Khi Chiêu Nhiên đang chăm chú tìm hiểu vũ khí mới, một thành viên trẻ của tổ chạy vội qua lối đi, mang theo cơn gió nhẹ sau lưng, tổ phó Thẩm thấy cậu ta đã lớn rồi mà làm việc đi lại vẫn chưa chín chắn, liền quở trách: “Tiểu Liên à, chạy gì mà vội thế, mặt đỏ bừng lên kìa.”
Bị gọi tên bất ngờ, cậu tổ viên vội đứng nghiêm.
Chiêu Nhiên tình cờ ngẩng mặt lên, thấy là chàng trai trẻ mà mình vừa gặp ở phòng thay đồ thì cười nhẹ.
Mặt Tiểu Liên đỏ như dưa hấu, lúng túng cài nút an toàn của bộ đồ chống bức xạ, không muốn mất mặt trước các tiền bối cấp cao của các tổ khác.
Vài phút trước, các tổ viên lần lượt vào phòng thay đồ để thay đồ chống bức xạ, Chiêu Nhiên đến muộn, đứng cạnh tủ đồ cởi áo khoác, bắt đầu cởi nút áo sơ mi từ cổ áo rồi cởi trần, sau đó buộc tóc lại bằng sợi dây nhỏ mà Úc Ngạn tặng.
Tiểu Liên đứng chếch ở tủ đồ đối diện, vừa đủ để nhìn thấy lưng cơ bắp rõ ràng của Chiêu Nhiên qua khe cửa đang mở ra mở vào, liền buột miệng khen: “Không ngờ tổ trưởng Chiêu lại có vóc dáng đẹp như vậy, chắc tập luyện nhiều lắm…”
Chiêu Nhiên thấy có người nói chuyện, tự nhiên quay mặt lại lắng nghe, trên ngực trắng mịn của anh còn có hai chiếc khuyên bạc, nối với nhau bằng một sợi xích bạc mảnh, đung đưa qua lại, Tiểu Liên ngớ người, lắp bắp nói: “Sở thích của tổ trưởng Chiêu cũng độc đáo thật…”
“À, bạn trai nhỏ của tôi làm đấy, em ấy nói đẹp.” Chiêu Nhiên cười nhạt, kéo dây kéo của bộ đồ chống bức xạ lên tới cổ họng, khóa chặt dây đai ở eo và đùi, không cảm thấy có gì bất ổn, “Em ấy còn nhỏ chưa hiểu chuyện, muốn thế nào thì tôi chiều theo thế ấy, không chiều thì em ấy lại làm ầm lên, rất đau đầu.”
Anh thay xong đồ rồi rời đi, để lại Tiểu Liên ngây người tại chỗ tiêu hóa tin tức sốc này.
“Ngẩn ngơ gì thế, đây là tổ trưởng Chiêu, chào hỏi đi.” Tổ phó Thẩm vỗ nhẹ vào sau đầu Tiểu Liên rồi giới thiệu với Chiêu Nhiên: “Đây là Liên Hân học trò của anh Tống, đã lên chính thức được một năm, đây là lần đầu tiên theo chúng tôi đến Thế Giới Mới.”
Tiểu Liên cúi đầu khiêm tốn nói: “Em nhất định sẽ ít gây phiền phức cho các tiền bối.”
“Tôi cũng ít khi đến Thế Giới Mới, hỗ trợ lẫn nhau nhé.” Chiêu Nhiên ra hiệu cho cậu ngồi đối diện mình, nhìn mặt thì Tiểu Liên chỉ khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mái tóc ngắn cứng cáp đầy sức sống, ngồi đối diện với hai cấp trên, Tiểu Liên liên tục ưỡn thẳng lưng, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
“Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa,” Chiêu Nhiên tựa vào cửa sổ cạnh chỗ ngồi, tay trái chống cằm, tay phải linh hoạt xoay viên đạn vừa tháo ra khỏi khẩu súng, “Săn giết dị thể. Rất nhiều người trẻ không nỡ ra tay.”
“Không sao ạ, em đã tập luyện cả năm rồi.” Tiểu Liên tự tin vung nắm đấm, “Nếu có dị thể nào dám lại gần ngài, em sẽ bắn nổ đầu chúng, kỹ năng bắn súng của em rất chuẩn.”
Bị ánh mắt nhạt màu của Chiêu Nhiên nhìn chằm chằm, Tiểu Liên bất giác thấy lạnh sống lưng, căng thẳng xoa tay, dù miệng tổ trưởng Chiêu nở nụ cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Tàu điện ngầm lao nhanh vào sâu trong đường hầm, khi vào vùng hoàn toàn tối đen, đầu tàu rung lắc dữ dội sau đó tách rời khỏi các toa phía sau, chỉ còn đầu tàu chở tổ cứu hộ và thiết bị tiếp tục tiến về phía trước.
“Chuyến tàu này có thể chạy thẳng đến Thế Giới Mới sao?” Chiêu Nhiên hỏi.
“Đúng vậy, công ty đã mất mười năm để mở tuyến đường hầm ngầm này, gần đây mới đưa vào sử dụng và vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.”
Theo Chiêu Nhiên biết, tất cả các tuyến tàu qua lại giữa Thế Giới Mới và thế giới loài người đều do chủ nhân của phòng ảo Tháp Nghiêng mở ra, dị thể muốn đi tàu chỉ cần trả bằng tiền thông dụng ở Thế Giới Mới để mua vé, còn con người muốn đi tàu đến Thế Giới Mới thì phải trả bằng tiền âm phủ.
Mặc dù số lượng điểm dừng ít nên việc đi lại hơi bất tiện, nhưng ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không có quá nhiều loài người tràn vào thế giới mới.
Loài người đã nghiên cứu ra cách thuận tiện để vào thế giới mới rồi sao. Trí tuệ đáng kinh ngạc và tốc độ xâm lấn kinh hoàng như virus đang sinh sôi nảy nở.
Chiêu Nhiên quay đầu ngắm nhìn bức tường gai góc của đường hầm ngoài cửa sổ, tâm tư nặng nề.
Trong khoảnh khắc xuyên qua bóng tối, giống như đã xuyên qua hố giun để bước vào một môi trường hoàn toàn khác, vòng sao lơ lửng trên bầu trời xa như thiên hà nối đuôi nhau xoay tròn, khoáng vật phát sáng rải xuống mặt đất, trong đất ẩm ướt mọc lên từng đám nấm váy như tuyết trắng, phun trào bào tử lên trời.
Những thành viên tổ cứu hộ trong toa tàu đeo kính bảo hộ tối màu để tránh bị ánh sáng của vòng sao làm tổn thương mắt, sau đó mới mở cửa sổ để không khí tràn vào toa, quen dần với nhịp thở của thế giới mới.
Những bào tử nấm váy nhỏ như lông vũ bay vào cửa sổ, cô bé nhảy múa quay tròn nhẹ nhàng hạ cánh xuống đất gần như đúng vào lúc kết thúc ba phút cuộc đời của mình.
Tổ phó Thẩm phủi những bào tử nấm váy nhỏ rơi trên tay áo như đang phủi tuyết, quen thuộc nói: “Mùa này bào tử nấm rất nhiều, giống như cỏ lau trong thế giới của chúng ta, hít vào phổi sẽ ho khan mấy ngày liền.”
Một bào tử rơi lên bàn trước mặt Chiêu Nhiên, Tiểu Liên cúi sát xuống bàn để quan sát bào tử nấm có khuôn mặt cô gái nhỏ, mắt gần như dí sát vào nhau, kinh ngạc thốt lên: “Đây cũng là dị thể ạ? Dị hạch của cô ấy nhỏ xíu lắm.”
“Đúng vậy, một chủng loài yếu ớt, chỉ cần dùng ngón tay là có thể dễ dàng nghiền nát.” Chiêu Nhiên tựa vào cửa sổ, hờ hững nói với cậu ta, “Cậu thử xem.”
“Thử, thử gì ạ?” Tiểu Liên ngơ ngác lặp lại.
“Nghiền nát cô ấy. Một sinh vật nhỏ bé như vậy nếu cảm thấy đau, cũng sẽ có những biểu cảm khác nhau, thật thú vị biết bao.”
“À… Ờ, em không muốn.” Tiểu Liên bối rối nhấc nấm váy nhỏ lên, đặt vào lòng bàn tay rồi thổi một hơi ra ngoài cửa sổ, để cô ấy tiếp tục nhảy múa theo gió, rơi xuống nơi muốn cắm rễ mọc mầm. Nấm váy nhỏ tưởng rằng mình bị gió mạnh thổi bay, miệng há thành hình chữ O, lộn vài vòng trên không trung rồi hòa vào đất.
Chiêu Nhiên nhướng mày, đôi lông mày nhíu chặt suốt chặng đường dần dần giãn ra.
Buổi trưa trong toa xe phát cơm hộp, bữa ăn của lãnh đạo phong phú hơn một chút, Chiêu Nhiên thuận tay đổi phần của mình với Tiểu Liên, anh không ham ăn tục uống, thức ăn của con người chỉ cần đủ để duy trì sự sống cho anh là được.
Khi tàu điện ngầm vào một đường hầm khác, tốc độ giảm dần, các thành viên đứng dậy chuẩn bị vận chuyển thiết bị cứu hộ mới, nhóm bảy người chia thành hai đội, Chiêu Nhiên dẫn hai người đi đường tắt đến mạch khoáng đá tường vi, bốn người sau mang theo thiết bị phải đi đường vòng an toàn hơn.
Sau khi điều chỉnh xong vũ khí trang bị, Chiêu Nhiên dẫn Tiểu Liên và một thành viên kỳ cựu dùng dây cáp do Subway xây dựng để đến gần lối vào mạch khoáng.
Sau khi tiếp đất, Chiêu Nhiên tháo khóa an toàn trên người, cúi xuống sát mặt đất, trông như đang tìm dấu chân nhưng thực ra cánh mũi đang thở phập phồng, ngửi mùi hơi thở của con người.
Tiểu Liên lần đầu tiên đến nên rất căng thẳng, luôn cầm chặt súng bắn tỉa mini theo sát Chiêu Nhiên, chỗ nào có chút động tĩnh lập tức chĩa nòng súng vào đó.
Trong năm qua cậu ta chỉ tiếp xúc với những dị thể có tính tấn công mạnh qua các tài liệu, nên mặc định coi thế giới mới này như một chiến trường đầy rẫy nguy hiểm, chỉ cần lơ là một chút sẽ bị dị thể giết chết.
Ngoài mạch khoáng, cây cối um tùm, giữa những cành lá đung đưa có một sinh vật màu đen lúc ẩn lúc hiện, hình dáng giống báo nhưng cơ thể lúc rõ nét, lúc lại bị làm mờ hòa vào cảnh vật xung quanh.
“Tổ trưởng Chiêu!” Tiểu Liên cảnh giác giơ súng, nhắm vào quái vật đang ẩn nấp trên cao, nhưng hình dạng nó mờ ảo, không chắc chắn bắn trúng, cậu ta cũng không dám bóp cò.
“Đây là một loài phân tán của gia tộc Thận Lâu, đặc tính là khi cơ thể hư ảo sẽ không bị thương, gặp loại dị thể này, bắn nó không bằng bắn lên trời.”
Chiêu Nhiên giơ súng bắn tỉa mini lên, nòng súng chĩa thẳng lên trên, bóp cò, tiếng đạn nổ vang vọng trong hẻm núi.
Anh bắn liên tiếp hai phát, con quái vật trên cây bị giật mình, hoảng sợ chạy trốn vào rừng rậm, làm quái điểu bay tán loạn, những dị thể yếu ớt ẩn trong bụi cỏ cũng bỏ chạy tứ tung.
Tiểu Liên hạ súng xuống, thở phào nhẹ nhõm.
“Nhớ kỹ, dị thể là loài sống bầy đàn rất coi trọng hệ thống gia tộc, nếu cậu làm tổn thương một dị thể giữa ban ngày ban mặt, gia tộc của nó sẽ theo dấu mà báo thù, vô tình cậu sẽ rơi vào nguy hiểm. Ở đây, mọi thứ đều có sự sống, phải cẩn thận gấp đôi.”
“Đã rõ ạ.”
Khi gần đến khu vực mạch khoáng, Chiêu Nhiên phát hiện mùi mồ hôi của con người để lại trên tường, đi sâu theo lối nhỏ, quả nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt.
Nhưng các loài thực vật xung quanh mạch khoáng đã thay đổi, do hấp thụ bức xạ của đá tường vi, thực vật ở đây phần lớn có dạng tinh thể màu đỏ tím, một loại cây dây leo tinh thể giống tơ nhện mọc đầy hang động.
Chiêu Nhiên tách những sợi dây leo chắn đường tìm kiếm lần theo tiếng kêu cứu, mặt đất cũng phủ đầy một lớp tơ thạch anh tím, khi giẫm lên cảm giác như đang bước trên thảm lông dài.
Kinh nghiệm khiến anh bước chậm lại, dùng đầu súng làm gậy dò đường, quả nhiên ở phía trước khoảng ba bốn mét, đầu súng đột nhiên thụt xuống, trên mặt đất có một cái hố sâu, đáy hố đầy những tinh thể đá tường vi sắc nhọn, bị sợi thực vật màu đỏ tím che phủ kín mít, nếu vô tình đạp phải sẽ rơi vào hố, bị đâm thành cái sàng.
Trong hố có xác động vật dị thể chết từ lâu.
“Mẹ ơi,” Tiểu Liên sợ hãi, bắt đầu bò bằng cả tay chân, mỗi bước đều phải thử hai lần xem mặt đất phía trước có rỗng không. Các hố nối liền nhau, đôi khi chỉ có con đường hẹp như cầu độc mộc để đi qua, phải hết sức cẩn thận.
“Tiếng kêu cứu ở ngay dưới này.” Chiêu Nhiên tìm thấy một cái hố lớn, áp tai nghe rồi kết luận, dùng nòng súng đẩy những lớp dây leo che trên miệng hố.
Rìa hố có một đoạn dây leo đứt, có người rơi xuống từ đây.
Tiểu Liên dùng cả hai tay để đào bới, một thành viên khác cũng giúp đào, cuối cùng cũng nhìn thấy tình hình dưới đáy hố.
Một người đàn ông đeo máy phân tích lưu trữ hạch trên lưng đang ngồi co rúm giữa những tinh thể ở đáy hố, cách hắn ta khoảng một mét là một con bọ cạp tinh thể màu đỏ tím to bằng cái chậu rửa mặt, nó cảnh giác dựng đuôi lên cao.
Dưới đáy hố này nối với một đường hầm tự nhiên, người đàn ông muốn chạy vào đường hầm nhưng bọ cạp tinh thể cái đã chặn đường.
Tiểu Liên giơ súng lên nhắm vào bọ cạp, nhưng nó và mục tiêu cứu hộ quá gần nhau, cậu ta chưa được cấp quyền bắn tỉa cứu hộ, nếu liều lĩnh bắn trượt gây thương tích cho con tin thì sẽ là tội lớn.
Chiêu Nhiên lưỡng lự nâng khẩu súng bắn tỉa mini lên, anh biết bỏ cạp tinh thể trong thời kỳ sinh sản rất hung dữ, tấn công mạnh mẽ những kẻ xâm nhập.
Nhìn trang bị của người đàn ông, tám chín phần là hắn ta cố ý đến đây để tìm kiếm dị hạch, đáy hố thường có những dị thể bị rơi xuống mất khả năng di chuyển, một số người đến đây để thử vận may kiếm chác, nhưng lần này không may gặp phải quái vật.
Con bọ cạp tinh thể tiến gần người đàn ông, nâng càng và đuôi chứa đầy nọc độc lên.
Chiêu Nhiên đặt ngón tay lên cò súng, qua kính ngắm, anh thấy trong bụng con bọ cạp tinh thể cái chứa một khối tinh thể đang ngọ nguậy, những con non đang được ấp trong cơ thể mẹ.
Tiểu Liên và một thành viên khác đã buộc dây leo trên người chuẩn bị xuống cứu hộ: “Tổ trưởng Chiêu, anh đang nghĩ gì thế? Nhanh cứu người đi!”
Những dây leo thủy tinh ở khắp nơi bất giác trồi lên từ mặt đất, các sợi dây màu xanh băng quấn quanh nòng súng trong tay Chiêu Nhiên như muốn khẩn cầu.