Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 155




[Dị thể xâm nhập! #Rất nhiều thạch sừng tinh thể trong kỳ sinh sản tràn ồ ạt vào thành phố#] Theo @Kinh tế xã hội Hồng Ly đưa tin: Gần đây, trong thành phố Ân Hy, thủ lĩnh thạch sừng tinh thể dẫn đầu một lượng lớn đồng loại phá sập cầu vượt, gây tê liệt giao thông, người dân đã được sơ tán có trật tự vào thành phố Hồng Ly và nhận được vật tư sinh hoạt.

Dưới bản tin, người dân liên tục kêu gọi tiêu diệt dị thể và đặt ra những nghi vấn về an toàn sinh học, một số người tỏ ra cảm kích và ca ngợi tấm lòng nghĩa hiệp của ông chủ và cô Hai nhà Subway, nhưng gần đây, một cuộc tranh cãi khác lại trở thành tâm điểm.

@Một Cây Hoa Lê: Hơn hai trăm người chúng tôi đã ngủ ngoài trời ở ngoại ô thành phố Hồng Ly suốt ba ngày ba đêm rồi, nhân viên kiểm tra an ninh không cho vào, con tôi sốt cao sắp không qua khỏi.

@Gió Trong Loạn Lạc trả lời: Mọi người đừng đồng cảm với họ, họ là những gia đình nuôi dị thể như thú cưng, cố chấp muống mang dị thể sống qua kiểm tra an ninh nên không được cho vào, vứt đi thì sẽ vào được thôi.

@gfdhj trả lời: Điên thật, mọi người đều đang chạy nạn, họ còn muốn dẫn dị thể vào trong thành phố? Người khác vứt đi cả rồi, chỉ có họ là không thể vứt.

@Thầy Mới Mới Mới trả lời: Nuôi bao nhiêu năm trời ai nỡ lòng vứt bỏ, hơn nữa đó đều là những mèo chó dị thể không có tính công kích chẳng khác gì thú cưng bình thường, nhiều người để qua được kiểm tra an ninh đã phải vứt dị thể thú cưng ở ngoài thành phố, cả cùng ngoại ô toàn là những dị thể lang thang và xác chết chẳng ai xử lý.

@Học Qua Loa trả lời: Con gái tôi mới mười ba tuổi, do bức xạ ảnh hưởng nên phát triển dị hạch trong cơ thể, bị coi là dị thể không thể qua kiểm tra an ninh, cũng phải đối xử như mèo chó sao? Xin mọi người hãy để chút khẩu đức!”

@165873 trả lời: Người già nhà tôi là cựu bộ đội, năm xưa giúp đỡ vùng núi lắp đặt cáp điện bị bức xạ ảnh hưởng nên trong cơ thể sinh ra dị hạch, bị coi là dị thể, không thể qua kiểm tra an ninh, chỉ có thể ngủ ngoài đường, thật sự rất đau lòng!

@996 Số Mệnh Của Tôi trả lời: Là người dân thường trú ở thành phố Hồng Ly, tôi yếu ớt nói một câu, chúng tôi cũng nuôi dị thể làm thú cưng chẳng khác gì thú cưng bình thường… chỉ là chúng trung thành hơn, không thể thiếu bạn mà thôi.

@Mèo Nhẹ Nhàng trả lời: Không phải là người thành phố Ân Hy cũng chưa từng thấy dị thể sống, tôi chỉ biết tôi tuyệt đối sẽ không bỏ rơi thú cưng của mình mà chạy thoát thân, mấy người thật lạnh lùng.

Thực tế, cảnh sát của Cục Diều Hâu đã thiết lập hàng rào an ninh tại khu vực giáp ranh giữa thành phố Ân Hy và Hồng Ly, ngăn chặn bầy thạch sừng tinh thể và các dị thể khác tiếp cận thành phố Hồng Ly, đồng thời bảo vệ người dân sơ tán nhanh chóng, cuộc chiến kéo dài khiến các cô kiệt sức. Cảnh sát Diệp túc trực tại tuyến đầu liên tục yêu cầu cấp trên nhanh chóng đưa tất cả dân thường vào khu vực an toàn để họ có thể rút lui.

Chim diều hâu máy màu vàng bay lượn trên không trung để giám sát mặt đất, một vài cảnh sát mệt mỏi bị dị thể hoang dã tấn công và bị thương nặng, được xe cứu thương đưa đi cấp cứu.

Màn đêm buông xuống, khu vực gần ranh giới cảnh báo tạm thời yên tĩnh, cảnh sát Diệp tìm một tảng đá ngồi xuống, vuốt mái tóc dài đen ra sau tai.

Một nữ cảnh sát cao khoảng một mét tám tóc vàng xoăn xách nước nóng đến, ngồi xổm bên cạnh tảng đá, họ mặc đồng phục diều hâu máy dệt vàng giống nhau, số lượng vòng vàng trên tay áo biểu thị cấp bậc.

Cảnh sát Demon đưa nước nóng qua nhưng cảnh sát trưởng Diệp không nhận, chỉ thọc tay vào túi áo của Demon lấy ra một điếu thuốc.

“Tôi không thấy Chiêu Nhiên xuất hiện, xảy ra chuyện lớn như vậy Subway không cử anh ta đến hỗ trợ à?” Demon hỏi bằng tiếng Trung không trôi chảy.

“Nghe nói anh ta bị thương nặng.” Giọng nói cảnh sát trưởng Diệp bình tĩnh lạnh lùng, tháo khẩu trang đen ngậm điếu thuốc rồi châm lửa. Hai má cô có hai hố nhỏ, mỗi bên gắn một dị hạch nhỏ màu bạc.

“Ai có thể khiến anh ta bị thương nặng như vậy?”

Cảnh sát trưởng Diệp phả ra một làn khói: “Anh ta hướng về thế giới mới nên không muốn đến. Demon, cô cũng không nên đến, nếu cô còn muốn trở về Tháp Nghiêng.”

Nữ cảnh sát tóc vàng xoăn ngồi xuống đất, hai tay ôm đầu gối nở nụ cười như thiên thần: “Hóa ra anh Chiêu thông minh như vậy, tôi chưa nghĩ xa đến thế. Khi nào chúng ta rời khỏi đây? Ba ngày không tắm rồi, đau khổ quá.”

Cảnh sát Diệp lắc đầu: “Người dân vẫn chưa sơ tán hết, không biết đã xảy ra chuyện gì, người của chúng ta cũng gần như không chịu nổi nữa rồi.”

Hơn hai trăm cư dân thành phố Ân Hy chen chúc ngoài khu kiểm tra an ninh tạm thời tại lối vào thành phố Hồng Ly, thời tiết tháng ba hơi ấm lên nhưng đêm vẫn rất lạnh, những người này kéo theo gia đình trải chiếu ngủ giữa đêm giá rét, trong lòng hy vọng nhỏ nhoi Chính phủ sẽ giải quyết vấn đề.

Hầu hết các dị thể cấp thấp không có lớp bảo vệ dị hạch, do đó sóng điện từ bên trong cơ thể chúng sẽ kích hoạt báo động của thiết bị kiểm tra bức xạ tại khu vực kiểm tra an ninh, nhân viên công tác cũng chỉ làm theo chỉ thị của cấp trên, nếu sơ ý để lọt dị thể nguy hiểm vào gây hại cho người dân lần hai, không ai dám gánh chịu trách nhiệm nặng nề này.

Gió lạnh gào thét, những đứa trẻ co ro trong lòng cha mẹ khóc thét, mọi người ôm lấy thú cưng yêu quý của mình trốn trong xe, nước và lương khô mang theo đã cạn kiệt, người thân chen chúc nhau khóc lóc nói lời tiễn biệt.

Cuối cùng có người không chịu nổi nữa, đau lòng thả chú chó nhỏ xuống đất, đóng cửa xe rồi lái vào khu vực kiểm tra an ninh, chú chó nhỏ cứ đuổi theo sau xe kêu mãi không ngừng, cho đến khi bị nhân viên dùng gậy đuổi đi mới dừng lại, mệt mỏi nằm bẹp xuống mặt đất thở hổn hển, mê man nhìn về hướng gia đình rời đi, tin chắc họ sẽ quay lại đón mình.

Ngoài khu vực kiểm tra an ninh, hàng trăm con vật nhỏ lang thang rúc vào nhau, chờ đợi lần “gửi nuôi” dài đằng đẵng này kết thúc, chỉ là lạnh hơn một chút, đói hơn một chút thôi, có gì quan trọng đâu.

*

Một chiếc xe buýt trong nội thành Hồng Ly chạy ra, vượt qua khu vực kiểm tra an ninh, người thanh niên ngồi ở vị trí lái xe giơ thẻ công tác trước ngực cho nhân viên kiểm tra rồi xuống xe, lấy ra một thùng cơm hộp nóng hổi và hai cây thuốc lá, khoác vai mấy cảnh sát bên ngoài dẫn vào trong khu vực kiểm tra an ninh để trò chuyện.

Sau đó, một nhóm thanh niên mặc đồng phục của các tổ khác nhau thuộc công ty Subway trong xe buýt nhảy xuống.

Nguyễn Tiểu Ly mặc đồng phục bác sĩ, đeo thẻ thân phận tổ cấp cứu chữa bệnh công ty Subway trước ngực, xách hộp thuốc bước vào đám đông chật kín, theo sau là một nhóm y tá, bắt đầu thống kê thông tin của những người có dị hạch trong cơ thể.

Mọi người thấy người của công ty Subway đến, họ lập tức ùa lên như thấy cứu tinh, vây kín con đường khiến các y tá không thể tiến bước.

Lúc này, một người đàn ông to con xông vào đám đông, chắn trước Nguyễn Tiểu Ly và các y tá sau lưng, Ngụy Trì Dược hét lớn: “Xếp hàng bên tay trái!”

Mặc dù bị đám đông xô đẩy nhưng da của Ngụy Trì Dược được phủ một lớp giáp bạc chắc chắn, gã gắn hạch trang bị – Chiến giáp Armadillos được Úc Ngạn tặng, một loại dị hạch tăng cường khả năng phòng thủ mạnh mẽ cho vật dẫn và sẽ thay đổi theo sức mạnh của con người, trên cơ thể mỏng manh của Úc Ngạn thì nó không mấy hiệu quả nhưng trên bức tường thịt Ngụy Trì Trì Dược lại khác hẳn, dù bị hàng trăm người xô đẩy cũng như lấy trứng chọi đá, gã vẫn lù lù bất động.

Trên xe buýt, Ung Trịnh ngồi ở ghế khuất đặt laptop lên đùi: “Ngải Khoa đang làm thân với nhân viên an ninh, điều tra viên này chẳng có ưu điểm gì ngoài mặt dày và khéo léo… Xa Ân Tái, lắp đặt máy giải mã chưa?”

Một giọng nam lạnh lùng trả lời trong tai nghe: “Xong rồi.”

Ngón tay Ung Trịnh gõ bàn phím nhanh như chớp, điều chỉnh chương trình kiểm tra an ninh để giảm độ nhạy giúp những nguồn bức xạ yếu không kích hoạt báo động.

Hắn vừa chỉnh sửa vừa lẩm bẩm: “Chuyện này có thật là không phạm pháp không thế… Tôi đang làm việc chính đáng…”

“Sẽ không ai truy cứu đâu, chúng ta đang giúp đỡ ngài thị trưởng,” Một thanh niên ngồi trong góc xe buýt nhẹ nhàng trả lời, “Nữ cảnh sát Cục Diều Hậu bị thương nặng, Chính phủ cũng muốn họ nhanh chóng rút lui để làm dịu dư luận nhưng lại không thể công khai cho những người dân này vào trực tiếp nên cần chúng ta làm việc này.” Thanh niên nói chuyện khẽ lắc lư hai chân, cậu ta mặc đồ bệnh nhân, trên đầu quấn băng, miệng ngậm một cây kẹo mút.

Ung Trịnh nhấn mạnh phím Enter, thầm bực tức: “Lúc này mà Úc Ngạn chạy đâu rồi? Cậu ta xin nghỉ phép mấy ngày ta?”

“Tôi thấy cậu ấy cùng với tổ trưởng Chiêu xuất hiện ở thành phố Ân Hy.”

“?? Cậu thấy ở đâu vậy?”

“Từ camera giám sát thành phố mà cậu hack được, tôi thấy họ trúng đạn lạc do đám thạch sừng tinh thể phản xạ, cả hai đều bị thương nặng.”

Ung Trịnh lục lọi ba lô: “Ổ cứng ở chỗ cậu? Đó là bản sao lưu cuối cùng, camera giám sát thành phố Ân Hy thị đã bị đám thạch sừng tinh thể làm hỏng hết rồi, bản sao lưu cuối cùng phải nộp cho sếp lớn, đó là tài liệu quan trọng đấy mau trả lại cho tôi.”

“Vừa qua cầu, ném xuống sông hộ thành rồi,” Thanh niên mặc đồ bệnh nhân ngậm kẹo cười nói, “Ý tôi là bị rớt.”

Những người dân chen chúc ở khu vực kiểm tra an ninh dưới hướng dẫn của họ lần lượt qua kiểm tra, lên tàu điện ngầm ở cửa ga mở tạm thời, chuyến tàu này sẽ đưa người dân đến khu tập trung mà công ty Subway đã chuẩn bị, cũng bố trí tổ cấp cứu chữa bệnh chờ sẵn.

Nguyễn Tiểu Ly dẫn các y tá gom những thú cưng lang thang chạy lung tung khắp nơi vào thùng giấy, Ngụy Trì Dược chịu trách nhiệm bê vác, đôi tay vạm vỡ ôm những thùng đầy mèo chó nhô đầu ngó nghiêng trở về xe buýt, đợi Ngải Khoa quay lại lái xe quay đầu, trở về trụ sở công ty Subway.

“Nhiều thế này, mang về thì phải nấu bao nhiêu cơm đây,” Ngụy Trì Dược ngồi trên ghế xe, bàn tay to lớn mê cằm một chú chó lông vàng đang cười ngốc nghếch.

“Chỉ gởi nuôi tạm một thời gian thôi, khi tình hình ổn định sẽ đăng thông báo tìm chủ, trả thú cưng về lại chủ.”

“À, chủ của chúng chắc sẽ vui lắm, nghĩ thôi đã thấy cảm động,” Ngụy Trì Dược gãi đầu, “Sếp lớn đúng là người tốt.”

*

Vết thương do vũ khí dị động gây ra không dễ chữa khỏi, Úc Ngạn đã nằm nghỉ mấy ngày liên tiếp, sau khi thuốc giảm đau hết tác dụng, vết thương bắt đầu âm ỉ trở lại.

Mấy ngày nay Hoa Hồng Thủy Tinh luôn mang về những thông tin mới mà cô thu thập được, ghi lại trong Hoa Mộng để Úc Ngạn xem cho đỡ buồn.

Y đã nắm rõ mọi động thái của công ty Subway..

Chỉ có điều hôm nay tâm trạng của y đặc biệt bất ổn, vì y đã thấy một gương mặt quen thuộc trong Hoa Mộng.

Gương mặt của một người phụ nữ, khóe mắt đã xuất hiện vài nếp nhăn, gốc tóc cũng lốm đốm bạc. Bà ấy đang ngược dòng tìm kiếm trong đám đang chạy trốn ở thành phố Ân Hy, hoảng hốt tìm kiếm.

“Mẹ.” Úc Ngạn bước vào Hoa Mộng, không tự chủ được đưa tay lên. Lúc mười sáu tuổi, y đã mua vé xe đường dài cho mẹ, tiễn bà rời khỏi ngôi nhà đầy đau khổ đó đến thành phố Ân Hy để bắt đầu cuộc sống mới, tính đến nay, đã sáu bảy năm không gặp.

Người phụ nữ trông đầy vẻ kinh hoàng, lướt qua Úc Ngạn đang đứng trên lối đi bộ, chạy tới một cậu bé đang khóc trong đám đông, bế cậu bé lên rồi dỗ dành.

Cậu bé trông chỉ khoảng bốn tuổi, khóc nức nở ôm chặt mẹ. Một người đàn ông lạ mặt chen qua đám đông chạy đến bảo vệ hai mẹ con và cùng họ gia nhập đội ngũ sơ tán.

Cuối cùng, họ lên chiếc xe cứu hộ rời khỏi thành phố Ân Hy, mẹ dựa vào lòng chồng, ôm con và nhẹ nhàng hát ru dỗ cậu bé đừng sợ.

Úc Ngạn xoay người đuổi theo hai bước rồi nhanh chóng dừng lại, thấy bên cạnh y còn có một chú chó lông vàng lớn vừa bị chủ bỏ lại cũng đang đuổi theo chiếc xe, có điều nó đuổi rất lâu còn Úc Ngạn đã sớm bỏ cuộc.

Khi Hoa Mộng kết thúc, ý thức của Úc Ngạn cũng dần tách rời, y áp tay lên vết thương ở bụng đứng dậy, tay chống vào tường, trong chốc lát không làm chủ được tinh thần.

Mẹ y đã xây dựng gia đình mới, biến lời chúc tốt đẹp khi Úc Ngạn tiễn bà rời đi thành hiện thực, họ cũng sẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, không làm phiền đến cuộc sống mà khó khăn lắm cả hai mới thích nghi được.

Tình cờ biết được chuyện này rốt cuộc đáng vui hay đáng buồn, Úc Ngạn không tài nào hiểu được.

Y chống tường thẫn thờ, ngẩn ngơ vài phút, bỗng nhiên ngực tức thở, cổ họng tanh ngọt rồi cúi xuống nôn ra một ngụm máu.