Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 142




Lúc này Hoa hồng thủy tinh mới chậm rãi đưa phiên bản Bất Hóa Xuyên hài lòng lên, câu nói cuối cùng của Quỷ Hủy Nha trong hoa mộng mới đã bị cắt bỏ, nhưng Cáp Bạch bảo cô nhắn lại với Bất Hóa Xuyên rằng trước tiên phải dạy dỗ đứa trẻ cho đàng hoàng rồi hãy đưa đến, còn không thì đừng tới đây rước thêm phiền.

Hoa hồng thủy tinh cười tủm tỉm rồi đi, dây leo rút khỏi cửa sổ men theo bức tường trở về đất, biến mất không dấu vết.

“Cũng đến lúc tôi phải đi rồi.” Lời nói đến miệng nhưng bị Hoa hồng thủy tinh cắt ngang, Cáp Bạch ngập ngừng một lúc, hoảng hốt bước về phía mắt dịch chuyển bị kệ hàng di động che khuất, khi đi ngang qua quầy thu ngân khóe mắt anh ta vừa khéo nhìn thấy đầu lâu trên quầy, hai hốc mắt của loa đầu lâu gắn hai nắp chống bụi.

Trước đó, Viên Minh Hạo đã hỏi anh ta tại sao cứ mang theo đầu lâu bên mình, lúc đó Cáp Bạch trả lời qua loa nói đó là đầu của người sắp lập khế ước lúc trước, khế ước thất bại dẫn đến tử vong, Viên Minh Hạo rất băng khoăn thường xuyên lấy đầu lâu đi nhưng lại không dám tiêu hủy hay vứt đi, sợ nó quan trọng với Cáp Bạch.

Thấy Cáp Bạch dừng lại trước quầy thu ngân, Viên Minh Hạo chú ý đến ánh mắt của anh ta dừng lại trên đầu lâu, niềm vui trong lòng như bị khối băng lạnh lẽo đè nén, hắn đi tới cầm lấy đầu lâu, lau sạch bụi bám trên hộp sọ rồi đưa lại cho Cáp Bạch.

“Đừng nhìn nữa, anh lấy về đi.”

“…” Cáp Bạch nhận lại đầu lâu ôm trong tay, cắn môi, Viên Minh Hạo đã quay người đi, tấm lưng vốn thẳng tắp hôm nay lại như đầy thất vọng.

Anh ta không biết phải giải thích thế nào, đầu lâu quả thật thuộc về một người sắp ký khế ước trước đó, nói là bạn trai cũ cũng không sai, vì với dị thể, phát triển quan hệ tình cảm với người khế ước là một lựa chọn rất tốt, chín mươi phần trăm con người chỉ coi dị thể như một thú cưng trung thành, sau khi trở thành người khế ước họ vẫn có thể kết hôn, sinh con và sống cuộc sống như bình thường, nhưng dị thể thì khác, họ rời quê hương, rời thế giới mới bước vào thế giới loài người xa lạ, sau khi hoàn thành khế ước phải bảo vệ người khế ước mọi lúc, thành ra thời gian ở lại thế giới loài người để bầu bạn với người khế ước chiếm phần lớn, rất khó để sống những ngày tháng tự do vô lo vô nghĩ như kỳ trưởng thành.

Không thể phủ nhận có rất nhiều người rất yêu thương thú cưng của mình, nuông chiều dị thể như báu vật, nhưng thế giới loài người tồn tại những kẻ bệnh hoạn hành hạ chó mèo, nên cũng không lạ khi trong số những người khế ước có những kẻ tàn ác hành hạ dị thể, xem dị thể xinh đẹp như đồ chơi, cho thuê làm công cụ giải tỏa, hoặc nhốt những dị thể mạnh mẽ khó kiểm soát vào lồng sắt, chỉ thả ra khi cần.

Nhiều dị thể đã hóa bướm phải chịu đựng cô đơn và đau khổ để đồng hành với người khế ước, vì thế khá nhiều dị thể không chọn hóa bướm, họ muốn yên ổn trải qua kỳ trưởng thành ở thế giới mới, sau đó bình thản chịu chết chọn giữa tự do và sinh mạng.

Nên khi bạn trai cũ nói thích anh, nói thật, Cáp Bạch vừa mừng vừa lo, ít nhất trong những năm tháng dài đằng đẵng ở thế giới loài người cũng có chút hy vọng, người đàn ông đó đối xử với Cáp Bạch khá tốt, dù thường không biết lêu lổng ở đâu nhưng mỗi lần gặp lại đều ngọt ngào dỗ dành Cáp Bạch, dù sao cũng chẳng ai nóng tính hơn Cáp Bạch.

Mặc dù Cáp Bạch nóng tính, nhưng hai người rất ít khi cãi nhau, thường là người kia nhượng bộ, lần duy nhất tranh cãi là vì người đàn ông muốn tấm bản đồ mỏ mạch khoáng đá tường vi ở thế giới mới mà Cáp Bạch không cho. Sau đó, người đàn ông xin lỗi trước, không bao giờ đưa ra yêu cầu tương tự nữa.

Chỉ tiếc Cáp Bạch nghĩ không thông, tựa vào vai người kia hỏi vu vơ: “Anh có thể đối tốt với em bao lâu?”

Anh ta cũng không mong đợi một câu trả lời cụ thể, chỉ là buồn chán hỏi vậy thôi.

Không ngờ người đàn ông kia ngay lập tức vỗ ngực thề, “Anh yêu em cả đời, nếu không trời đánh chết anh.”

Thậm chí Cáp Bạch còn chưa kịp bịt tai lại, bầu trời bỗng nhiên kéo mây đen đến, một tia chớp đánh xuống, sấm nổ ầm ầm, người đàn ông bị sét đánh trúng cứu không kịp rồi qua đời.

Việc này đã để lại một vết thương tâm lý sâu sắc cho Cáp Bạch, đến giờ anh ta vẫn không chắc chắn, lời thề thành sự thật là vì bạn trai cũ không yêu mình, hay vì chỉ cần chết ngay lúc đó cũng coi như đã yêu anh ta cả đời.

Con người là loài sinh vật kỳ lạ yếu ớt khiến Cáp Bạch không tài nào hiểu được.

Anh ta nhìn vào phòng ngủ, thấy Viên Minh Hạo nằm sấp trên giường, mặt úp hoàn toàn vào gối, hai chân nhỏ thò ra ngoài mép giường, một chân đeo dép, chân kia thì để trần, trông như chết rồi.

Việc gặp gỡ Cáp Bạch quá muộn khiến hắn hối hận rất lâu. Họ gặp nhau vào một buổi chiều bình thường. Lúc đó, Cáp Bạch đẩy cửa bước vào cửa hàng của hắn, dưới chiếc mũ len lộ ra những lọn tóc xoăn, ánh nắng màu mật ong chiếu qua cửa kính rồi in lên mặt anh ta. Anh hỏi với quầy thu ngân: “Ông chủ, có bán tôm băng biển cực không?” Nòng nọc con nhớ nhà, có lẽ một chút đồ ăn quê hương sẽ khiến chúng bớt quậy phá hơn.

Tôm băng biển cực được đánh bắt từ biển băng địa cực, lượng nhu cầu không lớn, cửa hàng nhỏ này không thể nhập loại hàng hóa có hiệu quả kinh tế thấp như vậy.

Hắn nói: “Có chứ, ngày mai hàng sẽ về, anh để lại thông tin liên lạc đi, khi hàng về tôi sẽ gọi.” Đợi Cáp Bạch đi khỏi, hắn nhanh chóng đạp xe ba bánh đến ga tàu, hôm nay dù có đạp đến rã cả xe, hắn cũng phải mang về một giỏ tôm băng.

Bất kể Cáp Bạch muốn mua gì, hắn luôn trả lời có hàng rồi chạy cả đêm đi lấy, lâu dần mới trở nên quen thuộc. Dù đã ký khế ước, hai người ở bên nhau cũng không trải qua sóng gió gì, cuộc sống vẫn cứ bình bình đạm đạm, không có nguy nan nào đến, hắn cũng không có cơ hội chứng tỏ bản thân là một người khế ước có ý nghĩa.

“Này.”

Giọng Cáp Bạch phát ra từ nơi rất gần trong phòng ngủ.

Viên Minh Hạo ngẩng mặt lên, hồn bay phách lạc ngồi dậy, nhìn thấy Cáp Bạch ngồi trên bàn ăn tròn cạnh giường, một chân đặt lên mép giường, tay phải đặt lên đầu lâu.

Anh ta dùng lực ngón tay, hộp sọ của đầu lâu bị ép biến dạng, cho đến khi có tiếng cạch cạch của xương cốt tan vỡ, hóa thành mảnh vụn trong tay Cáp Bạch và trước ánh mắt kinh ngạc của Viên Minh Hạo.

“Muốn anh làm mẫu một lần không.” Cáp Bạch phủi sạch bụi xương dính trên tay, “Ra lệnh cho anh vứt bỏ thứ này, anh sẽ làm, người khế ước của anh.”

*

Ban ngày Chiêu Nhiên thường nghỉ ngơi ở nhà, nếu không ngủ bù thì sẽ kéo rèm đọc sách phổ cập kiến thức quân sự của loài người, chỉ có điều bây giờ anh phải vén rèm để lộ chút khe hở, đảm bảo cây bắt ruồi mà anh mang về từ tiệm tạp hóa có thể bắt được côn trùng bên ngoài cửa sổ.

“Cạch!” Cây bắt ruồi lớn tiếng đóng bẫy lại, Chiêu Nhiên nhíu mày nhìn nó một cái, cầm điện thoại lên xem khung chat đã tối của Úc Ngạn, khẽ thở dài: “Em bé chắc nghịch vui lắm rồi, vui quên cả trời lẫn đất.”

Một sợi dây leo màu xanh băng uốn lượn theo khe cửa sổ hé mở, tua thủy tinh quấn quanh chiếc đèn bàn rồi vươn đến trước mặt Chiêu Nhiên, mọc ra bảy tám nụ hoa, từng bông nở rộ, rải xuống một loạt bản sao hoa mộng chất đống trên bàn.

“Chị bận rộn không ít nhỉ, chụp trộm suốt dọc đường.” Chiêu Nhiên lần lượt xem qua các hình ảnh trong hoa mộng, trong mắt ngập tràn ý cười, anh nhìn thấy Úc Ngạn ngồi giữa bụi hoa hoa thủy tinh cẩn thận sửa chữa đài radio; ngồi trên đầu thỏ khổng lồ trong ngôi nhà cây gừa sắp xếp lại kệ sách; cưỡi cô thỏ khổng lồ chạy băng băng trong rừng, thu thập các vật liệu trong danh sách; vượt qua hang động, đưa tay vào ổ bọ cạp tinh thể để thu thập hoa bách hợp bọ cạp rồi bị cô thỏ khổng lồ ngoạm lên lắc lắc.

Chiêu Nhiên chống trán: “Trời ạ, đang làm gì vậy.”

Cho đến khi anh thấy Úc Ngạn vào hoa mộng đánh bại Nhật Ngự Bất Hóa Xuyên, chỉnh sửa thành kết thúc tốt đẹp, Chiêu Nhiên im lặng một lúc lâu, xem đi xem lại, hoa hồng thủy tinh không làm phiền anh, những chiếc tua màu xanh băng lấy một tờ giấy trên bàn làm việc, ấn một cánh hoa lên giấy, phác họa ra bức ảnh có nét vẽ tinh tế màu xanh băng — bên cạnh lò sưởi opal màu cam đỏ, Úc Ngạn dựa vào bụng mềm mại của thỏ khổng lồ đọc “Sách minh họa cảnh vật Thế Giới Mới”, một dây leo thủy tinh nhỏ quấn quanh tóc của Úc Ngạn, cùng họ xuất hiện trong bức ảnh.

“Lâu rồi không gặp mọi người, có phải đã gần quên em rồi không.” Chiêu Nhiên nhặt bức ảnh lưu niệm mà hoa hồng thủy tinh in xuống lên ngắm nghía, trong khi đó dây leo đã lặng lẽ rút ra ngoài cửa sổ.

Chiếc điện thoại đặt bên cạnh bàn bỗng reo lên, Chiêu Nhiên nhìn tên người gọi rồi nhấc máy, giọng bên kia khá gấp gáp: “Chiêu Nhiên à.”

“Vâng, anh Tống.”

“Em đang ở nhà à?”

Chiêu Nhiên: “Vâng, còn anh?”

“Anh cũng đang ở nhà đây.”

Chiêu Nhiên bật cười: “Vậy ai đang làm việc thế?”

Anh Tống lau mồ hôi nói: “Mẹ anh sốt cao, anh phải vội về nhà đưa bà đến bệnh viện, tưởng là công ty không có việc gì nên anh chạy về sớm, nhưng nhận được cuộc cầu cứu khẩn cấp từ bên Thế Giới Mới, một đội thám hiểm bị mắc kẹt ở mạch khoáng đá tường vi 24 giờ rồi, họ đã cầu cứu công ty con đóng quân ở Thế Giới Mới nhưng thiết bị cứu hộ bên đó bị trục trặc, nên nhờ anh mang thiết bị mới đến giúp đỡ ngay.”

“À, để em đi thay anh, chuyện nhỏ thôi mà, anh lo chăm sóc bác gái đi.” Chiêu Nhiên thầm tính xem nên gọi mẹ của đồng nghiệp là gì, anh vẫn chưa nhớ được hết cách xưng hô của con người.

“Cảm ơn, cảm ơn nhiều lắm. Lần sau anh sẽ thay ca đêm cho em. Đừng nói gì với sếp lớn nhé.”

“Chuyện nhỏ thôi, thay gì mà thay.”

Chiêu Nhiên cầm áo khoác và chìa khóa vội vã ra ngoài, trước khi đi anh lên lầu lấy vài thứ rồi lái xe đến trụ sở công ty. Tổ cứu hộ đặc biệt gồm năm, sáu người đang vận chuyển thiết bị cứu hộ lên tàu điện ngầm để đi làm nhiệm vụ, Chiêu Nhiên vừa tới nơi, có người đưa cho anh một bộ đồng phục chống bức xạ màu đen, xem ra anh Tống đã báo trước nên anh cũng không cần nói thêm gì.

Anh thay đồ xong rồi tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. 

Không biết bình thường nhân viên tổ cứu hộ đặc biệt đi đến Thế Giới Mới như thế nào, có cần mua vé tập thể để đi tàu không?

Một người trung niên lịch thiệp bước đến, tổ phó Thẩm ngồi xuống bên cạnh anh, đưa cho anh một chai nước khoáng, lịch sự chào hỏi: “Vất vả cho tổ trưởng Chiêu rồi, vừa tan ca đêm đã phải gọi ngài quay lại giúp đỡ, thật là ngại quá…”

“Đây là thiết bị chúng tôi thường dùng, lát nữa tôi sẽ hướng dẫn cho ngài.” Tổ phó Thẩm đưa cho anh một khẩu súng bắn tỉa mini dài nửa mét, nơi băng đạn gắn một viên dị hạch màu tím, đây là một loại vũ khí dị động. “Bóp cò để bắn sóng ngược, có thể tiêu diệt một số dị thể cỡ nhỏ từ xa, tình hình Thế Giới Mới phức tạp, nguy hiểm rình rập, ngài hãy tự bảo vệ mình.”

“Ồ…” Chiêu Nhiên vừa suy nghĩ vừa vuốt ve thân súng, ánh mắt lướt qua từng chi tiết tinh vi. Thực ra anh không thích dùng súng, vì lực giật làm tay anh rất khó chịu.

So với lúc mới vào nghề anh đã dần quen với công việc hơn, khi chạm vào công cụ khủng bố kết tinh từ trí tuệ loài người này, anh không còn run rẩy nữa mà thành thạo lật qua lật lại, cười khẽ chĩa nòng súng vào cằm mình, làm tổ phó Thẩm hoảng sợ toát mồ hôi.-