Gió nhẹ thổi qua hẻm núi, những cọng cỏ tinh thể màu hồng dưới chân chạm nhau kêu leng keng như chuông gió, tựa như khắp núi đồi phủ đầy cỏ hồng phấn. Những con chim dị thể bay lượn trên không trung kêu thét, âm điệu kéo dài như báo động cho những sinh vật xung quanh rằng đã phát hiện ra con người mang theo vũ khí dị động.
Chiêu Nhiên cầm súng bắn tỉa mini bằng tay trái, mọi động tĩnh của bọ cạp tinh thể cái và người bị mắc kẹt đều rõ mồn một trong ống ngắm, dù cho bọ cạp tinh thể đang ngày càng tiến gần hơn mục tiêu cứu hộ, Chiêu Nhiên vẫn có thể bắn hạ chính xác con bọ cạp cái đó.
Nhưng nó đang trong kỳ sinh sản, bên trong cơ thể bán trong suốt đầy ắp những ấu trùng nhỏ như đá quý, một khi cơ thể mẹ bị phá vỡ, những ấu trùng nhỏ yếu đuối không nơi nương tựa đó sẽ chỉ còn lại con đường chết.
Sau vài giây giằng co, bọ cạp tinh thể cảm nhận được sự tồn tại của Chiêu Nhiên, nó cảnh giác quay hai vòng tại chỗ, xác định vị trí của Chiêu Nhiên. Anh mặc niệm trong lòng, hy vọng bọ cạp tinh thể biết khó mà lui, đừng cố gắng đấu lại vũ khí của con người.
Nhưng bọ cạp tinh thể không rút lui, nó dường như cảm nhận được mùi của đồng loại trên người Chiêu Nhiên, tin rằng dù anh có cầm vũ khí, đầu súng cũng nên nhắm vào kẻ xâm nhập tổ của nó, bởi không có dị thể nào lại ra tay với con non ngay cả trong những cuộc tàn sát đẫm máu nhất giữa các gia tộc, vẫn ngầm tuân thủ thỏa thuận chung này.
Mục tiêu cứu hộ đang trốn ở mép đáy hố, mặt mày tái nhợt, lợi dụng lúc bọ cạp tinh thể bị Chiêu Nhiên thu hút, vội vàng giơ hai tay lên đỉnh đầu, đưa tay cho Tiểu Liên đang dùng dây leo trượt xuống, chân đạp vào vách hố để trèo lên, nhưng những vách hố này quá trơn xốp, mỗi khi đạp lên là một cái hố lại sụp xuống, người đàn ông loay hoay mãi mà chỉ leo lên được khoảng nửa mét.
Sự xuất hiện của Chiêu Nhiên khiến ý định tấn công của bọ cạp tinh thể cái càng thêm quyết liệt, nó nhanh chóng bò về phía hai người đang treo trên vách hố, chất độc trong cơ thể trong suốt đang lắc lư, phun ra ngoài trên móc đuôi.
Thành viên đội cứu hộ khác ở rìa hố thấy con bọ cạp phát điên trong tình thế cấp bách giơ súng bắn tỉa lên bắn một phát, do không có thời gian nhắm viên đạn mạnh chỉ bắn vỡ một chiếc càng của bọ cạp cái.
Nhưng chính vì lực đẩy mạnh mẽ của vũ khí dị động, bọ cạp bị đẩy lùi một đoạn, đủ để tạo ra khoảng cách an toàn để bắn tỉa, ở khoảng cách này, việc bắn sẽ không gây thương tích cho con tin, ngay cả người mới tập bắn cũng có thể dễ dàng bắn chết nó chỉ trong một phát.
Chỉ trong khoảng mười giây ngắn ngủi này, tình thế đã thay đổi, Chiêu Nhiên đột nhiên không còn lý do để do dự không bắn, tiếng thở gấp gáp của hai đồng đội đang nỗ lực cứu hộ vang lên gần như ngay bên cạnh, lựa chọn của Chiêu Nhiên là không còn lựa chọn nào khác.
Anh đã bắn cảnh cáo và xua đuổi phần lớn dị thể xung quanh, chỉ cần bọ cạp tinh thể chết, sẽ không ai biết chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Khi tâm trạng u ám đã chạm đáy, trong ống ngắm của Chiêu Nhiên bỗng xuất hiện một bóng dáng lông xám trắng khổng lồ, một con thỏ lông xù khổng lồ ở đường hầm bên cạnh hố lao ra, nhanh nhẹ lướt qua bọ cạp bị thương, hai chân trước nâng lên rồi đứng bằng hai chân sau, dùng miệng ba múi cắn vào thắt lưng của người đàn ông đang treo trên dây leo, quăng vào bộ lông dày của mình, cắn đứt dây leo, mang theo mục tiêu cứu hộ chạy vào đường hầm, bóng dáng biến mất trong chớp mắt.
Hơi thở dị thể mạnh mẽ trên thân thỏ khổng lồ khiến bọ cạp tinh thể nhượng bộ rút lui, nó kéo lê cơ thể bị thương, dùng càng bảo vệ khu vực ấp ấu trùng, nhanh chóng đào một đường hầm ở phía bên kia tường, chui vào rồi trốn thoát.
Hai đội viên bị con thỏ khổng lồ to hơn cả bò mộng hù dọa đến cứng đờ. Tiểu Liên chưa kịp nghĩ gì đã định nhảy xuống đáy hố, nhưng Chiêu Nhiên nhanh trước một bước, chống tay xuống đất nhảy vào hố sâu, quay đầu ngăn cản họ: “Đứng yên, tôi đi cứu người.”
Nói xong, anh chạy theo bóng dáng thỏ khổng lồ vào sâu trong đường hầm tối đen.
Toàn bộ mạch khoáng đá tường vi được vô số ngọn núi liền kề tạo thành, cư dân thường trú ở đây là những con bọ cạp tinh thể tự do đào các đường hầm quanh co trong lòng núi, chúng ăn quặng huy thạch nên chỉ cần lần theo các hang động tinh thể, cơ bản có thể tìm thấy các khối đá tường vi lớn.
Nhưng số lượng hang tinh thể rất nhiều khiến địa hình bên trong núi phức tạp như mê cung, rất dễ bị lạc đường và chết kẹt trong nỗi tuyệt vọng khi đi lòng vòng không ngừng.
Thỉnh thoảng anh ngửi ngửi mùi trong không khí, không cần đi xa đã nghe thấy giọng nói quen thuộc ở bên trong.
Chiêu Nhiên tựa vào bên cạnh vách động gồ ghề, nghiêng người ló mắt ra, trong bóng tối của hang động anh vẫn có thể nhìn rõ ràng.
Thỏ khổng lồ thả người đàn ông xuống trước mặt, nằm sấp xuống, cái bụng mềm mại áp sát đất, một thanh niên mặc mũ trùm đen nhánh nắm lấy lông gáy thỏ cố gắng leo lên đầu chị thỏ, tách hai cái tai lớn dựng đứng ra ngồi xuống, ngồi tít trên cao hỏi người đàn ông: “Ông nhặt được thứ gì? Đưa tôi xem.”
Người đàn ông bị thỏ khổng lồ làm chân run cầm cập, dùng toàn bộ lý trí còn lại giữ mình không ngất xỉu, sợ hãi tháo hộp đựng hạch giản dị đơn giản ở thắt lưng, mở nắp đẩy đến trước mặt thỏ: “Chỉ là hôm nay may mắn, nhặt được một hạch đỏ… Tha cho tôi đi, cái này cho ngài! Xin ngài tha cho tôi, nhà tôi còn có người già trẻ nhỏ, cả nhà năm miệng ăn đều trông cậy vào tôi, không có tôi thì cả nhà biết sống sao…”
Úc Ngạn lấy kéo thu thập cán dài móc lấy hộp đựng hạch trên đất, dù mũ trùm che khuất mặt không thấy biểu cảm, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tự đắc cao ngạo của y lúc này, Úc Ngạn lấy dị hạch màu đỏ bên trong ra, quan sát chất lượng rồi ném trả hộp rỗng cho người đàn ông: “Coi như ông biết điều, về nhà đi, nếu không gặp ông lần nào cướp lần đó.”
Chiêu Nhiên lặng lẽ lắng nghe, thì ra nhóc con đến để cướp bóc.
Anh bước ra khỏi sau tảng đá trong hang ngầm, ho nhẹ một tiếng, chậm rãi tiến đến đến người đàn ông sắp ngất vì sợ hãi, giơ khẩu súng bắn tỉa mini lên, chĩa nòng súng về phía Úc Ngạn.
“Ông cũng may mắn thật, có người đến cứu ông nữa.” Úc Ngạn nhún vai, ước lượng hạch đỏ vừa lấy được, kéo tai thỏ khổng lồ, “Chúng ta đi thôi.” Chị thỏ khổng lồ lười biếng đứng dậy, như một viên kẹo bông, quay đầu dẫn Úc Ngạn chui vào sâu hơn trong hang.
Người đàn ông nhìn thấy Chiêu Nhiên thì như gặp được cha ruột, nước mắt nước mũi giàn giụa, ôm lấy chân Chiêu Nhiên khóc lóc: “Cứu mạng, cứu mạng… Hạch đỏ đó rất quan trọng với tôi, nếu không mang về thì không trả được nợ, nhà sẽ bị ngân hàng tịch thu, còn nợ thêm mấy chục vạn, nếu nhà tôi còn đường sống khác, ai lại đến đây đánh đổi mạng sống lấy tiền chứ… Cầu xin ngài giúp tôi…”
Chiêu Nhiên cúi xuống an ủi mục tiêu cứu hộ: “Đừng lo, ông cứ theo dấu ký hiệu tôi để lại mà trở về, phần còn lại để tôi lo. Người của chúng tôi đang ở ngoài cửa hang sẽ đưa ông đến nơi an toàn.”
Người đàn ông vái lạy lia lịa rồi quay người chạy ra ngoài hang.
Đợi người đàn ông đi rồi, trong hang ngầm hoàn toàn yên tĩnh, Chiêu Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, đặt súng xuống, chầm chậm đi sâu vào trong hang.
Một số con bọ cạp nhỏ hình dạng giống đá quý có trí tuệ thấp đang lang thang trên vách hang, chuyển thức ăn từ các hốc tinh thể màu tím đỏ lớn nhỏ trên tường, dùng hai càng kẹp mảnh tinh thể nâng cao quá đầu, nối đuôi nhau về nhà.
Bọ cạp tinh thể và thức ăn chúng mang theo đều phát ra ánh sáng màu tím đỏ hoặc hồng nhạt, khiến sâu trong hang lan tỏa một ánh sáng dịu nhẹ.
Đột nhiên, cuối đường hầm tối tăm bay tới một đàn dơi đen kêu ré lên, lao thẳng vào Chiêu Nhiên, Chiêu Nhiên giơ tay chắn, lúc này cảm thấy cổ họng bị siết chặt, không biết từ lúc nào đã bị một đôi tay khóa cổ, chủ nhân của đôi tay treo lơ lửng sau lưng anh, đôi chân dài mảnh khảnh quấn quanh eo Chiêu Nhiên.
Úc Ngạn ôm anh từ phía sau, ghé sát tai hỏi: “Tay anh thế này… bắn súng không sợ tự làm mình bị thương sao?”
Chiêu Nhiên mỉm cười, qoay người quay Úc Ngạn ôm y vào lòng, tay đỡ lấy đùi y, chóp mũi chạm sát vào nhau.
“Sao anh lại đến đây?” Úc Ngạn ngẩng đầu hỏi.
“Đến giúp tổ cứu hộ đặc biệt của anh Tống.” Chiêu Nhiên trả lời.
“Anh lại không biết họ có mục đích gì, sao lại đồng ý giúp chứ.”
“Lâu rồi anh chưa quay về Thế giới Mới, muốn đến xem sao. Bình thường công việc của anh không liên quan đến Thế giới Mới, tự ý tự ý đến đây bị phát hiện thì khó giải thích.” Chiêu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, “May mà em đến kịp, lúc nãy anh tiến thoái lưỡng nan.”
“Trong tình huống đó anh nên lén chặn nòng súng rồi nổ súng, sau đó đổ lỗi cho chất lượng thiết bị của tổ cứu hộ kém khiến họ cảm thấy áy náy vì để anh bị thương. Dù sao tay anh tái sinh được mà.” Đồ quái vật ngốc nghếch không biết dùng mưu kế.
Chiêu Nhiên cảm thán sự thông minh của em bé, xoa xoa đỉnh đầu y: “Em cũng không tin tưởng đồng loại của mình sao?”
“Đồng loại gì cơ?”
“Em là con người, không đứng về phía họ à?”
Úc Ngạn lắc đầu ảo não: “Đồng loại gì?”
“Anh nói là con người, em cũng là con người.”
Úc Ngạn: “Đồng loại gì cơ?”
Chiêu Nhiên bị y làm cho bật cười, cúi xuống cắn môi y, chặn lại cái miệng chỉ biết nói vớ nói vẩn, nhắm mắt nghiêng đầu hôn sâu, đầu lưỡi quấn quýt, dùng cách mà trước đây anh từng cho là thô tục, hôn đến mức mắt Úc Ngạn ngấn lệ, khó thở.
Một lát sau anh mới buông ra, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt choáng váng của Úc Ngạn, rồi chợt nhận ra thỏ khổng lồ Xá Xá Già đang lười biếng gặm cỏ dưới vách hang.
Chiêu Nhiên đỏ mặt thả Úc Ngạn xuống, vội vàng dùng ngón tay cái lau khóe miệng: “Sao chị không lên tiếng, chị nằm sấp ở đó lúc nào thế?”
“Chị luôn ở đây mà, bé út.” Ba cánh môi của thỏ khổng lồ khẽ động đậy, “Em chỉ nhìn thấy cậu ấy thôi. Là do lông chị giống màu tường quá à? Hay em bị mù vậy?”
“… Chị.” Chiêu Nhiên đến gần thỏ khổng lồ, kề cổ vào nhau thái dương đối diện, những sợi tơ tinh thần màu đỏ máu mọc ra liên kết với nhau, người thân lâu ngày gặp lại, Xá Xá Già liếm mặt Chiêu Nhiên, cảm nhận được hơi thở yếu ớt trong cơ thể anh, hạch Nhật Ngự tượng trưng cho huyết thống của gia tộc đã biến mất, nhưng không nói gì.
“Em nhận được tin có một đội thám hiểm bị lạc đường và mắc kẹt trong mạch khoáng đá tường vi, hai người có manh mối gì không?”
Úc Ngạn đếm ngón tay một lúc, nhướng mày,, lộ ra vẻ mặt suy tư.
Chiêu Nhiên tưởng y đang suy nghĩ về manh mối.
Nhưng thực ra Úc Ngạn đang tính toán thời gian sống tối đa của con người bị mắc kẹt trong không gian sụp đổ, để tiện cho việc lượm đồ bên cạnh xác chết.
–