Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 141




Giữa vùng biển băng địa cực mênh mông, đại dương trải dài vô tận, ngước nhìn lên hàng triệu mảnh vụn khoáng vật tạo thành vòng sao vụn xoay tròn lơ lửng, phát sáng sau những đám mây dày, phản chiếu viền cong trăng khuyết của nó.

Dãy núi liên tiếp trôi nổi trên biển, những tảng băng vĩnh cửu không bao giờ tan chảy đóng băng cùng nhau dần trở nên khổng lồ qua các năm, trở thành rào chắn bảo vệ biển băng địa cực, chúng trông thì sừng sững bất động nhưng thực ra lại luôn trôi dạt trên mặt biển, thong dong di chuyển với tốc độ hai mét mỗi năm.

Thực ra Bất Hóa Xuyên luôn muốn ra ngoài dạo chơi.

Hắn ngồi xếp bằng trên đỉnh núi băng, nhìn ra biển băng rộng lớn bao la, đây là môn học bắt buộc hàng ngày của hắn.

Dưới chân hắn không phải sông băng cũng không phải tuyết trắng toát mà đầy dây leo thủy tinh bò trên mặt đất, thể hiện sắc xanh đầy sức sống, trong các cấu trúc lỗ tự nhiên của núi băng, có cả một cộng đồng sinh vật cư trú gồm những chú chim mũi xanh lông đỏ Alita tụ tập thành bầy để chọn lựa tôm băng trong các vũng nước, cũng có những con chuột chạy ngược chạy xuôi, chúng cẩn thận chăm sóc dây leo thủy tinh gần tổ, thành kính chờ đợi quả dây leo ban cho chúng thức ăn.

Do khả năng của Bất Hóa Xuyên là tạo ra tinh thể không phải là băng thật sự, nhiệt độ của tinh thể cao hơn băng nhiều mà còn không tan chảy, cung cấp nơi ở an toàn cho các sinh vật nhỏ cho phép chúng sinh sôi nảy nở.

Ở biển băng địa cực, mỗi thành viên trong gia tộc đều phải bảo vệ những sinh vật nhỏ bé phụ thuộc vào gia tộc bằng cách riêng của mình, thiếu đi bất kỳ ai sẽ khiến cộng đồng sinh vật này chịu tổn thất lớn.

Một dây leo thủy tinh sinh trưởng trước mặt Bất Hóa Xuyên, nơi cành lá nở ra một bông hoa, lần lượt nở rộ từng cánh.

“Lại đến gửi tin gì đây, tốt nhất là chuyện em muốn nghe.” Bất Hóa Xuyên chống cằm, gạt cánh hoa mộng, lắng nghe tin tức mới.

“Hay là chuyện thằng út bị trừng phạt vì móc ra hạch Nhật Ngự… Nhắc lại chuyện cũ có ý nghĩa gì chứ.” Hắn rũ hàng mi phủ băng sương liếc nhìn cảnh tượng tiếp theo, phát hiện kết cục đã thay đổi, cậu thiếu niên tên Úc Ngạn đã đánh bại hắn trong mộng, chuyện này hơi bất ngờ.

“Chuyện nhỏ xí xi này chị đã gửi khắp gia tộc rồi sao?” Bất Hóa Xuyên xoa ấn đường.

Tâm trạng Hoa hồng thủy tinh đang tốt bỗng bị dội một gáo nước lạnh, liền nổi giận đùng đùng vứt hoa mộng vừa sao chép được, vung dây leo quật vào Bất Hóa Xuyên rồi lùi xa khỏi hắn.

Sau khi chị rời đi, Bất Hóa Xuyên đặt hoa mộng trong tay, ngón cái gạt cánh hoa để điều chỉnh tiến độ, tua chậm hoặc tua nhanh.

Đứa trẻ tên Úc Ngạn đó giờ đã trưởng thành đến mức có thể đánh bại mình, xem ra cậu ta vẫn chưa bỏ cuộc.

“Anh à, trái tim anh làm bằng đá, anh đã bao giờ thích thứ gì chưa?”

“Chưa từng.”

“Anh có thể đảm bảo rằng sau này cũng sẽ không có? Đến lúc đó dù xảy ra bất kể chuyện gì, em nhất định sẽ đứng về phía anh. Được không ạ?”

“Sau này cũng sẽ không có.”

Hóa ra nếu khi đó bình tĩnh ngồi lại nói chuyện, thằng út sẽ nói những lời như vậy, rõ ràng đã trưởng thành hơn nhiều.

Khi Bất Hóa Xuyên đang chú tâm vào cảnh tượng trong hoa mộng, một con rắn đen thè lưỡi đỏ như máu bò tới, luồn qua những dây leo thủy tinh có gai.

Lưỡi đỏ như máu cảm nhận vị trí của Bất Hóa Xuyên, con rắn đen lặng lẽ tiến tới gần, nâng nửa thân trước lên phía sau hắn, bò dọc theo xương sống của hắn, cuối cùng cuộn quanh cổ hắn, lưỡi rắn nhẹ chạm vào má Bất Hóa Xuyên.

Những vảy đen như ngọc cọ xát trên làn da tinh thể hạch trong suốt trắng như sữa của Bất Hóa Xuyên, đuôi rắn rung rinh, nó cho hắn thấy một vết thương mất vảy.

Bất Hóa Xuyên ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi: “Em đã đi đâu mà trở về trong tình trạng thảm hại thế này?”

Con rắn đen từ từ nhả ra một quả dâu tươi đỏ trong miệng, đặt vào lòng bàn tay Bất Hóa Xuyên, dùng đầu thúc nhẹ ra hiệu hắn ăn.

Trong sông băng không có cây cối nào ra quả thế này, chắc chắn nó đã bơi đi rất xa, tới một thị trấn nào đó để ăn trộm.

“Đi xa thế chỉ để ăn trộm một quả về, lại còn bị đánh?” Đúng là con vật chẳng có tiền đồ gì.

Con rắn đen trườn xuống khỏi người hắn bò trên mặt đất, cơ thể phình to lên, vảy hóa thành chiếc áo đen che thân, thiếu niên mắt trắng răng nanh sắc nhọn, lưỡi chẻ đôi, toàn thân đầy hoa văn ma quái màu đen, trước ngực đeo một mặt dây chuyền tinh thể do Bất Hóa Xuyên làm.

Cổ chân của cậu bị thương, nhìn vết thương thì chắc là bị ai lấy xẻng đánh.

Thiếu niên rắn đen bò đến sau lưng Bất Hóa Xuyên, cơ thể lạnh băng áp sát vào làn da tinh thể của hắn, đôi mắt dọc chăm chú nhìn vào hoa mộng đang nở trong tay hắn.

“Mỗi lần nhận được hoa mộng, vẻ mặt em lúc nào căng thẳng, có phải em đã làm chuyện gì xấu sợ anh biết không?” Bất Hóa Xuyên hỏi.

Rắn đen không thèm để ý, chỉ lo ôm chặt hắn từ phía sau càng lúc càng chặt.

Bất Hóa Xuyên đoán được đại khái nguyên do, đôi khi Hoa hồng thủy tinh sẽ dùng hoa mộng để thông báo cho các thành viên trong tộc biết nơi gần biển băng địa cực có chuyện rắc rối gì cần xử lý, trong mắt con rắn đen khờ khạo, mỗi lần hoa đến, Bất Hóa Xuyên lại rời đi một thời gian nên nó rất bài xích bông hoa này.

“Anh thấy em đã lột da bỏ trong tổ, mới nhớ ra em cũng nên chuẩn bị tìm người khế ước rồi. Anh sẽ báo trước cho Cáp Bạch, em đến ở đó anh ấy sẽ chăm sóc em. Đợi đến khi em hoàn toàn quen thuộc với thế giới loài người rồi mới có thể tự do hoạt động.”

Con rắn nhỏ này cũng được coi là thành viên của gia tộc Nhật Ngự, chỉ là trong cơ thể nó không có hạch Nhật Ngự, không liên quan trực tiếp đến nguồn bức xạ của Nhật Ngự nên không thuộc vào thân tộc.

Hách Áo Thâm Uyên Mãng, một loài sinh vật nước đặc trưng của biển băng địa cực, là một loài rắn ăn thịt dị thể có thể dài tới 60 mét khi trưởng thành, toàn thân đen nhánh, có hoa văn tối màu bao phủ cơ thể, đẻ trứng, thời gian ấp nở tùy thuộc vào khí hậu, vỏ trứng vô cùng cứng cáp, có khả năng bảo vệ rất cao, khi trứng được đặt trong môi trường trên 13 độ liên tục trong 10 ngày thì có thể nở.

Thực đơn thường ngày bao gồm: tôm băng, cá dao vảy xanh, chuột bat biển cực địa, và nòng nọc Hell pieces.

Thông thường, loài rắn này sẽ đẻ trứng gần các hang băng địa cực, nhờ nhiệt độ của Chiêu Nhiên để ấp trứng, nhưng sau khi Chiêu Nhiên rời đi nhiệt độ của các hang băng đã giảm xuống dưới mức cần thiết cho chúng sinh tồn, tuy nhiên những con vật này không hiểu vấn đề nằm ở đâu, chúng vẫn đẻ trứng sinh sôi ở chỗ cũ, dẫn đến việc nhiều con non chết gần các hang băng.

Bất Hóa Xuyên đã tìm thấy nó trong khe núi gần hang băng, vì tổ của nó bị ngập trong nước băng, trứng bị cuốn trôi chỉ còn lại một quả. Quả trứng may mắn này được Bất Hóa Xuyên mang về bên mình, nhiệt độ xung quanh hắn vừa vặn là 13 độ.

“Phải tìm con người giết chết em sao? Anh giết em đi cũng giống nhau cả mà.” Con rắn đen áp sát hắn, đầu lưỡi chẻ đôi run rẩy, “Em không muốn đi. Anh hãy đóng em trong băng để em ở đây.”

*

Tiệm tạp hóa anh Viên hôm nay không mở cửa, vì chủ tiệm đã treo biển nghỉ một ngày.

Trong phòng, bức tường đang chiếu một tựa game hai người, Cáp Bạch ôm tay cầm, khuỷu tay chống lên gối nằm úp, hai chân nhỏ bắt chéo đung đưa.

“Đừng báo nữa cậu chết tám lần ở màn này rồi đó, khó đến vậy sao?” Cáp Bạch quay lại hỏi, Viên Minh Hạo mất tập trung cầm tay cầm dựa vào đầu giường, mắt dõi theo gót chân hồng hồng của Cáp Bạch.

“Hả?” Lúc này Viên Minh Hạo mới sực tỉnh, nói tỉnh bơ, “Em đang nghĩ xem nên chuẩn bị món gì cho Nhất Nhất Nhị Nhị Tam Tam sau khi ba đứa tan học.”

“Hôm nay ba đứa đi dã ngoại mùa xuân, tan học gì chứ.” Cáp Bạch duỗi tay, giọng lười biếng, “Hiếm khi không phải trông chúng… Đám trẻ con không bao giờ hết việc… Haiz.”

“Nếu anh mệt thì để ba đứa ở chỗ em cũng được, mấy đứa cũng thích em mà.” Viên Minh Hạo gãi đầu, “Như vậy anh cũng có thể tới thường xuyên.”

“Cậu thích trẻ con à?” Cáp Bạch nhíu mày, “Cậu chưa kết hôn nhỉ, không biết lũ nhóc nó gây rối thế nào đâu.”

“Em biết anh rất mệt.” Viên Minh Hạo bỏ tay cầm, bò lên bên cạnh Cáp Bạch, “Hay là anh dọn đến sống cùng em đi, em sẽ chăm sóc anh và mấy đứa nhỏ, phía sau cửa hàng em có một tòa nhà nhỏ hai tầng đấy, em sẽ tìm người dọn dẹp ngay.”

Vẻ mặt hớn hở của hắn làm Cáp Bạch mất hồn, khi nhận ra mình đang làm gì, bàn tay của anh ta đã đặt trên cái đầu đầy tóc của đối phương, làn da trắng lạnh đối lập hoàn toàn với màu da lúa mì Viên Minh Hạo rèn luyện trong quân ngũ.

“Em sẽ đi mua nguyên vật liệu và bắt đầu sửa sang ngay, em đã nghĩ ra phương án thiết kế từ lâu rồi.” Viên Minh Hạo bật dậy như cá chép nhảy, lôi trong ngăn kéo ra một bản vẽ nhầu nhĩ, rõ ràng đã chỉnh sửa nhiều lần, có võng lưới, lá rộng và trang trí phát sáng, mặc dù kỹ năng vẽ còn nhiều chỗ cần cải thiện, nhưng có thể thấy hắn đang cố gắng thiết kế theo phong cách của thế giới mới.

Cáp Bạch định từ chối nhưng việc đã đến nước này thì không thể nói ra lời.

Anh ta lúng ta lúng túng đứng dậy, muốn rời khỏi căn phòng này ngay lập tức, tốt nhất là quay về vỏ sò của mình.

Viên Minh Hạo đột nhiên ôm chặt lưng anh ta, cánh tay rắn chắc và vòng eo săn chắc áp sát vào người Cáp Bạch, hắn vội vàng hỏi bên tai anh ta: “Nếu có gì không thích anh cứ nói với em.”

“Tôi là dị thể còn cậu là người khế ước, cậu phải ra lệnh cho tôi.” Cơ thể Cáp Bạch cứng đờ, mắt nhìn xuống, “Không cần phải… không cần phải đối xử tốt với tôi. Ra lệnh cho tôi làm việc, chỉ cần để thỏa mãn tư lợi của cậu… Khi để lại dấu ấn trên người cậu tôi đã sẵn sàng làm bất kì điều gì, xóa sạch kẻ thù, hay cướp đoạt tài nguyên và lãnh thổ cho cậu.”

“Nhưng em không có kẻ thù, cũng không thiếu tài nguyên hay lãnh thổ.”

Cáp Bạch và Hoa hồng thủy tinh có khả năng tương tự nhau, đều thuộc loại phòng ảo, khi rơi vào trạng thái cuồng bạo trong kén, anh ta sẽ biến thành vô số con mắt theo dõi kẻ xâm nhập khiến họ rơi vào vòng luẩn quẩn của cuộc đời, bị những ký ức đau đớn và sự hối hận nuốt chửng hoặc bị phóng đại những ham muốn, khiến họ điên loạn đến chết trong sự kéo co giữa gần gũi và xa cách.

Nhưng Viên Minh Hạo lại không có phản ứng gì trong phòng ảo của anh ta, cả đời hắn cương trực thẳng thắn, ngay cả ăn trộm bánh bao trong căng tin cũng chưa từng.

Đối diện với con người như vậy, Cáp Bạch không hề có sức đánh trả, cuối cùng bị Viên Minh Hạo bịt mắt, dùng khả năng nghe và định vị dễ dàng chế ngự.

“Cậu muốn gì?” Cáp Bạch quay lưng hỏi.

“Em,” Viên Minh Hạo cúi đầu, chạm môi vào vai Cáp Bạch thì thầm, “Em chỉ mong anh đừng chê em là đàn ông.”

Cáp Bạch vừa định mở miệng, một dây leo thủy tinh bên ngoài cửa sổ với vào, bắt gặp cảnh họ ôm nhau, dây leo vội vàng rụt lại.

Hoa hồng thủy tinh gửi tới hai đóa hoa mộng, một kể về chuyện Úc Ngạn đánh bại Bất Hóa Xuyên trong hoa mộng, một cái khác là từ Bất Hóa Xuyên gửi đến.

Trong hoa mộng mà Bất Hóa Xuyên gửi, một thiếu niên rắn mắt trắng đang giơ tấm bảng tự giới thiệu, lè lưỡi chẻ đôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào ống kính, máy móc đọc đoạn giới thiệu chuẩn bị sẵn: “Xin chào anh hai Cáp Bạch, em là Hách Áo Thâm Uyên Mãng của biển băng địa cực ‘Quỷ Hủy(huī) Nha’, đã trải qua lần lột da đầu tiên, vừa bước vào kỳ trưởng thành, hy vọng anh có thể thu nhận em để em được học kiến thức của loài người. Em thích ăn nòng nọc ăn thịt người.”

Một bàn tay bằng tinh thể vươn ra từ phía sau, đánh nhẹ vào đầu cậu ta, rõ ràng không hài lòng với màn tự giới thiệu của cậu.

Cáp Bạch xem xong tức giận không nói nên lời, lập tức vứt cho Hoa hồng thủy tinh hai chữ: “Bãi bỏ.”