Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 153




Chiêu Nhiên nhìn lại phía sau, con đường nhỏ sâu thẳm mình đã đi qua đầy những bụi hoa hồng xanh lam, lúc quay lại nhìn thì thấy hai người trên đảo trung tâm đang hôn nhau không chút e dè.

Úc Ngạn mở rộng chân quỳ ngồi trên chân Chiêu Nhiên bị dây leo trói chặt, ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu hôn nhau say đắm, không chỉ dễ dàng chiếm thế chủ động trong nụ hôn sâu làm Chiêu Nhiên đỏ mặt mà còn nắm lấy tay anh, mười ngón đan chặt, găng tay đã bị tháo ra không biết vứt đâu mất, vành tai Chiêu Nhiên nóng bừng, mỉm cười thì thầm với Úc Ngạn vài câu, nghe xong Úc Ngạn lại hôn tiếp, hôn lên cổ anh cắn mạnh để lại vết máu.

Đây là… đứa trẻ hiểu thấu chân lý?

Chiêu Nhiên đứng ngẩn người hồi lâu.

Tại sao em ấy lại đeo hạch nghề nghiệp – nhà suy luận? Chỉ có Úc Ngạn đã chết và sống lại lần đầu tiên mới có hạch này, vì mình đã lấy hạch Nhật Ngự cho em ấy nên em ấy mới có thể gắn dị hạch, sau khi sống lại lần đầu tính tình Úc Ngạn trở nên dịu dàng yếu đuối, ngoan ngoãn nghe lời đến quá mức, là một thiếu niên hay rúc vào áo khoác của mình để nũng nịu, vẻ mềm mại dễ vỡ đó luôn khơi dậy ý muốn bảo vệ trong Chiêu Nhiên.

Cuối cùng hai người họ cũng hôn đủ, Úc Ngạn khoác tay lên vai Chiêu Nhiên, nghiêng đầu thì thầm rồi nhẹ nhàng hôn lên môi anh hai lần như chuồn chuồn nước sau đó mới đứng dậy đi về phía Chiêu Nhiên đứng ở bờ nước.

Cậu ấy đặt bước chân xuống mặt nước, những dây leo hoa hồng thủy tinh mọc lên trong nước, tạo thành một cây cầu dây leo song song với mặt nước cho cậu ấy bước đi.

Úc Ngạn trước mặt Chiêu Nhiên đã hai mươi ba tuổi, gương mặt có phần trưởng thành hơn, biểu cảm dịu dàng hơn.

Trong ký ức của Chiêu Nhiên, sau khi Úc Ngạn thứ hai chết, anh đã móc đồng hồ bất thường, hạch xác định tuổi mười tám là độ tuổi tốt nhất cho cơ thể Úc Ngạn, vì thế đã đưa cơ thể em ấy trở lại trạng thái đỉnh cao ở tuổi mười tám để sống lại lần nữa, nên Úc Ngạn bây giờ mới tiếp tục sống với diện mạo mười tám tuổi.

Tiểu Nhị bước lên lớp băng trong suốt, đứng trước mặt Chiêu Nhiên: “Có chuyện gì vậy?”

Chiêu Nhiên mấp máy môi nhưng không nói nên lời.

“Để em đoán xem.” Cậu nghiêng người áp sát trước ngực Chiêu Nhiên, ngón tay khẽ chạm vào vết thương dưới lớp băng gạc, “Ừm, vết thương hình chữ thập, em từng thấy nó trong tay cậu ấy, dùi phá giáp hình chữ thập. Vết thương ở chính diện cho thấy anh không phòng bị. Xem ra cuộc chiến giữa loài người và dị thể đã nổ ra, cậu ấy muốn anh lấy lý do bị thương nặng để tránh cuộc chiến đầu tiên.”

“Trốn tránh mãi thì thay đổi được gì?”

“Anh có thể thay đổi được gì? Tính ra anh đã mất ba dị hạch: Hạch khóa máu Vòng quay vĩnh cửu, hạch chính Nhật Ngự Hi Hòa, hạch quay ngược Đồng hồ bức thường, sức mạnh của anh vẫn khiến người ta e ngại nhưng đã không đủ để xoay chuyển cục diện một cuộc chiến kéo dài.” Úc Ngạn bình tĩnh thuật lại bày sự thật.

Cách cậu ấy liệt kê rõ ràng các ưu nhược điểm trước mặt khiến Chiêu Nhiên cảm thấy hơi xa lạ.

Chiêu Nhiên thở dài: “Trong những năm qua, dị thể và con người luôn thâm nhập lẫn nhau, các góc của thế giới mới tràn ngập dấu chân của các học giả nhân loại và trong các ngành nghề của thế giới con người cũng có nhiều dị thể biết cách che giấu bản thân. Cuộc tuyên chiến bất ngờ đã phá vỡ sự cân bằng mà cả hai bên duy trì bấy lâu nay, muốn khôi phục lại sự yên bình đâu phải dễ.”

“Khi hai đầu của cán cân có cùng trọng lượng, tự nhiên sẽ yên bình trở lại.” Úc Ngạn thờ ơ ngồi xuống một tảng đá ngầm, hai tay chống cằm nhìn Chiêu Nhiên, “Đức Mẹ Tường Vi định sẵn phải hy sinh, hai bên không thể hòa giải vì xung đột lợi ích cốt lõi, đây chỉ là sự khởi đầu.”

“Anh nên làm gì đây.” Giọng Chiêu Nhiên khàn đi, không ngờ có một ngày anh sẽ hỏi người bạn nhỏ mà mình đã dậy dỗ về tương.

“Quan sát, xem động thái của ba công ty săn dị lớn. Cánh cửa Thế Giới Mới hoàn toàn mở ra, cơ hội kinh doanh vô hạn, con người dễ bộc lộ ý đồ trước lợi ích trong tầm tay.”

“Còn gì nữa?”

“Hóa bướm vẫn là giải pháp tối ưu, trước đó mọi sự hy sinh đều không thể tránh khỏi. Anh phải mạnh mẽ đến mức có thể đóng cánh cửa đó lại, khi anh sở hữu sức mạnh tuyệt đối, anh có thể chi phối toàn bộ cuộc chiến. Đừng cảm thấy có lỗi vì thời gian nỗ lực kéo dài, những năm tháng chịu đựng và những sinh mạng đã mất chỉ là hạt bụi trong lịch sử tương lai.”

“Em đề nghị anh nên lắng nghe cậu ấy nhiều hơn. Cậu ấy lý trí hơn anh tưởng, có thể trông như điên rồ nhưng đến nay em vẫn chưa tìm ra lỗ hổng nào trong các quyết định của cậu ấy.” Úc Ngạn nhún vai, “Hay là đưa cậu ấy đi gặp bác sĩ tâm lý? Áp lực của cậu ấy quá lớn.”

Chiêu Nhiên cười khổ lắc đầu: “Bác sĩ tâm lý? Em ấy không chịu đâu, anh sợ em ấy sẽ đập nát phòng khám mất. Em không biết rõ tính tình của mình à?”

“Tất nhiên là em biết, nhưng bác sĩ tâm lý sẽ nói cho anh cách đối xử với cậu ấy sao cho phù hợp nhất. Người có bệnh là cậu ấy nhưng người cần gặp bác sĩ tâm lý lại là anh.” Úc Ngạn nhướng mày, “Cậu ấy đã là người lớn rồi, anh có nhận ra điều đó không?”

Chiêu Nhiên đứng lặng tại chỗ, suy nghĩ một hồi lâu.

Y đã trưởng thành, đã bắt đầu hành động lo liệu với tư cách “chủ nhân tương lai”, trong khi bản thân anh vẫn còn quay cuồng trong sự mơ hồ, không nhận ra cây non mình tận tâm chăm sóc đã lớn lên cành lá sum suê, thậm chí đã bắt đầu dùng cành lá non để che chắn gió mưa cho người làm vườn.

“Được rồi.” Chiêu Nhiên đã hiểu ra đại khái, quay người rời đi. Đi được nửa đường thì nghe thấy Úc Ngạn nói từ phía sau: “Anh phải bắt đầu chuẩn bị tinh thần trở thành dị thể cho cậu ấy điều khiển rồi. Nửa đời trước là anh dẫn dắt cậu ấy đi, giờ cậu ấy dần dần bắt đầu chỉ huy anh rồi.”

Chiêu Nhiên không trả lời nữa, anh quay đầu lại nhẹ giọng hỏi: “Em giả vờ phải không? Luôn luôn vậy?”

Úc Ngạn bật cười, nằm trên tảng đá đầu ngửa ra phía sau: “Anh rõ đức hạnh của Tiểu Ngạn thế nào mà, bản tính có thể thay đổi hoàn toàn chỉ vì sống lại một lần sao?”

Cậu cười một lúc, cuối cùng từ từ thu lại thành vẻ mặt u ám, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào mắt Chiêu Nhiên: “Vì người ở bên anh đến cuối cùng đã định sẵn không phải là em, nếu không em sẽ giả vờ mãi mãi miễn là anh thích.”

Chiêu Nhiên ngơ ngác nhìn cậu, không hiểu sao cảm thấy đau đớn, tim quặn thắt.

Úc Ngạn đọc được nỗi đau hiện rõ trên khuôn mặt anh, mím môi nói: “Tụi em là một người, không phải à. Em sống trong hoa mộng rất tốt, sống trong say sưa mộng ảo, muốn làm gì thì làm.”

“Anh… còn muốn hỏi một câu nữa.”

“Hửm?”

“Em thực sự đã uống thuốc chân lý của Anne? Nhưng không điên cũng không tự sát, Anne nói em không hề dao động, tại sao? Em đã thấy gì? Là kết cục của thế giới sao?”

“À à, không nói cho anh biết đâu.” Úc Ngạn lười biếng nằm ngửa trên tảng đá, nhặt lên một cành khô cứng bằng thủy tinh bên cạnh để chơi, “Em chỉ biết cuộc đời em thực sự giống như anh hùng trong trò chơi pixel, em đã từng suy luận ra rất nhiều nhánh kết thúc, anh có muốn nghe không.”

Hoa hồng thủy tinh không thể nghe những câu chuyện kết thúc buồn, một khi nghe thấy bi kịch sẽ héo úa, vì vậy xung quanh tảng đá mới chất đầy những cành khô.

“Kết thúc thứ nhất, thế giới mới và cũ giao thoa đến bờ vực sụp đổ, cần một anh hùng hy sinh bản thân để đóng cánh cửa thông nhau đó. Anh chọn thoát xác ngay tại chỗ, sức mạnh đã mất quay lại đỉnh cao, dồn hết sức lực đóng cánh cửa đó và bản thân thì công thành thân thoái, sáu giờ sau biến thành tro bụi. Úc Ngạn dùng dùi phá giáp tự sát dưới cơn mưa mảnh vỡ vàng sau khi anh tự phát nổ, bộ xương canh giữ dưới cánh cửa, hóa thành dinh dưỡng cho đất.”

Ngón tay Chiêu Nhiên run rẩy, gân xanh trên cổ căng chặt.

“Kết thúc thứ hai,” Úc Ngạn liếm môi, đặt cành khô hoa hồng thủy tinh khô lên cánh tay mình rồi từ từ đâm xuyên qua da, xuyên qua cẳng tay, máu chảy dộc theo cành xuống dưới, cậu như không cảm thấy đau đớn, ánh mắt hơi tê dại, “Trong người có hạch nhật ngự thì có xác suất cao để gắn thêm dị hạch, lần đầu thành công rồi trở nên nghiện tự hủy hoại bản thân, gắn đầy những dị hạch khắp người, chằng chịt, sử dụng khả năng mà đa nhân mang lại để cưỡng ép khế ước, suốt đời chịu đựng nỗi đau khi năng lượng bùng phát hoặc chọn tách bỏ tất cả những dị hạch để cơ thể tàn tạ ngâm mãi trong dung dịch nuôi cấy, mỗi lần tự sát đều bị Vòng quay vĩnh hằng khóa máu hồi sinh, muốn sống không được muốn chết cũng không xong, anh sẽ ở bên cạnh bể nuôi cấy cùng cậu ấy chịu đựng đau khổ vĩnh viễn, trở thành người canh mộ cho cậu ấy khi cậu ấy còn sống.”

“Đủ rồi!” Chiêu Nhiên đau khổ đấm mạnh vào tảng đá dày, tảng đá lập tức nứt ra, Úc Ngạn nhẹ nhàng nhảy xuống trước khi tảng đá vỡ vụn, ánh mắt linh động nhìn anh.

“Nếu anh lo lắng đồng bào sống trong thế giới loài người bị tổn thương, không sao, sẽ có người lo liệu những việc này, dù sao việc này cũng có lợi.” Úc Ngạn nhảy trở lại mặt nước biển băng tĩnh lặng, bước trên cây cầu dây leo hoa hồng thủy tinh về lại đảo nhỏ trung tâm, vẫy tay về phía bờ, “Có việc gì thì cứ đến tìm em, tạm biệt.”

Hoa hồng thủy tinh xanh phủ kín con đường nhỏ ven bờ, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của cả hai bên.

Úc Ngạn ngồi xuống, tựa vào lòng Chiêu Nhiên bị dây leo hoa hồng thủy tinh trói buộc.

Chiêu Nhiên vuốt tóc cậu, nâng cánh tay bị thương của cậu lên môi, dịu dàng nói: “Dù biết đó là anh của tương lai, nhưng khi em nói chuyện với cậu ấy anh vẫn thấy ghen.”

“Ò.” Úc Ngạn dựa vào lòng anh, vòng tay ôm lấy anh đầy lệ thuộc.

“Em thật sự đã thấy “chân lý”? Xá Xá Già nói, nhiều học giả hiểu thấu chân lý đều chọn cách kết thúc bản thân, sự tồn tại tối thượng của thế giới là sự thật mà còn người khó chấp nhận.”

“Có lẽ sự theo đuổi chân lý của em không thuần túy đến vậy.” Úc Ngạn nằm trên đùi anh, vén lọn tóc hồng rủ xuống trước mặt, “Bí mật của sự sống trong vũ trụ em hoàn toàn không quan tâm, kiến thức lật đổ, quy luật tái cấu trúc, thì sao chứ, với em tận cùng của chân lý là anh, trước khi qua màn em sẽ không từ bỏ.”

*

Chiêu Nhiên sau khi thoát khỏi hoa mộng thì hoảng hốt rất lâu, ly nước ép quả mọng tím đỏ trong tay đã tan hết đá, lắc lư một chút khiến anh giật mình tỉnh lại.

Dây leo hoa hồng thủy tinh, nữ phù thủy Anne và chị thỏ khổng lồ đều rướn đầu đến gần để quan sát, thấy Chiêu Nhiên tỉnh lại liền vội vàng rút lui, giả vờ như không hề nhìn trộm.

Hoa Hồng Thủy Tinh dùng tua cuốn gãi gãi cánh hoa, Anne thu dọn ly không trên bàn rồi chạy trốn.

Xá Xá Già nằm nghiêng trên mặt đất, nhìn quanh quất nói với anh: “À, thì ra đây là cách người trẻ tuổi chung sống với nhau, tiên tiến thật.”

“…”

Chiêu Nhiên vẫn còn hơi hoảng hốt, nửa quỳ xuống thảm bên cạnh Úc Ngạn, chăm chú nhìn gương mặt đang mê man của y.

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt Úc Ngạn, Chiêu Nhiên che mắt lại, nước mắt nóng hổi từ từ tràn ra qua các kẽ ngón tay.

Ở thế giới loài người quá lâu, ngay cả khi đau khổ cũng không thể đau khổ hết mình, trong thế giới cô độc lạ lẫm đó, thuốc chữa lành vết thương cho người trưởng thành là khói thuốc và rượu. Chỉ có lúc này, xung quanh đều là người nhà.