Lục Cẩn Y lúc này vẫn còn rất mạnh miệng đe doạ Vương Tiêu Thất với một hi vọng mong manh rằng anh sẽ không làm gì cô. Cô đúng là rất yêu anh, rất muốn trở thành người phụ nữ của anh, nhưng tất cả điều đó đều chỉ gói gọn trong hai chữ 'đã từng'. Chứ còn bây giờ đây, Lục Cẩn Y cô chỉ mong được giải thoát để thoải mái sống một cuộc sống thật nhẹ nhàng, không ràng buộc, không yêu, không hận. Hệt như ít ngày qua cô đã sống ở khu tập thể kia vậy.
"Cô muốn đe dọa tôi?" Vương Tiêu Thất đen mặt khi Lục Cẩn Y cứ liên tục ngăn cản không cho anh làm chuyện đó với cô. "Cô muốn giữ lần đầu của cô cho cái tên đàn ông đó phải không? Đúng là loại đàn bà không biết xấu hổ." Vương Tiêu Thất căm hận nói, vừa nói vừa bóp chặt tay hơn.
Lục Cẩn Y bị anh bóp chặt, cánh tay cô rất đau, rất khó chịu. Nhưng cô đã quen với cái cảm giác này từ lâu rồi. Tới nỗi cơ thể trở nên vô cùng lì đòn.
"Anh muốn nghĩ sao cũng được. Nhưng đừng nói tôi là loại không biết xấu hổ bởi người không biết xấu hổ chính là anh đấy! Lúc trước anh ngày đêm qua lại với Tố Ái Nhi, mỗi lần đi gặp cô ta đều muốn khoe ân ái với tôi. Bây giờ tôi đồng ý ly hôn anh rồi đấy! Sao anh không đường đường chính chính mà đến bên cô ta đi. Cho cô ta một cái danh phận đàng hoàng, không phải đúng ý anh quá rồi còn gì?" Lục Cẩn Y lúc trước ở trước mặt anh ngay cả chút mặt mũi cô cũng không giữ được, lòng tự trọng còn để mặc cho anh chà đạp.
Nhưng hôm nay cô không muốn bản thân cứ mãi mù quáng như thế nữa. Dù cho cô đã từng rất rất yêu anh.
"Tôi đã nói là không được phép nhắc tới Tố Ái Nhi! Cô điếc à?" Vương Tiêu Thất lần nữa phải gầm lên vì Lục Cẩn Y lại nhắc tới cái tên Tố Ái Nhi trước mặt anh.
"Vậy anh tha cho tôi đi. Xem như là vì đôi mắt đang ở trong hốc mắt của anh mà tha cho tôi đi. Tôi không muốn sống như hai năm qua nữa. Tôi thua rồi, hai năm qua tôi đã cá rằng sẽ khiến anh yêu tôi nhưng tôi không làm được. Thế nên tôi sẽ buông tay trước. Anh chỉ cần đồng ý và được tự do thôi." Lục Cẩn Y rõ ràng là đang cầu xin anh nhưng dáng vẻ cô lúc này không hề yếu đuối chút nào, ngược lại còn giống như đang đàm phán với anh hơn.
"Nếu như tôi nói không được thì sao? Tôi cũng đâu cần đôi mắt này của cô? Là cô tự mình muốn hiến tặng tôi mà?" Vương Tiêu Thất rõ ràng là đã siêu lòng nhưng anh không chịu thừa nhận, hay nói đúng hơn là anh không hề có ý định muốn ly hôn.
Vương Tiêu Thất không rõ vì sao nhưng anh tuyệt đối sẽ không để cho Lục Cẩn Y ly hôn với anh đâu. Có chết cũng là không bao giờ.
"Đừng ép tôi. Anh biết rõ tôi là kẻ cố chấp thế nào mà. Trước giờ chưa ai ép được tôi bất kì điều gì cả, ngoại trừ bản thân tôi."
Đúng là trước giờ chưa từng có ai ép buộc được Lục Cẩn Y bất cứ điều gì, chỉ bởi cô là người rất cố chấp. Muốn gì làm nấy, vậy mà Vương Tiêu Thất lại quên mất điều này và muốn ép buộc cô sao?
"Được. Miễn là cô không ly hôn thì tôi sẽ nghe theo cô. Ít nhất là bây giờ sẽ không làm chuyện đó với cô." Vương Tiêu Thất chịu thua rồi. Anh không ép được Lục Cẩn Y nên chỉ có thể thỏa hiệp. Trước mắt tạm thời sẽ không để cô nghĩ đến chuyện ly hôn nữa.
"Được! Nhưng tất cả chỉ là tạm thời thôi và từ giờ tới lúc đó, anh tuyệt đối không được phép động vào tôi hay làm bất cứ chuyện gì khác với tôi."
"Đừng nghĩ là cô đủ tư cách để ra điều kiện với tôi. Tôi không ép cô không có nghĩa là cô sẽ được quyền ra lệnh cho tôi. Tôi là kẻ vì bản thân mình mà có thể làm ra rất nhiều chuyện tốt đấy!"