anh nhẹ nhàng đặt Úc Ngạn lên đệm hoa, kê gối sau cổ: “Anne đã cho em uống thuốc chữa trị, ngăn ngừa nhiễm trùng.”
“Ừm.” Úc Ngạn vén vạt áo mũ trùm đen nhánh rách nát lên, nhìn băng gạc thấm máu. Thuốc của Anne có tác dụng giảm đau, cơn đau dữ dội thực sự đã giảm bớt.
Chiêu Nhiên lấy một chiếc khăn ấm lau sạch bụi bẩn trên mặt và người Úc Ngạn, Úc Ngạn như một con búp bê mặc anh sắp xếp, ánh mắt thì luôn dừng lại nơi băng gạc trên ngực Chiêu Nhiên, che đi vết thương do chính tay mình gây ra.
Úc Ngạn giơ tay lên ngoan ngoãn để anh giúp cởi áo, cổ áo kéo tóc y dựng đứng, khẽ nói với Chiêu Nhiên: “Là em ép anh đi, những người vô tội và dị thể anh không cứu được đều có thể tính lên đầu em, em không sợ xuống địa ngục.”
Y đợi rất lâu, Chiêu Nhiên vẫn không trả lời, chỉ im lặng giặt khăn rửa mặt trong nụ hoa đầy nước, Úc Ngạn kéo kéo quần anh cố gắng gây sự chú ý, cuối cùng mất mát nằm nghiêng trở lại giường, ôm chân cuộn tròn lại.
Khi y gần như thiếp đi, Úc Ngạn cảm thấy Chiêu Nhiên nhẹ nhàng tiến lại gần từ phía sau rồi quỳ một chân xuống. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Úc Ngạn càng lúc càng tỉnh táo, mở mắt nhưng vẫn quay lưng lại với anh.
Chiêu Nhiên chuẩn bị rất lâu, giọng điệu trịnh trọng trầm lắng: “Anh đã suy nghĩ rất lâu và vẫn phải nói với em một điều.”
Toàn thân Úc Ngạn căng thẳng, thậm chí muốn bịt tai lại, sợ những lời Chiêu Nhiên sắp nói sẽ đánh gục ý nghĩa sống của mình.
Anh nói: “Sau khi hóa bướm, dị thể và người khế ước sẽ có mối liên kết sinh mệnh mạnh mẽ, có thể cảm nhận được sự sống của nhau, khi người khế ước đưa ra một mệnh lệnh, dị thể sẽ bị ảnh hưởng, tiềm thức sẽ hợp lý hóa mệnh lệnh đó cho rằng <mình thực sự nên làm như vậy>.”
“Có phải vì em hấp thụ quá nhiều dị hạch của anh và chúng ta đã ở bên nhau quá lâu không mà mối liên kết sinh mệnh bé xíu đó, anh ngày càng khó mà phớt lờ sự tồn tại của chúng.”
“Tinh thần của anh sẽ bị em kiểm soát nhẹ, từ trước đến nay anh luôn cố gắng chống lại ảnh hưởng yếu ớt này, anh đã dạy em về sự lương thiện, ổn định cảm xúc, không dùng bạo lực để trả đũa, không để lòng thù hận che mờ mắt, nhưng khi lần đầu tiên anh đồng tình với quyết định của em, phòng tuyến tâm lý mà anh kiên trì giữ vững tự nhiên sụp đổ, sau đó không thể kiểm soát được.”
“Nếu em nói gì, muốn làm gì, anh sẽ vô thức cảm thấy em đúng, trở thành một bậc phụ huynh ngu ngốc yêu chiều con cái vô hạn, không thể tưởng tượng được anh sẽ làm ra những chuyện khủng khiếp gì, anh thậm chí còn lo lắng cả thế giới sẽ bị hủy diệt trong tay mình… kết quả là tình huống hiện tại còn tồi tệ hơn.”
Vù —
Úc Ngạn bất ngờ giơ tay trái lên như xác chết vùng dậy, để lộ sợi dây buộc tóc hình trái tim đã đeo từ lâu trên cổ tay trơn láng.
Y trở mình chầm chậm bò dậy, quỳ gối trước mặt Chiêu Nhiên, hai tay vuốt tóc dài của Chiêu Nhiên ra sau rồi buộc lại, trán kề trán: “Em sẽ làm điều đúng đắn, anh có thể yên tâm làm theo những gì em nói, những cái giá và chỉ trích từ quyết định sai lầm em sẽ tự mình gánh chịu, được không?”
“Anh có thể tin em không?” Chiêu Nhiên vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai, để lộ chiếc khuyên tai đen nhánh tự tay Úc Ngạn đeo lúc trước.
“Như vậy gia tộc anh sẽ yên tâm gả anh cho em chứ?”
“Em giả vờ ngất để nghe trộm sao?” Tai Chiêu Nhiên nóng bừng.
“Chỉ là ngất có chọn lọc thôi.” Úc Ngạn và anh tựa đầu vào nhau, khẽ cọ cọ rồi nghiêm túc trả lời bên tai anh: “Hãy tin em. Cửa chính đã mở hoàn toàn, lúc này bất kỳ gia tộc nào đến ngăn cản cũng đi vào chỗ chết, chỉ có án binh bất động mới không rơi vào bẫy của công ty săn dị thể. Đừng vội, để em suy nghĩ kỹ.”
*
Nhiều ngày liền, nữ phù thủy Anne đóng cửa luyện thuốc, Xá Xá Già mang những viên đá opal đã nguội trở lại suối nước nóng trong rừng để thay mới, chị dự trữ rất nhiều đá opal ấm để qua mùa đông, khí hậu của thế giới mới chủ yếu do loài rồng điều khiển, sự di cư của các loài rồng thuộc tính khác nhau ảnh hưởng đến chu kỳ tài nguyên của thế giới mới, trước đây rừng cây gừa nơi họ sống còn ấm áp nhưng giờ khí hậu qua mỗi năm ngày càng lạnh hơn.
Nhân lúc rảnh rỗi Chiêu Nhiên đi kiểm tra tình hình hư hại của mạch khoáng đá tường vi, mang theo chai thuốc đặc chế của Anne, lấy thuốc xúc tác Úc Ngạn giấu trong kho lạnh về cho Anne phân tích.
Úc Ngạn chỉ có thể dưỡng thương trong nhà cây gừa, cành lá của Hoa Hồng Thủy Tinh phủ khắp thế giới, quan sát tình hình thành phố Ân Hy mọi lúc, cô ghi lại những gì mình nhìn thấy, giấu vào hoa mộng rồi phát cho Úc Ngạn xem.
Mặc dù bức xạ vẫn đang ăn mòn thế giới loài người nhưng tốc độ vẫn duy trì ở mức rất chậm. Ở những khu vực xa thành phố Hồng Ly, hầu hết con người chỉ sử dụng thiết bị tiêu dùng bằng dị hạch, không tiếp xúc trực tiếp với dị thể.
Cửa chính thế giới mới mở ra ở thành phố Ân Hy, người dân thành phố Ân Hy đương nhiên là những người chịu ảnh hưởng đầu tiên, nhiều cư dân sống gần nguồn thảm họa nhanh chóng bị lão hóa hoặc bị ảnh hưởng của bức xạ dị hóa mạnh nên trong cơ thể sinh ra dị hạch vô dụng, tức là kết sỏi, những căn bệnh mãn tính không thể tránh khỏi này khiến người dân vô cùng hoảng loạn.
Động vật lang thang ở các góc thành phố có xu hướng dị hóa, chó mèo hoang chạy trốn trong đêm, rất khó để ngăn chặn chúng vượt qua ranh giới thành phố, gây hại cho cư dân các thành phố lân cận.
Những bầy Thạch Sừng Tinh Thể điên cuồng ăn mòn tất cả các sản phẩm làm từ thủy tinh, làm hư hại nghiêm trọng các tòa nhà trong thành phố, quân đội đang cân nhắc sử dụng vũ khí dị động hạng nặng, nhưng điều đó chắc chắn sẽ gây ra thiệt hại và lan rộng bức xạ lớn hơn, Chính phủ ban ngành vẫn đang phong tỏa thông tin và tô vẽ tình hình chiến sự để tránh gây hỗn loạn trong cả nước và trên toàn thế giới.
Ba công ty săn dị thể lớn đều tham gia vào cuộc chiến ngăn chặn Đức Mẹ Tường Vi, cũng khá dễ hiểu, dù trong lòng họ có muốn tiêu tốn nhân lực và vật lực để làm việc này hay không, dưới áp lực của Chính phủ họ buộc phải thể hiện thái độ, bề ngoài tỏ ra như những người dũng cảm đứng lên trong lúc nguy cấp.
Có điều một số hành động của Subway được Hoa Hồng Thủy Tinh mang về khiến Úc Ngạn lạnh sống lưng.
Đầu tiên, thị trưởng thành phố Hồng Ly tổ chức họp báo, cho biết thành phố có thể tiếp nhận tạm thời người dân bị nạn từ thành phố lân cận và cung cấp vật tư cơ bản.
Ông chủ Subway, ông Khổng Khước cũng tham gia buổi họp báo, tuyên bố tất cả cư dân thành phố Hồng Ly đã được tiêm chip chống bức xạ dị hóa, người dân bình thường không cần lo lắng về ảnh hưởng của thảm họa từ thành phố lân cận.
“Gì cơ.” Úc Ngạn cắn móng tay ngẩn người một lúc.
Gần đây cô Hai Khổng Thận Vi bận rộn với chiến dịch tiêm chip chống dị hóa cho người dân, việc này Nặc Lan từng nhắc đến.
Sếp lớn còn loại bỏ hoàn toàn gia tộc Nữ Bọ Cạp, xóa bỏ yếu tố không ổn định duy nhất trong thành phố, biến thành phố Hồng Ly trở thành khu vực an toàn, thành phố hoang tàn này đã di dời hai phần ba cư dân thường trú từ lâu, đủ để tiếp nhận người tị nạn từ thành phố Ân Hy.
Đúng rồi, hôm đầu tiên gặp Nặc Lan, khi hai người trò chuyện trên tàu điện ngầm, cô nói sếp lớn đã mua lại rất nhiều bất động sản bỏ trống trong khu vực thành phố Hồng Ly.
“…” Úc Ngạn siết chặt tấm chăn lông phủ trên đùi. Y vẫn đánh giá quá thấp ông chủ gian xảo đó, không đánh mà thắng, kiếm sạch hàng chục tỷ, còn mạnh mẽ giành được lòng dân, sau này muốn thâu tóm dự án nào chẳng phải dễ như trở bàn tay.
Ông ta đã lên kế hoạch cho việc này bao lâu rồi? Cô Ba đã làm gì ở nhà máy ngầm mạch khoáng Pyroxen?
Úc Ngạn lấy giấy bút, nằm sấp trên tấm đệm hoa vẽ vời. Chẳng trách Cáp Bạch muốn y đứng vững trong công ty Subway rồi mới tìm đến anh ấy, sếp lớn thực sự rất đáng gờm.
–